Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 373 - Chương 373: "Bản tọa đã trở lại rồi đây!!!"

Chapter 373 - Chương 373: "Bản tọa đã trở lại rồi đây!!!"

Chương 373: "Bản tọa đã trở lại rồi đây!!!"

Đùng!!!

Hỗn Phách U Mang thú vùng dậy từ bên dưới đống đất đá, lớp da sần sùi màu nâu ban đầu đã biến mất thay vào đó cả cơ thể nó ánh lên một màu hoàng kim tựa như một bộ giáp óng ánh.

Đôi mắt màu đen không có con ngươi của nó bây giờ trở nên đỏ rực như máu chằm chằm nhìn vào đám người phía xa.

Nó giận dữ.

Nó điên tiết.

Nó cuồng nộ.

Nó đã quá xem thường cái nữ nhân kia mà không tung ra hết sức ngay từ đầu.

Hỗn Phách U Mang thú, nó dầu gì cũng là một Địa Linh thú Nhất giai, là khế ước thú của Tuyết Ly Đế, Đại Đế đứng thứ hai trong Thập Đại Đế, tuy rằng nó là khế ước thú nhưng mà ngay cả Tuyết Ly Đế cũng phải nhường nhịn nó mấy phần, ấy vậy mà cái nữ nhân kia lại không biết sống chết hết lần này đến lần khác tấn công nó.

Thật là quá phận!!

Nữ nhân kia chắc chắn phải chết một cách thật là đau đớn, thật là thống khổ, như vậy nó mới có thể hả được cơn giận đang ngùn ngụt bốc lên lúc này đây.

"Kim... hệ thức tỉnh?!!"

Hạ Bác, Long Hân Di cùng Mộc Phiến La đồng dạng hai chân mày nhăn lại nhìn vào Hỗn Phách U Mang thú nhận xét.

"Chẳng trách... kiếm chiêu của Linh Nhi tỷ không làm gì được nó..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng, giọng đầy lo lắng.

Bốn đệ tử phía sau nàng cũng hết sức kinh ngạc và lo lắng không thôi, đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp được một con hung thú mang cả hai hệ ngũ hành và đều đã thức tỉnh.

Riêng Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng, hai hồ ly tinh do đã biết trước được chuyện này nên không lấy gì là ngạc nhiên cả.

"Ta đã cảm nhận được khi mà kiếm khí chém vào cơ thể nó...

Thật không ngờ nó vậy mà lại còn sở hữu cả Kim hệ thức tỉnh...

Đúng là phiền phức!"

Lữ Linh Nhi lạnh lùng nói.

"Chúng ta cùng lên thôi!

Nếu như cả bọn cùng tấn công liên tục, ta không tin là không hạ được nó!"

Tiểu Trúc quả quyết lên tiếng.

"Không!

Con quái này thực lực bây giờ đã gần như đạt đến Phá Thiên cảnh đỉnh phong, cho dù tất cả có tấn công liên tục, thì với thực lực của mọi người làm nó xây xác cũng là không thể nói gì đến việc làm nó bị thương"

Lữ Linh Nhi liền gạt đi ý kiến của Tiểu Trúc.

"Thứ cho ta nói thẳng!

Kiếm Đế, người thực sự rất mạnh, ta công nhận điều đó, nhưng người là Băng tu, còn Hỗn Phách U Mang thú lại là Thổ hệ, lại thêm cả Kim hệ thức tỉnh.

Thổ và Kim đều là khắc chế Băng.

Dù người có tấn công thế nào thì cũng không thể xuyên qua được lớp phòng thủ gần như là tuyệt đối của nó!"

Tiểu Mạch Nghiêng lên tiếng.

"Trên đời này không có thứ gì mà kiếm không thể cắt được cả!"

Lữ Linh Nhi lạnh lùng đáp.

"Nha đầu, đưa kiếm cho ta!"

Hoa Miên Nhược do dự đặt chuôi kiếm vào lòng bàn tay Lữ Linh Nhi, ngập ngừng nói.

"Sư nương...thanh kiếm này...chỉ là một thanh kiếm bằng gỗ..."

"Ta biết nó chỉ là một thanh kiếm bằng gỗ, và tên của nó là Tân Thủ kiếm!"

"Người thật sự muốn dùng thanh kiếm này để đánh nhau với con quái kia sao?"

Lý Mộng Vân xen vào hỏi.

"Đúng vậy!"

