Chương 363: Thái độ đó có thể khiến ngươi mất mạng!
Đám người Thương Sơn phái gồm có Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi, Hạ Bác, Long Hân Di, cùng với bốn đệ tử là Triệu Thiên Tuyết, Âu Dương Kiệt, Lý Mộng Vân, Hoa Miên Nhược, dẫn đầu là Lữ Linh Nhi, cùng với đó là nha đầu hồ ly Tiểu Mạch Nghiêng, cả thảy mười người từ lúc sáng sớm tinh mơ đã khởi hành về hướng U Linh cốc.
Đám người hành động nhanh gọn, gấp gáp, cứ thế vận thân pháp mà đi, chỉ trong chưa tới hai canh giờ đã đến được nơi cần đến.
"Đây... đây là U Linh cốc, một trong ba cấm địa...nguy hiểm nhất Tinh Không đại lục sao...?"
Lý Mộng Vân khoé miệng hơi giật, ngập ngừng hỏi.
Nàng tuy là đứng ở bên ngoài lối vào nhưng vẫn có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự nguy hiểm toát ra từ bầu không khí tràn ngập yêu khí lạnh lẽo đến rợn cả tóc gáy đang ngùn ngụt toả ra từ phía bên trong cốc.
"Đây chính xác là U Linh cốc, không sai!"
Âu Dương Kiệt khẳng định.
"Lần trước khi cùng sư tỷ đến đây, vừa vào bên trong không bao lâu thì bọn ta đã bị một bầy Ngục Viêm Lang, cấp bậc Ngũ giai, hơn năm trăm con, phục kích...
Bên trong đó...quả thực rất nguy hiểm..."
Âu Dương Kiệt nói thêm.
"Ngục Viêm Lang bầy...hơn...năm trăm con...?"
Lý Mộng Vân khoé miệng giật giật.
"Ai da, thật đúng là hoài niệm a!
Rất lâu rồi ta mới trở lại chỗ này kể từ lần dẫn đám đệ tử của Thiên Môn Đại Học các đến đây lịch luyện a!"
Hạ Bác lên tiếng nói.
"Hạ đường chủ, người đã từng đến đây rồi sao?"
Hoa Vi Nghi tò mò hỏi.
"Cũng chỉ một lần mà thôi!
Mà bọn ta cũng chỉ loanh quanh ở khu vực bên ngoài mà thôi, không có tiến vào khu vực bên trong của cốc.
Chỉ mới ở khu vực bên ngoài thì đã gặp phải những hung thú, yêu thú cấp bậc ngang với cả Võ Vương, Võ Hoàng rồi..."
Hạ Bác đáp.
Hoa Vi Nghi cùng Lý Mộng Vân gương mặt hiện lên lo lắng khi nghe Hạ Bác nói.
"Muội không cần phải lo lắng làm gì!
Cho dù U Linh cốc có nguy hiểm đến nhường nào thì cũng không thể ngăn được chúng ta!
Đừng quên rằng chúng ta còn có Linh Nhi tỷ cùng đi!"
Mộc Phiến La lên tiếng trấn an Hoa Vi Nghi.
"Vâng..."
Hoa Vi Nghi gật đầu.
Đúng là có Băng Kiếm Chi Đế, kiếm tu mạnh nhất Tam giới, đi cùng thì không cần phải lo lắng mà làm gì.
Ở Hạ giới này làm gì có con hung thú nào đủ sức gây khó khăn cho Lữ Linh Nhi cơ chứ!
"Cẩn tắc vô áy náy!
Khi tiến vào trong, chúng ta sẽ di chuyển theo đội hình, không được mất cảnh giác!"
Lữ Linh Nhi lạnh lùng nói.
"Ta sẽ là người dẫn đầu.
Kế đến là Mộc trưởng lão.
Hoa trưởng lão sẽ đi cùng với bốn đệ tử!"
Ngưng lại một nhịp, Lữ Linh Nhi quay sang bốn tên đệ tử, nói tiếp.
"An toàn của Nghi muội sẽ do bốn người các ngươi phụ trách!"
"Vâng!"
Cả bốn đệ tử liền đồng thanh đáp.
"Hạ đường chủ, Long đường chủ, hai người sẽ đi cuối đội hình, đảm bảo chúng ta không bị tọc hậu!"
