Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 365 - Chương 365: Tuyết Ly Đế lo lắng.

Chapter 365 - Chương 365: Tuyết Ly Đế lo lắng.

Chương 365: Tuyết Ly Đế lo lắng.

Đám người Thương Sơn phái cùng với Tiểu Trúc, Tiểu Mạch Nghiêng sau hơn nửa canh giờ đi vào khu vực trung tâm của U Linh cốc cũng đã đến được nơi đặt trận pháp dịch chuyển đến Thập Vạn Đại Sơn.

Trước mặt đám người là một bãi đất trống với ngổn ngang là những tảng đá đủ mọi kích thước.

Bộp!

Tiểu Trúc ngồi trên vai Ma Đồng đầu lĩnh, hai tay chắp lại, gương mặt hiện lên tập trung, miệng nàng lẩm bẩm đọc chú thuật, một loại ngôn ngữ mà đám người phía sau chưa nghe bao giờ.

Ruỳnh!

Ruỳnh!

Ruỳnh!

Cả người Tiểu Trúc bỗng sáng rực lên bởi khí tức màu vàng kim, khí tức ấy lan rộng ra xung quanh bao quanh lấy những tảng đá.

Những tảng đá được khí tức của Tiểu Trúc bao bọc lấy lập tức chuyển động lại gần nhau tạo nên một vòng tròn trận pháp bằng đá khổng lồ đường kính hơn mười thước.

Tiểu Trúc ngón trỏ sử dụng khí tức vẽ ra một loại bùa chú trước mắt sau đó bàn tay đẩy nhẹ lá bùa hướng tới chỗ vòng tròn trận pháp bằng đá.

Lá bùa vẽ ra từ hoàng kim khí tức bay là đà đến chỗ trận pháp từ từ hạ xuống áp vào trận.

Vòng tròn trận pháp lập tức phát sáng một màu xanh huyền ảo.

Ánh sáng xanh từ trận pháp hòa với hoàng kim khí tức dần dần thành hình, tạo nên hình ảnh một cánh cổng lớn cao hơn ba thước.

"Trận pháp dịch chuyển này...là lần đầu muội được nhìn thấy... hoàn toàn khác xa với những trận pháp mà muội biết..."

Hoa Vi Nghi khẽ nhíu mày quan sát thật cẩn thận từng thao tác của Tiểu Trúc cũng như những hoa văn ký tự trên vòng tròn trận pháp.

"Thế muội có thể khởi động được trận pháp này không?"

Mộc Phiến La tò mò hỏi.

"Không... không thể...

Những tảng đá kia... được yểm một loại bùa chú nào đấy...và chỉ phản ứng với khí tức của hồ tộc...

Nếu muội sử dụng khí lực của bản thân mà tác động thì không thể nào lay chuyển được những tảng đá đó...

Hơn nữa...chú thuật mà hồ ly tinh kia sử dụng...là một loại ngôn ngữ rất cổ xưa...chỉ có kẻ tạo nên trận pháp này mới biết được..."

Hoa Vi Nghi thừa nhận.

"Ra là vậy..."

Lữ Linh Nhi gật đầu.

"Quan sát tốt lắm!"

Tiểu Mạch Nghiêng đứng bên cạnh lên tiếng.

"Đó là lý do tại sao ta lại nói, chỉ có hồ tộc mới có thể mở ra được cổng dịch chuyển đến Thập Vạn Đại Sơn!"

"Được rồi, cổng dịch chuyển đã mở!

Đi qua cánh cổng này chúng ta sẽ được dịch chuyển thẳng đến hoàng cung đại điện nơi phân thân của lão lão đang ở đó"

Tiểu Trúc thu hồi lại khí tức, lên tiếng nói, đồng thời cũng hủy triệu hồi Ma Đồng đầu lĩnh.

Tiểu Trúc nhẹ nhàng đáp xuống đất, chậm rãi bước lên trận pháp dịch chuyển.

"Ta sẽ đi trước, các ngươi hãy theo sau!"

Nói rồi Tiểu Trúc ung dung bước qua cổng dịch chuyển sau đó biến mất.

Tiếp đến Tiểu Mạch Nghiêng cũng bước lên trận pháp, nhưng trước khi bước qua cổng dịch chuyển liền lên tiếng nhắc nhở đám người phía sau.

"Các ngươi tốt nhất là nên chuẩn bị thật kỹ!

Chờ đợi các ngươi phía bên kia chính là kẻ mạnh nhất Thập Vạn Đại Sơn..."

