Chương 371: Nhất giai thú xuất hiện.
"Hạ đường chủ, ngươi cũng nhìn ra được chiêu kiếm vừa rồi của Kiếm Đế đúng không?"
Long Hân Di nhíu mày hỏi.
"Ừm...
Ta đương nhiên là nhìn ra..."
Hạ Bác gật đầu, ngưng một nhịp, lại nói tiếp.
"Chiêu kiếm vừa rồi của Kiếm Đế ban đầu chỉ xuất ra một đạo kiếm khí, lại từ đạo kiếm khí đó phân tách thành hàng hà sa số những đạo kiếm khí rất nhỏ nhưng lực lượng lại không hề bị chia nhỏ đi, vẫn giữ nguyên lực lượng của đạo kiếm khí ban đầu, đây gọi là biến ảo.
Biến ảo kiếm chiêu không phải kiếm tu nào cũng có thể làm được, chỉ khi kiếm tu điều khiển được linh lực của bản thân một cách thuần thục thì mới có thể làm được..."
"Hạ đường chủ...
Việc điều khiển linh lực bản thân...đệ tử cũng có thể làm được... không lẽ biến ảo kiếm chiêu lại đơn giản như thế sao...?"
Triệu Thiên Tuyết ngốc trệ lên tiếng hỏi.
"Nha đầu, điều khiển linh lực bên trong cơ thể thì bất cứ võ tu hay kiếm tu nào cũng làm được.
Nhưng ta đây là đang nói đến chuyện điều khiển linh lực sau khi đã truyền ra ngoài.
Đến ngay cả ta cũng khó mà làm được chuyện này..."
Hạ Bác giải thích.
"Thì ra là vậy..."
Triệu Thiên Tuyết gật gật đầu, ngập ngừng.
"Những đạo kiếm khí nhỏ xíu như những hoa tuyết kia không những có thể dễ dàng chém nát bộ giáp của tên Yêu Vương đó mà còn chém thẳng vào da thịt hắn cắt đứt toàn bộ kinh mạch của hắn...
Kẻ lãnh trọn chiêu kiếm này... không chết thì cũng trở thành tàn phế..."
Long Hân Di tiếp lời Hạ Bác.
"Ừm...
Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả...
Chỉ mới là một nửa của kiếm chiêu..."
Hạ Bác gật đầu.
"Chỉ...chỉ mới... một nửa chiêu...?"
Bốn tên đệ tử một mặt đồng dạng ngốc trệ, cùng hỏi.
Rõ ràng là những đạo kiếm khí kia sau khi chém trúng Nộ Ban Vương thì đã tiêu biến, vậy mà vẫn còn có hậu chiêu hay sao?
Ngay cả Hoa Vi Nghi cũng ngạc nhiên trước lời nói của Hạ Bác không kém gì bốn tên đệ tử.
"Các ngươi cứ nhìn đi rồi sẽ hiểu!"
Mộc Phiến La nói với đám đệ tử, ánh mắt nàng hướng lên phía trên, chỗ mà vài phút đây Nộ Ban Vương còn đang lơ lửng.
Tuy không thể nhìn thấu được hết chiêu kiếm vừa rồi, nhưng cũng như Hạ Bác và Long Hân Di, Mộc Phiến La vẫn có thể nhận ra được rằng chiêu kiếm mà Lữ Linh Nhi xuất ra giết chết Nộ Ban Vương vẫn còn đó hậu chiêu.
"Hợp!"
Lữ Linh Nhi tay trái đưa lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại với nhau tựa như một pháp sư đang vận pháp chú.
Lập tức, ngay chỗ Nộ Ban Vương lơ lửng khi nãy xuất hiện hàng loạt là những kiếm khí như những hoa tuyết bắt đầu hợp lại với nhau tạo thành những thanh kiếm hệt như thanh lam kiếm mà nàng đang cầm trong tay.
"Truy!"
Lữ Linh Nhi hai ngón tay điều khiển hàng trăm thanh kiếm được tạo nên từ kiếm khí bay thẳng tới chỗ nàng.
