"Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?"
Một chiếc ô tô tiến đến từ cuối con hẻm tối tăm, nơi mà ngay cả ánh đèn đường cũng lập lòe. Chiếc ô tô bật đèn pha chạy vụt qua chiếc xe của người đàn ông và Dowon.
Ánh đèn vàng hắt thẳng qua cửa sổ, xuyên qua mái tóc của người đàn ông đang ẩn trong bóng tối. Ánh sáng lần lượt buông xuống từ mái tóc màu nâu nhạt của cậu ấy.
Ngay cả cặp kính mỏng không gọng cậu đang đeo cũng không thể che lấp đôi mắt sáng và quai hàm rắn rỏi. Ánh đèn như suối chảy xuống khuôn mặt người đàn ông, hội tụ trên hõm cổ. Khi chiếc xe phía đối diện hoàn toàn lướt qua, ánh sáng vụt tắt và xung quanh tối tăm trở lại.
Nét mặt tươi cười đang nhìn Dowon ẩn chứa một cảm giác kỳ lạ. Không phải là thiện chí nhưng cũng không thể gọi là thù địch. Nền tảng của cảm xúc đó là niềm vui thuần túy, một loại tình cảm được bành trướng dị thường. Không biết cậu ta cảm thấy vui vẻ vì điều gì.
"Chẳng phải tôi đưa anh tới phòng cấp cứu sao?"
Không, câu hỏi của anh ấy không phải theo nghĩa đó. Bởi vì thái độ của người đàn ông kia dành cho anh không phải là thái độ dành cho một người mới gặp. Tuy nhiên, cậu ta không cho anh bất kỳ cơ hội nào và lần đầu tiên mở lời chào hỏi.
"Tôi là Ji Seung Jun."
Người đàn ông lè lưỡi liếm môi dưới. Dowon nghĩ rằng hành động nhỏ nhặt làm ẩm đôi môi khô khốc kia bằng nước bọt thật kỳ cục.
"Rất vui được gặp anh. Tôi thực sự muốn gặp bác sĩ."
Nỗi phấn khích đơn phương kia tựa hồ không ngừng dâng lên và bùng nổ từng hồi, giống như đèn pha ô tô chiếu rọi từ phía đối diện rồi biến mất.
"Tôi đã sử dụng luận án thạc sĩ của anh để làm tài liệu tham khảo cho luận văn tốt nghiệp của mình. Nhờ được công bố trên các tạp chí học thuật lớn mà tôi đã rất vinh dự được gặp Viện trưởng Maeng Kang Jo ở Châu Âu. Nhân cơ hội đó, tôi đã có thể uống một ly với viện trưởng."
Điều đó khiến anh nhớ đến viện trưởng Maeng thỉnh thoảng gọi điện kể cho anh nghe về bia Đức và tàu hỏa lên núi Interlaken. Trong số đó, có câu chuyện về một bác sĩ người Hàn Quốc mà ông gặp gỡ ở nước ngoài. Người đã uống rượu với ông ấy ở khách sạn đến tận rạng sáng lại đang lái xe cạnh Dowon.
Có sự trùng hợp khó tin như vậy sao? Dowon phá lên cười.
"Xem ra luận văn của tôi được sử dụng rất nhiều."
"Anh không biết sao?"
"Tôi không phải giảng viên đại học và cũng không thường xuyên tương tác với những người trong giới học thuật. Người ta nói tôi giỏi nên những người Hàn Quốc cũng nghĩ vậy và khen ngợi tôi."
"Haha, anh nghĩ họ chỉ khen xã giao thôi sao?"
"Cậu biết đấy, ở Hoa Kỳ, người ta không đối xử theo cách như vậy. Tất nhiên có nhiều người không ưa tôi. Nơi tôi từng sống rất bảo thủ và họ không thích người châu Á cho lắm."
Vì say rượu, giọng nói của Dowon nghe có vẻ yếu ớt.
Anh nhìn Ji Seung Jun đang lái xe và nghĩ ngợi điều gì đó, nhưng anh dần dần uể oải vì rượu, nhắm mắt rồi lại mở ra.
Anh muốn quan sát Ji Seung Jun một cách nhạy bén. Nhưng cơ thể lại không nghe lời. Tất cả những gì Dowon có thể làm lúc này là dựa vào ghế ô tô và chớp mắt.
Ji Seung Jun thích ánh mắt của Dowon. Cậu tận hưởng khoảnh khắc này khi Dowon chỉ tập trung vào một mình cậu.
"Điều đáng quan tâm là người châu Á đã đóng vai trò chính trong trường phái phân tâm học. Hiện nay, các bác sĩ và học giả cũng sử dụng luận án của anh như một tài liệu tham khảo quan trọng. Cũng có rất nhiều sinh viên muốn tiếp nối nghiên cứu của bác sĩ."
