Chương 367: Trận chiến một chiều.
Thập Vạn Đại Sơn.
Địa Tàng Sơn.
"Đám yêu nhân phía sau kia, xử lý bọn chúng được chứ?"
Lữ Linh Nhi âm trầm hỏi đám người phía sau.
"Chỉ là một đám tép riu mà thôi!
Tỷ không cần phải quan tâm làm gì!
Cứ để đó cho bọn muội!"
Mộc Phiến La giọng chắc nịt đáp lời Lữ Linh Nhi.
Đám người phía sau Mộc Phiến La cũng gật đầu.
"Vậy giao bọn chúng lại cho mọi người!"
Lữ Linh Nhi dứt lời liền biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mắt ba tên Yêu Vương, cách bọn chúng hơn mười thước.
"Ta sẽ là đối thủ của các ngươi!
Ai trong ba yêu nhân các ngươi sẽ lên trước?
Hay là...?"
Lữ Linh Nhi thanh âm lạnh lẽo nói với ba tên Yêu Vương.
"... cả ba yêu nhân các ngươi cùng lên một lượt?!"
"Ha ha ha!
Khẩu khí quả thật không nhỏ a!"
Nộ Ban Vương cười lớn, khinh dễ lời nói của Lữ Linh Nhi.
"Ngươi đây là muốn tự mình tìm chết?
Nếu vậy thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi!"
Bích Tử Vương lên tiếng.
"Tất cả các ngươi, xông lên giết chết cái đám sâu bọ phía dưới kia cho bản vương!
Để cái nữ nhân này bản vương sẽ một gậy đập chết ả!"
Thiết Hầu Vương nói lớn, ra lệnh cho đám yêu nhân phía sau, liền lập tức bay đến chỗ Lữ Linh Nhi, cây gậy trong tay vung từ trên nhằm xuống đầu nàng.
Cả ngàn yêu nhân phía sau lưng ba tên Yêu Vương nhận được lệnh cũng liền lập tức lao đến chỗ hai hồ ly tinh và đám người Thương Sơn phái đang đứng.
Bọn chúng hung hăn, dữ tợn, gương mặt tỏ ra vẻ khinh dễ cùng với đó là sự thích thú khi sắp được hành hạ đến chết những cái nhân loại yếu đuối và hai ả tỳ nữ đáng ghét của Tuyết Ly Đế.
Chưởng pháp, quyền pháp của cả ngàn yêu nhân đồng loạt thi triển ra ồ ạt như vũ bão lao thẳng tới chỗ đám người Thương Sơn phái cùng hai hồ ly tinh.
"Bốn người các ngươi bảo vệ cho Nghi muội, không được để bất cứ tên yêu nhân nào tiếp cận muội ấy!
Việc còn lại cứ để cho bọn ta lo liệu!"
Mộc Phiến La lên tiếng căn dặn bốn đệ tử phía sau, nàng sau đó lấy ra thanh Huyết Thù Cuồng đao, chân dẫm mạnh xuống đất nhảy lên đối mặt với chưởng khống, quyền pháp của ngàn yêu nhân trước mắt.
"Rõ, thưa sư nương!"
Bốn đệ tử Thương Sơn phái đồng loạt lên tiếng.
Âu Dương Kiệt tay phải cầm Thanh Long Yển Nguyệt đao, tay trái thi triển ra trận pháp triệu hồi.
"Lôi Hắc, ra đây!"
Từ bên trong trận pháp triệu hồi Huyễn Huyền Sư Vương lập tức xuất hiện, nó nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, khoé miệng hơi giật.
"Chủ nhân, ngươi không dính đến rắc rối thì không chịu được hay sao chứ?!!"
"Đừng có phàn nàn nữa!
Ta cần ngươi phối hợp với bọn ta bảo vệ cho Hoa sư nương, ngươi làm được không?"
Âu Dương Kiệt âm trầm hỏi.
"Được hay không thì cũng phải làm mà thôi!
Ai bảo ta là khế ước thú của ngươi cơ chứ..."
Huyễn Huyền Sư Vương bất lực đáp.
Bộp!
Hoa Vi Nghi đứng ở giữa bốn đệ tử và Lôi Hắc đôi mắt nhắm nghiền tập trung cao độ, hai tay nàng chắp lại linh lực tập trung nơi lòng bàn tay.