Lữ Linh Nhi cầm Tân Thủ kiếm trong tay, gật đầu.

"Năm xưa, chưởng môn của các ngươi, chính là dùng thanh kiếm này đánh bại ta..."

"Hả?!!"

Đám người Thương Sơn phái không giấu nổi sự kinh ngạc cùng đồng thanh, ánh mắt của tất cả đều hướng về thanh kiếm bằng gỗ trong tay Lữ Linh Nhi.

"Có...có thật là như vậy...?"

Hoa Miên Nhược giọng run run.

Lúc nàng được Vương Nhất Tự đưa cho thanh kiếm này lòng nàng không khỏi thắc mắc, không khỏi có hơi thất vọng, lúc đó nàng tự nhủ với bản thân rằng, nàng thực lực quá yếu, lại vừa nhập môn, tuy rằng là đệ tử chân truyền của chưởng môn, nhưng nếu chưởng môn ưu ái nàng ban cho nàng một thanh kiếm với phẩm cấp cao sẽ bị những đệ tử khác nói ra nói vào, chưởng môn là nghĩ cho nàng nên mới ban cho nàng một thanh kiếm bằng gỗ.

Đến bây giờ, khi biết được sự tích năm xưa của thanh kiếm lòng nàng không khỏi chấn động.

Nếu do kẻ khác nói ra thì nàng tuyệt đối sẽ không tin, nhưng những lời này là do chính miệng Băng Kiếm Chi Đế nói ra, muốn không tin cũng không được.

Hóa ra thanh kiếm mà chưởng môn ban cho nàng, thanh kiếm mà nàng sở hữu, là thanh kiếm đã từng đánh bại kiếm tu mạnh nhất Tam giới.

Hoa Miên Nhược, nàng xúc động đến mức muốn oà khóc.

"Được rồi!

Mọi người nhanh chóng tránh xa chỗ này ra!"

Lữ Linh Nhi âm trầm nói với đám người.

"Được!"

Hạ Bác, Long Hân Di cùng Mộc Phiến La cùng bốn đệ tử gật đầu.

"Linh Nhi tỷ...hãy cẩn thận..."

Hoa Vi Nghi nhỏ giọng nói, sau đó vận thân pháp bay theo đám người.

"Này!"

Ngay khi Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng định rời đi thì Lữ Linh Nhi lên tiếng gọi khiến cả hai khựng lại.

"Kim hệ đúng là rất cứng.

Gần như không thể bị tổn hại nếu sở hữu Kim hệ thức tỉnh.

Nhưng mà, nếu như Hoả đủ nóng vẫn có thể nung chảy cả Kim!"

"....."

Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng sau khi nghe xong những lời đó của Lữ Linh Nhi thì không đáp lại, vận thân pháp bay theo đám người Thương Sơn phái.

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Đám người Thương Sơn phái cùng hai hồ ly tinh đáp xuống một gờ đất cao cách chỗ Lữ Linh Nhi hơn tám, chín trăm thước.

Ánh mắt lo lắng của cả bọn đều hướng về phía nàng.

"Tiểu Nghiêng, ngươi có hiểu những gì mà Kiếm Đế nói không?"

Tiểu Trúc ngốc trệ quay qua hỏi.

"Ta...cũng không thể hiểu được..."

Tiểu Mạch Nghiêng đáp, trong lòng nàng cũng là đang thắc mắc như Tiểu Trúc.

'Băng Kiếm Chi Đế...là kiếm tu...là Băng tu... chuyện này ai ai cũng biết rõ...

Nhưng mà... những lời khi nãy...

Không lẽ...?!!

Không lẽ Kiếm Đế còn có thể sử dụng Hoả hệ?!!

Một chiêu thức Hoả hệ mạnh đến mức...đủ sức nung chảy cả Kim hệ của Hỗn Phách U Mang thú hay sao?!!'

Rầm!!!

Hỗn Phách U Mang thú dẫm mạnh hai chân trước xuống đất tạo ra một chấn động mạnh hất tung đất đá xung quanh lên cao, đồng thời nó lập tức gầm lên một tiếng, tiếng gầm của nó tạo ra một xung chấn thổi bay tất cả đất đá về phía Lữ Linh Nhi.

Lữ Linh Nhi, đối mặt với cơn cuồng phong bụi cát đất đá ào ạt bay đến gương mặt không hiện lên chút gì cảm xúc, nàng cũng không buồn vung kiếm lên, tay trái nàng giơ ra phía bên liền phía dưới mặt đất xuất hiện một vòng tròn trận pháp.