Hàng trăm thanh kiếm lao vun vút đến sượt qua chỗ nàng, bay về phía sau, hướng tới chỗ tên Bích Tử Vương.
Lữ Linh Nhi điềm tĩnh đến lạ thường, nàng tựa như có thể nhìn thấy được rõ ràng những gì phía sau lưng nàng mà không cần quay người lại.
Trái ngược hoàn toàn với thái độ điềm tĩnh của Lữ Linh Nhi, tên Bích Tử Vương gương mặt tái mét đi vì sợ khi hàng trăm thanh kiếm đang lao đến chỗ hắn.
"Hoang Xà Độc chưởng!!!"
Bích Tử Vương hét lớn, tập trung tất cả yêu lực vào hai tay, lập tức xuất ra chưởng pháp.
Bàng bạc là chưởng pháp hữu hình một con đại xà khổng lồ, mồm há rộng với cặp nanh nhọn hoắc, lao thẳng về phía trước, tựa như muốn nuốt chửng cả trăm thanh kiếm mà Lữ Linh Nhi thi triển ra.
Người ta thường nói, khi cận kề đối mặt với cái chết con người có thể i sẽ bộc phát ra sức mạnh tiềm ẩn, có thể vượt qua giới hạn của bản thân, yêu nhân cũng không khác con người là mấy, cho dù là Yêu Vương thì vẫn sợ hãi cái chết.
Bích Tử Vương, hắn, trong khoảnh khắc này là vận dụng tất cả những gì mà hắn có, cố gắng chỉ để có thể được sống sót.
Vì thế mà chưởng pháp của hắn vừa xuất ra xem chừng còn mạnh gấp mấy lần khi trước.
Bang!
Hàng trăm thanh lam kiếm lao đến đâm xuyên qua Thần Hồn đang bị băng phong của tên Bích Tử Vương khiến nó vỡ ra thành trăm ngàn mảnh, những thanh kiếm sau đó vẫn lao vun vút về phía trước.
Bang!
Chưởng pháp hữu hình đại xà mà Bích Tử Vương dùng toàn bộ lực lượng xuất ra đúng là rất ngưu bức, là rất kinh khủng, nhưng mà vẫn bị hàng trăm thanh kiếm đâm xuyên qua, xé toạc ra như một tờ giấy mỏng manh, sau đó liền tan biến vào hư không.
"Hoang Xà Độc chưởng!!"
"Bích Tử Đào Vân chưởng!!!"
....
Bích Tử Vương hoảng loạn lập tức vận thân pháp lùi ra thật xa, hai tay hắn liên tục tung ra chưởng pháp hòng đánh tan đi những thanh kiếm kia, nhưng không thể.
Nhưng thanh kiếm cứ thế đâm xuyên qua chưởng pháp của hắn mà không có lấy một chút trở ngại nào cả.
Hắn hoảng loạn, hắn sợ hãi, đầu óc hắn bây giờ đã không giữ được bình tĩnh, cái chết tức tưởi của Nộ Ban Vương vừa rồi đã làm hắn bị chấn động, hắn không muốn nối bước theo, hắn không muốn chết.
Đánh không lại thì chỉ còn cách là bỏ chạy.
Bích Tử Vương lập tức quay người, vận thân pháp trực lướt đi.
Hắn hành động tuy nhanh nhưng mà những thanh kiếm kia còn nhanh hơn gấp bội.
Phập!
Phập!
...
Khi Bích Tử Vương vừa quay người toang bỏ chạy thì hàng loạt thanh kiếm bay đến cắm sâu vào người hắn.
Hắn hộc ra máu.
Cả người hắn chi chít là những thanh kiếm.
"Ta...ta... không... muốn chết..."
Hắn gắng gượng nói được vài từ sau đó cả cơ thể rơi nhanh xuống mặt đất.
Oành!
Hắn rơi xuống cách chỗ Nộ Ban Vương không xa.
Nhìn hắn cứ như một con nhím với bê bết là máu tuông ra khắp nơi, đỏ cả cái hố đất được tạo ra khi hắn rơi xuống.
Bích Tử Vương cứ thế liền chết đi.