"Chuyện này không cần ngươi phải nhắc!"

Mộc Phiến La lập tức lên tiếng đáp lại Tiểu Mạch Nghiêng.

Tiểu Mạch Nghiêng cũng không nói nữa, chỉ khẽ mỉm cười, sau đó bước qua cổng dịch chuyển.

Thập Vạn Đại Sơn.

Địa lao phía dưới hoàng cung đại điện.

Tuyết Ly Đế ngồi ủ rũ trong góc nhà lao tối tăm, ánh đuốc leo loét hắt bóng nàng lên bức tường cũ kỹ đầy bụi bẩn rêu phong và mạng nhện.

Nàng, sau khi biết được tin tức từ Lục Thiên Cầm rằng Viêm Ân Đế bây giờ toàn bộ tu vi cảnh giới đều đã không còn thì nàng tựa như chết lặng, sự hoạt bát tinh nghịch thường thấy liền biến mất, thay vào đó là sự buồn bã, sự hụt hẫng cùng với thất vọng hiển hiện ra nơi gương mặt nàng.

Tuy rằng nàng hận tên Viêm Ân Đế đó, nhưng không phải là theo kiểu không đội trời chung.

Năm xưa cả hai đánh nhau cũng chỉ vì không đồng quan điểm mà thôi.

Đao kiếm không có mắt!

Nàng bị Viêm Ân Đế phế đi hai cái đuôi cũng là vì nàng không bằng hắn thua kém hắn.

Nhưng mà, tình huống hiện tại, Viêm Ân Đế chính là hy vọng duy nhất của nàng, kẻ có thể đánh bại được phân thân của nàng, giúp nàng thoát khỏi nơi này chỉ có mỗi mình hắn mà thôi, và giờ đến hắn cũng không thể giúp được nữa thì còn hy vọng gì nữa chứ?

"Ngươi sao lại ủ rũ như thế chứ?"

Lục Thiên Cầm lên tiếng hỏi han khi thấy nha đầu hồ ly trước mắt tựa như đang suy sụp, không còn luyên thuyên như trước nữa.

Vết thương của Lục Thiên Cầm hiện tại tuy rằng chưa thể hoàn toàn hồi phục nhưng cũng đã phục hồi được hai, ba phần.

Đó là nhờ vào Băng hệ chi thể thức tỉnh của nàng, phàm như kẻ khác thì phải cần đến thời gian lâu hơn nữa mới có thể phục hồi được đến như vậy.

"Ta...có thể không ủ rũ được sao?

Tên Viêm Ân Đế đó...theo như ngươi nói... bây giờ chẳng khác gì phàm nhân...còn có thể giúp được ta sao chứ?"

Tuyết Ly Đế buồn bã đáp lại câu hỏi của Lục Thiên Cầm.

"Chưởng môn của ta vốn không phải người tầm thường, rất nhanh thôi người sẽ lấy lại được sức mạnh lúc trước mà thôi!

Đến lúc đó..."

"Đến lúc đó thì đã muộn rồi!"

Tuyết Ly Đế ngắt lời Lục Thiên Cầm.

"Chỉ còn ba ngày nữa là Huyết Nguyệt xuất hiện... đến lúc đó cho dù Viêm Ân Đế có đến cũng không thể ngăn ả ta được nữa..."

"Hửm...?!!"

Vừa nói hết câu thì bất chợt Tuyết Ly Đế khẽ giật mình, sau đó gương mặt liền trở nên tươi tắn, khoé miệng hiện ra nụ cười.

"Ngươi có chuyện gì sao?"

Lục Thiên Cầm ngốc trệ trước thái độ bỗng dưng thay đổi đột ngột của nha đầu hồ ly này.

"Ta vừa cảm nhận được có một đám loài người rất mạnh vừa xâm nhập vào Thập Vạn Đại Sơn, trong đó có một kẻ thực lực vượt xa so với những kẻ khác!"

Tuyết Ly Đế chậm rãi nói.

"Không lẽ là... chưởng môn của ta...?"

Lục Thiên Cầm liền hỏi gấp.

"Không!

Không phải là tên Viêm Ân Đế đó!"

Tuyết Ly Đế lắc đầu.

"Trận pháp dịch chuyển đến Thập Vạn Đại Sơn là chính tay ta tạo ra, nên nó có liên kết với ta, vì thế mà bất cứ kẻ nào sử dụng trận pháp thì ta đều có thể cảm nhận được.