Lữ Linh Nhi quay sang nói với hai đường chủ.
"Được!"
"Không vấn đề gì!"
Hạ Bác cùng Long Hân Di tự tin nói.
Lữ Linh Nhi sau đó quay mặt về hướng U Linh cốc, nàng rút ra thanh lam kiếm của nàng.
"Tiến vào một cấm địa nguy hiểm thì không thể biết trước được điều gì cả!
Đến khi có nguy hiểm xảy ra, ta cũng không thể đảm bảo hết cho tất cả!"
Lữ Linh Nhi âm trầm nói như đang nhắc nhở cả bọn phải cẩn thận, đừng nên quá dựa dẫm vào nàng.
Bốn đệ tử cũng liền lấy ra vũ khí của mình, ánh mắt hiện lên quyết tâm cùng tập trung.
"Này, này, các ngươi ở đấy buông chuyện đã đủ chưa?
Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!
Còn không mau đi đi?!!"
Ở phía xa, cách đám người Thương Sơn phái hơn mười thước, Tiểu Mạch Nghiêng thanh âm vang vọng tới hối thúc.
Đám người sau đó liền theo sau Tiểu Mạch Nghiêng tiến vào trong cốc, vội vàng nhưng không hấp tấp, cẩn trọng trong từng bước đi.
U Linh cốc này đúng thật là rất nguy hiểm, chính Âu Dương Kiệt lần trước khi đến đây đã được trải nghiệm qua, nhưng mà, không như những gì mà bốn đệ tử tưởng tượng, đám hung thú, yêu thú trong cốc cảm nhận được hơi người nhưng lại bị bá khí của Lữ Linh Nhi làm cho hoảng sợ không dám lao ra tấn công, cứ như thế đám người không một chút khó khăn không một chút cản trở mà tiến sâu vào bên trong cốc.
Đi được một đoạn thời gian khá lâu, đám người cũng đã đến được khu rừng rậm rạp ở trung tâm U Linh cốc.
"Trước mặt các ngươi là khu vực trung tâm của U Linh cốc, chỗ này khá là an toàn nên sẽ không tốn nhiều thời gian để chúng ta đến được nơi đặt trận pháp dịch chuyển.
Chúng ta cứ tạm nghỉ chân ở đây một lúc đã!"
Tiểu Mạch Nghiêng chỉ tay vào khu rừng, nói.
"Cứ tiếp tục đi thôi, bọn ta không cần nghỉ ngơi!"
Lữ Linh Nhi lạnh lùng nói.
"Các ngươi không cần, nhưng ta cần!
Với lại ta có hẹn một người ở đây, phải đợi người đó đến thì mới có thể tiếp tục đi được!"
Tiểu Mạch Nghiêng thản nhiên nói.
"Ngươi đợi ai?
Có quan trọng hay không?"
Mộc Phiến La lên tiếng hỏi.
"Một hồ ly khác!
Trong hồ tộc chỉ có nha đầu đó là biết được chú thuật để mở ra trận pháp dịch chuyển mà thôi!
Ngươi nghĩ có quan trọng hay là không?"
Tiểu Mạch Nghiêng hỏi ngược lại Mộc Phiến La.
Nghe đến đây hai chân mày Âu Dương Kiệt bất chợt nhăn lại, hắn âm trầm lên tiếng hỏi.
"Hồ ly tinh mà ngươi nói đến...cũng chính là kẻ đã bắt đi sư tỷ của ta...có đúng không?"
"Đúng đấy!
Chính là nha đầu đó!
Có vấn đề gì sao?"
Tiểu Mạch Nghiêng nghiêng đầu hỏi.
Âu Dương Kiệt tay phải siết chặt Thanh Long Yển Nguyệt đao, gương mặt hắn hầm hầm trầm xuống hẳn.
"Nếu không phải hồ ly tinh đó bắt sư tỷ ta đến Thập Vạn Đại Sơn thì tỷ ấy cũng không bị phân thân của Tuyết Ly Đế phế đi tu vi cảnh giới..."
"Ngươi lại muốn đánh nhau nữa sao?"
Tiểu Mạch Nghiêng quan sát thái độ của Âu Dương Kiệt, ngốc trệ hỏi.
