Chương 1: Tới 'thiên Đường'
Giũa đông, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến chiêc lá cuối cùng trên cành cây rơi xuống.
'Tút tút ...tít' những âm thanh tút tút không ngừng vang lên kết thúc chỉ là một âm thanh kéo dài trong mùa đông đầy lạnh giá .
Trong một khoảng không tĩnh lặng bỗng một gọng nói vang lên " Chết rồi...lần này là thật chết rồi...Haha...HHAHAHAHA.. thành công, thành công rồi, lần này là chết thật...ha ha...cuối cùng cũng được gải thoát khỏi cái thế giói địa ngục đấy rồi, bao nhiêu lần rồi, mình đã tụ sát bao lần rồi mãi mói thành công đấy, chác cái nỗ lực cũa mình phải ghi lại trong sử sách đấy!"
" Vậy giờ thì đây là chõ quái quỷ gì vậy!" sau một hồi lâu cảm thán thì Lạc Quan mới chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Hắn từ từ đứng dậy ngắm nhìn mội thứ quanh mình 'chả có gì cả' xung quanh chả có bất cứ thứ gì cả, đúng hơn thì ngoại trù hắn ra thì xung quanh chỉ có một màu tối đen.
"Lạ thật đấy! Không phải mình chất rồi sao, nếu mà mình chết rồi thì đây là đâu! Hay là mình chưa chết, mình bị bắt cóc! tống tiền sao, hay là làm nô lệ, không có khả năng, chẳng lẽ là buôn nồi tạng..."
Sau một hồi đăm chiêu suy nghĩ cả đóng khả năng, Lạc Quan phất tay và nói "Thôi bỏ đi! Suy nghĩ nhiều cũng chả giúp được gì, tốt nhất nên tìm cách thoát ra khỏi đây rồi nói."
Bỗng có tiếng 'Rắc rắc' văng lên, nghe thấy tiếng đông lạ Lạc Quan hoài nghi quay đầu lại phía sau thì thấy không gian đột nhiên nứt vỡ, hắn vội vã đư tay lên mắt xoa xoa vài cái nhưng khi bỏ ra hán vẫn thấy cảnh tượng như cũ đập vào mắt, không nhiều lời hắn tứt tốc quay ngoắt 180 độ chạy.
Không gian phía sau nứt võ càng ngày càng nhiều càng, càng càng nhanh,:" Wtf! Chuyện quái gì đây, ông đây...." Chưa đợi Lạc Quan nói xong thì không gian trực tiếp vỡ vụn, kéo hắn xuống vực sâu.
Lạc Quan mở mắt ra, thở dốc vài cái,hắn sờ tứ tung trên cơ thển của mình, rồi lật quần mình ra xem" còn may tay chân còn ở đây, con 'Thần Long' của mình vẫn còn!" Hắn cảm thán nói.
Tới giừ hắn mới chú ý tới hàn cảnh xung quanh, nơi đây không còn là nơi tối tăm cơn nãy nữa,mà là trước cửa của một khu đô thị, trên cửa có một cái biển báo 'CHÀO MỪNG TỚI THIÊN ĐƯỜNG'
'Thiên Đường cuối cùng mình cũng tới Thiên Đường rồi....'
Nhưng chưa đợi lạc quan vui vẻ xong thì không gain lại bát đầu vỡ vun một lần nữa.
"....."Lạc Quan.
Hắn lại đột nhiên mở mặt tỉnh dậy một lần nữa, nhưng chưa đợi hắn kiểm tra thân thể của mình, thì một giọng nói chợt cất lên " Ồ! Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi sao, niếu mà không tỉnh lại nữa thì ta đã ném ngươi xuống sông rồi đấy."
Nghe thấy giọng nói ấy, Lạc Quan mơ hồ ngước mặt lên nhìn, nhưng người không thấy đâu, chỉ thấy một bộ xương khô mặc một chiếc áo choàng đen, tay phải cằm lưỡi hái, tay trái cằm một ngọn đèn bão :" Aaaaaaaaa.... Mẹ ơi! Xương biết nói!!!!" Lạc Quan sợ hãi kêu.
Thấy thế gã xương thõ dài một hơi rồi gàn giọng quát " IM LẶNG!"
"....." Lạc Quan.
Gã sương tiếp tục nói" Sợ cái chó gì chứ, thằng nhóc nhà ngươi không phải tự sát chục lần cũng không sợ sao,vừa gặp phải ông đã sợ là thế mẹ nào!?"
" Ừ ha, anh đây là kẻ lưu danh sử sách cơ mà!"Lạc Quan tỉnh bơ đáp rồi hướng về phía gã xương nói " Xin lỗi ,xin lỗi nha"
"....." Gã xương.
"Được rồi, được rồi, đủ rồi, ta xin tự gưới thiệu ta là Diane thần chết chấp chưởng nhánh sông hoàng hà này " Thần Chất tự giới thiệu về bản thân.
" Hỡi kẻ phàm trần..." Diane chưa kịp nói xong thì bị Lạc Quan cắt ngang "Này xương tôi có tên nha, ta tên Lạc Quan"
"....Được rồi, Lạc Quan, Ngươi tổng cộng đã tự sát 53 lần , theo điều 4 khoản 4 điều luất 444 ' tự sát từ 1-10 là mức độ nhẹ sẽ được châm trước cho xuống địa ngục , từ 10-30 lần sẽ bị đầy ải vòa vô luật thế giới trong hỗn loạn thời không, từ 40 lần trở lên sẽ phải buộc phải chấp chưởng vị chí thần chết thu thập linh hồn, và trải nghiện sự đau khổ của sinh linh' Lạc Quan ngươi còn điều gì muốn nói không..." Diane trịnh trọng nói.
Lạc Quan vội vã nói "Chờ chút ta muôn giảo....giải thích!"
"Ok! lời giải thích rất hay , giờ thì tạm biệt!" Nói xong Diane đẩy Lạc Quan xuống dòng sông hoàng tuyền.
"........" Lạc Quan.
( tấu chương xong)