Chương 204: Người thứ tư.
Đêm hôm đó vì Triệu Thiên Tuyết vẫn chưa tỉnh lại nên buổi tiệc môn phái đành phải dời lại.
Hồ nước ngoại viện Thương sơn.
"Ta còn đang thắc mắc vì sao khi trở về lại không thấy ngươi, thì ra ngươi trốn ở đây mà ngủ?!!"
Vương Nhất Tự cả giận quát lớn khi nhìn thấy Serbes nằm trên đám cỏ gần hồ nước.
Serbes nghe thấy giọng của Vương Nhất Tự liền ngáp ngáp vài cái, quăng ánh mắt đờ đẫn về phía hắn, giọng vẫn còn ngái ngủ, đáp.
"Thì ta cũng không có việc gì để làm mà..."
Vương Nhất Tự hừ lạnh một cái, hắn không thèm so đo với cái tên suốt ngày chỉ biết ngủ kia, hắn đến chỗ này là có việc để làm.
Vương Nhất Tự chậm rãi thi triển một vòng tròn trận pháp đường kính phải tới hơn năm trước trước mặt, từ trong không gian triệu hồi Tiểu Mãng và Tiểu Bạch liền xuất hiện.
"Kể từ bây giờ, các ngươi có thể yên tâm mà ở lại chỗ này!"
Vương Nhất Tự nói với hai con hung thú.
Hắn, tuy có thể triệu hồi ra được Tiểu Mãng và Tiểu Bạch, nhưng lại không phải là chủ nhân của khế ước thú của hai bọn chúng.
Trước khi Lạc Vẫn đảo chìm vào đáy biển, để cứu hai con hung thú này, Vương Nhất Tự đã miễn cưỡng triệu hồi chúng vào không gian triệu hồi của hắn.
Hắn có thể thực hiện được việc này là vì có sự đồng ý của Liễu Doanh.
Liễu Doanh cũng vốn không phải là chủ nhân của chúng, nhưng nàng từ nhỏ đã cùng chúng lớn lên, có thể nói là giữa người và thú có một mối liên kết đặc biệt, là tâm linh tương thông, Liễu Doanh chỉ cần nâng cao tu vi cảnh giới của bản thân lên là sẽ có thể dễ dàng ký kết khế ước thú với bọn chúng.
Nàng, có thể nói rằng, sớm đã trở thành chủ nhân của hai bọn chúng.
Tiểu Mãng và tiểu Bạch quan sát xung quanh hiện lên vẻ hài lòng.
Lúc này, từ dưới hồ, Cổ Băng Long Quy cũng trồi lên, sau đó chầm chậm tiến về phía Vương Nhất Tự cùng hai con hung thú, nó thở ra từng hơi lạnh lẽo cùng âm thanh khừ khừ quen thuộc.
Thanh xà cũng trườn tới chỗ Vương Nhất Tự, dụi dụi đầu vào hông hắn như chào mừng hắn quay lại môn phái..
"Bọn chúng từ giờ sẽ sống ở đây chung với hai ngươi, hai ngươi cũng phải đối xử tốt với bọn chúng!"
Vương Nhất Tự xoa xoa đầu Tiểu Thanh nói.
Tiểu Long Long và Tiểu Thanh gật gật đầu, ánh mắt hướng về hai con hung thú đang khép nép tỏ vẻ sợ sệt trước uy thế của chủ nhà, ra hiệu cho bọn chúng, như thể hiện sự đồng ý.
"Ngươi đang làm gì đấy?"
Liễu Doanh đi tới phía sau, bất ngờ lên tiếng.
"Ta đang sắp xếp chổ ở cho bọn chúng!"
Vương Nhất Tự quay lại nhìn Liễu Doanh đáp.
Liễu Doanh chậm rãi bước toiw bên cạnh Vương Nhất Tự, tay đặt lên đầu Tiểu Bạch xoa xoa.
"Đa tạ ngươi đã cứu chúng, nếu không có ngươi có lẽ bây giờ cả hai bọn chúng đã..."
Liễu Doanh ngưng lại một nhịp, lại nói tiếp.
"Tiểu Mãng và tiểu Bạch đối với ta cũng xem như là người thân vậy..."
"Đây là chuyện mà ta nên làm, không được cần phải đa tạ ta làm gì...
Liễu cô nương ở chỗ này đã quen thuộc?"
Vương Nhất Tự hỏi.
"Ta từ nhỏ cùng gia gia phiêu bạt đó đây, sau đó lại ở Lạc Vẫn đảo nhiều năm, một mình trên đảo, với không khí nơi đây có chút chưa quen...
Nhưng mà đám đệ tử của ngươi đối xử với ta rất tốt..."
Liễu Doanh thật thà trả lời.
"Liễu cô nương..."
Vương Nhất Tự dò xét
"Cô nương từ nhỏ đã đi theo Bách Độc lão quái, y thuật cũng là do một tay lão quái truyền lại, đúng lúc Thương Sơn phái ta thiếu một cái Đường chủ Y dược đường, không biết Liễu cô nương có hứng thú hay không?"
"Đường chủ...Y dược đường...?!!"
Liễu Doanh hiện lên ngạc nhiên.
"Ta chỉ mới đến Thương Sơn phái hôm nay, cũng không phải là người của phái, tu vi cảnh giới của ta cũng chỉ mới Võ Đồ, xem xem còn thua rất xa với đệ tử ngoại môn của ngươi, ta dựa vào đâu để trở thành Đường chủ?!!