Đám yêu nhân xung quanh trông thấy cảnh tượng này toàn thân run lên bần bật, cả cơ thể nặng trịch không thể di chuyển.
Nói đúng hơn là bọn chúng không dám di chuyển.
Bất cứ động thái nào vào lúc này cũng sẽ khiến bọn chúng đi đoàn tụ với Nộ Ban Vương và Bích Tử Vương.
"Còn có thể điều khiển kiếm khí được như thế hay sao...?"
Triệu Thiên Tuyết, Lý Mộng Vân, Hoa Miên Nhược gương mặt đồng dạng ngạc nhiên không thôi, cùng đồng thanh hỏi trống không.
"Đương nhiên là có thể...
Những chuyện mà một kiếm tu bình thường không thể làm được không có nghĩa là Kiếm Đế cũng không làm được!
Chúng ta không thể dùng thước đo bình thường để mà so sánh với Kiếm Đế..."
Hạ Bác nhíu mày lên tiếng.
Cả Hạ Bác, Long Hân Di, Mộc Phiến La cùng với Hoa Vi Nghi cũng đều là kinh ngạc sau khi nhìn thấy Lữ Linh Nhi điều khiển kiếm khí giết chết Bích Tử Vương.
Phải nói, việc điều khiển kiếm, phi kiếm, thì những kiếm tu sau khi đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng vẫn có thể làm được, đó là dùng linh lực bản thân kết hợp với cả tuyệt học kiếm kỹ để mà điều khiển phi kiếm, nhưng phi kiếm là dùng đến những thanh kiếm thật sự, và kiếm tu chỉ có thể điều khiển cùng lúc tối đa hai phi kiếm mà thôi.
Đây là lần đầu tiên mà cả bọn được chứng kiến một người có thể điều khiển được kiếm khí như là phi kiếm, và còn là điều khiển cùng một lúc hàng trăm kiếm khí phi kiếm.
Một từ khủng bố thôi không đủ để miêu tả được sức mạnh mà Lữ Linh Nhi thị uy ra từ nãy đến giờ.
Trái ngược với sự kinh ngạc không thôi của đám người Thương Sơn phái, hai hồ ly tinh, Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng, lúc này thân thể khẽ run run, ánh mắt cả hai chứa đựng sự sợ hãi trong đó.
Cả hai hồ ly tinh không phải vì Lữ Linh Nhi một lúc giết chết hai Yêu Vương mà tỏ ra sợ hãi, hai nàng sợ một thứ gì đó khác.
"Tiểu Nghiêng... ngươi...cũng cảm thấy được...đúng không...?"
Tiểu Trúc đứng trên vai Ma Đồng đầu lĩnh ngập ngừng hỏi.
"Ừm...là nó..."
Tiểu Mạch Nghiêng nghiêm túc gật đầu.
Giác quan của hồ ly tinh nhạy bén hơn rất nhiều so với con người và những yêu nhân khác, có thể cảm nhận được nguy hiểm tiềm tàng dù là nhỏ nhất.
Hai hồ ly tinh liền nhảy về phía sau, đứng trước đám người Thương Sơn phái.
"Hai hồ ly tinh các ngươi sao đấy?"
Mộc Phiến La lên tiếng hỏi.
"Là khế ước thú của lão lão...
Trận chiến đã khiến nó thức giấc..."
Tiểu Trúc giọng nghiêm trọng nói.
"Hai ngươi có cần phải lo lắng đến thế không?
Chỉ là một khế ước thú thôi mà!"
Long Hân Di thản nhiên nói, nàng, sau khi chứng kiến sức mạnh của Lữ Linh Nhi thì nàng không tin là có một con thú nào có thể làm khó cả bọn được cả.
"Ngươi không biết con hung thú đó mạnh đến mức nào nên mới nói thế..."
Tiểu Mạch Nghiêng âm trầm đáp lời Long Hân Di.
Ruỳnh...
Ruỳnh...
Tiểu Mạch Nghiêng còn chưa nói hết câu thì mặt đất dưới chân cả bọn bỗng rung chuyển.
