Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 364 - Chương 364: Ngươi không còn là quái vật!

Chapter 364 - Chương 364: Ngươi không còn là quái vật!

Chương 364: Ngươi không còn là quái vật!

"Ngươi... muốn đến tầng thứ hai của mê cung sao?"

Medusa khẽ giật mình khi nghe Vương Nhất Tự nói, liền lập tức hỏi lại cho rõ.

"Đúng vậy!"

Vương Nhất Tự gật đầu khẳng định.

"Ngươi biết chỗ cánh cổng dẫn đến tầng thứ hai không?"

"Ta biết...

Nhưng mà..."

Medusa ngập ngừng.

"Nhưng mà?"

"Ngươi không thể nào bước qua được cánh cổng đó đâu!"

"Tại sao chứ?"

Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.

"Canh giữ cánh cổng ấy là một bức tượng đá cao hơn mười thước, bất cứ sinh vật nào có ý định tiếp cận cánh cổng đều bị bức tượng tấn công và giết chết..."

Medusa giải thích.

"Chỉ là một bức tượng đá thôi mà...

Ta có thể giải quyết nó dễ dàng!"

Vương Nhất Tự tự tin nói.

"Không dễ dàng như ngươi nghĩ đâu!"

Medusa lắc đầu, nói.

"Trước đây, những lúc buồn chán ta vẫn hay đến chỗ cánh cổng để mà đánh nhau với bức tượng đó!

Tuy là tượng đá nhưng tốc độ của nó là khá nhanh, hơn nữa những đòn tấn công của nó đều là trên diện rộng với lực lượng rất khủng bố.

Nếu như ta không phải là có một cơ thể bất tử thì..."

"Nếu cả ta và ngươi cùng phối hợp liệu có thể đánh bại được nó hay không?"

"Chuyện này..."

Medusa ngập ngừng.

Nàng gặp Vương Nhất Tự chưa được bao lâu, vẫn chưa biết rõ hết về những khả năng của hắn vì thế mà nàng không thể chắc chắn việc nếu cả hai phối hợp có thể hạ được bức tượng đá kia hay không.

Bức tượng đá kia, nàng đã nhiều lần giao chiến với nó, nàng hiểu rõ được nó mạnh đến mức nào, dù sao thì nó cũng là tạo vật do thần linh tạo ra mang sức mạnh của thần thánh, cho dù tên con người này sở hữu thứ vũ khí rất mạnh kia thì muốn đánh bại được nó không phải là việc dễ dàng gì, thứ vũ khí đó chỉ có thể cản bước được bức tượng đá kia mà thôi, và, vũ khí đó có điểm nghỉ, nếu như bức tượng đá lợi dụng khoảng nghỉ của thứ vũ khí kia mà tấn công thì hậu quả sẽ cực kỳ thảm khốc.

"...ta cũng không chắc... là có thể hay không...

Nhưng mà, ngươi muốn đến tầng thứ hai để làm gì chứ?

Mê cung này chỉ toàn là quái vật, không có bất cứ thứ gì cả!"

Medusa tò mò hỏi.

"Ta vốn không quan tâm đến mê cung này có những gì!

Nhưng mà nếu như ngươi muốn thoát khỏi nơi này thì cánh cổng đó chính là điều kiện không thể thiếu!"

Vương Nhất Tự chậm rãi đáp lời Medusa.

"Điều kiện?

Điều kiện gì cơ chứ?!"

Medusa nghiêng đầu ngốc trệ hỏi.

"Chỉ cần đưa ta đến chỗ cánh cổng, chuyện còn lại ta sẽ lo liệu!"

Vương Nhất Tự chắc cú.

Medusa lúc này nhìn hắn bằng cặp mắt bán tín bán nghi, không biết cái tên con người này có phải là đang đùa giỡn với nàng không nữa, nàng bị giam cầm ở nơi này đã mấy ngàn năm nay, hầu như mọi ngóc ngách của mê cung này nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay, và, cánh cổng dẫn đến tầng thứ hai kia, nàng đã nhìn thấy nó không biết bao nhiêu lần, nàng không biết được có thứ gì bên trong cánh cổng đó, nhưng có một điều nàng rất chắc chắn rằng bước qua cánh cổng đó cũng vẫn là một mê cung khác mà thôi, làm gì có chuyện đến thế giới khác cơ chứ.