"A Kiệt, bình tĩnh lại!"
Long Hân Di đứng phía sau lên tiếng nhắc nhở.
"Sao ngươi không nghĩ đến, nếu như các ngươi không xông vào U Linh cốc này, không giết chết đầu lĩnh hung thú Cổ Băng Trư Vương, thì sẽ không xảy ra những chuyện như thế?
Tiểu Trúc, nha đầu đó đâu có chạy đến Thương Sơn phái mà bắt đi sư tỷ của các ngươi cơ chứ?
Tất cả là do tự các ngươi tìm đến phiền phức đấy chứ!"
Tiểu Mạch Nghiêng giọng chất vấn nói với Âu Dương Kiệt.
"Tướng nào phò chủ nấy!
Các ngươi vì chưởng môn của các ngươi, thì Tiểu Trúc cũng vì lão lão của nó mà thôi!
Nếu như lúc đó Tiểu Trúc không bắt đi sư tỷ của ngươi tha cho những người còn lại, mà quyết định giết hết các ngươi, thì ngươi bây giờ có còn đứng được ở đây không?"
Lý lẽ mà Tiểu Mạch Nghiêng nói ra khiến cho Âu Dương Kiệt không thể nào phản bác lại cho được.
"A Kiệt, đừng quên mục đích chúng ta đến đây!
Những chuyện trước kia cứ tạm thời gác lại đã!"
Lữ Linh Nhi nhắc nhở.
"Đệ tử đã hiểu..."
Âu Dương Kiệt gật đầu đáp.
"Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây, chờ hồ ly tinh kia xuất hiện rồi sẽ tiếp tục tiến vào bên trong khu rừng!"
Lữ Linh Nhi sau đó nói với tất cả mọi người.
Cả đám liền gật đầu đồng thuận, sau đó tại chỗ mà nghỉ, tinh thần vẫn rất tập trung quan sát động tĩnh xung quanh.
"Thật kỳ lạ..."
Lý Mộng Vân ngập ngừng.
"Có chuyện gì sao?"
Triệu Thiên Tuyết ngồi cạnh, ngốc trệ hỏi.
"Sư tỷ, tỷ không thấy kỳ lạ hay sao chứ?
U Linh cốc này là một trong ba cấm địa nguy hiểm nhất Tinh Không đại lục...
Âu sư huynh cũng nói rằng lần trước khi vừa bước vào cốc thì đã bị một bầy hung thú chặn đường phục kích.
Nhưng mà chúng ta từ khi tiến vào cốc đến bây giờ đã trôi qua gần hai canh giờ, cũng đã đến được khu vực trung tâm của cốc, nhưng lại không bắt gặp được con hung thú hay yêu thú nào cả...
U Linh cốc này phải hay không là cấm địa nguy hiểm nhất...?"
Lý Mộng Vân thắc mắc.
"Hung thú có thể cảm nhận được những mối đe dọa cũng như nguy hiểm từ rất xa, gấp mấy lần so với con người chúng ta.
Có thể đám hung thú, yêu thú bên trong cốc đã nhận ra được sự nguy hiểm đến từ sư nương của các ngươi mà tránh xa"
Hạ Bác lên tiếng giải thích.
"Đúng vậy!
Không có con hung thú hay yêu thú nào ngu ngốc đến mức lao ra mà cản đường Kiếm Đế đâu, trừ khi là nó muốn được đầu thai sớm!"
Long Hân Di thêm vào.
Nhưng mà Long Hân Di vừa nói dứt lời thì một vòng tròn trận pháp bất chợt xuất hiện phía trước khiến cả bọn lập tức cảnh giác, thủ thế sẵn sàng chiến đấu.
"Là yêu thú xuất hiện sao?!!"
Lý Mộng Vân nắm chặt Giáng Ma Giản, gương mặt hiện lên tập trung, hỏi trống không.
"Sư muội, muội có họ hàng gì với tên Trương Tấn kia sao?
Vừa nhắc đến yêu thú thì..."
Triệu Thiên Tuyết khoé miệng hơi giật nói với Lý Mộng Vân.
"Có thể là một đầu lĩnh thú...
Chúng ta nên cẩn thận..."