Đám yêu nhân cũng cảm thấy được chấn động đến từ phía dưới, nơi bọn chúng đang đứng, bọn chúng hoang mang nhìn nhau không biết là lại sắp có chuyện gì xảy ra, nhưng bọn chúng lại không dám bỏ chạy, cái nữ nhân phía trên kia miễu sát lần lượt hai Yêu Vương cấp bậc Yêu Đế, so ra bọn chúng cũng chỉ là con sâu cái kiến, nếu như khiến cho nữ nhân đó để ý đến thì bọn chúng chết là cái chắc.
"Ngươi là tên đầu tiên tấn công ta đúng không?"
Lữ Linh Nhi âm trầm quay sang nói với tên Thiết Hầu Vương.
"Ta...ta..."
Thiết Hầu Vương ấp úng không thể nói hết câu.
Hắn biết nói gì nữa bây giờ?
Trong ba Yêu Vương thì hắn chính là kẻ động tay động chân trước, điều này không thể nào chối cải cho được.
"Đừng...đừng giết ta...
Ta không... muốn chết..."
Hắn sợ hãi, hắn thốt ra lời van xin cho tính mạng của hắn.
Hắn chứng kiến tận mắt cái nữ nhân này chỉ trong hai chiêu đã lấy mạng Nộ Ban Vương và Bích Tử Vương, hắn tuy cũng là Yêu Vương nhưng thực lực lại không phân hơn kém với hai tên kia, hắn chắc chắn sẽ bị nữ nhân này dễ dàng giết chết mà không thể nào phản kháng cho được.
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Ruỳnh!
...
Chấn động phía dưới càng lúc càng lớn khiến cho Lữ Linh Nhi và Thiết Hầu Vương chú ý.
Và chỉ trong vòng vài giây sau đó.
Oành!
Một bàn tay khổng lồ, hay nói chính xác hơn là một cái chân khổng lồ của một loại bò sát, với bốn móng vuốt sắc nhọn trồi lên từ phía dưới mặt đất, hất văng đám yêu nhân phía dưới khiến cho đất đá văng ra tứ tung
Những móng vuốt sắc nhọn chọc thẳng lên phía trên ngay chỗ Thiết Hầu Vương đang lơ lửng.
Tên Thiết Hầu Vương cảm thấy có biến, trực vận thân pháp bay ra chỗ khác, nhưng mà hắn không nhanh bằng cái chân khổng lồ kia.
Sựt!
Một cái móng vuốt sắc nhọn cắm thẳng vào lưng Thiết Hầu Vương xuyên qua trước ngực hắn khiến hắn lập tức hộc máu.
Rầm!
Bàn chân khổng lồ sau đó lại nhấn mạnh xuống dưới đất cùng với đó là tên Thiết Hầu Vương tạo ra một xung chấn khủng bố lan rộng ra xung quanh đánh bay đi đám yêu nhân còn đang ngơ ngác hoảng sợ.
Cả trăm tên yêu nhân bị xung chấn đánh bay ra xa chết ngay lập tức, những tên khác không chết thì cũng bị trọng thương.
Tình huống xảy ra quá bất ngờ và và nhanh, khiến đám yêu nhân bọn chúng không kịp làm gì cả.
"Niên Hoa trận!!!"
Không giống như đám yêu nhân, Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng đã cảm nhận được nguy hiểm từ trước đó nên khi những cái vuốt sắc khổng lồ bắt đầu xuất hiện, cả hai đã lập tức cùng thì triển ra một trận pháp phòng ngự.
Vòng tròn trận pháp xuất hiện dưới chân hai hồ ly tinh và cả đám người Thương Sơn phái mang họa tiết của một loại hoa ngũ sắc có bảy cánh hoa tức thì một màn chắn ngũ sắc được triển khai ra bao quanh cả bọn.
Ma Đồng đầu lĩnh cũng nhảy lùi lại trước mặt đám người, cơ thể nó cũng được một màn chắn hộ giáp màu hoàng kim bao phủ.
Oành!
Oành!
Oành!
...
Đất đá thi nhau văng tứ phía, bụi cát cứ thế giăng ra mù mịt.
