Chương 357: Ta chờ ngươi.
"Vậy...ý ngươi là... ngươi mới thật sự là Tuyết Ly Đế...?"
Lục Thiên Cầm hai chân mày nhíu lại, ánh mắt chằm chằm nhìn vào tiểu hồ ly trước mặt, gương mặt nàng lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Đúng vậy!
Ta mới chính là Tuyết Ly Đế thật sự!
Còn ả hồ ly trên kia mà ngươi gặp vốn chỉ là phân thân của ta mà thôi!"
Tiểu hồ ly hai tay chống hông, đứng trước mặt Lục Thiên Cầm ra vẻ trịnh trọng, dõng dạc nói.
"Ừm..."
Lục Thiên Cầm lạnh lùng đáp lại chỉ một từ sau đó nhắm mắt lại tiếp tục lưu chuyển khí lực trong cơ thể.
Thay vì phí thời gian ngồi nghe tiểu hồ ly này nói nhãm thì tập trung hồi phục vết thương sẽ có ích hơn.
"Này, này!
Ngươi đây là thái độ gì thế hả?"
Tiểu hồ ly bất mãn hỏi lớn.
"Ít ra thì ngươi cũng phải tỏ ra kinh ngạc mới đúng chứ hả!!
Này, này!
Ngươi mở mắt ra mà nhìn ta một cái xem nào!"
Mặc cho tiểu hồ ly bực tức, Lục Thiên Cầm vẫn không thèm để tâm đến.
"Aaaaa!
Thật là tức chết ta mà!!!
Năm xưa tên Viêm Ân Đế chết tiệt kia khinh thường ta, bây giờ đến đệ tử của hắn cũng khinh thường ta?!!
Đại Đế như ta đúng là không thể nào đáng thương hơn được nữa mà..."
Tiểu hồ ly giọng nói hụt hẫng kèm theo chút giận dỗi cùng thất vọng, liền ngồi bệt xuống chẳng thèm đoái hoài đến Lục Thiên Cầm nữa.
Nhưng mà chỉ chưa đầy một phút sau đó thái độ của tiểu hồ ly lại trở nên âm trầm, ánh mắt ngước lên nhìn vào khoảng không tối tăm của trần địa lao đầy suy tư.
"Giờ này chắc có lẽ tên Viêm Ân Đế chết tiệt đó cũng đã biết về những chuyện ở Thập Vạn Đại Sơn này rồi cũng nên...
Nói không chừng hắn là đang đến đây cũng không chừng..."
Lục Thiên Cầm hai chân mày nhíu lại bởi lời nói này của tiểu hồ ly, nàng từ từ mở mắt ra, vẫn giọng điệu lạnh lùng thường ngày, hỏi.
"Ngươi chẳng phải nói rằng trận pháp dịch chuyển đến Thập Vạn Đại Sơn chỉ có hồ tộc các ngươi mới mở ra được thôi sao?"
"Ồ, vậy là ngươi có nghe câu chuyện mà ta kể!
Thế mà ta còn tưởng ngươi chẳng thèm để tâm đến nữa chứ!"
Tiểu hồ ly giọng như châm chọc nói.
"...."
Lục Thiên Cầm.
"Đúng là trận pháp dịch chuyển đó phải là người của hồ tộc thì mới có thể mở ra được!
Nhưng mà, ta vốn là người đứng đầu hồ tộc đã mấy trăm năm, kẻ tuyệt đối trung thành với ta cũng không phải là không có a!"
Tiểu hồ ly ngưng lại một nhịp, ánh mắt di chuyển sang chỗ Lục Thiên Cầm.
"Sau khi biết được Viêm Ân Đế vẫn còn sống, phân thân của ta, Tuyết Ly Đế hiện tại, đã lệnh cho người đến Nhân giới điều tra.