Hoa Miên Nhược tay phải đặt lên chuôi kiếm, nhắc nhở sư huynh sư tỷ của nàng.
Lữ Linh Nhi, Hạ Bác cùng với Long Hân Di nhìn thấy trận pháp xuất hiện thì phong thái vẫn hết sức điềm tĩnh không mảy may lo lắng, căng thẳng như bốn tên đệ tử.
Âu Dương Kiệt thì hai tay nắm chặt Thanh Long Yển Nguyệt đao, tiến lên phía trước vài bước che chắn cho đám sư tỷ sư muội phía sau, nhưng khi cái thứ xuất hiện từ bên trong trận pháp dần hiện ra rõ ràng hình dạng thì gương mặt hắn cũng trở nên nhăn nhó khó chịu.
"Là...là...Đồng Nhân ma thú...đầu lĩnh...?"
Triệu Thiên Tuyết tay phải cầm kiếm bất giác khẽ run lên khi cảm nhận được luồng ma khí áp bức đến ngạt thở mà cái thứ vừa xuất hiện toát ra.
"Áp lực... thật...khủng khiếp..."
Cả Lý Mộng Vân và Hoa Miên Nhược khoé miệng run run cùng đồng thanh khẽ nói, cả hai cùng lùi lại một bước.
"Là ma thú Nhị giai..."
Hạ Bác cặp chân mày nhăn lại, nói.
"E là sẽ khó nhằn đây...
Hạ đường chủ, để ta lên trước!"
Long Hân Di bóp chặt nắm đấm kêu răng rắc, nàng từ khi bước vào U Linh cốc cứ mong chờ rằng sẽ được đánh nhau với những hung thú hùng mạnh ở nơi đây, nhưng kết quả thì không có một con hung thú nào dám xuất hiện, tất cả đều né tránh đám người Thương Sơn phái, bây giờ một ma thú đầu lĩnh Nhị giai bất ngờ xuất hiện trước mặt, máu nóng của nàng liền sôi lên.
"Các ngươi không cần phải căng thẳng làm gì!
Đây là ma thú khế ước của nha đầu Tiểu Trúc, nó sẽ không tấn công các ngươi đâu!"
Tiểu Mạch Nghiêng đứng phía sau lên tiếng, sau đó nàng tiến lên phía trước đám người, hai tay chống nạnh nói vọng về phía Ma đồng đầu lĩnh.
"Nha đầu, sao lần nào ngươi cũng chọn cách xuất hiện hoành tráng thế hả?!!"
"A ha ha!
Bởi vì ta là người quan trọng mà!"
Vẫn giọng nói trong trẻo pha lẫn tinh nghịch, Tiểu Trúc đáp lại câu hỏi của Tiểu Mạch Nghiêng, nha đầu hồ ly từ phía trên cao từ từ đáp xuống, hệt như lần nha đầu này xuất hiện trước mắt đám đệ tử Thương Sơn phái lần trước.
Tiểu Trúc đứng trên vai Ma Đồng đầu lĩnh, ánh mắt quan sát một lượt đám người phía dưới sau đó dừng lại trên người Lữ Linh Nhi, người có tu vi cảnh giới cao nhất.
"Hửm?
Viêm Ân Đế không phải là nam nhân hay sao?
Sao lại biến thành nữ nhân thế kia?"
Tiểu Trúc nghiêng đầu ngốc trệ hỏi.
"Viêm Ân Đế hiện giờ đang bế quan không thể đến Thập Vạn Đại Sơn được..."
Tiểu Mạch Nghiêng đáp lại câu hỏi của Tiểu Trúc.
"Vậy người này là...?"
"Là Băng Kiếm Chi Đế, cũng là một trong Thập Đại Đế!"
"Ồ!"
Tiểu Trúc vẻ mặt hiện lên ngạc nhiên, sau đó liền nhảy xuống đất đi đến gần chỗ đám người, nha đầu tò mò ngó nghiêng Lữ Linh Nhi.
"Ngoại trừ lão lão ra, thì đây là lần đầu tiên ta được nhìn thấy một Đại Đế a!
Nhưng mà..."
Tiểu Trúc ngập ngừng, sau đó quay lại hỏi Tiểu Mạch Nghiêng.
