Chương 372: Một kiếm miễu sát Nhất giai thú?
Lữ Linh Nhi xuất hiện trước mặt đám người một kiếm chẻ đôi những cái gai nhọn do con hung thú phóng tới, sau đó nàng ra hiệu cho đám người phía sau lui ra xa.
Đám người Thương Sơn phái cùng với Tiểu Trúc lập tức vận thân pháp nhảy ra thật xa, cách chỗ Lữ Linh Nhi đang đứng phải hơn năm trăm thước.
"Kiếm Đế, người nên cẩn thận...
Con quái này là Hỗn Phách U Mang thú, nó là một Địa Linh thú Nhất giai..."
Tiểu Mạch Nghiêng lên tiếng cảnh báo Lữ Linh Nhi, nàng sau đó cũng nhảy về phía sau tụ họp với đám người.
Lữ Linh Nhi, nàng khẽ nhíu mày với thông tin mà Tiểu Mạch Nghiêng vừa cung cấp.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng con hung thú này rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều tất cả những con hung thú mà trước giờ nàng từng đối mặt, và không những thế mà nó còn là một Địa Linh thú.
Địa linh thú, cái tên nói lên tất cả, con hung thú này chắc chắn là Thổ hệ, và nó chính là khắc chế của những Băng tu như là Lữ Linh Nhi, đó là còn chưa nói đến cái kích cỡ khổng lồ như một ngọn núi của nó.
Lữ Linh Nhi, nàng cần nhanh chóng tìm ra được điểm yếu của nó.
Chỉ cần tìm ra và tấn công liên tục vào điểm yếu thì mới có thể hạ được nó.
Suy nghĩ là thế, nhưng làm được mới là khó!
Gràoooooo...!!!
Rầm...!
Rầm...!
Rầm...!
...
Đòn tấn công đầu tiên dễ dàng bị Lữ Linh Nhi phá giải khiến cho Hỗn Phách U Mang thú không khỏi giận dữ, nó gầm lên một tiếng sau đó liền bò nhanh về phía Lữ Linh Nhi.
Cả Địa Tàng Sơn rung chuyển theo từng bước di chuyển của Hỗn Phách U Mang thú, mọi chỗ mà bốn cái chân của nó bước qua địa hình đều bị tàn phá để lại những cái hố khổng lồ sâu hoắm.
Khi còn cách chỗ Lữ Linh Nhi đang đứng hơn năm mươi thước, hai chân sau của Hỗn Phách U Mang thú bất chợt dẫm mạnh tạo đà đẩy cả cơ thể của nó về phía trước hòng vồ lấy Lữ Linh Nhi.
Đất đá phía sau bị nó cày nát lên, văng ra tứ phía.
Grào!!!
Nó há to cái mồm đầy những cái răng sắc nhọn, cặp chân trước quật tới.
Lữ Linh Nhi rất nhanh nhảy lên rất cao tránh né đi cú vồ của con hung thú khổng lồ, đồng thời tay phải nàng cũng vung thanh lam kiếm chém xuống một đường.
Một đạo kiếm khí hình bán nguyệt dài hơn bảy, tám thước xuất ra chém thẳng vào lưng Hỗn Phách U Mang thú, nhưng mà đạo kiếm khí vừa chạm vào cơ thể con hung thú thì liền bị triệt tiêu đi.
Không một vết xước.
Cũng không hề gây ra được một chút thương tích nào.
Lữ Linh Nhi khẽ nhíu mày, tỏ ra khó chịu.
Tình huống này, nàng có thể đoán biết được trước, nhưng điều nàng không ngờ đến là sức phòng thủ của Hỗn Phách U Mang thú lại cứng hơn nàng nghĩ rất là nhiều.
Grào!
Hỗn Phách U Mang thú quay đầu lại rống lên một tiếng tạo ra một xung chấn, từ miệng nó phóng ra một luồng không khí bắn thẳng đến chỗ Lữ Linh Nhi đang lơ lửng.
"Thuẫn Băng!"
Lữ Linh Nhi phóng thích ra hàn băng khí tức lập tức đóng băng không khí trước mặt tạo nên một lớp khiên chắn.
Bang!
Luồng không khí do Hỗn Phách U Mang thú bắn tới đánh mạnh vào lớp thuẫn băng tạo ra một thanh âm chói tai.
