Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 366 - Chương 366: Hai đánh một.

Chapter 366 - Chương 366: Hai đánh một.

Chương 366: Hai đánh một.

Vương Nhất Tự vừa rẽ sang bên phải khi gặp một ngã ba thì bất chợt đụng mặt một con quái vật đầu bò Minotaur.

Khừ...khừ...

Minotaur phát hiện ra kẻ xâm nhập vào lãnh thổ của nó, thở ra vài hơi nặng nề, ánh mắt chợt giận dữ, chân phải của nó lui lại một bước lấy đà chuẩn bị lao đến chỗ kẻ lạ mặt.

Nhưng mà Minotaur còn chưa kịp làm gì thì nó bất chợt khựng lại, ánh mắt giận dữ lập tức chuyển sang sợ hãi khi thoáng nhìn thấy thứ xuất hiện phía sau Vương Nhất Tự.

Minotaur hớt hải lập tức quay người toang bỏ chạy.

Oành!

Nhưng mà còn chưa chạy được bước nào thì một mũi tên từ phía trên bay vút xuống với tốc độ xé gió cắm thẳng vào lưng Minotaur, lực lượng của mũi tên đẩy Minotaur văng ra xa mấy thước.

Minotaur tuy là có lớp da rất dày và cứng, đến cả Excalibur trong tay Vương Nhất Tự cũng không thể làm cho nó bị thương được, nhưng cây cung của Medusa thì lại khác, đây là cây cung thần do nữ thần săn bắn Artemis ban cho nàng, không một loại quái vật hay con thú nào có thể chống lại sức công phá của mũi tên do cây cung này bắn ra.

Mũi tên lần này Medusa bắn ra không nhằm vào điểm yếu của Minotaur, nàng là muốn dọa cho Minotaur bỏ chạy mà thôi.

Và đúng là Minotaur bị doạ cho một phen sợ đến thất kinh hồn vía, nó mặc kệ vết thương, mặc kệ cơn đau, lập tức trở mình dậy, ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy thật nhanh.

"Súc sinh cản đường!"

Medusa gằn giọng nói.

Vương Nhất Tự nhìn thấy Minotaur bỏ chạy thì trong lòng rất đỗi hài lòng.

Nữ thần tóc rắn Medusa, một quái vật lấy việc giết chóc làm thú vui, giờ đây đã biết tha mạng cho kẻ khác, sự thay đổi này là một sự thay đổi rất lớn, chứng tỏ rằng Medusa thật sự đã chấp nhận đi theo hắn.

Nhưng mà Vương Nhất Tự, hắn lại không thích thể hiện sự hài lòng đó ra bên ngoài, thay vào đó, hắn giơ bàn tay ra hiệu, ánh mắt hắn vẫn dõi theo hình bóng Minotaur đã biến mất vào trong dãy hành lang tối tăm, lên tiếng.

"Năm!"

"Năm gì cơ?"

Medusa ngốc trệ hỏi.

"Đã là con Minotaur thứ năm mà ngươi bỏ qua không giết!

Đây còn là tác phong của Medusa tiếng tăm lừng lẫy hay sao chứ?"

Vương Nhất Tự giọng tựa như đang đùa giỡn với Medusa.

"Hừ...

Hay là ngươi muốn ta hễ gặp một tên là giết một tên?

Như thế thì ta cũng không phàn nàn gì đâu!"

Medusa lập tức phản kháng.

"Ha ha ha!

Ta chỉ là đang nhắc nhở ngươi mà thôi!"

Vương Nhất Tự cười lớn.

"Nhắc nhở ta?

Về chuyện gì?"

"Về chuyện ngươi đã không còn là một quái vật chỉ biết giết chóc nữa!

Ngươi giờ đây đã dần trở lại bản chất con người ngươi khi xưa a!"

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.

"Hừ...!"

Medusa hừ lạnh một cái.

"Ngừng buông chuyện đi!

Chúng ta đã đến rất gần cánh cổng rồi, ta có thể thấy nó rõ ràng khi ở trên này!