Kẻ này...khí tức toát ra lạnh buốt...là một kẻ sở hữu Băng hệ chi thể thức tỉnh giống ngươi...!"

Lục Thiên Cầm khẽ nhíu mày trước lời nói của Tuyết Ly Đế.

"Kẻ mà ngươi nói... ngươi có cảm nhận được thực lực của hắn không?"

"Dựa vào khí tức toát ra...và sát khí mà ta cảm nhận được thì...có thể là người quen trước đây của cả ta và Viêm Ân Đế..."

"Người quen...?"

Tuyết Ly Đế ngón trỏ nhỏ nhắn giơ lên.

"Người này...chính là kiếm tu mạnh nhất Tam giới, Băng Kiếm Chi Đế!".

Ở đâu đó tại Thập Vạn Đại Sơn.

Lữ Linh Nhi cùng với đám người Thương Sơn phái bước qua cổng dịch chuyển liền được đưa tới một không gian khác.

"Hửm?

Đây là...?"

Hạ Bác gương mặt hiện lên ngốc trệ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tiểu Trúc khi nãy có nói rằng cổng dịch chuyển sẽ đưa cả bọn đến thẳng hoàng cung đại điện, nhưng mà cảnh vật trước mắt đám người không phải là đại điện hoàng cung mà là một vùng đất hoang vu không có cây cối, chỉ có những tảng đá hình thù kỳ dị như những cái gai khổng lồ đâm tua tủa từ dưới mặt đất lên.

Và, lơ lửng trên không cách đám người khoảng hơn ba mươi thước là ba tên yêu nhân rất mạnh với giáp trụ sáng loáng, phía sau ba tên này là một đội quân yêu nhân hơn ngàn người lăm lăm vũ khí trên tay.

Bọn chúng như là đã ở đây từ lâu chờ đợi đám người Thương Sơn phái đến.

Bốn đệ tử Thương Sơn phái lập tức bước lên phía trước thủ thế che chắn cho Hoa Vi Nghi, gương mặt tập trung hướng về đám yêu nhân kia.

Mộc Phiến La, Long Hân Di cùng với Hạ Bác hai chân mày nhíu lại sẵn sàng cho một trận quyết chiến.

"Như này là sao?"

Lữ Linh Nhi âm trầm hỏi Tiểu Trúc.

"Ta...ta cũng không biết...

Rõ ràng là ta đã thiết lập cổng dịch chuyển ở hoàng cung đại điện...sao lại bị đưa đến chỗ này...?"

Tiểu Trúc bối rối, lúng túng đáp lời Lữ Linh Nhi.

"Chắc chắn là hai ngươi đã tính kế để lừa bọn ta vào bẫy!"

Âu Dương Kiệt gằn giọng nói.

"Không... không phải!

Ta thực sự cũng không biết mọi chuyện là như thế nào cả!"

Tiểu Trúc lắc đầu nói.

"Mọi người hãy bình tĩnh!"

Tiểu Mạch Nghiêng lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt về phía đội quân yêu nhân phía trước.

"Tiểu Trúc, có lẽ ả ta đã đoán biết được chuyện ta và ngươi phản bội ả...

Có lẽ ả đã thay đổi trận pháp dịch chuyển để bắt tất cả chúng ta..."

"Ha ha ha!"

Tiểu Mạch Nghiêng vừa dứt lời thì một trong ba tên yêu nhân bay lơ lửng phía xa cười lớn.

Tên yêu nhân này là một sư đầu lĩnh với thân thể to lớn vạm vỡ, phải cao gần hai thước, giáp trụ bao bọc ánh lên sắc vàng sáng loáng, tay phải hắn cầm một cây chùy dài gần hai thước trông khá nặng.

"Tiểu Trúc!

Tiểu Mạch Nghiêng!

Hai nha đầu không biết sống chết!

Hai ngươi lá gan quả thật không nhỏ, dám tùy tiện đưa kẻ lạ mặt đến Thập Vạn Đại Sơn ngăn cản đại lễ mừng thọ của Tuyết Ly Đế đại nhân?!!"

Tên sư đầu lĩnh nói lớn.

"Nếu như bây giờ các ngươi buông tay chịu trói thì bọn ta sẽ tha cho cái mạng nhỏ bé của các ngươi!

Bằng không thì..."

Tên yêu nhân đứng bên phải sư đầu lĩnh lên tiếng tiếp lời.

