*Cạch
Ánh nắng yếu ớt của mùa thu chiếu qua màn màn mây dày . Anh ta bẻ lại cánh tay gãy của bản thân do luyện tập đao pháp . Thanh đao này nặng và sắc đến điên rồ , khi lưỡi dao rơi xuống sàn nhà , nó đâm xâu vào lòng đất , khi anh ta lần đầu nhấc nó lên , cả hai cổ tay của anh ta đã bị bẻ gãy , khi lần đầu vung đao , động năng của nó đã kéo anh ta ngã lăn ra , nhờ việc không cảm thấy đau đớn và khả năng tự hồi phục nên anh ta mới có thể tiếp tục đứng lên mà vung đao .
"Hôm nay nhịn nhé lão già ! "
Anh ta chả hiểu sao lão người lùn kia có thể nhấc thanh kiếm bằng 1 tay một cách dễ dàng còn anh ta thì không . Một ngày vung đao đầy mệt mỏi , trong khi anh ta chỉ làm được chút ít kĩ thuật vung chém đơn giản . Tuy không đau nhưng cơ thể vẫn mệt mỏi . Buổi chiều nghỉ nghơi ngắn ngủi đã hết , nhưng ta vẫn nằm lì trên bãi đất trước cửa , chán nản và mệt mỏi . Anh ta trống đao đi trên mặt đất , khi vào trong nhà anh ta đưa đao lên chém xuống sợi xích , nhưng lạ thay , trên vẻ mắt xích bị chém chỉ để lại một vết cắt mờ lẫn với rỉ sét . Cũng chả bất ngờ lắm , khi tay lão già kia khỏe đến thế mà khó khăn lắm mới có thể đập vỡ được sợi xích cũ hỏng nhất . Vết chém dài cắt trên mặt đất khiến lão già nằm im trong góc giật mình bật dậy , nhưng rồi cũng chả mấy mảy may , lão đang đói . Vốn chả có gì để làm nên lão mới làm dài bên lò rèn . Nhìn qua khe hở anh ta thấy những phần da thịt cháy đen bên trong bộ giáp giày chi chít những vết sẹo và phần da non , đó là kết quả của sự tái tạo nhanh chóng . Chẳng mấy mà đau , không một vết xước , nhưng lại đáng sợ khó tả . Bề ngoài , anh ta chấp nhận vung đao , nhưng xâu trong tiềm thức , việc nhấc thanh đao vẫn là một còn là sự trăn trở khó tả . Nhìn vào lưỡi đao , không tức giận không phán xét , anh ta vẫn cố thích nghi để chấp nhận nó , tất nhiên , kết quả sẽ khó mà hoàn thành nếu anh ta chỉ mãi tự thề trong tâm trí , anh ta phải thực sự biết nâng đao .
Rồi anh ta cũng nhìn lại, suốt thời gian qua , với lão già , anh ta chỉ là một kẻ lạnh lùng , vung vẩy lưỡi kiếm một cách khác lạ . Lão nằm trong góc , mặc kệ anh ta , vì với anh ta lão chỉ là cái bóng mờ nhạt , và với lão , anh ta cũng thế . Lão chẳng để tâm đến sự thương hại nhạt nhòa và vô vị ấy , lão chỉ muốn thức ăn , lão đói . Anh ta đã từng biết, lão đã từng rất đói , đói đến mức sắp chết , nên lão ghét cái đói , và vì sự lạnh lùng ấy của anh ta nên lão chỉ quan tâm đến thức ăn .
Anh ta đã thất vọng khi nhận ra tất cả .
"Hóa ra đó là tôi ? Một kẻ hèn lười biếng !"
Anh tự thấy xấu hổ , vì cái sĩ diện mà anh ta lại bỏ quên lão . Nhận ra bản thân phải thay đổi , anh ta ngay lập tức chồm dậy , chạy vào rừng và tìm thứ mình cần để chuộc lỗi .