Chereads / Thống đốc đại nhân, kiều thê của ngài có chút ngọt ngào! / Chapter 2 - Chương 2: Muốn cầm đến khi cô gãy tay

Chapter 2 - Chương 2: Muốn cầm đến khi cô gãy tay

Viên quản gia đặt một ly sữa trước mặt cô, ân cần dặn cô nhớ uống mới tốt cho sức khoẻ.

Phương Minh Ngọc đang cắn dở miếng bánh mì nướng liền nhả ra, liếc nhìn Lục Quách Thành rồi khẽ đẩy ly sữa về phía anh.

– Thống đốc, uống chút sữa!

Lục Quách Thành ngừng ăn, ngưởng đầu nhìn cô rồi nhìn cốc sữa vừa được đẩy sang. Anh không nói gì, đặt một ly cà phê lên trước mặt. Ý muốn nói anh đã có cà phê, không cần sữa của cô.

Phương Minh Ngọc cười cười.

– Anh nghe Viên quản gia nói chưa, sữa mới tốt cho sức khỏe.

– Thế thì giữ lại mà uống.

Phương Minh Ngọc hơi nhăn mặt. Người này khó gần thật! Cô cũng chỉ là nghĩ cho anh thôi mà. Ở với nhau được ba ngày rồi, đây là lần đầu tiên hai người ăn sáng với nhau. Anh bận rộn rất nhiều, cứ bỏ ăn sáng mà đi luôn.

– Để tôi uống thử cà phê của anh. Có vẻ là rất ngon nên Thống đốc mới hay uống như vậy.

Vừa nói, cô vừa vươn tay ra định lấy cốc, Lục Quách Thành nắm chặt cổ tay cô giữ lại, mắt nhìn thẳng vào cô, nhướn mày tỏ thái độ.

Phương Minh Ngọc cười gặng, khoé miệng giật giật, khẽ xoay cổ tay để rút khỏi bàn tay của anh nhưng không được.

– Thống đốc, anh không cho thì thôi! Sao phải căng như vậy!

– Tên tôi, là Lục Quách Thành.

Anh hình như chẳng để ý lời của cô rồi nói với giọng điệu ngắt quãng, một câu chẳng liên quan gì.

Khoé miệng Minh Ngọc giật giật, hàng mi dài chớp chớp, đầu cô vẫn đang load không hiểu ý anh là gì.

– Vâng?

Ánh mắng người đàn ông khẽ nâng lên, hơi nheo lại nhìn chằm chằm vào cô. Anh hơi nghiêng đầu, nhướn mày đầy ẩn ý nhắc nhở. Bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé gầy gò của Minh Ngọc, tay còn lại gõ từng ngón tay lên mặt bàn tạo ra tiếng lọc cọc khó nghe. Động tác ung dung, nhịp nhàng nhìn rất dễ chịu nhưng lại rất khó hiểu đối với đối phương.

Nãy giờ phải vươn tay quá lâu, cơ thể cô cũng phải rướn về phía trước, có làm thế nào cũng không thu tay về được. Đã thế ánh mắt sắc bén kia lại dán chặt lên cô, nhìn mãi không rời. Minh Ngọc cảm thấy lúng túng, không biết phải làm thế nào.

– Thống đốc, anh có thể buông được chưa?

– Tôi chưa thích.

Giọng Lục Quách Thành hạ xuống, trầm ngâm hỏi lại, di chuyển ánh nhìn xuống cổ tay nhỏ bé của cô đang xoay xoay.

– Bao giờ anh thích?

– Đến khi nào cô gãy tay.

Ý gì đây? Phương Minh Ngọc mặt mày nhăn nhó. Dây dưa với anh nãy giờ cũng nửa tiếng rồi, còn chưa ăn sáng xong nữa. Vừa nãy cũng chỉ là nghĩ cho anh thôi, giờ sao căng thẳng vậy.

Phương Minh Ngọc thật sự chỉ muốn cầm ly sữa hất vào mặt anh ta cho đỡ tức. Nhưng giờ làm căng nữa lên thì người thiệt chỉ có cô. Bàn tay còn lại của cô nâng chạm nhẹ vào mui bàn tay của người đàn ông đang nắm chặt lấy cô tay cô, đầu ngón tay thon gọn nhẹ nhàng vuốt ve.

– Thống đốc đại nhân, anh thật sự thích đến vậy sao?

Giọng điệu cô thay đổi 180°, nhẹ nhàng luyến láy, nhấn mạnh từ " thích ", kèm theo đó là nụ cười mờ ám có chút tinh nghịch trông xinh đẹp mê người.

Lục Quách Thành đầy nghi ngờ, liếc mắt nhìn ngón tay cô rồi lại ngưởng lên nhìn cô. Người phụ nữ này lại muốn chơi trò gì với anh đây? Anh chậm rãi buông cổ tay cô rồi dứt khoát đứng dậy.

Quả nhiên là có kết quả! Phương Minh Ngọc thu cánh tay, xoa xoa cổ tay của mình, vô cùng mỏi. Hành động có chút phụng phịu cầm lấy miếng bánh mì nhét vào miệng nhai.

Vừa định cầm ly sữa lên uống, Lục Quách Thành đã nhanh hơn cô một bước uống sạch sành sạch không còn một giọt.

Phương Minh Ngọc há hốc mồm ngỡ ngàng. Thể loại người gì đây? Vô lí thật sự đấy!!

Lục Quách Thành chẳng cảm thấy có lỗi, mặc kệ người phụ nữ đang nhìn mình với ánh mắt trách móc, anh cười nhàn nhạt, lườm cô một cái, với tay lấy tờ giấy ăn rồi đi thẳng.