Nhận thấy Medusa có vẻ nghi ngờ, thái độ đắn đo lưỡng lự, Vương Nhất Tự liền lên tiếng.

"Ta vốn là có thể tự mình trở về thế giới của ta.

Nhưng mà hiện tại ta và ngươi đã ký kết khế ước, sinh mệnh của ngươi và ta đã được liên kết với nhau, nếu như muốn đưa ngươi cùng trở về thế giới của ta thì trước tiên phải phá bỏ lời nguyền đã trói buộc ngươi tại mê cung này.

Và, cánh cổng dẫn đến tầng hai kia chính là chìa khóa để phá bỏ lời nguyền trói buộc ngươi!

Chỉ cần ngươi vượt qua cánh cổng đó, lời nguyền sẽ biến mất.

Đây là điều kiện mà ta nói đến!"

"...."

Medusa.

"....."

Hệ thống.

"Nhưng mà, nếu ngươi không tin những gì ta nói thì cũng không sao cả!

Chúng ta vẫn có thể ở lại đây thêm ngàn năm nữa cũng được!

Ta vốn không thiếu gì thời gian a!"

Vương Nhất Tự lại nói.

"Cái chủ nhân thiếu bây giờ chính là thời gian thì có!"

Hệ thống mỉa mai.

"Được rồi, ta sẽ dẫn ngươi đến đó!

Nhưng đến khi ngươi bị bức tượng đá đó đánh chết cũng đừng trách ta là không báo trước!"

Medusa nhăn mặt nói, tay phải nàng bất chợt xuất hiện một cây cung bằng vàng sáng chói.

Vương Nhất Tự gương mặt tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn vào cây cung trên tay Medusa, hỏi.

"Đây là thứ vũ khí mà ngươi dùng để tấn công ta khi nãy đúng không?"

"Đúng vậy!

Cây cung này trước đây chính nữ thần Artemis ban cho ta khi ta còn là một chiến binh của Hy Lạp.

Nó đã theo ta đã rất lâu rồi..."

Medusa đáp.

"Và ngươi dùng nó để đánh nhau với bức tượng đá kia?"

"Đúng vậy!

Thế thì sao?"

Medusa ngốc trệ hỏi.

"Chả trách ngươi nói không thể đánh bại được bức tượng đá đó!"

Vương Nhất Tự thở dài một cái, lại nói tiếp.

"Với thứ vũ khí đó của ngươi thì không làm nên được trò trống gì đâu!"

"Vũ khí của ngươi cũng thế mà thôi!

Tuy rằng uy lực của nó rất lớn, nhưng mà vẫn không đủ để gây tổn hại cho bức tượng đá đó đâu!"

Medusa phản bác.

"Vậy thì thử cái này xem!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói, liền lấy ra từ không gian giới chỉ khẩu AWM.

Hắn sau đó chỉ tay vào bức tường phía trước, nói.

"Ngươi thử bắn một tên toàn lực vào bức tường kia xem!"

"Để làm gì?"

Medusa ngốc trệ hỏi, ánh mắt nàng lia tới thứ vũ khí với hình dáng rất lạ mà Vương Nhất Tự vừa lấy ra.

'Tên này...

Vũ khí của hắn ta chưa từng thấy qua trước đây...

Mà hắn lấy nó ra từ đâu thế nhỉ...?'

Medusa trong lòng thắc mắc.

"Ta muốn xem xem lực lượng của thứ vũ khí thần thánh mà Artemis ban cho ngươi so với vũ khí của ta thì cái nào mạnh hơn"

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.

"Có cần thiết phải như vậy không?"

Medusa nhíu mày hỏi.

"Xem như ta và ngươi trao đổi một chút kiến thức về vũ khí đi!

Cũng chẳng mất gì cả!"

Haiz...

"Được rồi!"

Medusa thở dài một cái sau đó giương cung nhắm về phía bức tường, tay trái nàng kéo dây cung nhưng không hề có mũi tên.

Bặc!

