Chereads / Mary Jane (BL) / Chapter 71 - Chương 71. Chạy đi, trước khi Cha ăn thịt anh

Chapter 71 - Chương 71. Chạy đi, trước khi Cha ăn thịt anh

Những người qua lại chào Dowon với nụ cười tinh nghịch.

"Xin chào."

Giọng chào nghe hơi ngọng nghịu, như đang bắt chước ai đó. Từ trưởng khoa, các nhân viên của viện nghiên cứu mà anh gặp khi đi làm. Mọi người nhìn thấy Dowon và cúi đầu.

"Bác sĩ Do, xin chào."

Dowon, người đang khá bối rối, đã biết được lý do nhờ Viện trưởng Maeng.

"Ah. Là do hôm qua cậu uống say rồi cúi đầu chào tôi và giám đốc bệnh viện."

Dowon há hốc miệng trước câu chuyện gây sốc.

"..... Sao ạ?"

"Những người khác lo lắng đến mức không ai dám rời đi nhưng cậu lại là người duy nhất đứng dậy chào tử tế và bỏ về."

Dowon ngập ngừng bối rối. Mặc dù ký ức không hoàn toàn bị đứt đoạn nhưng lời chào bình thường của anh ấy lại biến thành như vậy trong mắt người khác. Dowon lắp bắp trong khi che đi gò má ửng đỏ.

"À, tôi... tôi xin lỗi ạ."

Vai viện trưởng run lên vì cố nhịn cười.

"Mọi người đang khen rần rần là cậu Do dễ thương quá đấy."

"Ngài đừng trêu tôi nữa."

"Họ còn đồn rằng cậu đang hẹn hò nữa đấy."

"Haiz, mọi người ở đây đều tiến hành phân tích tâm lý và hành vi kể cả những việc nhỏ nhất."

"Ai bảo cậu uống nhiều rượu như vậy chứ?"

"Hôm đó rượu đặc biệt ngon ạ."

"Cậu có khó chịu hay thấy nôn nao không?"

"Một chút ạ. Tôi thấy đau đầu."

"May mà bác sĩ Ji đã chăm sóc cậu. Sau này cậu nhớ gặp riêng rồi cảm ơn người ta đi nhé. Nhắn tin cho cậu ấy đi."

Dowon đáp một cách yếu ớt khi gục đầu xuống bàn.

"Vâng."

Viện trưởng nhìn đồng hồ đeo tay và đặt cốc cà phê xuống bàn. Ông vỗ về Dowon, người đang lẩm bẩm, không rõ là rên rỉ hay ho khan rồi rời đi.

Những bước chân của viện trưởng rất nhẹ nhàng. Trong khi ngân nga, ông ấy chào những người gặp mặt ở hành lang bằng câu "Xin chào" thật to. Các y tá vẫn cười khúc khích như cũ rồi đi thẳng vào văn phòng. Dowon nhắm mắt lại.

"Ahh, thật là..."

Anh lẩm bẩm như thể quở trách, nhưng trách ai bây giờ. Đó là lỗi của anh ấy khi đã uống quá nhiều rồi bất tỉnh dù tửu lượng rất kém. Nghĩ đến việc tạm thời trở thành trò cười của mọi người khiến anh ấy buồn.

Dowon thở dài và nhìn vào quyển lịch để bàn. Anh đếm xem đã bao nhiêu ngày kể từ khi anh đến suối nước nóng. Từ hôm đó, không có liên lạc từ MJ.

Căn hộ bên cạnh trống không, thậm chí còn không sáng đèn. Không có tờ ghi chú nào, và anh không nghe thấy tiếng ai đến hay đi cho đến tận bình minh. Sau khi cùng nhau đến suối nước nóng, MJ đã biến mất hoàn toàn khiến anh lo lắng không ngừng.

Dáng vẻ bất ổn bên suối nước nóng ngày hôm đó của cậu ấy đã thu hút sự chú ý của anh. Dowon lo rằng MJ sẽ làm điều gì đó không thể cứu vãn.

Ngày hôm đó, MJ quanh quẩn bên cửa sổ, lườm con mồi trong bóng tối. Đó không phải dáng vẻ của một người đến đây nghỉ ngơi. Đó là thái độ của một người đang chuẩn bị làm gì đó. Cậu ấy đang chờ đợi thời điểm thích hợp, đánh giá xem nên bắt đầu khi nào.

Dowon đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh mở rèm cửa sổ và nhìn ra ngoài. Chiếc xe của đài truyền hình đã đỗ ở nguyên vị trí đó vài ngày nay. Rất nhiều máy quay và phóng viên chờ sẵn trong xe.