Hôm qua khi ngươi bị mang đến đây, ta đã ngầm ra lệnh cho nha đầu tên Tiểu Nghiêng để nó lợi dụng cơ hội đến Nhân giới tìm Viêm Ân Đế để mà cầu cứu"
"Cầu cứu?
Nếu ngươi là Tuyết Ly Đế thật sự thì chẳng phải ngươi hận chưởng môn của ta đến tận xương tủy hay sao?"
"Ha ha ha!
Đúng là giữa ta và tên chết tiệt đó có ân oán, nhưng mà đó là ân oán cá nhân!
Chuyện xảy ra cũng đã mấy trăm năm rồi, ta không phải là kẻ ích kỷ nhỏ nhen mà ôm hận lâu đến thế!
Ta rất biết suy nghĩ cho đại cục đó nha!
Nếu như không ngăn cản ả ta, thì khi trận pháp hiến tế hoàn tất, thì ả sẽ đạt được mục đích, đến lúc đó Tam giới này e là phải một phen nhuốm máu..."
"Ý ngươi là ả sẽ hấp thụ Huyết Ngọc Linh Tâm để trở nên bất lão bất tử...?"
Lục Thiên Cầm nhíu mày.
"Huyết Ngọc Linh Tâm, đó chỉ là một phần trong kế hoạch của ả mà thôi!"
Tiểu hồ ly gật đầu.
"Đúng là khi ả hấp thụ được Huyết Ngọc Linh Tâm thì ả sẽ có một cơ thể bất lão bất tử, nhưng mà, ả vẫn còn thiếu một thứ rất quan trọng..."
"Là thứ gì?"
"Ồ, ngươi bắt đầu tò mò câu chuyện của ta rồi sao?"
"Không cần nói tiếp nữa!"
Lục Thiên Cầm quăng một gáo nước lạnh vào mặt tiểu hồ ly, sau đó lại nhắm nghiền mắt lại.
"Ngươi...?!!
Ngươi thật đúng là biết cách làm người khác tức chết mà!!
Đâu ra cái thái độ đó vậy hả?!!
Tên chết tiệt đó dạy dỗ đệ tử hắn đối xử với bậc tiền bối như thế đấy hả?!!"
Tiểu hồ ly bực dọc trước thái độ lạnh lùng bất cần của Lục Thiên Cầm, quát lớn.
Phù...phù...
Tiểu hồ ly thở ra vài hơi mệt nhọc, dần bình tĩnh lại.
"Thứ quan trọng đó chính là ngưng thần của ta!"
Tiểu hồ ly không quan tâm đến thái độ của Lục Thiên Cầm nữa mà tự độc thoại.
"Thứ quan trọng nhất đối với một yêu nhân chính là ngưng thần!
Ả ta vốn chỉ là phân thân của ta mà thôi, ả không thể nào tự tu luyện để ngưng kết ra ngưng thần mà ả tồn tại dựa vào ngưng thần của ta!
Cho dù ả ta có hấp thụ được Huyết Ngọc Linh Tâm và có được cơ thể bất lão bất tử đi chăng nữa thì cũng vẫn là chưa hoàn hảo..."
"Vậy tại sao ả ta lại không cướp đi ngưng thần của ngươi?"
Lục Thiên Cầm lại mở mắt ra, hỏi.
"Bởi vì ả không thể!
Cho dù tu vi cảnh giới cao đến mấy thì ả cũng chỉ là phân thân, ả không thể nào hấp thụ được bản thể!
Ả vẫn có thể cướp ngưng thần từ ta, nhưng ả lo rằng ta sẽ cá chết lưới rách tự hủy đi ngưng thần, và khi đó ả cũng sẽ chết, vì thế mà ả mới nhốt ta vào đây..."
Tiểu hồ ly giải thích.
"Nhưng mà, thời gian không còn nhiều nữa!
Ta bây giờ tu vi cảnh giới chỉ còn là Yêu Vương, ta không đủ sức để chống chọi lại với trận pháp hiến tế kia...