Thuẫn băng này là do một tồn tại được xem là đứng trên bậc đỉnh tiêm tạo nên, ấy vậy mà luồng không khí kia khi đánh vào có thể khiến cho thuẫn băng nứt ra một đường lớn tựa như sắp vỡ ra làm đôi.
Gràoooooo....!
Bang!
Bang!
Bang!
Hỗn Phách U Mang thú liên tục dùng miệng bắn ra những luồng không khí lên phía trên, nơi Lữ Linh Nhi đang lơ lửng.
Lữ Linh Nhi, nàng hết tạo ra thuẫn băng che chắn lại dùng thân pháp né tránh những luồng không khí có thể thổi bay cả ngọn núi kia, gương mặt nàng tập trung cao độ, ánh mắt nàng quan sát thật kỹ từng hành động của con hung thú hòng tìm ra điểm yếu của nó, nàng không vội vàng cũng không tung ra bất kỳ chiêu thức nào để phản kháng cả, tất cả những việc mà nàng làm chỉ là né tránh và né tránh.
Một kiếm khi nãy là nàng cố tình chém ra để mà thăm dò đối thủ, nàng không phải là người thiếu suy nghĩ đến mức phung phí linh lực bản thân để tung ra những đòn tấn công vào một kẻ địch mà nàng chưa hiểu rõ, hơn nữa kẻ địch còn là khắc chế của nàng.
Hơn mười phút trôi qua, Hỗn Phách U Mang thú bắt đầu mất kiên nhẫn, không một đòn tấn công nào của nó có thể trúng được Lữ Linh Nhi, nó giận dữ, nó trở nên cuồng nộ.
Bằng như những tên khác thì sớm đã nằm dưới những móng vuốt sắc nhọn của nó hoặc là đã bị những luồng không khí kia thổi bay đi rồi.
Nhưng cái nữ nhân kia lại không?!
Cái nữ nhân đó, chẳng những dám tấn công nó, lại còn lơ lửng phía trên đầu nó vượt ngoài tầm với của nó như là đang trêu ngươi nó vậy.
Nó giận.
Rất là giận!
Grào!!!!
Hỗn Phách U Mang thú lại gầm lên một tiếng, nhưng lần này nó không tấn công Lữ Linh Nhi, mà xung quanh cơ thể nó bỗng chốc xuất hiện cuồn cuộn khủng bố là yêu khí cùng với một làn khói màu đen bộc phát ra.
Yêu khí mà Hỗn Phách U Mang thú bộc phát ra nhanh chóng bao trùm khắp xung quanh.
"Mạnh...mạnh thật...con hung thú này..."
Hạ Bác gương mặt nhắn nhó, vận linh lực trong cơ thể hòng miễn cưỡng chống lại uy áp mà Hỗn Phách U Mang thú bộc phát ra, lão khó khăn nói.
"Chỉ mới là bộc phát ra yêu khí...mà đã mạnh đến như vậy...?"
"Nhất giai thú...đúng là không thể xem thường được..."
Long Hân Di cùng Mộc Phiến La gắng gượng nói, hai nàng cũng là phải thi triển ra hộ thân cường khí mới miễn cưỡng chống lại luồng yêu khí kinh khủng kia.
Đứng bên cạnh, Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng cũng là cùng chung cảnh ngộ.
Nhưng bốn đệ tử và Huyễn Huyền Sư Vương ở phía sau lại không thể nào chống lại được áp lực kinh khủng đó, cả năm đều phải khuỵu xuống, cố gắng mà chống đỡ, kém chút phải hộc máu mà ngất xỉu nếu không có Hoa Vi Nghi thi triển ra màn chắn hộ giáp bảo vệ.
Nhưng mà, trong giây phút làn khói đen mà Hỗn Phách U Mang thú bộc phát ra sắp lan đến chỗ đám người, Hoa Vi Nghi như nhận ra được điều gì đó khác lạ, nàng hốt hoảng lập tức triển khai ra một loại trận pháp phòng ngự lên tất cả mọi người.
"Mọi người cẩn thận, là ma khí!!"
Nàng nói lớn.
"?!!!"
Đám người ngốc trệ, kinh ngạc trong khoảnh khắc.
Nhưng sau khi ma khí tràn đến xung quanh cả bọn thì cả bọn đều có thể rõ ràng.
"Làm...làm sao mà... một hung thú lại có thể...cùng bộc phát ra yêu khí và...ma khí cơ chứ?!!"