Họ biết mặt viện trưởng nên mỗi khi ông ấy đi làm là họ lao ra như ong vỡ tổ, giơ micro hoặc máy ghi âm cầm tay. Cũng đã nhiều ngày kể từ khi cảnh sát bắt đầu giúp ngăn chặn các cuộc xô xát này.

Bệnh viện và viện nghiên cứu vẫn trong tình trạng căng thẳng. Vì vậy, mọi người tập trung vào những thứ tầm thường hơn và tìm kiếm niềm vui. Họ chọn vài trò đùa hoặc câu chuyện buồn cười để tạm thời thoát khỏi bầu không khí căng thẳng. Dowon quyết định mượn những lí do đó để không cảm thấy khó chịu trước những người trêu chọc mình.

Dowon kéo rèm lại và ngồi xuống trước màn hình. Sau khi kiểm tra lại các tệp mà anh đã xem xét cả ngày, anh quyết định bắt đầu viết tài liệu.

[Viết về Cha mà tôi biết. MJ, đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho cậu. Crack, không, tôi sẽ kể cho cậu nghe về người từng là em họ của Jang Jin Won.]

Tiếng gõ bàn phím dừng lại trong giây lát. Dowon hít một hơi thật sâu. Anh rất tự tin vào trí nhớ của mình. Anh không thể nhận diện khuôn mặt tốt như những người khác, nhưng đó là vì anh không quan tâm đến vẻ bề ngoài của mọi người.

Điều Dowon quan tâm là giọng nói của họ, từ ngữ họ sử dụng khi nói và thái độ của họ đối với mạch câu chuyện.

Dowon, người đã loại bỏ những gì anh có thể thấy để tập trung vào những vấn đề bí mật riêng tư, có thể nhớ lại gần như chính xác câu chuyện mà Jin Won Jang đã gián tiếp kể về em họ mình.

Nếu muốn ghi chép lại, anh có thể viết ra toàn bộ câu chuyện mà không thiếu một chi tiết nào.

[Toàn bộ là sự thật. Tôi thực sự hy vọng câu chuyện này sẽ giúp ích cho cậu.]

Tiếng gõ bàn phím chính xác và đều đặn tràn ngập văn phòng. Khi con trỏ nhấp nháy di chuyển xuống một dòng, cánh cửa văn phòng đột nhiên bật mở.

"Bác sĩ Dowon."

Nghe tiếng gọi, âm thanh bàn phím dừng lại. Dowon rời mắt khỏi màn hình và nhìn cánh cửa mở.

Mọi người đang đứng đó. Cảnh sát mặc thường phục đang kiểm tra chứng minh thư mọi người ở hành lang bệnh viện, các bác sĩ và y tá. Dowon đặt mật khẩu màn hình máy tính. Khoảnh khắc trang tài liệu biến mất và màn hình chuyển sang chế độ an toàn, một bác sĩ hét lên với giọng the thé.

"Anh phải mau đến đây."

Cô y tá đưa cho Dowon một chiếc áo choàng khi anh đứng dậy. Anh mặc chiếc blouse bên ngoài áo sơ mi trắng. Anh chưa kịp nhét một cánh tay vào thì người khác đã thúc giục. Dowon thậm chí không thể thay dép và chạy theo mọi người ra ngoài.

Một tiếng hét vang lên từ đâu đó. Bầu không khí rất bất thường khi các nhân viên chạy tới chạy lui.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Một bác sĩ trả lời.

"Vợ của nạn nhân nhảy cầu đã tự tử."

Dowon đông cứng tại chỗ. Khi một bác sĩ khác kéo anh đi, anh không thể xóa đi vẻ mặt hỗn loạn.

"Tự tử? Ý anh là ở ngay trong bệnh viện?"

"Phải. Cô ấy đã đập vỡ chiếc gương và tự cứa cổ mình bằng một mảnh vỡ. Theo quy định, trong phòng bệnh không được đặt gương, nhưng vì cô ấy vốn không có ý định tự tử nên chuyện này chúng tôi không thể lường trước được."

"Bây giờ tôi cần kiểm tra hiện trường vụ tự tử à?"

"Di thư chứa lời nhắn dành cho bác sĩ."

"Đó là gì...."

"Câu chuyện về bác sĩ và 'Cha'."

Dường như trái tim anh đang chìm xuống sàn. Anh không biết trong di thư viết gì nhưng chỉ có chuyện về Cha thôi sao? Liệu có gì về MJ không? Nếu tất cả mọi thứ đan xen và bị tiết lộ, Dowon nên trả lời rằng anh ấy đã biết được bao nhiêu?