"Hàn Quang Hộ Túc trận, khai!"
Hoa Vi Nghi hô lớn, hai tay đưa ra hai bên, bàng bạc là khí tức màu lam lập tức tuôn ra từ lòng bàn tay lan ra xung quanh bao phủ lấy toàn bộ đám người cùng hai hồ ly tinh, một vòng tròn trận pháp cũng xuất hiện dưới chân mỗi người, và chỉ một cái chớp mắt sau đó cả đám người được liền được bao bọc bởi một lớp màn chắn hộ thân màu lam.
Hoa Vi Nghi hai tay lại chắp vào nhau, cả người nàng sáng lên một luồng ánh sáng màu lam nhạt, nàng tập trung tuyệt đối cho việc duy trì trận pháp hộ thân.
"Mọi người...lên thôi!"
Hoa Vi Nghi nhỏ giọng nói.
"Hạ đường chủ, cùng lên thôi!
Đừng để bị bỏ lại phía sau nhé!"
Long Hân Di hai tay bóp vào nhau kêu răng rắc, gương mặt háo hức, nói với Hạ Bác.
"Ha ha...
Long đường chủ không cần phải lo lắng!
Lão già như ta vẫn còn nhanh nhẹn lắm!"
Hạ Bác linh lực tập trung nơi hay bàn tay đáp lại lời châm chọc của Long Hân Di.
Cả hai sau đó liền vận thân pháp nhảy lên theo sau Mộc Phiến La.
"Tiểu Nghiêng, chúng ta cũng lên thôi!
Không được phép thua kém đám người kia!"
Tiểu Trúc nói với Tiểu Mạch Nghiêng bằng một giọng khá là quyết tâm, nàng sau đó ngón tay chỉ về phía ngàn tên yêu nhân hung hãn, hô lớn.
"Ma Đồng đầu lĩnh, xông lên chém chết cái đám ngu muội kia cho ta!!"
Tiểu Mạch Nghiêng không đáp lại lời nói của Tiểu Trúc, nàng chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy sự thích thú, sau đó cũng vận thân pháp mà nhảy lên cùng với đám người trước đó.
Keng!
Lữ Linh Nhi với thanh lam kiếm trên tay nhẹ nhàng gạt đi cú vung gậy với lực lượng hết sức kinh khủng trước sự ngỡ ngàng của Thiết Hầu Vương cùng với hai tên Yêu Vương phía sau.
"Lực lượng của ngươi chỉ có bấy nhiêu?"
Lữ Linh Nhi âm trầm hỏi, liền một kiếm chém về phía trước xuất ra một đạo kiếm khí hình bán nguyệt.
Thiết Hầu Vương giật mình lập tức lui lại phía sau chỗ hai Yêu Vương kia.
Đạo kiếm khí do Lữ Linh Nhi chém ra trượt Thiết Hầu Vương chém tới một tảng đá to ở phía xa cách chỗ nàng đang lơ lửng hơn trăm thước, tảng đá bị kiếm khí cắt làm đôi, một đường cắt rất ngọt.
Ba tên Yêu Vương sau pha vừa rồi cặp chân mày đồng dạng nhăn lại.
Một gậy kia của Thiết Hầu Vương tuy rằng hắn không phải là dùng toàn lực để đánh ra, nhưng vẫn là vài phần lực lượng của một Yêu Đế Trung kỳ, Võ Thánh hay thậm chí là Kiếm Thánh cũng không dễ dàng gì có thể đón đỡ được.
Ấy vậy mà nữ nhân này chỉ tùy tiện gạt đi một cách nhẹ nhàng tựa như không hề dùng đến một chút sức lực nào cả.
Và chiêu kiếm vừa rồi mà nữ nhân này xuất ra, một võ tu không thể nào thi triển ra được một chiêu kiếm với kiếm khí uy lực như thế cả.
Nữ nhân này chắc chắn là một kiếm tu, một kiếm tu rất mạnh!
Tu vi cảnh giới của nữ nhân này chắc chắn đã vượt qua Kiếm Thánh!
Nhưng mà, ở Nhân giới, giới vực yếu nhất trong Tam giới, lại có một kiếm tu vượt qua cả Kiếm Thánh sao chứ?!!