Hạ Bác không giấu nổi sự kinh ngạc lên tiếng, lão đã sống gần như cả cuộc đời nhưng chưa bao giờ chứng kiến loại chuyện như thế này bao giờ.
Không riêng gì Hạ Bác, Long Hân Di cùng Mộc Phiến La và bốn tên đệ tử cũng là kinh ngạc không thôi.
"Ma khí này...tuy không thuần như bốn sư tôn... nhưng mà lại rất nặng nề...lạnh sống lưng..."
Triệu Thiên Tuyết ngập ngừng nhận xét.
"Các ngươi không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu...có lý do cả đấy!"
Tiểu Trúc lên tiếng.
"Lý do?"
Mộc Phiến La ngốc trệ hỏi.
"Là do Thần Thụ Linh Tâm!
Suốt mấy trăm năm nay Hỗn Phách U Mang thú hấp thụ ma khí tỏa ra từ Thần Thụ Linh Tâm nên mới trở nên như thế..."
Tiểu Mạch Nghiêng giải thích.
Lữ Linh Nhi ở phía trên cao cũng có thể cảm nhận rõ ràng được chuyện này, gương mặt nàng tỏ ra khó chịu, nhưng điều khiến nàng khó chịu hơn cả chính là hành động sau đó của con hung thú.
Hỗn Phách U Mang thú lắc mạnh cơ thể của nó vài cái, sau đó yêu khí và ma khí mà nó bộc phát ra liền bị hấp thụ trở lại, cơ thể của nó bắt đầu nhỏ lại.
Chỉ trong vài mươi giây ngắn ngủi, cơ thể Hỗn Phách U Mang thú đã thu nhỏ lại chỉ còn dài hơn ba mươi thước.
Tuy rằng kích cỡ của con quái nhỏ đi hơn rất nhiều so với lúc ban đầu nhưng Lữ Linh Nhi lại cảm thấy ở nó có phần nguy hiểm hơn, nhất là luồng ma khí đen kịt vây quanh cơ thể của nó, điều này khiến nàng cảm thấy bất an.
Oành!
Trong khi đám người Thương Sơn phái còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì Hỗn Phách U Mang thú dẫm mạnh chân trước xuống đất tạo ra một xung chấn hất văng mọi thứ xung quanh trong bán kính hơn năm mươi thước.
Ruỳnh...
Ruỳnh...
Ngay sau đó, từ dưới mặt đất lập tức trồi lên những tảng đá khổng lồ theo đường kính vòng tròn mà xung chấn do Hỗn Phách U Mang thú vừa tạo ra.
Và chỉ trong vài cái chớp mắt sau, những tảng đá kia bất chợt mọc cao lên mấy mươi thước, vây quanh lấy Lữ Linh Nhi sau đó tụ lại với nhau ở phía trên đầu nàng, hệt như một ngọn núi đá.
"Là...Thổ Ngục...!"
Hạ Bác nhíu mày lên tiếng.
"Nếu là Thổ Ngục thì...Kiếm Đế e là sẽ gặp không ít rắc rối a..."
Long Hân Di thêm vào.
"Long đường chủ, tại sao người lại nói như vậy?"
Âu Dương Kiệt ngốc trệ hỏi.
"Bên trong Thổ Ngục không hề có chút ánh sáng nào, nếu như bị nhốt vào bên trong đó sẽ không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì...
Hơn nữa, con hung thú kia lại là một Địa Linh thú vốn là thuộc tính Thổ, vì thế mà nó có thể tự do hành động bên trong Thổ Ngục..."
Long Hân Di giải thích.
"Vậy chúng ta phải mau tới giúp sư nương!"
Âu Dương Kiệt cùng Lý Mộng Vân gấp gáp nói, cả hai trực vận thân pháp nhảy đến chỗ mà Hỗn Phách U Mang thú tạo ra Thổ Ngục, nhưng cả hai chưa kịp hành động thì đã bị Mộc Phiến La ngăn lại.
"Hai người các ngươi đang tính làm gì thế?"
"Mộc sư nương, không lẽ người không lo lắng cho Lữ sư nương hay sao?"
Lý Mộng Vân ngốc trệ hỏi.
"Hai người các ngươi lo lắng vô ích rồi!"
Mộc Phiến La thẳng thừng đáp.
"Sư nương...ý người là...?"
Âu Dương Kiệt nhíu mày hỏi.