Ngươi tốt nhất là nên chuẩn bị thật kỹ càng vào!"

"Ta lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ, ngươi yên tâm đi!

Chúng ta tiếp tục đi thôi!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói, sau đó đi thẳng một mạch theo lối mà Minotaur bỏ chạy khi nãy.

Medusa cũng di chuyển theo, nàng trườn trên những bức tường cao vời vợi vì thế tầm nhìn của nàng bao quát hơn, nàng có thể nhìn thấy trước kẻ địch bằng đôi mắt tinh tường sau đó cảnh báo cho Vương Nhất Tự.

Càng đến gần cánh cổng dẫn đến tầng thứ hai thì Medusa càng cảm thấy bồn chồn, lo lắng.

Thực sự nàng có thể như lời Vương Nhất Tự nói không?

Liệu nàng có thể thoát ra khỏi chỗ này được hay không?

Liệu rằng những kẻ ở thế giới khác có chấp nhận một quái vật như nàng hay không?

Liệu nàng có thể vĩnh viễn từ bỏ cái cuộc sống quái vật này và làm lại từ đầu được hay không?

Những suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu nàng suốt từ khi nãy đến giờ.

Trong thâm tâm nàng hiện ra một nỗi lo sợ.

Nàng sợ phải thất vọng!

Sợ phải thêm lần nữa đối mặt với sự ruồng bỏ!

Sợ phải lần nữa sống trong sự cô độc!

Medusa dừng lại trên bờ tường, ánh mắt nhìn xuống phía bên dưới, nàng khẽ nhíu mày.

"Chúng ta đến rồi!"

Nàng nói với Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự cũng vừa đi đến, bước ra khỏi dãy hành lang, gương mặt hiện lên kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trước mắt hắn là một khoảng sân rộng nằm sâu phía dưới xung quanh là những bậc thang bằng đá dẫn xuống, xung quanh khoảng sân này là những ánh đuốc sáng rực, toàn bộ trông cứ như là một đấu trường.

Và, thứ mà hắn đang tìm kiếm nằm ở chính giữa khoảng sân đó, một cánh cổng bằng đá cao hơn năm thước với hai cây cột lớn hai bên chạm khắc hình ảnh hai chiến binh Hy Lạp quỳ một chân, tay chống giáo, cúi đầu quay về phía cánh cửa.

"Đó là thứ mà ngươi nói đến sao?"

Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.

"Ừm...chính là nó!"

Medusa trườn xuống đất cạnh Vương Nhất Tự, gật đầu đáp.

Vương Nhất Tự nhìn vào bức tượng đá cao mười thước hình dáng một chiến binh Hy Lạp giáp trụ trang bị từ đầu đến chân với tay phải cầm một thanh kiếm dài bằng đá, tay trái cầm một cái khiên lớn cũng bằng đá cặp sát thân người.

Bức tượng sừng sững đứng phía trước cánh cổng dẫn đến tầng thứ hai như là đang canh gác, bảo vệ cánh cổng khỏi mọi thứ xâm nhập.

Vương Nhất Tự, hắn, hoàn toàn không cảm nhận được một chút sự sống nào toát ra từ bức tượng hay là bất cứ điểm khác lạ nào cả, đó hoàn toàn chỉ là một bức tượng bằng đá không hơn không kém.

"Ta sẽ trực tiếp đánh với bức tượng đó!

Medusa, ngươi ở phía xa yểm trợ cho ta!"

Vương Nhất Tự nói, sau đó từ từ bước đến khu vực trung tâm của tầng một mê cung Tartarus.

"Ừm..."

Medusa gật đầu, liền lấy ra khẩu AWM từ không gian giới chỉ sau đó trườn đi theo hướng khác.

Vương Nhất Tự, hắn bây giờ đã có thể nhìn bao quát được toàn bộ kết cấu của tầng một này, nó giống như là một lòng chảo trũng xuống ở trung tâm, và, diện tích của nó lớn đến mức vô lý.