Điều này hoàn toàn là không thể không có khả năng!
Ba tên Yêu Vương trong lòng cùng hiện lên thắc mắc.
Bọn chúng qua lời nói của phân thân Tuyết Ly Đế biết được tin tức rằng Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng, hai tỳ nữ của Tuyết Ly Đế trước kia đã phản bội và cấu kết với những kẻ đến từ Nhân giới với kế hoạch phá hoại đại lễ mừng thọ cũng như cứu Tuyết Ly Đế thực sự, và bọn hắn được lệnh đến nơi này chờ đợi đám người đến từ Nhân giới xuất hiện, giết chết hoặc bắt sống là tùy vào bọn chúng.
Tiểu Trúc và Tiểu Mạch Nghiêng, hai nha đầu hồ ly đó tu vi cảnh giới tuy rằng một kẻ là Yêu Thánh Cửu phẩm, một kẻ là Yêu Thánh đỉnh phong, nhưng khả năng thực chiến của hai nha đầu này vốn khá là kém, không có gì đáng phải để tâm đến.
Còn đám người đến từ Nhân giới, tu vi cảnh giới cho dù có cao đến mấy, thực lực có mạnh bao nhiêu, thì cũng chỉ dừng lại ở mức Võ Thánh đỉnh phong mà thôi, đối với ba Yêu Vương tu vi cảnh giới đã bước đến Yêu Đế Trung kỳ như bọn chúng, việc bóp chết đám người này cũng không khác gì bóp chết con ruồi con muỗi cả.
Những tưởng mọi chuyện sẽ rất dễ dàng, bọn hắn có thể sẽ lập được đại công trước thềm đại lễ diễn ra để có được ân sủng từ ả phân thân Tuyết Ly Đế.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra theo như tưởng tượng của ba yêu nhân bọn chúng.
Kẻ địch không hề yếu như bọn chúng nghĩ.
"Nộ Ban Vương, Bích Tử Vương, cả ba chúng ta cùng phối hợp giết chết cái nữ nhân này!"
Thiết Hầu Vương lên tiếng đề nghị.
Nếu như nữ nhân kia tu vi cảnh giới đã vượt qua Kiếm Thánh thì chỉ một Yêu Đế như hắn sẽ rất khó khăn để mà chiến thắng.
"Ừm...!"
Nộ Ban Vương gật đầu đồng ý.
"Dù không thích nhưng cũng không có cách nào khác a!"
Bích Tử Vương cũng đáp lại lời của Thiết Hầu Vương.
Lữ Linh Nhi, nàng, lúc nào cũng là người cẩn trọng trong từng hành động, từ lúc đến U Linh cốc cho đến hiện tại nàng vẫn là đang cố tình che giấu đi tu vi cảnh giới của bản thân, đối thủ của nàng lần này thực lực không phải là tầm thường, cẩn tắc vô áy náy, nàng không muốn ả ta biết được thực lực của nàng trước khi cả hai chạm mặt nhau.
Và sự hoang mang trong ánh mắt kia của ba tên Yêu Vương là minh chứng rõ ràng nhất cho sự cẩn trọng của nàng.
"Đến đây!"
Thanh âm lạnh lùng đầy khinh dễ, Lữ Linh Nhi âm trầm nói với ba tên Yêu Vương.
"Bàn Long Kích!"
Long Hân Di hét lớn, bàng bạc long khí tức xuất ra từ lòng bàn tay phải hữu hình thành một cái vuốt rồng khổng lồ lao nhanh về phía trước.
Chưởng khống mà Long Hân Di xuất ra tựa như xé rách cả không gian, như một con rồng cuồng nộ gầm thét lao về phía trước.
"Hoang Không chưởng!"
Hạ Bác bay lên cách Long Hân Di vài thước, cũng tung ra một chưởng pháp hữu hình tựa như một cơn lốc xoáy xoáy mạnh về phía trước với khủng bố là khí lực của một Bán Đế.
"Hoả Vũ Cửu Thiên!"
Tiểu Mạch Nghiêng cũng không chịu thua kém hai đường chủ của Thương Sơn phái, nàng vận yêu lực vào lòng bàn tay phải xuất ra một hoả chưởng hữu hình một con phụng hoàng lao băng băng về phía trước.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
....
