Ở trước một cửa hàng nhỏ, có hai kẻ đang đứng đối dện nhau, một người thì đang giơ tay lên cao, nắm quyền chuẩn bị chiến đấu,người còn lại thì đang đưa hai tay về phía trước với vẻ mặt bất đắc dĩ.
"..."Lạc Quan.
"..."Phang.
Phang mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng giữa hai người " Này,này .... tôi thật sự không có ý gì đâu mà."
"Tôi cũng thực sự không tin là cậu không có ý xấu mà." Lạc quan đáp.
"...." Phang.
"Được rồi được rồi, tôi chịu cậu rồi nhưng ít nhất cậu làm ơn có thể đừng đứng trước cứ hàng tôi được không."Phang nói với giọng điệu có chút tức giận.
'Cửa hàng, cửa hàng nào' Hắn thầm nghĩ rồi từ từ quay đầu về phía sau.
Rất nhanh cậu ta liền đứng nghiêm kiểu quân đội, gập người 90 độ về phía trước,nói " Tôi xin lỗi!" với một giọng điệu khá lớn và chạy nhanh khỏi đó.
"..." Lạc Quan lật mặt còn nhanh hơn lật sách khiến Phang đứng hình mà cạn lời.
'Xấu hổ vãi, xấu hổ vãi, xấu hổ vãi, xấu hổ vãi! Đụ má nó, xấu hổ thật chứ!' Hắn ta vừa chạy vừa nghĩ thầm mà chẳng để ý những thứ xung quanh.
Mãi đến khi đến một mộ địa lớn vì mệt quá hắn mới ngồi xuống dựa vào một ngôi mộ gần đó 'Đù mạ! mệt vãi shit ....Mà, ở đây mà cũng có nghĩa địa nữa hả?" Hắn cảm khái,nói,chưa đợi Lạc Quan kịp thở thì 'Cạch' một cái, mặt đất bắt đầu phát sáng hiện lên một vong tròn kì quái với nhiều hoa văn kì lạ, khi không trên trán của hắn ta đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
"Aaaaaaaaaaa..." Một tiếng hét chói tai từ trong hư không kêu lên, phải, nó là hư không, mà đúng hơn hết là hắn ta đang rơi xuống, " Đụ má nó! Mình tự tử là để yên bình hơn chư méo phải là trải qua những giây phú thót tim thế nàyyyyy!"
"Đụ má nó! Chúa ơi, cứu con!" Hắn hét lên với một vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, đột nhiên như có một loạt sứ mạnh thần bí nào đó nâng hắn lên trên dừng lại ở giữ không trung.
"Ý....dừng lại rồi! Má nó Chúa là có thật s..." chưa kịp nói hết câu thì hắn lại tiếp tục rơi xuống.
"Mẹ nó! Đừng có cho con người ta hy vọng xong lại để họ tuyệt vọng chứ!" Lạc Quan tiếp tục rơi, và hắn cũng tiếp tục hét.
( tấu chương xong)