"Nhị, ra đây!"

Lữ Linh Nhi âm trầm nói.

Liền trận pháp triệu hồi dưới mặt đất sáng lên sau đó một ngọn lửa bất chợt xuất hiện cháy phừng phừng.

Từ trong ngọn lửa một bóng hình hung thú xuất hiện.

Đùng!

Con hung thú vừa xuất hiện liền chân trước quật ngang trước mặt, khí linh hữu hình một trảo pháp khổng lồ mười mấy thước dễ dàng đánh văng đi hàng trăm hàng ngàn tảng đá đủ mọi kích thước đang lao tới.

"Đã rất lâu rồi ngươi mới triệu hồi ta...

Lần này là vì chuyện gì đây?"

Con hung thú giọng trầm trầm chậm rãi hỏi, nó còn chẳng thèm để ý đến những tảng đá kia rốt cuộc là từ đâu và vì sao lại bay đến chỗ nó khi nó vừa được triệu hồi ra.

Con hung thú mà Lữ Linh Nhi vừa triệu hồi ra trông giống như một con hổ với thân hình lực lưỡng cao gần ba thước, toàn thân nó được bao phủ bởi một bộ lông màu đen với những sọc vằn màu cam, bên hông của nó là cặp cánh giống như cánh đại bàng.

Nhưng điều làm cho đám người Thương Sơn phái và hai hồ ly tinh đứng phía xa phải kinh ngạc chính là toàn thân và dưới chân con hung thú đang phảng phất toả ra lửa, một ngọn lửa đỏ rực, và bá khí hùng hậu mà nó đang toát ra.

"Bá khí... vương giả...?

Là...là... một con thú Vương...?!!"

Hạ Bác vầng trán nhăn lại cảm nhận uy áp của con hung thú vừa xuất hiện, trán lão lấm tấm mồ hôi, lắp bắp nói.

Đúng là sống lâu thì cái gì cũng có thể nhìn thấy được.

Trước giờ lão chỉ biết thú Vương qua những trang giấy mà thôi, thật không ngờ cuộc đời này lão có thể tận mắt nhìn thấy một con thú Vương bằng xương bằng thịt, lão xúc động không thôi, cơ thể lão khẽ run lên từng cơn.

"Thú... Vương?"

Cả Long Hân Di, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi cùng với bốn đệ tử gương mặt đều hiện lên ngốc trệ, cùng hỏi.

"Khác với những con hung thú đầu lĩnh, là thủ lĩnh của một bầy hung thú, thì thú Vương là con hung thú đứng đầu cả một giống loài, là vua của loài đó!

Sức mạnh của hung thú đầu lĩnh khi mà đem so với thú Vương thì chẳng khác gì giọt nước giữa biển...

Và...thú Vương rất hiếm, rất khó nhìn thấy được!

Cho dù có sống mấy kiếp cũng chưa chắc đã gặp được một con!"

Hạ Bác giải thích cho đám người.

Đám người Thương Sơn phái cùng với hai hồ ly tinh sau lời giải thích của Hạ Bác ánh mắt liền quay về chỗ con thú Vương.

"Sư huynh...Lôi Hắc của huynh xem xem là không có cửa...để mà so sánh được..."

Lý Mộng Vân giọng như châm chọc, nói.

"Giờ này thì chắc Lôi Hắc chết nhát đang co rúm trong không gian triệu hồi của ta rồi...

Làm gì có cửa nào cơ chứ?"

Âu Dương Kiệt khoé miệng hơi giật, đáp lại lời của Lý Mộng Vân.

"Thật không ngờ khế ước thú của Linh Nhi tỷ lại là một thú Vương..."

Mộc Phiến La nhíu mày nói.

"Hạ đường chủ, ngươi có biết đó là loại hung thú gì không?"

Tiểu Mạch Nghiêng lên tiếng hỏi.

Cả Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng theo Tuyết Ly Đế đã rất lâu nhưng cả hai đều không hề biết con hung thú mà Lữ Linh Nhi triệu hồi ra kia là loại hung thú gì cả, đây là lần đầu tiên hai hồ ly tinh nhìn thấy một con thú như vậy.

Hạ Bác trong vài giây cố lục lọi trong đầu những kiến thức mà lão từng đọc qua.

Một con hung thú trông như hổ nhưng lại có cánh?

"Ta...cũng không biết..."

Lão sau đó lắc đầu, đáp.