Chưởng pháp của một Võ Thánh đỉnh phong, một Long Thánh đỉnh phong cùng với một Yêu Thánh đỉnh phong tựa như hợp lại thành một như một cơn bão hung hăng nuốt chửng đi hàng trăm đạo chưởng khống, quyền pháp của đám yêu nhân thực lực Yêu Vương, Yêu Hoàng tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa rúng chuyển cả một khu vực khiến cho khói bụi rợp trời.
Nhưng đám yêu nhân kia sau tình huống này lại không hề nao núng hay tỏ ra do dự một chút nào, bọn chúng liền chia nhau ra với kế hoạch đánh úp từ nhiều phía cùng lúc, so về số lượng thì phía bọn chúng là áp đảo hoàn toàn, bọn chúng sẽ lợi dụng ưu thế này mà mài chết đám người nhỏ bé trước mắt.
Suy nghĩ là thế, nhưng mà bọn chúng còn chưa kịp thực hiện hành động tiếp theo thì từ trong làn khói bụi mù mịt Mộc Phiến La cùng với Ma Đồng đầu lĩnh cõng trên vai là Tiểu Trúc bất ngờ xuất hiện áp sát đến chỗ bọn chúng.
Rẹt!
Rẹt!
Tình huống diễn ra quá nhanh khiến đám yêu nhân giật mình không thể nào kịp phản ứng.
Một đường đao khí màu xanh thẫm.
Một đường kiếm khí màu hoàng kim.
Một đao một kiếm chém tới lập tức giết chết hơn hai mươi tên yêu nhân.
"Đám ngu muội các ngươi nên là sớm đầu thai chuyển kiếp đi!"
Tiểu Trúc nói lớn trong sự thích thú ra lệnh cho Ma Đồng đầu lĩnh lao vào giữa vòng vây yêu nhân mà chém giết.
Ma Đồng đầu lĩnh là ma thú nhị giai sức mạnh ngang hàng với Võ Thánh đỉnh phong lại là đồng nhân thân cao mười thước với hoàng kim giáp trụ sáng loáng bảo vệ, nó không việc gì phải sợ cái đám yêu nhân thực lực chỉ Yêu Vương Yêu Hoàng cả, nó cứ thế hoành tảo chém giết đám yêu nhân bằng thanh đại kiếm hoàng kim dài gần năm thước của nó.
Mộc Phiến La cũng là không chịu kém cạnh Ma Đồng đầu lĩnh, nàng, giữa vòng vây mấy trăm yêu nhân cũng là một phương tùy tiện chém giết mà không gặp phải phản kháng nào đáng kể.
Đám yêu nhân không phải là không phản kháng đứng im chịu chết, mà bọn chúng dù có cố phản kháng, có cố tấn công thế nào thì cũng không thể nào xuyên qua được lớp màn chắn hộ thân mà Hoa Vi Nghi thi triển ra để bảo vệ cả bọn trước đó.
"Hoang Không Liên chưởng!
Thập tứ chưởng!"
"Bàn Long Kích!"
"Hoả Hồ Khống Minh Vân!"
Hạ Bác, Long Hân Di, Tiểu Mạch Nghiêng cũng rất nhanh tham gia cùng với Mộc Phiến La và Tiểu Trúc trong trận chiến chém giết một chiều.
Đao khí, kiếm khí, chưởng khống cứ thế được đám người tung ra liên tục, đám yêu nhân cứ thế từng tên từng tên bỏ mạng mà không thể gây ra được chút thương tích nào cho đám người Thương Sơn phái và hai hồ ly tinh, dù là một vết xước nhỏ nhất cũng không thể.
"Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!"
Oành!
Oành!
Huyễn Huyền Sư Vương bộc phát ra yêu khí triển khai ra trận pháp ngũ lôi đánh vào mấy tên yêu nhân đánh lén từ phía sau, uy lực của lôi đình là cực kỳ khủng khiếp, đánh cho năm, sáu tên yêu nhân lập tức cháy đen.
"Cái đám kiến cỏ các ngươi mau mau chết hết đi để ta còn được nghỉ ngơi!"
Huyễn Huyền Sư Vương cất lên giọng đầy bất mãn.
"Mà này, sao các ngươi lại đứng ở đó?!