Tuy rằng sẽ không mất mạng nhưng ta sẽ mất đi lý trí bởi sự ảnh hưởng của trận pháp cùng với sức mạnh của Thần Thụ Linh Tâm...
Và khi đó, ả sẽ dễ dàng chiếm đoạt được ngưng thần của ta mà không tốn chút sức lực nào...
Và lúc đó trong Tam giới này...kẻ có thể ngăn cản ả... không có ai cả..."
"Vậy nên, cho dù không muốn, nhưng ngươi vẫn phải cầu cứu đến chưởng môn của ta, đúng không?"
"Ngươi hiểu được vấn đề rồi đấy!"
Tiểu hồ ly gật đầu.
"Kẻ duy nhất vào lúc này có thể ngăn cản ả ta chỉ có Viêm Ân Đế, chỉ có hắn mà thôi!"
"Haiz..."
Lục Thiên Cầm bất chợt thở dài một cái.
"Ngươi tại sao lại thở dài cơ chứ?"
Tiểu hồ ly ngốc trệ hỏi.
"Nếu những gì ngươi nói từ nãy đến giờ đều là thật thì...ta e là ngươi sẽ thất vọng đấy..."
"Tại sao?"
Tiểu hồ ly nghiêng đầu hỏi.
"Bởi vì Viêm Ân Đế, chưởng môn của ta, đã không còn là Viêm Ân Đế mà ngươi từng biết!"
Lục Thiên Cầm lạnh lùng đáp.
Phía bên trên địa lao.
Ngoại viện hoàng cung.
Phân thân của Tuyết Ly Đế ngồi nhâm nhi cao phẩm trà, hai chân bắt chéo, phong thái ung dung.
Bên cạnh ả ta, Tiểu Trúc quỳ một chân, đầu hơi cúi, báo cáo lại tường tận chuyến đi đến Nhân giới.
"Lão lão...
Môn phái do Viêm Ân Đế lập ra tên là Thương Sơn phái, tọa lạc tại Thương Sơn đỉnh, thuộc Hàn Vân thành, cách U Linh cốc hơn một ngày đường.
Tuy chỉ là một Thất lưu môn phái nhưng nhân số là gần ba ngàn người, đa số tu vi cảnh giới đều không đáng nhắc đến, chỉ có một vài kẻ là có thực lực thật sự mạnh, nếu không muốn nói là rất mạnh..."
Tiểu Trúc chậm rãi nói.
"Ồ, mạnh như thế nào?"
Phân thân của Tuyết Ly Đế điềm đạm hỏi.
"Bẩm lão lão...
Nô tỳ cảm nhận được rất rõ ràng, bên trong môn phái có ba kẻ, một Võ Thánh đỉnh phong, một Yêu Thánh đỉnh phong và một Long Thánh đỉnh phong..."
"Ồ, Long Thánh đỉnh phong sao?
Tên đó vậy mà lại có thể lôi kéo được Long tộc đi theo hắn a?"
Giọng nói của phân thân Tuyết Ly Đế tựa như ngạc nhiên, nhưng phong thái của ả vẫn là điềm đạm từ tốn.
Ả từ từ cầm tách trà lên nhấp môi một cái sau đó lại đặt tách trà xuống.
Với ả ta mà nói thì Long Thánh đỉnh phong cũng chẳng có tí cân lượng nào để mà phải chú ý đến.
"Xung quanh Thương Sơn đỉnh còn có bốn ngọn núi nhỏ, mỗi ngọn núi ấy đều toả ra ma khí rất mạnh, xem chừng tại mỗi ngọn núi đó được một ma nhân trấn giữ, thực lực cũng phải...trên cả Võ Đế..."
Tiểu Trúc nói tiếp.
"Ma nhân?"
Phân thân Tuyết Ly Đế chợt khựng lại, ánh mắt liếc sang chỗ Tiểu Trúc, hỏi.