Tên này là một yêu nhân mang hình hài một con khỉ thành tinh, với giáp trụ màu hoàng kim, trên đầu đội một cái mão với hai cái râu dài hơn một thước, tay hắn cầm một cây gậy cũng ánh lên màu hoàng kim.

"Không cần nói nhiều như vậy, cứ giết hết bọn chúng cho nhanh!"

Tên yêu nhân thứ ba lên tiếng chen ngang.

Hắn là một xà đầu lĩnh, với gương mặt gian xảo, giáp trụ quanh người hắn một màu xanh ngọc bích, trên tay cầm một thanh kiếm với lưỡi kiếm màu xanh.

Ba tên yêu nhân này toát ra một áp lực rất khủng bố khiến cho Hoa Vi Nghi cùng bốn tên đệ tử Thương Sơn phái cảm thấy khó thở.

Ngay cả Mộc Phiến La cùng hai vị đường chủ cũng bị bá khí của ba tên này chèn ép, gương mặt hiện lên khó chịu.

"Ba tên yêu nhân này... rất mạnh..."

Mộc Phiến La nhận xét.

"Ba tên này đương nhiên là rất mạnh!

Bọn chúng là ba Yêu Vương ngự trị mỗi người một phương ở Thập Vạn Đại Sơn!

Tên ở giữa là Nộ Ban Vương!

Tên bên phải là Thiết Hầu Vương!

Tên còn lại là Bích Tử Vương!

Cả ba yêu nhân bọn chúng tu vi cảnh giới đều đã vượt qua Yêu Đế..."

Tiểu Mạch Nghiêng lo lắng nói.

"Là Yêu Đế Trung kỳ..."

Lữ Linh Nhi nhíu mày tiếp lời.

Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng thực lực của đối phương.

Ba tên yêu nhân này tuy rằng rất mạnh, nhưng đối với nàng không phải là vấn đề gì quá to tát, nàng vẫn có thể một đánh ba.

Nhưng mà, hơn ngàn tên yêu nhân phía sau ba tên kia mới chính là vấn đề thực sự.

Đám bọn chúng, tuy rằng tu vi cảnh giới không phải quá cao, đa số cảnh giới đều là Yêu Vương, Yêu Hoàng, nhưng nếu bọn chúng cùng xông lên tấn công cùng lúc thì chưa chắc gì nàng có thể đảm bảo an toàn cho những người phía sau.

"Ma Đồng đầu lĩnh, ra đây!"

Tiểu Trúc thi triển ra trận pháp triệu hồi, liền lập tức từ trong trận pháp Ma Đồng đầu lĩnh xuất hiện, trên tay lăm lăm thanh đại kiếm phảng phất ra hoàng kim khí tức, sau đó nàng nhảy lên vai Ma Đồng, giọng như bực tức nói lớn.

"Ba tên Yêu Vương ngu ngốc các ngươi!

Uổng công lão lão tin tưởng giao phó các ngươi mỗi người ngự trị một phương, thế mà các ngươi lại không biết phải trái đúng sai, mụ mị mà đi theo ả ta?!!

Các ngươi không phải là không biết ả ta chỉ là phân thân của lão lão!"

"Ha ha ha!

Phân thân thì đã sao?!!

Bọn ta chỉ đi theo kẻ mạnh!

Lão lão của ngươi đã hết thời rồi, chỉ còn chờ chết mà thôi!

Ha ha ha!"

Nộ Ban Vương cười lớn.

"Ngươi...?!!"

Tiểu Trúc cả giận.

"Không cần phải phí lời với cái bọn không có não này!

Nếu như mọi chuyện đã bại lộ, chi bằng chúng ta mở một đường máu xông thẳng vào hoàng cung đại điện!"

Tiểu Mạch Nghiêng âm trầm nói với Tiểu Trúc, nàng lấy ra một thanh kiếm từ không gian giới chỉ, khí tức cũng từ từ bộc phát ra.

"Khà...khà...

Chỉ sợ các ngươi không thể nào sống sót mà rời khỏi chỗ này được..."

Bích Tử Vương giọng gian xảo nói.

"Cứ thử mà xem!"

Tiểu Trúc thách thức.

"Băng Kiếm Chi Đế, ta và Tiểu Trúc cùng mọi người sẽ lo liệu đám yêu nhân phía sau, ba tên kia đành phải nhờ người..."

Lời nói của Tiểu Mạch Nghiêng chất chứa sự lo lắng trong đó.