Màn chắn hộ giáp bảo vệ Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng cùng đám người Thương Sơn phái lung lay dữ dội dưới sức ép kinh khủng mà chấn động gây ra, khiến cả bọn phải vận linh lực mà triển khai ra thêm hộ thân cường khí, nhưng vẫn là khổ sở, vẫn là khó khăn chống đỡ.
Cả bọn dần bị chấn động đẩy lùi ra hơn mười mấy thước.
Những tảng đá to lớn hình dạng như những cái gai nhọn mà lúc đầu cả bọn khi mới xuất hiện chỗ này nhìn thấy lúc này cũng bất chợt chuyển động.
Và rồi mặt đất bắt đầu nứt toạc ra một đường khổng lồ chạy dài hút tầm mắt, ngọn núi sừng sững trước mặt đám người rung chuyển dữ dội sau đó tách ra làm hai.
Một thứ gì đó to lớn khổng lồ từ phía dưới dần dần trồi lên.
Cảm nhận được nguy hiểm từ cái thứ chuẩn bị xuất hiện Lữ Linh Nhi lập tức truyền âm cho đám người phía dưới.
'Tất cả mọi người mau lui ra ngay!
Càng xa càng tốt!'
Nàng sau đó cũng vận thân pháp bay ra xa.
Đám người Thương Sơn phái cùng hai hồ ly tinh cũng vận thân pháp nhảy lùi lại rất xa phía sau.
Rầm!
Ầm!
Ầm!
Cơ thể khổng lồ của con hung thú dần dần xuất hiện khiến cho đám người Thương Sơn phái, hai hồ ly tinh, và cả những tên yêu nhân thoát thân được, gương mặt tất cả hiển hiện lên ngưng trọng, hoang mang, căng thẳng, cùng sợ hãi.
"Đó...đó là... một con hung thú hay sao...?!!"
Lý Mộng Vân khoé miệng run run hỏi trống không.
"Chủ nhân...bây giờ ta có thể...trở về không gian triệu hồi được hay không?
Ta không...đánh lại thứ đó đâu..."
Bên cạnh Lý Mộng Vân, Huyễn Huyền Sư Vương rùng mình sợ sệt, nói với Âu Dương Kiệt.
"Đánh không lại...cũng phải đánh...
Cho dù ngươi có trở lại không gian triệu hồi... nhưng ta chết... ngươi cũng chết..."
Âu Dương Kiệt nắm chặt Thanh Long Yển Nguyệt đao, ngưng trọng đáp.
"Đầu ngươi bị lừa đá hay gì thế hả?!!
Ngươi còn muốn ở lại đánh nhau với nó?!!"
Tiểu Trúc ngón tay chỉ vào con hung thú vừa xuất hiện, quay đầu nhìn Âu Dương Kiệt quát lớn.
"Nó đã chú ý đến chúng ta...
E là bây giờ...có chạy cũng không kịp..."
Tiểu Mạch Nghiêng chen vào nói.
Con hung thú vừa xuất hiện hình dáng như một con kỳ đà với lớp da màu nâu xù xì, dọc theo sống lưng nó là một dãy những chiếc gai nhọn, và, kích cỡ của nó phải nói là khổng lồ, nó cao hơn năm mươi thước và dài hơn hai trăm thước, tựa như một ngọn núi sừng sững trước đám người nhỏ bé như những con kiến.
Oành!
Con hung thú dẫm mạnh chân xuống tạo nên một chấn động rung chuyển cả Địa Tàng Sơn, nó lắc mạnh cơ thể để cho đất đá đang bám vào rơi xuống.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
....
Đất đá bám trên người nó rơi xuống hết như một cơn mưa với bụi đất bay rợp trời.
Gràoooooo...!!!!
Nó gầm lên một tiếng vang vọng cả thương khung, thanh âm lớn đến nỗi khiến cho đám người phía xa cùng đám yêu nhân phải bịt tai lại.
Nó quăng ánh mắt sắc lạnh đến chỗ đám người phía xa.
"Áp bức... thật kinh khủng..."
Hạ Bác nhíu mày nhận xét.