Làm sao đám đệ tử của ngươi có thể phục chứ?!!"
"Y Dược đường Đường chủ là dùng y thuật để cứu người, là dùng đức phục nhân, làm sao lại liên quan đến tu vi cảnh giới?
Ở Thương Sơn phái này, người có y thuật giỏi như Liễu cô nương làm gì có ai?
Chức vị đường chủ Y dược đường ta nghĩ để Liễu cô nương đảm nhận là hợp lý nhất, đám đệ tử cũng sẽ không một lời nghi kị!"
Vương Nhất Tự phân tích.
Liễu Doanh đắn đo suy nghĩ một chút, sau đó nói.
"Ta bây giờ cũng không có chổ nào để đi, tiểu Mãng và tiểu Bạch cũng là ở lại đây...
Nếu như Vương chưởng môn không chê tài mọn, ta có thể thử..."
Vương Nhất Tự mỉm cười, gật đầu hài lòng.
"Tatin là Liễu cô nương sẽ làm tốt a!"
"Liễu cô nương, ta còn có một thứ muốn đưa cho cô nương!"
Vương Nhất Tự nói, sau đó thi triển ra một vòng tròn trận pháp trước mặt.
Từ trong vòng tròn trận pháp triệu hồi tiểu yêu Chung Quỳ liền xuất hiện, trên tay ôm một cái bình bằng sứ.
"Đây là...?"
Liễu Doanh ngốc trệ hỏi.
"Thứ lỗi cho ta đã không xin phép Liễu cô nương...
Trước khi rời khỏi Lạc Vẫn đảo, ta đã ra lệnh cho nhóc con này đào mộ của Bách Độc tiền bối, mang thân xác người đi hỏa táng, đây là những gì còn lại của tiền bối...
Nay ta giao lại cho Liễu cô nương..."
Vương Nhất Tự giải thích.
Liễu Doanh nước mắt trực chảy xuống, hai tay run run nhận lấy bình sứ.
"Gia gia..."
"Sáng mai, ta sẽ chọn một khu đất dồi dào linh khí ở Thương sơn, tiến hành an táng cho Bách Độc tiền bối..."
"Đa tạ Vương chưởng môn..."
Liễu Doanh ôm chặt bình sứ, quỳ xuống hành lễ, cúi đầu trước mặt Vương Nhất Tự.
Nàng, lúc rời khỏi Lạc Vẫn đảo đã nghĩ rằng đó là lần cuối cùng được ở cạnh gia gia nàng, nhưng Vương Nhất Tự đã thay nàng làm điều mà nàng không thể nào làm được, hắn đã mang gia gia nàng cùng theo, không phải để cho người mãi mãi nằm lại dưới đáy biển tăm tối lạnh lẽo.
Đây thực sự đối với Liễu Doanh là một cái ơn lớn lao biết nhường nào.
Nàng thật sự không ngờ được rằng tên nam nhân này lại quan tâm chu đáo đến nàng như vậy, hắn có thể biết được thâm tâm nàng nghĩ gì.
Vương Nhất Tự vội dìu Liễu Doanh đứng dậy.
"Không cần đa tạ tạ đây là việc mà tanên làm..."
Hắn lấy ra một cái khăn tay, lau đi nước mắt trên gương mặt Liễu Doanh.
"Nàng trước giờ một mình ở Lạc Vẫn đảo, tự mình xoay sở, tự mình cố gắng sống sót, tự mình đối mặt với những hiểm nguy...
Từ nay về sau, hãy để ta thay Bách Độc tiền bối chăm sóc, che chở cho nàng..."
Vương Nhất Tự bỗng chốc hóa soái ca, nâng cằm Liễu Doanh lên nói.
Liễu Doanh ngẫn ngơ đỏ mặt, nhịp tim bỗng dưng đập nhanh hơn, đây là lần đầu tiên nàng được quan tâm đến như thế này, mà lại là người khác giới.
Nhưng mà..
Cảm nhận thấy Vương Nhất Tự muốn ôm mình, Liễu Doanh liền tung ra một cước vào giữa bụng hắn.
"Tránh ra..."
Sau đó nàng ôm chặt lấy bình sứ lập tức chạy về phía dãy Sương phòng, gương mặt hiện lên ngượng ngùng.
Vương Nhất Tự bị đạp té nhào ra sau, lồm cồm bò dậy, gãi gãi đầu, tự nói bản thân.
"Ta có lẽ đi hơi nhanh a..."
"..."
Hệ thống im lặng, không biết nói gì trước cái tình huống khó đỡ của chủ nhân.
"...."
Trương Tố Tố, Mộc Phiến La.
"Muội... không đoán sai... đâu...
Liễu Doanh cô nương...là người thứ tư..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói.
Ba vị phu nhân của Vương Nhất Tự đứng đằng xa quan sát từ nãy đến giờ.
"Nếu đó là quyết định của phu quân thì tỷ cũng không có ý kiến gì a!"
Trương Tố Tố mỉm cười nói.
"Có thêm một muội muội cũng không phải không tốt a"
Mộc Phiến La gật đầu đồng tình.
"...."
Hoa Vi Nghi ngượng ngùng đỏ mặt nhớ đến lúc nàng vừa mới nhập bọn.