Medusa buông dây cung, liền lập tức một mũi tên xuất hiện từ hư không lao ra với một tốc độ rất nhanh.

Oành!

Mũi tên bằng vàng bay đến cắm thẳng vào bức tường đá tạo ra một vết nứt lớn dài đến gần hai thước.

"Ồ, cây cung này vậy mà không cần tên, chỉ cần giương cung là mũi tên tự động xuất hiện?!

Mà sức công phá cũng không phải tầm thường a!

Không hổ là vũ khí của thần thánh!"

Vương Nhất Tự gương mặt hiện lên ngạc nhiên.

"Nhưng mà cây cung này vẫn cơ một khuyết điểm!"

Medusa ánh mắt nhìn vào cây cung trên tay, nói.

"Cây cung này mỗi lần chỉ bắn được một mũi tên, và phải đợi cho mũi tên kia biến mất thì mới có thể tiếp tục bắn..."

"Bốn mươi lăm giây, là thời gian tồn tại của mũi tên trước khi nó biến mất!"

Hệ thống lên tiếng.

"Thì ra là vậy!"

Vương Nhất Tự gật đầu, sau đó lấy ra một viên tinh hạch nạp vào khẩu súng.

Hắn giơ súng lên ngang vai, điều chỉnh ống ngắm, chân phải hắn lùi lại một bước trụ vững, ngón tay hắn đặt vào cò súng.

Đùng!

Oành!

Ầm!

Ầm!

Vương Nhất Tự bóp cò, lập tức một luồng sáng bay ra khỏi nòng súng xoáy tít lao đi với một tốc độ kinh khủng còn nhanh gấp mấy lần so với mũi tên mà Medusa bắn ra vừa nãy.

Medusa tâm thần chấn kinh nhìn vào bức tường bị thủng một lỗ lớn đường kính hơn ba thước do viên đạn phát nổ.

'Sức công phá mạnh đến mức... gần như phá hủy cả bức tường...

Thứ vũ khí này... lại có thể phát ra lực lượng kinh khủng như thế sao...?'

Medusa nghĩ ngợi, nàng không để ý đến Vương Nhất Tự sau khi bắn ra viên đạn đó đã bị phản lực từ cây súng đẩy văng ra phía sau vài thước.

'Ây dà...độ giật của súng quả thực rất mạnh a!'

Vương Nhất Tự rất nhanh đứng lên, phủi bụi bám trên y phục, lấy lại tư thế vừa nãy.

Hắn từ từ đi tới gần Medusa.

"Ngươi thấy sao?"

Vương Nhất Tự hỏi.

"So với cây cung của ta thì...vũ khí của ngươi mạnh hơn rất nhiều"

Medusa thừa nhận.

"Tuy là vậy, nhưng mà vũ khí của ta có giới hạn và thời gian chờ lâu hơn cây cung của ngươi"

"Nhưng nó vẫn là rất mạnh!"

Medusa lập tức nói.

"Muốn thử không?"

Vương Nhất Tự đưa khẩu AWM về phía Medusa hỏi.

"Hửm...?

Ta có thể...sử dụng vũ khí của ngươi sao?"

Medusa ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên!

Có gì mà không được cơ chứ?"

"Đối với một chiến binh Hy Lạp mà nói thì vũ khí chính là mạng sống, bọn ta không tùy tiện đưa vũ khí cho người khác đâu!"

Medusa nói.

"Nhưng ta không phải người Hy Lạp!"

Vương Nhất Tự nhún vai.

"Cầm lấy đi, đừng ngại!"

Medusa lưỡng lự đưa tay ra nhận lấy khẩu súng, cảm giác tay nặng hơn khá nhiều so với cây cung của nàng.

Vương Nhất Tự lại lấy ra thêm một viên tinh hạch, sau đó hướng dẫn cho Medusa cách sử dụng súng.

Medusa, trước kia từng là một chiến binh Hy Lạp, nên chuyện học cách sử dụng một loại vũ khí mới đối với nàng không quá khó khăn cũng như không tốn nhiều thời gian.

Chỉ chưa tới mười phút, dưới sự hướng dẫn của Vương Nhất Tự, Medusa đã nắm chắc được cách thức hoạt động cũng như cach sử dụng khẩu súng.