"Hai ngươi nên nhớ kiếm tu mạnh nhất Tam giới chính là tỷ ấy!
Một Thổ Ngục cỏn con đủ sức gây khó dễ cho tỷ ấy hay sao chứ?
Các ngươi bây giờ xông tới đó, không giúp được gì ngược lại chỉ khiến tỷ ấy phân tâm thêm mà thôi!"
Mộc Phiến La giải thích.
"Nhưng mà..."
Cả hai đệ tử ngập ngừng.
"Sư đệ, sư muội, lời sư nương nói không hề sai!
Các ngươi vẫn là nên đứng đây mà quan sát thì hơn..."
Triệu Thiên Tuyết lên tiếng.
"Con quái đó không đủ sức để làm khó dễ sư nương của chúng ta đâu!"
Hoa Miên Nhược tự tin thêm vào.
Âu Dương Kiệt cùng Lý Mộng Vân trở nên tiu nghỉu sau khi nghe mọi người khuyên, chỉ đành quăng ánh mắt bất lực về phía trước, tâm tình hy vọng mọi chuyện đúng như lời mọi người nói.
Tiểu Trúc cùng Tiểu Mạch Nghiêng lúc này không buồn xen vào cuộc nói chuyện của đám người Thương Sơn phái, điều hai nàng lo lắng bây giờ không những là an nguy của Lữ Linh Nhi, mà là an nguy của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Hai hồ ly tinh này đi theo Tuyết Ly Đế đã rất lâu, chuyện sức mạnh của Hỗn Phách U Mang thú hai nàng là rõ hơn ai hết.
Lữ Linh Nhi, tuy là Kiếm Đế, là kiếm tu đứng trên bậc đỉnh tiêm, nhưng đối thủ hiện giờ của nàng ấy là một con Địa Linh thú gần như không thể bị đánh bại, và nếu như nàng ấy thất bại thì cả bọn cũng sẽ đi bán muối hết, và, kế hoạch giải cứu Tuyết Ly Đế sẽ tan thành mây khói.
Bên trong Thổ Ngục.
Không gian bao trùm bởi đất đá, ngột ngạt, và không có bất kỳ một tia sáng nào có thể lọt vào được.
Trong cái không gian tối tăm mù mịt ấy, Lữ Linh Nhi, nàng vẫn lơ lửng trên không, đôi mắt nàng nhắm nghiền lại, vận dụng những giác quan khác để mà cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Lãnh vực kiếm pháp được nàng phóng thích ra đến mức tối đa, gần như bao trùm cả Thổ Ngục.
Một kiếm tu thực sự thì phải cảm nhận được mọi thứ xung quanh bằng cả cơ thể, nếu như quá phụ thuộc vào đôi mắt thì trong những tình huống như thế này sẽ không thể nào mà xoay sở cho được.
Và hiện tại, nàng có thể hình dung và nhìn rõ ràng tất cả mọi thứ xung quanh, kể cả con hung thú đang lặng lẽ rình mò phía sau lưng.
Hỗn Phách U Mang thú, nó không hề biết được chuyện này.
Nó tự tin vào Thổ Ngục do nó tạo nên.
Cái nữ nhân kia chắc hẳn bây giờ đang rất là hoang mang và sợ hãi bởi bóng tối bao trùm.
Nó vừa lặng lẽ bò lên trên bức tường đá lên phía trên, ánh mắt đen ngòm không có con ngươi dán chặt vào Lữ Linh Nhi, vừa suy nghĩ để mà khiến nàng phải chết một cách đau đớn nhất.
Cái nữ nhân này không những dám phá giấc ngủ của nó, còn dám tấn công nó, xem thường nó, chắc chắn nó phải xé xác nữ nhân này thành trăm mảnh thì mới hả dạ cho được.
Đúng vậy!
Nó phải xé xác nữ nhân này ra!
Hỗn Phách U Mang thú dừng lại khi tầm nhìn ngang với chỗ Lữ Linh Nhi đang lơ lửng, nó quan sát Lữ Linh Nhi lần cuối sau đó bốn chân dẫm mạnh vào bức tường đá tạo đà đẩy cơ thể to lớn của nó về phía nàng.
Nó xoay cơ thể một vòng, hai chân trước với những móng vuốt dài và sắc nhọn như những lưỡi dao hướng về Lữ Linh Nhi.
Tất cả hành động của Hỗn Phách U Mang thú chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi.
