Khi anh ta chờ đợi cho cân mưa tạnh hẳn , giữa màn sương mơ màng của ảo mộng và thực tế , anh ta nâng nâng như thể đang buồn ngủ . Trong giấc mơ , anh ta thấy mình đang lạc trôi trong cõi lạ , một chiều không gian trắng xóa , giữa chúng ẩn hiện một điểm sáng chói lọi , anh ta vươn tay tới muốn bắt lấy , bên trong nó hiện lên những tương lai và quá khứ trồng tréo hỗn độn với nhau , anh ta khao khát nó đến tột cùng , những với tới , tay anh ta lại vô thực rụt lại , không dám bước tới , anh ta vừa khao khát được chạm đến và nhìn thấy nó nhưng cũng e sợ và trốn tránh nó . Rồi bỗng giật mình thức dậy , tất cả những gì trong giấc mơ bỗng trôi đi như cơn gió , anh ta đưa tay nhìn ánh sáng mặt trời , áng trừng .
"Mới chỉ 5 giờ sáng thôi nhỉ ? "
Anh ta vùng dậy , lão già ngồi bệt bên lò rèn , vẻ chán nản và bực bội , lão trống cằm suy nghĩ . Anh ta bước đến phía lò rèn nguội lạnh , tìm tòi cây kiếm mà lâu nay mong đợi , lão già cũng thoáng giật mình trước hành động của anh ta rồi bắt đầu lảnh tránh , cây dại đao to lớn dài gần bằng chiều cao của anh ta , ở thân đao , có thêm một tay cầm được đục sơ sài để dễ dàng cầm theo . Khi mới nhìn vào thanh đao , anh ta giật bắn mình , sốc không nói lên lời .
"Cái đéo gì đây thằng già ?"
Anh ta bức tức thốt lên . Lão già sua tay ra hiệu cứ để như thế mà dùng thôi . Cây đao về cơ bản thì vẫn chưa hoàn thiện , lão thì vẫn sẽ tiếp tục chỉnh sửa . Cây đao ngoại cỡ khiến anh ta bắt đầu có phần ngờ vực , kỹ thuật sử dụng kiếm trước kia của anh ta chỉ phù hợp với những loại kiếm bình thường , còn thứ này là đại đao , mà đao khác với kiếm , của chỉ có lưỡi và chiếc đao này lớn một cách quá khổ , việc cầm nắm có đã là vần đề chữ chưa nói đến chuyện chiến đấu , điều này đồng nghĩa với việc anh ta phải thay đổi hoàn toàn kỹ thuật dùng kiếm kia thì mới có thể dùng cây đại đao này để chiến đấu . Đôi mắt anh ta tối lại , một phần vì thất vọng , một phần vì choáng váng . Nếu một chiến binh không thể chiến đấu , người đó không còn là một chiến binh . Nhưng nếu kiếm sĩ bỏ đi kiếm pháp mà họ luôn tự hào , đó chẳng khác gì một bước lùi lại từ đầu . Anh ta đang bị giồn vào hai con đường , anh ta không thể thoát khỏi chúng . Trước lão già , anh ta tức giận quát :
"Cái đèo gì thế này ?"
Rồi lại chán nản ngồi bệt xuống đất . Anh ta cởi hộp sọ của thứ anh ta cho là "rồng" , ngắm nhìn sự mạnh mẽ và ghê rợn của nó , rồi lại đội vào . Anh ta tự lởm bẩm :
"Kẻ mạnh không sợ điều kiện ..."
Còn lão già thì cũng chỉ thờ ờ mà khó hiểu nhìn anh ta , lão nằm xoài trên mặt đất , gác chân mặc kệ mọi thứ xung quanh .
Trong nhận thức của anh ta , thanh kiếm là thứ khó mà sê dịch , đồng thời là niềm tin lớn ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh ta . Nhưng do hoàn cảnh , anh ta phải đứng trước quyết định tạm quên đi nó . Nhìn qua lão , với hành động ấy thì kiểu gì lão cũng chẳng thèm sửa . Nhưng nếu anh ta cứ khư khư mãi với thanh kiếm , anh ta sẽ chỉ có thể làm "con ốc rụt vỏ" . Hít một hơi lạnh , anh ta trầm ngâm suy nghĩ .