Sau khi bước qua cánh cửa, nhận thức của tôi dần dần bị mất đi, khi tỉnh tại điều đầu tiên tôi thấy là hình bóng 2 người trên mặt hiện ra vẻ mặt vui sướng, đó là bố mẹ của tôi đang hạnh phúc khi đón đứa con vừa chào đời. Người phụ nữ ẫm tôi lên, đưa bàn tay mềm mại chạm vào má và hôn lên trán của tôi, người đàn ông làm những cử chỉ hài hước muốn tôi cười, đây chính là hơi ấm của gia đình mà ở kiếp trước tôi hầu như không có được.
Trong cơ thể của trẻ con nhưng kí ức của tôi ở kiếp trước vẫn còn đó, kể cả cuộc nói chuyện của tôi và cô gái tôi vẫn còn nhớ rất rõ:
-" Tuyệt đối không thể cho người khác biết cậu là người chuyển kiếp nếu không sẽ rất rắc rối! " [ cô gái cảnh báo tôi ]
Tôi không được tiết lộ chuyện tôi có kí ức kiếp trước, vậy nên quyết định an nhàn sống một cuộc sống của một cơ thể mới mang tên Itsuka Shidou.
Sau 4 năm kể từ lúc sinh ra, tôi đã nắm hầu hết những thứ để tồn tại ở thế giới mới. Nông Dân thì đi gặt lúa bán gạo kiếm tiền, các doanh nhân buôn bán hàng hóa giữa các nước, thợ rèn tạo đồ vật để con người sử dụng và cả các thám hiểm gia đi làm ủy thác ở những nơi nguy hiểm thậm chí phải va chạm với những thực thể gọi là ma vật.
Bố của tôi hiện tại cũng là một thám hiểm gia và có một ít danh tiếng ở trong thành phố, vậy nên từ khi lên 4 bố tôi đã bắt đầu dạy cho tôi những kĩ năng cơ bản để chiến đấu, ông ấy có một bảng chỉ số khá là cao:
-Tên: Itsuka Rados Nghề: Rìu Nhân ( lv19) |
-Công lực: 78( +16 thiên phú )Kháng Công: 43. |
-Pháp lực:8.( chưa có thiên phú ) Kháng Pháp:31|
-Sức bền: 55(chưa có thiên phú ) May mắn: 17 |
-Ma lực: 4 ( chưa có thiên phú ) Tốc Độ: 29 |
-Thiên Phú Nhiên Ban: ( Chiến Binh Rìu ) ( Vũ Khí | |Hạng Nặng) ( Tay Của Gấu ) ( Trâu Bò ) ( Người |Không Phổi) ( Thể Lực Kiên Cường ) |
-Thiên Phú Tự Ban: ( Không Ngại Huy Hiểm ) |( Đột Phá Vòng Vây )
-Kĩ Năng: ( Vung Rìu 4 ) ( Đấm Thẳng 1 ) |
( Ném Rìu 3 ) ( Bổ Rìu 6 )( Xoay Rìu 5 ) |
-Danh Hiệu: Chiến Binh cầm rìu. |
Bố tôi với danh hiệu ' Chiến Binh Cầm Rìu ' được mọi người tin tưởng gửi những ủy thác thanh trừ ma vật cùng với những thám hiểm gia khác, vậy nên điều kiện gia đình rất dư giả, đôi lúc gia đình tôi còn đem một phần chia cho những người nghèo đói xung quanh thành phố, mọi người ai cũng đem lòng hiếu khách mỗi khi nhìn thấy gia đình tôi.
-" Cháu đang đi chơi đó hả, nhớ đừng đi sâu vào rừng đấy " [ Ông bác hàng xóm khi nhìn thấy tôi đang đi dạo ]
--" Cảm ơn lời khuyên của bác, cháu nhớ rồi " [ Tôi đáp lại ]
-" Cháu là con của nhà Itsuka phải không, hôm qua nhờ mẹ cháu nên bác mới có thể làm kịp chiếc bánh mừng sinh nhật con bác, đây có ít trái cây bác cho cháu! " [ bác gái đang trên đường hướng đến nhà tôi ]
-" Cháu cảm ơn bác! Chào 2 người cháu đi " [ Tôi vui vẻ trên tay cầm 2 trái táo tạm biệt ]
Đây chính là cuộc sống mới, không còn tẻ nhạt, lạnh lẽo và cô độc nữa nơi đây ngập tràn sự nhộn nhịp, ấm áp và chứa đầy tình thương, đôi lúc tôi quên đi mình đã tự hỏi tại sao mình lại có thể sống được cuộc sống của kiếp trước. Nghĩ lại giờ 'Tôi' của kiếp trước như thế nào? Không có bạn bè, không người thân, vô hồn và tự kết liễu đời mình trên bàn cùng với chiếc máy tính đang mở. Không biết tôi như vậy từ lúc nào chỉ khi bừng tỉnh bởi lời nói từ sau lưng.
-" Nè đi chơi không, tớ vừa tìm được chỗ này hay lắm! " [ đôi tay người ấy vỗ vào vai tôi ]
Quay lại, một bóng hình nhỏ nhắn đang mặc trên mình chiếc áo váy trắng đang hứng hở nhìn tôi, tóc vàng óng xõa xuống cùng với chiếc nơ buộc một bên tai, đây là người bạn đầu tiên mà tôi làm quen ở thế giới mới.
-" Nghe thú vị nhỉ! Đưa tớ đi xem với " [ Tôi vui vẻ đáp lại ]
Tên của cô bé này là Torumi, bằng tuổi tôi, chúng tôi quen nhau khi mà ba tôi đã cứu gia đình cô ấy thoát khỏi cặp sói do không khóa cửa đã lẻn vào nhà. Tính cách dễ gần, thân thiện và chưa ai biết được trong cô bé này đang ẩn chứa một điều kì bí.
Cô ấy cầm tay tôi đưa đến một khu phía đông khu rừng, cổ bảo tôi mau chóng núp vào một chỗ để nhìn vào khoảng trống trước mặt và chờ đợi.
-" Sao chúng ta phải núp vậy? " [ Tôi hỏi ]
-" Xuỵt..... Nó sẽ đến ngay thôi! " [ Torumi nói với vẻ mặt mong đợi ]
Hồi sau, một đám mèo nhỏ bước đến chỗ đất trống vui chơi, tiếng của chúng phát ra khiến con người ta thật nhẹ nhõm, như được bay bổng lên khoảng không tự do, bọn chúng lô đùa và ca hát, cảnh tượng khó mà gặp được. Đây là thứ cô ấy muốn cho tôi xem và tôi rất thích thú với nó. Tôi và Torumi đã ở đó cho đến khi bọn mèo đi hết cũng là lúc mặt trời dần lặn đi.
-" Chỗ cậu chỉ tuyệt thật đấy! Hi vọng bọn chúng vẫn đến nữa! " [ Tôi nói với Torumi ]
-" Tuyệt mà đúng không? Tớ mới chỉ phát hiện hôm qua thôi ngày mai lại đến nhé " [ Torumi hồn nhiên đáp ]
Tôi cũng nhanh chóng trả lời:
-" Vậy hẹn ngày mai! "
Sau khi móc tay thề hẹn tôi cũng tạm biệt cô ấy để hướng về nhà, trong lòng thật bay bổng nhưng đón chờ đến lại là một câu chuyện khác...