Oành!

Ầm!

Ầm!

Xoạt...

Xoạt...

Medusa giương súng lên, nhắm thẳng vào bức tường, ngón trỏ bóp cò súng.

Một âm thanh chói tai lại vang lên, viên đạn bắn thẳng vào bức tường gây ra một vụ nổ lớn.

Medusa, tuy đã được Vương Nhất Tự cảnh báo về độ giật của súng, nàng trong lúc bóp cò súng đã vận hết sức để ghìm lại nhưng vẫn bị phản lực từ khẩu súng đẩy lùi lại gần hai thước.

"Thế nào?"

Vương Nhất Tự hỏi.

"Còn mạnh hơn những gì ta tưởng tượng...

Và độ chính xác của thứ này...cây cung thần của ta...quả thực không thể so sánh được..."

Medusa nhìn vào khẩu AWM suýt xoa đáp.

"Nếu ngươi thích, ta có thể tặng món vũ khí này cho ngươi!"

Vương Nhất Tự cười nói.

"Tặng...tặng cho ta?!!"

Medusa sửng sốt, hỏi gấp.

"Ừm!"

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Tuy rằng thứ vũ khí này không phải là thần khí như cây cung của ngươi..."

Một tia xúc động bất chợt xuất hiện trong ánh mắt vốn lạnh lùng đầy sát khí của Medusa.

Đã lâu, rất lâu, không biết là đã bao lâu rồi mới có một kẻ quan tâm đến nàng, còn tặng cho nàng một thứ vũ khí mạnh mẽ như thế này.

"Ngươi có thể cho ta xem cặp song kiếm của ngươi không?"

Vương Nhất Tự hỏi.

"Được!"

Medusa gật đầu, liền tay trái đưa ra sau rút ra một thanh đoản kiếm sau đó đưa cho Vương Nhất Tự.

"Đây!"

Vương Nhất Tự cầm lấy thanh đoản kiếm quan sát thật tỉ mỉ.

Thanh đoản kiếm này chuôi kiếm được đúc bằng đồng với họa tiết là một con rắn quấn quanh, lưỡi kiếm cong có thể dễ dàng ứng biến với mọi tình huống trong một trận đấu, nhưng mà từ chuôi kiếm đến lưỡi kiếm đều đã bị thời gian tổn hại không ít.

"Lưỡi kiếm đã không còn sắc bén..."

Vương Nhất Tự nhận xét.

"Cặp đoản kiếm này cũng đã theo ta rất lâu... trải qua rất nhiều trận chiến..."

Medusa ngập ngừng nói.

"Không được!"

Vương Nhất Tự lắc đầu.

"Chuyện gì không được?"

Medusa ngốc trệ hỏi.

"Ta là nói đến cặp đoản kiếm này của ngươi!

Đã là không dùng được nữa rồi..."

"...."

Medusa.

Haiz...

Vương Nhất Tự thở dài một cái.

"Ta sẽ tặng ngươi thêm một món vũ khí cận chiến để thay thế cho cặp đoản kiếm này!

Cũng không thể để ngươi sử dụng thứ vũ khí cũ kỹ này được..."

'Hắn... còn định tặng cho ta một món vũ khí nữa sao...?!!'

Medusa bất ngờ với lời nói của Vương Nhất Tự.

"Nhưng mà trước đó..."

Vương Nhất Tự lấy ra một không gian giới chỉ đưa cho Medusa.

"Đây là...?!!"

Medusa khoé miệng hơi giật nhìn vào chiếc nhẫn bằng vàng sáng loáng trong lòng bàn tay.

"Thứ này sẽ giúp ngươi mang theo trang bị một cách dễ dàng!"

Nói rồi Vương Nhất Tự chỉ dẫn Medusa cách thức sử dụng không gian giới chỉ.

Vài phút trôi qua.

"Thì ra là một vật lưu trữ đồ...

Làm ta cứ tưởng..."

Medusa ngập ngừng vừa nói vừa cất khẩu AWM vào không gian giới chỉ sau đó đeo vào ngón tay.