"Cậu Ji cũng là một trong số những sinh viên đó à?"
"Anh hỏi thẳng thắn quá."
"Nếu cậu trở thành tài xế để lấy lòng tôi thì không cần thiết phải làm vậy đâu. Như tôi đã nói, tôi không có quyền lực gì trong giới học thuật. Đặc biệt ở Hàn Quốc, tôi lại càng xa lạ."
"Tôi không quan tâm lắm đến việc thành công."
"Ừm. Thế thì không ổn rồi. Tuổi trẻ phải có tham vọng chứ."
"Nghe giống lời tuyên bố tuyệt vời từ một người đã ở trên đỉnh cao của tham vọng ngay từ khi còn trẻ vậy."
"Bởi vì người Hàn Quốc rất tử tế."
(Theo mình hiểu ý của Dowon là người Hàn Quốc không phân biệt chủng tộc như người Mỹ, theo cái cách mà anh ấy đã đề cập ở hội thoại trước - nơi anh từng sống ở Mỹ không thích người châu Á cho lắm - nên người Hàn không 'vùi dập' thành công của Dowon như người Mỹ.)
"Anh dễ thương thật đấy."
Dowon ngây người nhìn cậu, tự hỏi liệu anh đã nói điều gì "dễ thương" với một chàng trai trạc tuổi mình hay không, hay anh ấy đã nghe nhầm.
"Cậu có cách nói chuyện khá là độc đáo."
Nói cách khác, nghĩa là táo bạo. Ji Seung Jun hiểu ý của Dowon và bày ra biểu cảm tinh nghịch hơn.
"Bởi vì tôi rất quan tâm đến bác sĩ."
"Nếu cậu muốn hỏi về sở thích của tôi thì tôi sẽ trả lời."
"Thật sao? Vậy thì tôi muốn biết anh bắt đầu quan tâm đến liệu pháp tư vấn tâm lý từ khi nào."
"Không thể tin được là cậu lại muốn nghe thứ nhàm chán như thế."
"Đó là mối quan tâm hàng đầu của tôi đấy. Anh bắt đầu từ hồi đại học à? Hay là từ lúc anh đọc sách triết học năm 10 tuổi?"
"Làm sao cậu biết tôi đọc sách triết học từ năm mười tuổi?"
"Tôi đã tìm các bài phỏng vấn. Tôi còn biết chiều cao và cân nặng của anh."
"Cậu không cần để ý đến mấy cái đó đâu. Tôi bắt đầu quan tâm đến tư vấn trị liệu là sau khi vào đại học. Trước đây tôi muốn trở thành triết học gia, nhưng tôi đã thay đổi phương hướng."
Bàn tay cầm vô lăng bắt đầu chạm vào lớp da bọc bằng đầu ngón tay. Lớp da bê mềm mại và ấm áp, giống như thân nhiệt của một sinh vật sống vì cậu đã nắm chặt vô lăng suốt từ nãy.
Mềm mại, ấm áp và thật mong manh.
Chậm rãi nhìn vào môi và mắt của Dowon, bàn tay của Ji Seung Jun không ngừng di chuyển. Vừa vuốt ve vô lăng, cậu vừa tận hưởng lớp da sờn bằng cảm giác của đầu ngón tay.
"Tôi đã rất hứng thú từ hồi còn nhỏ. Ngay cả trước khi đi học."
Ji Seung Jun nhìn chằm chằm vào đôi môi đang hé mở của anh.
"Thì ra anh quan tâm đến việc tư vấn trị liệu từ khi còn nhỏ như vậy."
Ji Seung Jun dán mắt vào chiếc lưỡi có thể thấy thấp thoáng bên trong bờ môi. Làn da bên ngoài không thể so sánh được với khoang miệng ướt át.
Môi anh khô nhưng bên trong lại ẩm ướt. Mỗi khi anh nói, lưỡi và lợi quyện vào, phát ra âm thanh tương tự khi hôn nhau.
"Tôi đoán đó là tài năng thiên bẩm của anh."
Ji Seung Jun khẽ cười khi thưởng thức trọn vẹn câu chuyện của Dowon cũng như giọng nói, hơi thở, màu sắc và giác quan trên các bộ phận cơ thể anh ấy.
"Không phải tài năng, mà là... Tôi thấy tò mò. Họ không có bệnh tật hay bất kỳ vết thương nào nhưng lại vô cùng đau khổ. Vậy nên câu hỏi lớn nhất của tôi là làm thế nào để chữa lành cho họ."
"Điều gì khiến anh trăn trở như vậy?"
"Ký ức."
Ji Seung Jun chỉnh kính sau khi thấy Dowon không nói thêm câu nào nữa, có lẽ là vì chuyện riêng tư. Cậu rút ánh nhìn khỏi khoang miệng ướt át của anh, chậm rãi giảm tốc độ và bẻ lái sang phải. Tiếng còi xe phía sau vang lên một lúc lâu, nhưng cậu phớt lờ nó và dừng lại bên vỉa hè.