"Kiếm Đế này...cảnh giới tu vi so ra với lão lão còn kém xa...
Liệu có thể...?"
Tiểu Trúc chưa nói hết câu bất chợt cảm nhận được sát khí tập trung hướng về bản thân liền quay người lại thì nhìn thấy bốn tên đệ tử Thương Sơn phái đang hầm hầm chĩa vũ khí về phía nàng.
"Các ngươi...đây là muốn làm gì?"
Tiểu Trúc ngốc trệ hỏi.
"Ngươi mà còn nói thêm một lời lẽ thiếu tôn trọng nào nữa đối với sư nương của bọn ta thì cẩn thận cái mạng của ngươi!"
Triệu Thiên Tuyết gương mặt nghiêm nghị, gằn giọng đe dọa Tiểu Trúc.
"Dựa vào bốn tên tép riu như các ngươi cũng đòi lấy mạng ta?
Các ngươi lấy đâu ra cái tự tin đó vậy?"
Tiểu Trúc lời nói chứa đựng sự khinh dễ.
"Nếu như thêm cả ba người bọn ta thì thế nào?"
Mộc Phiến La, Hạ Bác cùng Long Hân Di âm trầm bộc phát ra khí tức bàng bạc xoáy tít như gió cuốn.
Cả Mộc Phiến La, Hạ Bác, Long Hân Di và bốn đệ tử đều không thể nào chịu được cái thái độ hống hách khinh dễ người khác của Tiểu Trúc, nhất là khi cái thái độ đó nhắm vào Lữ Linh Nhi, một Đại Đế và cũng là người đang thay thế Vương Nhất Tự chấp chưởng vị trí chưởng môn của Thương Sơn phái.
Thế này thì khác nào đang vả mặt toàn bộ người của Thương Sơn phái cơ chứ?!!
"Ồ, thế thì các ngươi cứ thử mà xem!"
Tiểu Trúc khiêu khích cả đám.
Đối với nàng thì sự đe dọa của đám người Thương Sơn phái này là không đáng để tâm đến, nàng tuy chỉ là Yêu Thánh đỉnh phong giống như Mộc Phiến La, nhưng mà nàng còn có khế ước là ma thú đầu lĩnh Nhị giai, lại thêm cả Tiểu Mạch Nghiêng đang đứng bên cạnh, không việc gì phải sợ hãi cả.
Muốn đánh nhau thì cứ việc lao đến, chắc gì số đông có thể chiếm được thượng phong.
"Được rồi, đừng quên mục đích chúng ta đến đây!"
Lữ Linh Nhi lúc này mới lên tiếng, nàng nhắc nhở đám người, sau đó quay sang phía Tiểu Trúc, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào nha đầu hồ ly, lạnh lùng nói.
"Bây giờ chúng ta tiếp tục đi được chưa?"
Lời Lữ Linh Nhi nói ra tuy nhẹ nhàng chậm rãi không hề có chút sức ép nào nhưng Tiểu Trúc lại rùng mình bất giác lùi lại một bước, gương mặt hiện lên tia sợ hãi.
Tiểu Trúc sợ hãi bởi ánh mắt sắc lạnh của Lữ Linh Nhi, ánh mắt đó tựa như nhìn thẳng vào tâm can nàng, tựa như nhìn thấu tất cả, linh tính mách bảo Tiểu Trúc rằng, nếu cứ giữ cái thái độ đó thì nàng sẽ mất mạng ngay lập tức.
Ngoài lão lão của nàng, thì đây là lần đầu tiên Tiểu Trúc cảm thấy sợ hãi khi bị một ai đó nhìn vào, cảm giác áp bức từ đôi mắt còn kinh khủng hơn cả Tuyết Ly Đế gấp bội phần.
"Được... được rồi...
Chúng ta...đi thôi..."
Tiểu Trúc ấp úng đáp lời Lữ Linh Nhi, liền sau đó né tránh ánh mắt của Lữ Linh Nhi quay người nhảy lên vai Ma Đồng đầu lĩnh ra hiệu cho nó tiến về phía trước.
'Quả thực là Kiếm Đế có khác...
Hy vọng rằng nữ nhân này không phải chỉ có vẻ bề ngoài...'
Tiểu Trúc trong lòng thầm nghĩ.