"Ngươi tưởng tượng gì cơ?"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu ngốc trệ hỏi.

"Không!

Không có gì!"

Medusa ngượng ngùng lắc đầu đáp.

Vương Nhất Tự tựa như không hề để ý đến thái độ ngượng ngùng kia của Medusa, hắn lấy ra từ không gian giới chỉ một cặp đoản kiếm sau đó đưa cho Medusa.

"Đây là...?"

Medusa ngập ngừng đưa tay ra cầm lấy hai thanh đoản kiếm.

"Là một thần khí!

Tên của nó là Bích Nguyệt Vân Sương!"

Vương Nhất Tự chậm rãi nói.

Medusa cầm lấy cặp song kiếm trong khoảnh khắc bất chợt đứng hình khi một luồng sức mạnh kì lạ từ cặp đoản kiếm truyền vào cơ thể, nàng cảm thấy sức mạnh trong người như được cường hóa thêm mấy phần, đây là thứ cảm giác nàng chưa bao giờ cảm nhận thấy trước đây.

Trong suốt ngần ấy thời gian, Medusa đã tiếp xúc với rất nhiều loại vũ khí khác nhau, từ bình thường cho đến vũ khí của thần linh, nhưng mà không có loại vũ khí nào lại có thể truyền sức mạnh cho người cầm nó, thứ vũ khí này của Vương Nhất Tự là độc nhất.

Medusa quan sát thật kỹ cặp đoản kiếm trên tay, nó dài hơn cặp đoản kiếm lúc trước của nàng chỉ vài đốt ngón tay, lưỡi kiếm vẫn cong như thế nhưng lại ánh lên một màu lam sắc, phảng phất một làn khói mỏng tựa như là sương, chuôi kiếm được đúc liền với lưỡi kiếm mang họa tiết mặt trăng với những đám mây vây quanh.

Vương Nhất Tự để ý thấy nét mặt kinh ngạc của Medusa thì khoé miệng hiện lên nụ cười.

'Nữ thần tóc rắn bây giờ hoàn toàn đã ở phe ta a!'

"Không ngờ chủ nhân vậy mà lại đem cả thần khi Bích Nguyệt Vân Sương tặng cho Medusa..."

Hệ thống lên tiếng.

'Kiếm tốt tặng anh hùng!

Hai thanh Bích Nguyệt Vân Sương này hình dạng gần giống như cặp đoản kiếm của Medusa, ta nghĩ tặng nó cho Medusa là thích hợp nhất!'

Vương Nhất Tự đáp.

"Ngươi..."

"Hửm?"

"Ngươi tại sao... lại đối tốt với ta như vậy....?

Ta... chỉ là một... quái vật..."

Medusa ngập ngừng nói.

"Medusa, ngươi đã ký kết khế ước với ta thì bây giờ ngươi là đồng đội của ta, là người thân của ta!

Đối tốt với người thân đó là lẽ đương nhiên!

Ngươi không còn là quái vật, đừng tự nghĩ bản thân như thế nữa!"

Vương Nhất Tự ôn tồn nói.

"Người... người thân..."

Medusa giọng run run nói.

Hai từ người thân đã rất lâu rồi nàng đã không còn nghe đến, cảm xúc của nàng lúc này không thể nào diễn tả được bằng lời nói, một quái vật bị mọi người xa lánh, bị mọi người ghét bỏ, sợ hãi, một quái vật sống trong bóng tối với nỗi thù hận, sự cô độc, những tưởng sẽ mãi mãi là như thế, nhưng mà giờ đây có một kẻ lại xem quái vật như nàng là người thân, không hề ghét bỏ, xa lánh hay sợ hãi nàng.

"Cảm...cảm ơn... ngươi..."

Medusa cảm động lí nhí nói, nhưng nàng thoáng giật mình bởi tiếng vỗ tay của Vương Nhất Tự.

Ba!

"Được rồi, trang bị đã đầy đủ!

Chúng ta bây giờ cũng nên đi đến chỗ cánh cổng thôi!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

'Cái tên này...

Ngươi không để người khác xúc động thêm được một chút nữa à?!!'

Medusa khoé miệng giật giật, trong lòng gào thét lên.