"Nó quá to...e là ta phải trở về hình dạng Cửu Trảo Thần Long thì mới có thể đánh nhau được với nó..."
Đứng bên cạnh, Long Hân Di thủ thế chuẩn bị nghênh chiến.
Hạ Bác, Long Hân Di, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi cùng đám đệ tử ngay giây phút này đã có thể hiểu được vì sao hai hồ ly tinh kia lại tỏ ra sợ hãi đến như vậy.
Đó là bởi vì, con hung thú này là một Nhất giai thú!
Phía sau đám người Thương Sơn phái, những tên yêu nhân còn sống sót kinh sợ không thôi, bọn chúng bằng nhanh nhất vận thân pháp mỗi tên mỗi hướng mà bỏ chạy thật nhanh.
Đối mặt với con hung thú khủng bố như thế thì không có bất kỳ cơ hội nào cả!
Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng, cùng đám người Thương Sơn phái lập tức thủ thế sẵn sàng nghênh chiến, cả bọn đều hiểu rõ một điều, với cái kích cỡ đó thì cho dù có chạy nhanh đến cỡ nào cũng sẽ không thể thoát khỏi những móng vuốt sắc nhọn của con hung thú kia, bỏ chạy mới là thất sách, chi bằng cùng tổng lực tấn công, biết đâu, biết đâu có thể hạ được nó.
Ầm!
Ầm!
Nhưng mà con hung thú không để cho đám người có cơ hội mà hành động, nó quật mạnh cái đuôi của nó về phía trước, đánh bay hàng tấn đất đá, phóng những cái gai nơi chóp đuôi của nó về phía đám người.
Những cái gai nhọn khổng lồ dài hơn mười thước bay thẳng đến chỗ đám người phía xa.
Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng cùng đám người Thương Sơn phái gương mặt chợt biến sắc.
Lập tức, Hoa Vi Nghi cùng hai hồ ly tinh triển khai ra trận pháp phòng ngự bảo phủ lấy cả bọn.
Nhưng mà tốc độ bay đến của những cái gai kia là quá nhanh, màn chắn hộ giáp còn chưa kịp triển khai xong thì khoảng cách giữa đám người và những cái gai chỉ còn chưa đầy mười thước.
"Chết tiệt!
Không kịp rồi!!!"
Tiểu Trúc nói lớn.
Trong cái giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, Lữ Linh Nhi bất chợt xuất hiện trước mặt đám người, gương mặt nàng vẫn điềm tĩnh như mọi khi, không một chút sợ hãi nào, tay phải nàng giơ thanh lam kiếm lên sau đó chém một nhát về phía trước xuất ra một đạo kiếm khí hình bán nguyệt cao mười mấy thước.
Oành!
Một tiếng nổ long trời lở đất.
Những cái gai nhọn do con hung thú phóng đến liền bị kiếm khí chẻ đôi vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh.
"Tất cả lui ra!
Ta sẽ lo liệu con quái này!"
Lữ Linh Nhi âm trầm lên tiếng.
Địa lao phía dưới hoàng cung.
Gràoooooo!!!!
Tuyết Ly Đế cùng Lục Thiên Cầm giật mình khi nghe tiếng gầm của con hung thú vang vọng tới.
"Đó là... thứ âm thanh...gì thế...?!!"
Lục Thiên Cầm khẽ rùng mình, nhìn Tuyết Ly Đế, hỏi.
"Là nó...
Là khế ước thú của ta...
Nó đã tỉnh giấc..."
Tuyết Ly Đế ngập ngừng đáp, hai chân mày nàng nhăn lại, gương mặt hiện lên vẻ khó khăn.
Cùng lúc đó, đứng trên nóc hoàng cung, phân thân của Tuyết Ly Đế quăng ánh mắt hài lòng nhìn về phía Địa Tàng Sơn.
"Băng Kiếm Chi Đế, thật không ngờ kẻ đến lại là ngươi a...
Nhưng mà, ngươi có thể sống sót được để mà đến đây hay không đây?
Ha ha ha!"
Ả cười lớn với giọng điệu thích thú.