Hắn hiện tại đã có thể hiểu được vì sao từ trước đến nay ngoài hắn ra thì chỉ có một tên bán thần là có thể vượt qua được tầng một này.

Vương Nhất Tự bước từng bước chậm rãi xuống từng bậc thang, phải đến cả trăm bậc.

"Nếu ta sử dụng Gatling gun để tấn công bức tượng này thì thế nào nhỉ?"

Vương Nhất Tự hỏi hệ thống.

"Chỉ tốn đạn vô ích mà thôi!

Gatling gun sức công phá của nó đúng là rất lớn, rất thích hợp trong trường hợp này, nhưng mà, sức công phá của nó là trên diện rộng, và phía sau bức tượng kia là cánh cổng, nếu như không cẩn thận, chủ nhân có thể hủy luôn cả cánh cổng bằng đá kia..."

Hệ thống đáp.

"Vậy thì chỉ còn cách là đánh cận chiến với thứ khổng lồ đó thôi nhỉ?"

Vương Nhất Tự khoé miệng hiển hiện lên một nụ cười gian xảo, với hắn, cũng không phải là lần đầu hắn đối mặt với những thứ như thế này, hắn biết rõ hắn phải làm gì.

Hắn sau đó lấy ra từ không gian giới chỉ một thanh đại đao đã gỉ sét do thời gian dài xấp xỉ ba thước với lưỡi đao hình chữ nhật với chiều rộng lưỡi đao gần ba gang tay người lớn.

Hắn gác thanh đại đao trên vai ung dung bước xuống.

'Tên đó...hắn tại sao lại không dùng đến thứ vũ khí lúc trước...?

Và...cái thanh đao cùn lẳng đó...thì làm được trò trống gì chứ?!!'

Medusa ở phía xa cách chỗ Vương Nhất Tự hơn trăm thước nhìn thấy hắn lấy ra thanh đại đao kia thì tâm thần không khỏi hoang mang.

Thanh đại đao mà Vương Nhất Tự vừa lấy ra là một trong những món vũ khí đầu tiên của hắn, và nó chỉ là một thanh đao bình thường không phải là thần khí thần binh gì cả.

Lý do mà hắn sử dụng thanh đao này thay vì những vũ khí khác chính là vì sức nặng của nó.

Thanh đại đao này nặng hơn trăm ký và nó gây ra sát thương vật lý trực tiếp cho đối thủ bằng cách đập chứ không phải là chém.

Vương Nhất Tự, hắn là muốn cứng đối cứng với bức tượng đá kia.

Cho dù bức tượng này có cứng đến mấy thì cũng chỉ là đá mà thôi!

Oành!

Vương Nhất Tự thanh đại đao trên tay bổ mạnh xuống mặt đất một phát, tay trái ngoắc ngoắc về hướng bức tượng đá cách hắn hơn ba mươi thước.

"Đến đây nào, bức tượng kia!"

Vương Nhất Tự giọng đầy gợi đòn nói lớn.

Nhưng mà...

Vài khắc trôi qua.

Bức tượng vẫn cứ trơ trơ không hề cử động một chút nào cả.

Vương Nhất Tự nhíu mày chờ đợi.

Nhưng hắn chờ hơn một phút rồi mà bức tượng vẫn cứ đứng im như thế.

"...."

Hệ thống.

"....."

Medusa.

"Bức tượng này...có thật là biết cử động không vậy?"

Vương Nhất Tự ngốc trệ nghiêng đầu hỏi trống không.

'Tên này là ngốc thật hay là đang giả vờ thế...?'

Medusa khoé miệng giật giật.

"Này, ngươi nói bức tượng này biết cử động, lại còn rất nhiều lần đánh nhau với nó, nhưng ta thấy nó chỉ là một bức tượng đá bình thường thôi mà?!

Đâu có gì khác lạ đâu chứ?!!"

Vương Nhất Tự quay đầu về phía Medusa hỏi lớn.

"Ngươi phải đi lại gần thì nó mới phản ứng mà cử động được!