Nàng không phải vì đám yêu nhân này mà lo lắng, dù sao thì phía bên nàng có một kẻ là kiếm tu mạnh nhất Tam giới, không việc gì phải e ngại đám yêu nhân này cả.

Nàng là lo lắng thứ khác.

"Đánh nhanh thắng nhanh!

Chúng ta không thể nấn ná lại nơi này lâu được!"

Tiểu Trúc tiếp lời.

"Hai ngươi dường như khá vội vàng thì phải...?"

Hạ Bác nhận thấy thái độ của hai hồ ly tinh có chút bất bình thường liền lên tiếng hỏi.

"Chỗ này, nơi mà chúng ta bị dịch chuyển đến là cấm địa ở Thập Vạn Đại Sơn!

Không có bất kỳ yêu nhân nào dám đến đây nếu như không có sự cho phép của lão lão, trừ khi muốn chết!"

Tiểu Trúc giải thích.

"Chúng ta phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, nếu như thứ đó thức giấc thì..."

Tiểu Mạch Nghiêng ngập ngừng.

"Thứ mà ngươi nói là...?"

Đám người Thương Sơn phái nhíu mày hỏi.

Địa lao phía dưới hoàng cung đại điện.

"Băng...Băng Kiếm Chi Đế...?"

Lục Thiên Cầm kinh ngạc liền hỏi lại.

"Ngươi chắc chắn?!!"

"Chắc chắn!"

Tuyết Ly Đế gật đầu khẳng định.

"Không thể nào mà lầm cho được...

Trong Tam giới này, không có Băng tu nào đạt được đến trình độ đó cả...

Chỉ có duy nhất một người mà thôi!"

"Có thể là chưởng môn của ta đã nhờ đến Kiếm Đế..."

Lục Thiên Cầm suy đoán.

"Cũng có thể là như vậy!

Nhưng mà..."

Tuyết Ly Đế ngập ngừng, hai chân mày nhăn lại, vẻ mặt hiện lên lo lắng.

"Nhưng sao?

Ngươi nghĩ Băng Kiếm Chi Đế không đánh lại được ả hồ ly kia sao?"

Lục Thiên Cầm ngốc trệ.

"Nếu như trận chiến đó xảy ra, Băng Kiếm Chi Đế tung ra hết sức, thì kết quả vẫn là không thể nói trước được...

Nhưng mà hiện tại đám người đó đang gặp phải rắc rối rất lớn..."

"Ý ngươi là sao?"

"Như ta đã nói, trận pháp dịch chuyển vốn được liên kết với ta, vì thế mà ta có thể biết được kẻ sử dụng trận pháp sẽ dịch chuyển đến chỗ nào!

Và đám người kia, sau khi đi qua cổng dịch chuyển đã bị đưa đến Địa Tàng Sơn, cấm địa nguy hiểm nhất mà không có yêu nhân nào dám mò đến!"

Tuyết Ly Đế giải thích.

"Ngươi có vẻ khá lo lắng..."

Lục Thiên Cầm nhận ra sự lo lắng trong lời nói của Tuyết Ly Đế.

"Địa Tàng Sơn, là chỗ của khế ước thú của ta!"

"Vậy thì có gì mà khiến ngươi phải lo lắng cơ chứ?"

Lục Thiên Cầm ngốc trệ.

"Nếu là trước kia thì không có gì phải lo lắng!

Nhưng mà, kể từ khi ta bị giam ở chỗ này, ta đã hoàn toàn mất quyền kiểm soát đối với nó!

Giờ đây nó không nghe lệnh bất cứ ai, cho dù là ta hay là ả phân thân đó!"

Tuyết Ly Đế giải thích.

"Nhưng cho dù là vậy... không lẽ một con hung thú có thể ngăn cản được Kiếm Đế sao chứ?"

"Nó không phải là hung thú bình thường...

Nó là một Địa Linh thú!"

"Địa...Linh thú...?"

Lục Thiên Cầm gương mặt trở nên ngưng trọng.

"Hiện tại thì nó đang ngủ say dưới những tầng đất đá tại Địa Tàng Sơn...

Mấy trăm năm nay nó ở chỗ đó hấp thụ không ít sức mạnh từ Thần Thụ Linh Tâm...

Nếu như nó tỉnh giấc thì e là cả Thập Vạn Đại Sơn này sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của nó... không kẻ nào có thể ngăn cản được nó, cho dù có là một Đại Đế đi chăng nữa..."

Tuyết Ly Đế rầu rĩ nói.