Và, cũng nhanh không kém, chỉ vừa đúng một cái chớp mắt, Lữ Linh Nhi tay phải nắm chặt chuôi kiếm truyền linh lực vào thân kiếm, nàng đưa ngang thanh lam kiếm lên trước mặt xoay người một vòng chém ra một đạo kiếm khí chiều dài gần như ngang với Hỗn Phách U Mang thú.
"Nhất Tuyết Trảm Không!"
Lữ Linh Nhi lạnh lùng lên tiếng.
?!!
Hỗn Phách U Mang thú đang lao đến chỗ Lữ Linh Nhi thì chợt giật mình, ánh mắt nó hiện lên tia hoang mang trước hành động quá nhanh của Lữ Linh Nhi cùng với đó là đạo kiếm khí khổng lồ lao vun vút đến chỗ nó.
Nó là đang lơ lửng trên không, không hề có điểm tựa nào, không thể nào có thể né tránh được đạo kiếm khí kia.
Nó lập tức co hai chân trước lại bảo vệ đầu và cổ.
Rẹt!!!!
Oành!
Oành!
Phía bên ngoài.
Đám người đang ba phần lo lắng, bảy phần như ba, thì bất chợt giật mình bởi một tiếng động lớn, sau đó là một rung chấn lan đến.
Cả đám người, kể cả hai hồ ly tinh, liền hai mắt trố ra, mồm há hốc, chứng kiến cảnh tượng không thể nào tin được diễn ra trước mắt.
Thổ Ngục mà Hỗn Phách U Mang thú tạo ra bị một đường kiếm khí khổng lồ cắt ngang làm hai, một đường chém rất ngọt và dứt khoát.
Đùng!!!
Và từ phía bên trong, Hỗn Phách U Mang thú bị chém văng ra bên ngoài, một mảng lớn bức tường đá của Thổ Ngục cũng vỡ nát ra văng theo con hung thú.
Lực lượng của đường kiếm mạnh đến mức chém văng con hung thú với kích thước cơ thể dài hơn ba mươi thước bay ra hơn trăm thước.
Hỗn Phách U Mang thú cả cơ thể to lớn đập mạnh vào vách núi đá của Địa Tàng Sơn khiến cho cả ngọn núi rung chuyển dữ dội, nó sau đó rơi thẳng xuống đất.
Rung chấn mãnh liệt khiến cho những tảng đá rơi xuống, nhanh chóng chôn vùi Hỗn Phách U Mang thú.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
...
Cùng lúc đó Thổ Ngục do con hung thú tạo ra cũng nứt vỡ đổ ập xuống, và trên đống đất đá ngổn ngang, Lữ Linh Nhi chầm chậm hạ xuống.
Ực...!
Đám người cùng nuốt một ngụm nước bọt.
Hóa ra sự lo lắng của cả bọn là vô ích.
Cái gì gọi là ngưu bức cơ chứ?!!
Cái gì gọi là sức mạnh tuyệt đối cơ chứ?!!
Một con Địa Linh thú Nhất giai có thể so sánh được với Băng Kiếm Chi Đế, kiếm tu mạnh nhất Tam giới hay sao chứ?!!
Cũng là bị một kiếm miễu sát mà thôi!
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Cả bọn liền sau đó vận thân pháp nhảy đến chỗ Lữ Linh Nhi.
"Lúc nãy ta còn là lo lắng a...
Thật không ngờ một con hung thú Nhất giai lại dễ dàng bị miễu sát chỉ bởi một kiếm a!
Ha ha ha!"
Hạ Bác cười lớn.
"Linh Nhi tỷ, tỷ sao vậy?"
Hoa Vi Nghi để ý thấy gương mặt Lữ Linh Nhi vẫn là đang rất tập trung ánh mắt hướng về chỗ Hỗn Phách U Mang thú bị đất đá vùi lấp, tò mò hỏi.
Lữ Linh Nhi tựa như không bận tâm đến đám người, nàng cất thanh lam kiếm vào không gian giới chỉ, sau đó đưa tay về phía Hoa Miên Nhược, âm trầm nói.
"Nha đầu, đưa ta mượn kiếm của ngươi một chút!"
Cả đám ngốc trệ bởi hành động này của Lữ Linh Nhi, nhưng sau đó vài giây liền ngộ ra.
Hỗn Phách U Mang thú sau chiêu vừa rồi vẫn còn sống!