Sau khi từ biệt cô bạn Torumi hướng về nhà, trong tâm tôi bỗng dưng hụt một nhịp, căn nhà mà gia đình tôi đang sống bỗng dưng tỏa ra hơi lạnh khiến sống lưng tôi run rẩy, cánh cửa mở toang cùng với chút ánh sáng từ ngọn nến chiếu lờ mờ trong nhà. Tôi bước vào nhà cùng với chút dự cảm chẳng lành.
-" Mấy người đang đùa đấy à? Tại sao ta phải tham gia quân chinh phạt của đám quý tộc các người? " [ Ba tôi gắt giọng với biểu cảm tức giận ]
-" Đây là điều bắt buộc thưa ngài Itsuka, có người mang danh hiệu Chiến Binh Cầm Rìu trong quân chinh phạt, tỉ lệ mở rộng lãnh thổ quốc gia sẽ càng tăng cao. " [ người đàn ông với bộ giáp chiến binh ]
-" Ta còn có gia đình, việc ta chấp nhận lời mời của ngươi là điều không thể " [ lời nói quả quyết từ Ba tôi ]
-" Chúng tôi chỉ làm theo lệnh từ nhà vua, mọi nhà đều sẽ bắt buộc phải cử đi 1 người tham gia quân chinh phạt, nếu ngài cố gắng kháng cự, tôi bằng lòng phải dùng đến phương án ép buộc " [ người mặc giáp nói ]
Tôi nấp ở một bên và nghe cuộc hội thoại, tôi biết sẽ có điều chẳng lành nếu bố tôi không chấp nhận lời đề nghị, giữa tình cảnh đó tôi vô tình gây ra tiếng động đủ làm cho người đang ở trong nhà nhận ra.
-" Là kẻ nào! " [ Người mặc giáp ngay tức khắc thủ thế ]
-" Đừng manh động! đó là con trai tôi " [ Bố tôi nhanh đáp ]
Nghe thấy vậy, người đàn ông thả lỏng cơ thể trở về ghế ngồi, tôi cũng dần bước vào nhà qua cánh. cửa, ngay khoảnh khắc người đàn ông nhìn thấy tôi, ông ta đứng phắt dậy chạy đến chỗ tôi đang đứng, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
-" Này cậu bé sao cậu lại có thiên phú tự ban khi chỉ có hơn 4 tuổi? "
-" Th....thiên phú tự ban? tôi đã bao giờ đưa nó đến thánh điện, làm sao nó lại có thiên phú tự ban được cơ chứ? " [ Bố tôi đứng dậy ngay sau khi nghe những lời người đàn ông nói ]
Tôi không thể để họ biết được lí do tôi có nó vậy nên tôi im lặng giả bộ không hiểu.
-" Rất có thể cậu bé có thiên phú trời ban, một nhân tài sau này, tôi sẽ đặt cách cho gia đình anh được miễn tham gia quân chinh phạt với điều kiện là anh sẽ đưa cậu nhóc này đến học viện Ionia khi vừa tròn 10 tuổi. " [ người đàn ông nhanh nhẹn đáp ]
-" H...học viện Ionia! không thể nào, tôi nghe rằng để vào được học viện thì yêu cầu tài năng cực kì cao, nếu không có thiên phú thì hầu như không có cửa với tới danh hiệu là học sinh trường đó. Ngài có chắc con của chúng tôi thật sự là thiên tài? " [ Mẹ tôi đáp ]
-" Nếu thông ttường những đứa trẻ mang trong mình 1 thiên phú tự ban mà không cần đến thánh điện thì đã có được tiềm năng sau này, còn riêng con nhà ngài itsuka đây có tận 3. " [ người đàn ông ]
-" Cá.....cái gì? 3! không thể nào! " [ Bố tôi bắt đầu đứng loạng choạng ]
-" Phải, tôi vẫn chưa hiểu tại sao ( Soi Thông Tin ) của tôi lại không thể nhìn rõ nhưng chắc chắn là 3, nếu ngài đồng ý đưa cậu bé vào học viện thì tôi sẽ báo lại cho nhà vua miễn khỏi quân chinh phạt" [ người đàn ông nói ]
Ba mẹ tôi rơi vào trầm tư, cả căn phòng đều chìm trong im lặng, cây nến cũng gắng sức tỏa những tia sáng mờ nhạt cuối cùng rồi dập tắt.
~~~ 6 Năm Sau ~~~
-" Nay là ngày con đến học viện, đi đường cẩn thận con nhé! " [ Mẹ tôi ân cần nói ]
-" Dạ, con biết rồi, chào 2 người con đi " [ tôi vẫy tay chào 2 người rồi đi về hướng lâu đài ]
Đầu xuân năm 10 tuổi, con đường mới của tôi cũng đã bắt đầu mở cửa chào đón, học viện nằm ngay cạnh lâu đài nhà vua, nơi ở của tôi ở ngoài rìa thành phố nên quãng đường đi khá là xa, tôi phải xuất phát từ rất sớm để đi đến học viện đúng giờ, mới bắt đầu đi xung quanh còn rất vắng vẻ, chỉ vài hai bóng người nông dân chuẩn bị ra đồng. Nhưng dần dần hình ảnh con người đang chiếm lấy khoảng không gian yên tĩnh, không lâu thì trên đường tấp nập nơi đâu cũng có tiếng cười nói, không khí nhộn nhịp khiến tôi cũng tràn đầy niềm vui và bước chân dần di chuyển nhanh hơn.
-" Đến rồi! " [ tôi đứng trước học viện ]