Đương nhiên là Hạ Bác không biết, bởi vì con hung thú này không hề có ở Nhân giới hay bất kỳ giới vực nào khác, nó là một con Cùng Kỳ, và loài này chỉ sinh sống ở một nơi duy nhất đó là Thánh Thú Sơn, một cấm địa nguy hiểm bật nhất ở Thiên giới, nơi mà không kẻ nào dám bén mảng tới.

Đúng như lời Hạ Bác nói, con Cùng Kỳ này chính là một con thú Vương, nhưng không chỉ có thế mà nó còn là một trong bốn Trường Sinh Thánh Thú trấn giữ Thánh Thú Sơn.

Và tên của nó là Thánh Sơn Trấn Nham thú.

Hỗn Phách U Mang thú lợi dụng đám bụi mù, khi mà Thánh Sơn Trấn Nham thú đánh bay đi những tảng đá vừa rồi, nó lao đến, hai chân trước chộp tới.

Rầm!

Lữ Linh Nhi cùng Thánh Sơn Trấn Nham thú phản ứng rất nhanh với tình huống lập tức nhảy ra tránh né, người một hướng, thú một hướng.

"Cái con thằn lằn chết tiệt này là sao đấy?"

Thánh Sơn Trấn Nham thú vỗ đôi cánh của nó, lơ lửng trên không, nhìn về Lữ Linh Nhi, hỏi.

Rầm!

Soạt...

Rầm!

Soạt...!

Hỗn Phách U Mang thú không hề quan tâm đến con hung thú vừa xuất hiện, nó lúc này chỉ có Lữ Linh Nhi là mục tiêu cần phải giết mà thôi, nó liên tục lao tới chỗ Lữ Linh Nhi, hết dùng móng vuốt quét ngang, lại sử dụng cái đuôi đầy gai sắc nhọn quật tới, hòng một đòn kết liễu tính mạng Lữ Linh Nhi.

Lữ Linh Nhi, nàng nhẹ nhàng tránh đi những đòn tấn công chết người của Hỗn Phách U Mang thú mà không tốn một chút sức lực nào.

Soạt!

Lữ Linh Nhi vận thân pháp di chuyển ra bên hông Hỗn Phách U Mang thú khi nó vồ hụt nàng, tay phải nàng rất nhanh quét một đường kiếm từ dưới lên trên.

Oành!

Tân Thủ kiếm chém thẳng vào hông Hỗn Phách U Mang thú đánh văng nó ra xa hơn hai mươi thước.

Nhưng lập tức Hỗn Phách U Mang thú liền trở người dậy, nhờ có lớp phòng thủ Kim hệ thức tỉnh mà nó không hề bị thương sau khi lãnh trọn một kiếm vừa rồi, nhưng mà khác với lần trước khi mà nó bị kiếm khí chém vào nó không hề có chút cảm giác nào cả, lần này nó lại thấy đau, cho dù cơn đau chỉ là thoáng qua, chuyện này càng khiến nó điên tiết hơn, ánh mắt nó đỏ rực tóe lửa nhìn Lữ Linh Nhi.

Hỗn Phách U Mang thú cảm thấy đau cũng không có gì lạ bởi vì một kiếm kia Lữ Linh Nhi không phải là dùng linh lực mà đánh ra, nàng là vận dụng thiên địa lực lượng xung quanh mà xuất ra.

Là kiếm cường!

Khác với thanh lam kiếm trước đó của Lữ Linh Nhi vốn thuộc tính Băng, thanh Tân Thủ kiếm trên tay nàng hiện giờ chỉ là một thanh kiếm bằng gỗ không hề có thuộc tính, nên vì thế mà nó lại rất thích hợp với kiếm cường.

"Nó là một Địa Linh thú Nhất giai sở hữu cả Thổ hệ và Kim hệ thức tỉnh!"

Lữ Linh Nhi âm trầm đáp lại câu hỏi của Thánh Sơn Trấn Nham thú.

"Và nó đang muốn cản đường ta!"

"Ồ!"

Thánh Sơn Trấn Nham thú tỏ ra vẻ ngạc nhiên trước lời nói của Lữ Linh Nhi, nhưng thực chất nó đã nhận ra được chuyện này khi quan sát cả hai từ phía trên cao.

"Chẳng trách ngươi lại triệu hồi ta!

Vậy người muốn ta làm gì đây?"

"Ta cần ngươi thiêu chết con thằn lằn này!"