Bàn tay đang vuốt ve vô lăng lần đầu tiên buông xuống, dần hướng về phía Dowon.
"Tôi không thích thể hiện bản thân với người khác. Bác sĩ cũng vậy à?"
Bàn tay gần chạm vào môi Dowon hướng xuống dưới và mở cổ áo khoác của anh. Dowon vẫn ngồi yên. Nghĩ về câu hỏi của Ji Seung Jun, anh ấy chấp nhận sự đụng chạm giúp anh chỉnh lại cổ áo khoác như một sự tử tế.
"Không phải tất cả mọi người đều như vậy sao? Những người muốn nhận được sự chú ý thì tôi không rõ. Những người còn lại chắc hẳn sẽ thấy khó chịu."
"Tôi gặp chút chuyện khá nghiêm trọng. Dù bị bệnh cũng không muốn nói là bị bệnh."
"Nếu vậy thì lớn chuyện rồi. Bác sĩ bị bệnh thì sẽ không được bệnh nhân tin tưởng."
"Không sao cả. Trên đời này chỉ có hai người biết về căn bệnh này."
"Cậu không muốn chữa trị sao? Nếu cậu muốn điều trị thì cứ giấu giếm như vậy sẽ không tốt đâu."
"Tôi muốn thay đổi. Tôi cũng khốn khổ không kém gì thằng khốn đó."
Dowon chớp mắt. Thằng khốn đó? Có lẽ cậu ấy còn trẻ và thông minh nên cũng khá ngạo mạn. Nhân cách cậu ấy có vẻ méo mó kì lạ khi khen anh ấy dễ thương hay chửi thề trước mặt một học giả lớn tuổi hơn mà cậu ấy ngưỡng mộ.
Ji Seung Jun, người đang cẩn thận chỉnh lại cổ áo khoác gọn gàng, lại nắm lấy tay lái. Bàn tay vốn sờ soạng vô lăng một cách tinh tế đã thay đổi. Cậu kéo mạnh như thể muốn xé toạc lớp da. Và nụ cười vẫn giữ trên khuôn mặt.
"Tôi đang theo dõi quá trình điều trị của bác sĩ. Tôi muốn xem nó diễn ra như thế nào."
Dowon nhắm đôi mắt ngái ngủ rồi mở ra. Giọng nói nghe như một tiếng lầm bầm.
"Gần đây... tôi không viết luận văn."
"Dù không phải luận văn thì anh vẫn tư vấn trị liệu, phải không?"
Ừm. Ý cậu là công việc tư vấn cho hai hoặc ba người mỗi ngày tại viện nghiên cứu? Quyền riêng tư của bệnh nhân được đảm bảo nghiêm ngặt nên anh không thể biết Ji Seung Jun đang nói về bệnh nhân nào.
Cho dù một trong số những bệnh nhân của Dowon có quen biết với cậu ấy và kể lại, thì điều duy nhất anh có thể làm là để ngỏ nhiều khả năng khác nhau.
Dù thế nào Dowon cũng hiểu sự ái mộ của Ji Seung Jun. Gần đây, các sinh viên y khoa đang sử dụng luận án của Dowon làm tài liệu tham khảo chính. Đó là lĩnh vực chưa được khám phá nên rất được mọi người quan tâm. Cậu ấy đặc biệt có thiện cảm với Dowon, được coi là người dẫn đầu trong lĩnh vực này.
Hơn nữa, không phải Ji Seung Jun đã phát triển nghiên cứu dựa trên luận án và tham dự lễ trao giải ở châu Âu hay sao? Nếu cậu ấy tài năng như vậy thì tất nhiên cậu sẽ rất hứng thú với nghiên cứu của Dowon.
Mặc dù nói mình không có tham vọng về sự nghiệp thành công, nhưng đôi mắt cậu ấy nhìn Dowon tràn ngập khao khát tuổi trẻ mà không thể che giấu.
Nếu không phải tham vọng thì cậu ấy khao khát điều gì?
Một người có thể quản lý nét mặt để luôn nở một nụ cười tử tế nhưng lại không thể kiểm soát được ánh mắt. Thật khó để tin rằng cậu ấy không có ham muốn gì trong khi đôi mắt kia lấp lánh đến mức mất kiềm chế.
Cậu ấy nói mình không thích bộc lộ bản thân, nhưng tất cả đã bị phơi bày.
"Tôi biết một người giống cậu."
Bàn tay đang cào lớp da bọc vô lăng khựng lại. Ánh đèn pha của những chiếc xe ngưng tụ trên vành kính mỏng rồi biến mất.
"Một người như tôi?"
"Cậu ấy rất tham vọng."