Ngươi đứng xa như thế có gọi đến ngàn năm nữa thì nó vẫn trơ trơ như thế thôi!!!"

Medusa bực dọc hét lớn.

"Vậy ra là phải đến gần hơn nữa à?"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói sau đó lại vác thanh đại đao lên vai chầm chậm tiến về phía bức tượng đá.

Khi hắn còn cách bức tượng đá khoảng chừng hơn bảy, tám thước thì hắn bất chợt khựng lại, cặp chân mày nhăn lại, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự rung động của nền đất dưới chân.

Ruỳnh!

Ruỳnh!

Và chỉ vài giây sau đó bức tượng đá cao mười thước trước mặt hắn bất chợt cử động.

Oành!

Bức tượng to lớn nặng nề là thế, nhưng tốc độ của nó không phải là chậm, vừa xác định được có kẻ xâm nhập nó liền vung tay chém thanh kiếm bằng đá về phía trước.

Vương Nhất Tự hơi giật mình nhưng vẫn kịp nhảy lùi lại phía sau tránh đi được cú bổ trời giáng kia.

Keng!

Hự...!

Nhưng khi chân hắn vừa chạm đất, vẫn chưa kịp lấy lại tư thế thì bức tượng đã lao đến ngay trước mặt, cái khiên bằng đá hình chữ nhật khổng lồ cao hơn bốn thước trong tay bức tượng ủi tới, hắn chỉ kịp giơ thanh đại đao lên che chắn sau đó liền bị một lực lượng kinh khủng hất văng đi mười mấy thước.

Vương Nhất Tự lộn một vòng trên không sau đó đáp xuống đất, gương mặt hắn nhăn nhó khó khăn.

'Một bức tượng bằng đá...lại có tốc độ nhanh đến thế sao...?!!'

Hắn nghĩ ngợi.

Hắn, nếu như không triển khai Gia tốc khi tiếp cận bức tượng thì giờ này đã nằm dưới lưỡi kiếm kia rồi.

Trước kia hắn đã từng đánh nhau với không biết bao nhiêu kẻ địch là những tượng đá khổng lồ như thế này, tất cả bọn chúng đều là cục mịch nặng nề, di chuyển rất chậm, chỉ giống như là một bao cát bằng đá khổng lồ mà thôi, nhưng bức tượng này lại hoàn toàn khác hẳn, tốc độ của nó là rất nhanh, hoàn toàn không hợp lý chút nào với một bức tượng đá cao mười thước cả!

Ầm!

Không cho Vương Nhất Tự có thời gian để mà nghĩ ngợi, bức tượng đá lập tức dẫm mạnh chân khiến cho mặt đất nứt ra đất đá văng ra tứ tung, nó bật người lên cao nhảy thẳng đến chỗ Vương Nhất Tự, thanh đại kiếm khổng lồ từ trên vung bổ xuống.

Oành!

Một chấn động kinh khủng nổ ra khi bức tượng đáp xuống, khiến cho cả mặt sân rúng động, bụi đất bay mù mịt, chẳng khác gì một quả bom vừa phát nổ.

Vương Nhất Tự chân cũng vừa chạm đất cách chỗ hắn đứng vừa rồi hơn chục thước, hắn nắm chặt thanh đại đao bằng cả hai tay, lưỡi đao hướng về phía bức tượng đá, hắn thủ thế.

Hắn bây giờ đã rõ ràng với những gì mà Medusa nói lúc trước.

Bức tượng này quả thật đúng là một đối thủ rất khó nhằn!

"Chủ nhân, ta đã quét qua một lượt bức tượng này, nhưng không thể tìm ra được thứ đó!"

Hệ thống lúc này lên tiếng.

"Ý ngươi là hạch tâm của nó?"

Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy!

Thường thì những bức tượng hay bất cứ thứ gì như thế đều sẽ có một nguồn nặng lượng để duy trì hoạt động, thứ đó được gọi là hạch tâm.

Nhưng mà, tên này lại không hề có, hơn nữa...ta cảm thấy tên này có gì đó rất khác lạ...

