Vừa ăn tối xong, Phương Minh Ngọc đang tranh việc rửa bát với Viên quản gia thì nghe tiếng gọi của Lục Quách Thành từ phía phòng khách. Minh Ngọc đành để bà rửa giúp rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Lục Quách Thành đang ngồi trước bàn trà, vẫn là kiểu ngồi vắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, mắt nhìn về hướng cô đang tiến đến.
– Thống đốc, anh gọi gì tôi à?
Chẳng nói chẳng rằng, Lục Quách Thành mặt không chút biểu cảm mà hất cằm về vật đặt trên bàn, đó là bó hoa vừa nãy cô hái, do phải tiếp chuyện bà cô Thẩm Nghi nên chưa kịp cắm vào lọ.
Phương Minh Ngọc nhìn theo ánh mắt anh, cô à một tiếng rồi cầm bó hoa lên ngắm nghía.
– Hoa tôi hái đấy. Để tôi cắm vào bình.
Phương Minh Ngọc nhìn xung quanh, nhìn trúng một chiếc lọ màu trắng trông khá cổ kính đặt trên kệ ở góc tường. Cô hí hứng ra lấy rồi cắt tỉa cành hoa cắm vào chiếc lọ đó để trang trí.
Lục Quách Thành không rời mắt khỏi những hành động của cô. Khuôn mặt cô thon gọn, trắng trẻo, đôi mắt sáng to tròn chăm chú vào những bông hoa, cùng với đó là nụ cười xinh đẹp trên đôi môi hồng hào thật sự rất cuốn hút lòng người. Trông cô có vẻ rất vui khi loay hoay với những nhành hoa đó.
Tự nhiên Lục Quách Thành cảm thấy ngứa mắt, chân tay khó chịu. Anh liếm đôi môi mỏng, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm đôi môi đang nở nụ cười rất tươi, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu trong người.
Lục Quách Thành rướn người về phía trước kết hợp với cánh tay hướng về phía người phụ nữ đang đứng, nắm chặt lấy cổ tay cô kéo lại gần.
Phương Minh Ngọc bị một lực kéo đột ngột nên không kịp phản ứng nên ngã về phía anh, nhành hoa trên tay rơi xuống sàn. Cả thân thể cô đặt trên đùi anh, nằm gọn ghẽ trong lòng anh. Tay Lục Quách Thành vòng ra đằng sau ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, siết chặt vào người mình.
Đột ngột hành động như vậy làm Minh Ngọc có chút hốt hoảng, mở to mắt nhìn anh. Tiếp đó là sự ngại ngùng làm đỏ bừng cả khuôn mặt cô, môi cô mím chặt không thốt nên lời.
Trái ngược với cô, Lục Quách Thành lại không hề cảm thấy ngại nhìn chằm chằm cô từ dưới lên trên. Đôi môi quyến rũ của anh khẽ nhếch lên, đôi mắt u ám loé lên sự hứng thú.
– Cô có biết cô vừa làm gì không?
Phương Minh Ngọc không dám đối diện với cái nhìn của người đàn ông, cô cố cựa quậy nhưng vẫn bị giữ chặt trên đùi. Cô cúi mặt lí nhí:
– Tôi....đã làm gì sai sao?
Đầu cô muốn nổ tung vì phát điên, nhìn anh ta chỉ muốn giơ tay tát cho một cái. Nhưng cô phải nhẫn nhịn, tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời để lấy lòng anh trước, nếu không chắc cô bị bóp chết mất.
Lục Quách Thành hướng mặt nhìn phía lọ hoa một giây rồi nhìn lại khuôn mặt người phụ nữ đang ngại ngùng pha chút sợ hãi.
– Cái lọ đó....không phải là thứ cô thích thì có thể chạm vào. Tôi còn chưa cho phép, cô dám sao ?
Phương Minh Ngọc vẫn cúi gằm mặt trông rất đáng thương. Lông mày cô cau lại, hàng mi dài chớp chớp lắng nghe anh nói, cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.
– Thống đốc, tôi cũng chỉ muốn cắm hoa thôi mà. Nếu anh không thích, tôi có thể dừng lại.
– Sao, tôi không cho cô dừng đấy?
Nghe đến đây, Phương Minh Ngọc không thể chịu đựng nổi mà ngưởng lên nhìn anh. Khuôn mặt anh có chút hư hỏng, ánh mắt thâm hiểm, nhếch miệng cười khó đoán. Trái lại, cô lại rất khó chịu.
– Thống đốc đại nhân, ý anh là sao? Anh quá đáng vừa thôi.
– Ồ, tôi lại cứ thích vậy đấy. Cô có ý kiến ?
Phương Minh Ngọc bĩu môi, chẳng thèm nhìn anh nữa, cô liên tục cựa quậy người.
– Chẳng ý kiến gì. Thống đốc, anh buông tôi ra!!
Tay anh ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại khẽ nhấc lên nâng cằm cô, buộc cô phải nhìn anh.
Phương Minh Ngọc không muốn tỏ ra sợ hãi nữa, nhìn anh bằng đôi mắt tức giận.
– Gọi là Lục Quách Thành, nhớ cho kĩ vào.
Nói rồi anh buông tay đẩy nhẹ cô ngồi sang một bên ghế sofa, anh đứng dậy xỏ tay túi quần đi thẳng lên tầng.