"Vậy tôi cũng là kiểu người theo đuổi tham vọng à."
"Ừ, có vẻ như nội tâm cậu khao khát rất nhiều thứ. Tôi có đoán nhầm không?"
"Ahaha, tại sao anh lại nghĩ thế?"
"Thật không lịch sự khi nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy. Tôi nghĩ cậu Ji là người biết lễ nghĩa."
Đối với những người cần cư xử tử tế, cậu sẽ giữ ánh mắt không nóng không lạnh. Ji Seung Jun hài lòng khi Dowon chỉ trích điều đó. Cậu tự hỏi, nếu Dowon say xỉn đến mức đầu óc trì trệ đã có thể quan sát một cách tinh tế như vậy thì lúc anh ấy tỉnh táo thì liệu sẽ như thế nào.
"Vậy đó là loại khao khát gì? Giống ham muốn tình dục hay tham ăn à?"
"Tôi không nghĩ nó chỉ đơn giản như vậy. À, cậu nói không thích có người vạch trần cậu mà. Tôi sẽ dừng lại thôi."
"Không, anh cứ tiếp tục đi. Nếu đó là phân tích của anh thì rất đáng hoan nghênh."
"Nghe không tuyệt lắm đâu. Chỉ là dường như cậu đang theo đuổi một thứ khá phức tạp."
"Ví dụ như?"
"Ví dụ, điều mà cậu luôn nhấn mạnh. Rằng cậu ghét bộc lộ bản thân. Nhưng thực tế thì ngược lại. Tôi đoán cậu muốn ai đó thấu hiểu cậu một cách hoàn hảo."
Khóe miệng của Ji Seung Jun cong lên. Bàn tay đang cào vô lăng đã sang số. Chiếc ô tô vốn dừng trên vỉa hè lại lái vào lòng đường.
Không còn lâu nữa là họ tới chung cư của Dowon, được nhập trên hệ thống định vị. Âm thanh máy móc thân thiện hướng dẫn rẽ phải ở đâu đó phía trước.
"Còn người giống tôi thì sao? Người có nhiều tham vọng ấy."
Dowon nhắm mắt lại như thể không chịu nổi cơn buồn ngủ thêm được nữa. Dù sắp về đến nhà nhưng anh không vượt qua được men rượu.
"Rất đáng yêu." (salangseuleoun)
Bạn đã đến đích. Hệ thống định vị, vốn có một giọng nữ rõ ràng, đã ngừng hoạt động.
Ji Seung Jun dừng xe trước tòa nhà chung cư và nhìn lên tầng 8. Trong số rất nhiều ô cửa sổ sáng hoặc tắt đèn, cậu chỉ nhìn vào một điểm. Đó là phòng 802 nơi Dowon sống.
Cậu đưa tay về phía Dowon, người đang ngủ thiếp đi và thở ra đều đều. Lần này, cậu chạm vào môi anh chứ không phải cổ áo khoác.
Một ngón tay mơn trớn đôi môi nứt nẻ rồi tiến vào bên trong. Cậu ấn cái lưỡi ướt át bằng đầu ngón tay. Mềm mại và ấm áp như cậu tưởng tượng. Cậu rút hai ngón tay đã ướt đẫm nước bọt của anh ra và chập lại với nhau. Sợi chỉ mỏng manh kéo dài một lúc rồi đứt.
"Bác sĩ, chúng ta về đến nơi rồi."
Dowon dụi mắt vào bàn tay đang lay vai mình và ra khỏi xe. Anh bước vào cửa trước khu chung cư trong khi nhận lấy đồ uống giải rượu mà Ji Seung Jun đã mua ở cửa hàng tiện lợi. Ji Seung Jun không khởi động xe cho đến khi đèn trên ô cửa sổ bật sáng.
Ngay cả sau khi phòng 802 sáng đèn, cửa sổ căn hộ bên cạnh vẫn tối đen. Bóng tối vẫn bao trùm nơi đó một thời gian dài. Ji Seung Jun nhếch mép cười sau khi xác nhận căn hộ bên cạnh phòng 802 không có động tĩnh cũng như ánh sáng.
"Rất đáng yêu."
Cậu xoa xoa những ngón tay ướt đẫm nước bọt của Dowon. Đáng tiếc rằng hôm nay khoang miệng ẩm ướt và ấm nóng của anh ấy đã không được lấp đầy bởi thứ gì khác. Cậu mỉm cười, hếch gò má đang đỏ bừng lên không phải vì gió lạnh.
"Không. Hắn không đáng yêu (salangseuleoun), anh phải nói là anh yêu cậu ta mới đúng (saranghandago)."
Ánh mắt của Ji Seung Jun sáng hơn cả đèn pha ô tô.
"Tôi lại càng bị ám ảnh bởi tên khốn đó. Bây giờ còn nhiều hơn. Rất nhiều."