"Chính xác là vậy thưa lão lão!
Với ma khí kinh khủng mà nô tỳ cảm nhận được thì đó chính xác là bốn ma nhân, không thể lầm được!"
Tiểu Trúc gật đầu khẳng định.
'Viêm Ân Đế...từ khi nào lại dính dáng đến ma nhân cơ chứ?!'
Ả nghĩ ngợi vài giây, sau đó nói với Tiểu Trúc.
"Được rồi, ngươi tiếp tục nói đi!"
"Vâng, lão lão!
Ngoại trừ mấy tên nô tỳ vừa liệt kê ra thì ở Thương Sơn phái còn có hai kẻ thực lực vượt trội hơn tất cả!
Một trong hai kẻ đó có thể chính là Viêm Ân Đế!"
Tiểu Trúc lại nói.
"Vậy nếu so kẻ đó với ta thì ai mạnh hơn?"
Phân thân Tuyết Ly Đế lại nhấp một ngụm trà, sau đó hỏi.
"Theo như nô tỳ thấy thì tu vi cảnh giới của kẻ đó vẫn là dưới lão lão một bậc!"
Tiểu Trúc không do dự liền đáp lại câu hỏi của phân thân Tuyết Ly Đế.
Cạch!
Phân thân Tuyết Ly Đế đặt tách trà xuống, giọng nói bình thản từ tốn.
"Vậy thì kẻ đó chắc chắn không phải là Viêm Ân Đế!"
"Lão lão, sao lão lão lại chắc chắn như thế?"
Tiểu Trúc ngốc trệ hỏi.
"Viêm Ân Đế, hắn rất mạnh, năm xưa một mình hắn đánh nhau với Ma Tổ, kẻ mà cả Tam giới lúc đó không ai là đối thủ, và đã giết được tên Ma Tổ kia!
Không phải tự dưng hắn được tất cả mọi người trong Tam giới này xem là Đại Đế đứng đầu Thập Đại Đế!
Vì thế, kẻ mà ngươi cho là Viêm Ân Đế kia, chắc chắn không phải!"
Phân thân Tuyết Ly Đế giải thích.
"Vậy thì... Viêm Ân Đế...hắn đang ở đâu?
Nô tỳ không cảm nhận được khí tức nào mạnh hơn tên đó cả..."
"Hắn chắc chắn đang ở đó!
Viêm Ân Đế, hắn, rất giỏi che giấu đi khí tức của bản thân, việc ngươi không cảm nhận được cũng không có gì là lạ!"
"Ra là vậy..."
Tiểu Trúc gật đầu thông suốt khi nghe phân thân Tuyết Ly Đế giải thích.
"Thế Tiểu Nghiêng đâu?
Sao không cùng ngươi đến báo cáo?"
Phân thân Tuyết Ly Đế nhíu mày hỏi.
"Bẩm lão lão, chỉ có Tiểu Trúc là trở về Thập Vạn Đại Sơn, còn Tiểu Nghiêng vẫn ở lại Nhân giới tiếp tục theo dõi Thương Sơn phái!"
Tiểu Trúc đáp.
"Ra vậy..."
Phân thân Tuyết Ly Đế gật đầu, gương mặt ả tựa như hiểu ra được chuyện gì đó.
"Được rồi, ngươi lui ra đi!"
"Vâng, lão lão!"
Tiểu Trúc tay ôm quyền, cúi đầu nói, sau đó đứng lên quay người bước đi.
Phân thân Tuyết Ly Đế lại nâng tách trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi tràn ngập là những đoá hoa đủ loại đang khoe sắc.
"Viêm Ân Đế...đã lâu lắm rồi kể từ trận chiến năm đó, ta và ngươi vẫn chưa gặp lại nhau a!
Đến đi, ta có món quà rất đặc biệt dành riêng cho ngươi a!".