Chủ nhân hãy cẩn thận!"

Hệ thống nhắc nhở.

Vương Nhất Tự nhíu mày, gương mặt tỏ vẻ khó chịu, hắn không hề thích cái thông tin này chút nào.

Kẻ địch là tượng đá, thông thường chỉ cần tìm ra hạch tâm và phá hủy nó là xong, nhưng mà hệ thống lại không quét được hạch tâm của tên này, điều này có nghĩa là cách thức hoạt động của bức tượng đá này hoàn toàn khác hẳn so với những thứ tương tự mà trước đây Vương Nhất Tự từng đối mặt.

"Nếu đã như thế vậy thì chỉ còn một cách mà thôi..."

Vương Nhất Tự sau đó hai tay nâng thanh đại đao lên đưa về phía bên phải, mũi đao chĩa lên phía trên.

"...đập đến khi nào nó không còn cử động được nữa thì thôi!"

Hắn sau đó thi triển ra Vùng đất của hoàng đế và Gia tốc rồi nhảy đến chỗ bức tượng đá.

Oành!

Vương Nhất Tự giơ cao thanh đại đao từ phía trên một đường chém xuống lưng bức tượng.

Bức tượng lập tức xoay người lại, tay trái cầm khiên đưa lên đón đỡ.

Chấn động từ cú bổ lan rộng ra cùng với đó là vài mảnh đá của chiếc khiên trên tay bức tượng văng ra.

'Bức tượng này... lại cứng như thế sao...?'

Vương Nhất Tự nhíu mày nghĩ ngợi, chân hắn đạp lên tấm khiên nhảy lùi lại vài thước.

Phải nói, thanh đại đao trên tay Vương Nhất Tự nặng hơn trăm ký, lại thêm gia tốc từ cú nhảy, lực lượng phát ra là rất lớn, ấy vậy mà khi chém vào tấm khiên bằng đá trên tay bức tượng chỉ có thể gây ra một chút tổn hại không đáng kể.

Hai tay Vương Nhất Tự sau cú chém vừa rồi cảm thấy tê buốt bởi phản lực, nhưng ánh mắt của hắn vẫn tập trung dán chặt vào từng cử động của bức tượng.

Vù...

Bức tượng đá rất nhanh vung thanh kiếm về phía trước hướng Vương Nhất Tự mà chém tới, nhưng bất chợt một luồng sáng chợt lóe lên bay thẳng về phía nó.

Oành!

Luồng sáng bay thẳng vào mặt tượng đá liền lập tức phát nổ.

Chấn động từ vụ nổ khiến cho tượng đá mất thăng bằng lùi lại phía sau hai, ba bước, thanh kiếm vừa vung ra chưa kịp chạm đến chỗ Vương Nhất Tự đang đứng liền khựng lại.

Ở phía xa, cách chỗ bức tượng đá hơn năm trăm thước, Medusa mắt rời khỏi ống ngắm, miệng hiện lên một nụ cười.

"Ta bắt đầu thấy thích thứ vũ khí này rồi đấy..."

Gương mặt nàng hiện lên vẻ hài lòng, nàng tự nói với bản thân, sau đó lấy lại tư thế chuẩn bị cho phát bắn tiếp theo.

Tuy rằng phát đạn vừa rồi không thể gây ra tổn hại cho bức tượng ngoài việc chỉ để lại vết cháy xém trên mặt nó, nhưng mà, như thế đã là quá ngưu bức rồi, bằng như cây cung của nàng, ở khoảng cách xa như thế này thì không thể nào có thể bắn ra được một mũi tên chính xác đến như vậy cả.

Phía dưới sân, Vương Nhất Tự cũng nhoẻn miệng cười, hắn sau đó lợi dụng cơ hội mà Medusa tạo ra liền nhảy đến chỗ bức tượng, hai tay hắn nắm chặt chuôi đao, một đường bổ thẳng xuống đầu bức tượng.

Đúng vậy, Vương Nhất Tự, hắn không chiến đấu một mình!

Đây là hai đánh một!