Sao không đến giúp một tay chứ hả?!!"
Huyễn Huyền Sư Vương quay lại chỗ Triệu Thiên Tuyết, Lý Mộng Vân cùng Hoa Miên Nhược đang đứng mỗi người mỗi hướng xung quanh Hoa Vi Nghi, hỏi lớn.
"Sư tỷ...hay là chúng ta cũng ra giúp một tay...?"
Lý Mộng Vân khoé miệng hơi giật hỏi Triệu Thiên Tuyết.
"Chúng ta cứ ở yên chỗ này, tập trung bảo vệ cho sư nương, tránh những tình huống bất ngờ!
Việc ngăn đám yêu nhân đó Âu sư đệ cùng khế ước của đệ ấy vẫn dư sức để giải quyết!"
Triệu Thiên Tuyết quả quyết đáp.
Trong những tình huống như thế này thì bất cứ tình huống bất ngờ nào cũng có thể xảy ra, cẩn tắc vô ưu, cẩn thận không bao giờ là thừa, đây là một trong rất nhiều điều mà Thiên Tuyết học hỏi được từ Nhược Ý.
Hiện tại, Hoa Vi Nghi, sư nương của nàng đang là tập trung vào việc duy trì cho trận pháp hộ thể nên không để ý được đến những việc xảy ra xung quanh cũng như không thể tùy ý mà di chuyển được, nếu như cả nàng, cả Lý Mộng Vân và Hoa Miên Nhược cũng bị cuốn theo trận chiến, đến khi có một tên yêu nhân bất ngờ lẻn ra sau mà tấn công sư nương của nàng thì cả bọn sẽ không thể nào mà trở tay cho kịp, hậu quả sẽ rất lớn.
Rẹt!
Oành!
Âu Dương Kiệt vung Thanh Long Yển Nguyệt đao một đường chém ngang về trước xuất ra một đạo đao khí lập tức chém bay hai tên yêu nhân trước mặt.
"Sư tỷ nói rất đúng!
Chỗ này chỉ cần ta và ngươi là đủ!"
Âu Dương Kiệt sau đó lên tiếng nói với Huyễn Huyền Sư Vương.
Ruỳnh!
"Nhưng mà...đám yêu nhân này... khá là đông..."
Huyễn Huyền Sư Vương chân trước gạt đi chưởng khống của một tên yêu nhân lên tiếng đáp lại lời nói của Âu Dương Kiệt.
"Sư huynh, khế ước thú này của huynh tuy rằng là Nhị giai hung thú thực lực khủng bố, uy nghiêm bề bề, dũng mãnh vô song, nhưng mà kẻ địch cũng không phải là ít...
Tuy là đám yêu nhân này chỉ là Yêu Vương, Yêu Hoàng, nhưng số lượng lại khá áp đảo nên có thể vì thế mà khế ước của huynh có chút sợ hãi...
Hay là để muội đến giúp một tay?"
Hoa Miên Nhược lên tiếng nói.
Lời này Hoa Miên Nhược nói ra vừa đấm vừa xoa khiến cho Huyễn Huyền Sư Vương khoé miệng có chút giật không thể phản kháng lại được, nó, nếu như phản kháng lại thì khác nào tự thừa nhận rằng bản thân nó đúng là đang sợ chết đâu chứ!
"Ta không phải là sợ!!
Mà ta chỉ đang... mệt mà thôi!!"
Huyễn Huyền Sư Vương quay sang chỗ Hoa Miên Nhược nói lớn, dứt lời lại quay sang đám yêu nhân phía trước, giọng tràn đầy sự bực tức.
"Cái đám yêu nhân chết tiệt các ngươi, cùng lên hết một lượt đi để ta làm gỏi các ngươi luôn thể!!!"
Gao ồ!!!
Huyễn Huyền Sư Vương gầm thét lên sau đó lao thẳng đến chỗ đám yêu nhân, toàn thân nó ánh lên những tia lôi điện kêu xẹt xẹt.
"Sư muội, nói hay lắm!"
Triệu Thiên Tuyết mỉm cười nói với Hoa Miên Nhược.
"Khế ước thú của Âu sư huynh...nó chỉ là chưa có động lực mà thôi..."
Hoa Miên Nhược cười khổ đáp lại Triệu Thiên Tuyết.