Lữ Linh Nhi lạnh lùng đáp.

"Ngươi định dùng lửa để thử vàng sao?

Sẽ tốn kha khá thời gian đấy, lửa của ta..."

"Nhị, ngươi làm được không?"

Lữ Linh Nhi quăng ánh mắt sắc lạnh về phía Thánh Sơn Trấn Nham thú, gằn giọng hỏi khiến cho con hung thú cảm thấy lạnh người.

"Được... tất nhiên là được..!"

Thánh Sơn Trấn Nham thú khoé miệng giật giật liền đáp.

Thương Sơn phái.

Một cổng không gian màu đen xuất hiện giữa sân diễn võ tràng.

Từ bên trong cổng không gian Vương Nhất Tự chậm rãi bước ra.

Hắn ưỡn ngực hít vào một hơi thật sâu cái không khí trong lành ở Thương Sơn.

"Ai nha!

Đúng là không đâu bằng nhà của mình a!"

Hắn sảng khoái nói lớn.

Phía sau lưng hắn, Medusa cũng từ từ trườn ra khỏi cổng không gian.

"Đây là...chỗ của ngươi sao?"

Ánh mắt Medusa đảo quanh một lượt khung cảnh của Thương Sơn phái, nàng đúng là đã đến một thế giới khác hẳn, tất cả mọi thứ xung quanh, từ cây cối, những căn nhà, những kiến trúc xung quanh, đến cả bầu không khí, tất cả đều là lạ lẫm với nàng.

Lòng nàng bỗng trở nên bồn chồn, háo hức, nàng muốn khám phá ngay cái thế giới mới này, nhưng mà nàng lại phân vân, chững lại, còn con người, liệu những người ở thế giới này có chấp nhận một quái vật như nàng như lời Vương Nhất Tự nói hay không?

Vương Nhất Tự hắn lúc này không để ý đến tâm tình của Medusa, thứ mà hắn tập trung vào lúc này chính là bảng thông tin của hệ thống hiển hiện ra ở trước mặt hắn.

"Bảng thông tin trạng thái (2).

- Tên: Vương Nhất Tự.

- Chức vụ: Chưởng môn Thất lưu phái Thương Sơn phái.

- Tu vi cảnh giới: Khai mạch Nhất đoạn.

- ....."

Khoé miệng hắn cười gian xảo.

Hắn sau khi vượt qua thử thách tiến cấp cuối cùng cũng đã mở ra lại con đường tu luyện, tuy chỉ mới là Khai mạch Nhất đoạn nhưng hắn vẫn thấy rất sung sướng, tựa như vừa được tái sinh vậy.

Hắn cảm thấy linh lực trong cơ thể độ thuần cao hơn lúc trước mấy phần, chỉ mới Khai mạch Nhất đoạn nhưng hắn đã có thể cảm nhận được rất rõ ràng thiên địa linh khí xung quanh.

"Chủ nhân bây giờ có thể tùy ý thay đổi trạng thái giữa bảng số (1) và bảng số (2)"

Hệ thống gợi ý.

"Có ảnh hưởng gì không?"

Hắn nhíu mày hỏi.

"Không có ảnh hưởng!"

Vương Nhất Tự một lần nữa nhoẻn miệng cười.

Đây mới chính là thứ hắn muốn.

Nếu như gặp phải những kẻ địch mạnh, tùy tình huống, hắn có thể thay đổi trạng thái cho phù hợp.

Nói cách khác, hắn bây giờ còn linh hoạt hơn khi trước rất nhiều.

Hắn là đang rất vui, rất thống khoái, hắn muốn cười lên thật lớn, nhưng mà, hắn chợt phát hiện ra chuyện kỳ lạ vì thế liền khựng lại.

"Hửm?"

Hắn ngốc trệ nhìn xung quanh.

"Đây rõ ràng là diễn võ tràng nhưng tại sao lại không hề thấy bóng dáng của bọn chúng?

Giờ này đáng lẽ ra bọn chúng phải tập trung ở đây để mà tập luyện chứ nhỉ?"

Hắn tự hỏi bản thân.

"Ngươi đang nói đến ai thế?"

Medusa trườn lên phía trước, ngang với Vương Nhất Tự, hỏi.

"Là những người mà sau này sẽ là gia đình của ngươi!"

Hắn thản nhiên đáp.

Sau đó hắn chợt hét lớn lên.

"Các bảo bối, bản tọa đã trở lại rồi đây!!".