Anh đã lừa cảnh sát khi dính dáng đến cảnh sát Park. Khi đến đồn cảnh sát và bị thẩm vấn, anh đã trả lời rằng mình không nhớ gì cả. Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện sẽ khác. Người ta sẽ nhận ra anh cố tình lừa dối cảnh sát. Sau đó, nếu cảnh sát tiếp cận MJ. Nếu thật sự là vậy....

"Bác sĩ!"

Dowon hít một hơi thật sâu. Anh quay đầu lại. Các phóng viên đang cố gắng tiến vào bệnh viện, đối đầu với nhân viên bảo vệ.

Dowon cố gắng bình tĩnh lại bằng cách nào đó. Đừng để bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh. Anh nghiến răng chịu đựng nhưng tiếng mạch đập thình thịch bên tai không hề giảm bớt.

"Anh có đọc di ngôn không?"

Trước câu hỏi của Dowon, bác sĩ vừa chạy vừa trả lời.

"Có. Tôi là người phát hiện đầu tiên."

"Trên đó đã viết những gì về tôi và Cha?"

"Cái đó.. ... Tôi cũng không biết điều đó nghĩa là gì, nên... Tốt hơn là anh nên tự mình kiểm tra."

"Bác sĩ."

"À, vâng, nó giống một câu chuyện cổ tích, như Mẹ Ngỗng. Câu chuyện về một con cừu trưởng thành nuôi dạy hai con sói, nhưng bác sĩ và 'Cha' chỉ được viết ở câu cuối cùng."

Hai con sói ngồi xuống bên cạnh con cừu đang ngủ và nói:

Bác sĩ Dowon, nhanh lên, cố gắng chạy đi! Trước khi Cha ăn thịt anh!

Trong khi băng qua hành lang, anh bắt gặp một người đàn ông đang đứng từ xa. Cuối hành lang ở rất xa nên Dowon không chắc người đó có đang nhìn mình hay không. Như thể hắn vốn đứng ở đó, yên lặng nhìn nhóm Dowon chạy đến phòng bệnh .

Hắn cười. Dowon không chắc hắn có thực sự cười hay không trong khi quay lưng bước xuống hành lang đối diện. Điều quan trọng là Dowon, người không thể nhớ khuôn mặt của một người, đã nhận ra khuôn mặt đó một cách rõ ràng.

Làm sao anh ấy có thể quên được khuôn mặt ấy, nơi ánh đèn pha ô tô tụ lại và chảy dài xuống chóp mũi, môi và cằm. Người đã thì thầm gọi tên anh và nhìn anh chăm chú.

"Bác sĩ, nhanh lên."

Dowon rời mắt khỏi người đàn ông đứng ở cuối hành lang. Anh mở cửa phòng bệnh. Ngay khi cửa mở ra, anh lùi lại vì mùi máu xộc vào mũi. Máu loang lổ trên sàn nhà đang vương vãi đầy mảnh kính vỡ.

Người phụ nữ ngồi trên vũng máu và dựa đầu vào thành giường. Cô ấy cầm một mảnh thủy tinh lớn trong tay. Cổ và tay bị cứa sâu đến mức lộ xương. Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà. Có những tia máu bị vỡ xung quanh lòng trắng của mắt.

Thông điệp cuối cùng của người phụ nữ không được viết trên giấy hay một cuốn sổ. Di chúc được viết trên tường. Truyện ngắn sói và cừu được viết nguệch ngoạc bằng bút dạ, những nét chữ lớn được tô đi tô lại nhiều lần như đang hét lên với Dowon.

Nhanh lên, cố gắng chạy đi!

Trước khi Cha ăn thịt anh!

Nếu đây là một trò chơi thì nó cực kỳ khủng khiếp.

* * *

Bảng tên trên bàn được nhấc lên. Tấm bảng ghi tên và nghề nghiệp của Dowon được làm bằng nhựa rẻ tiền. Bàn làm việc cũng là sản phẩm có sẵn mà cửa hàng nội thất nào cũng có thể mua được. Ghế cũng là loại có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi, không giống những loại đắt tiền áp dụng công nghệ tiên tiến đầy tính tiện dụng.

Huy chương và bằng khen không được treo lên như chiến lợi phẩm săn bắn, mà chỉ chất đống một cách cẩu thả trên một góc của kệ sách.

Viên cảnh sát nhạy bén quan sát mọi ngóc ngách trong văn phòng. Ông không biết về những cái khác, nhưng rõ ràng căn phòng này không có vẻ 'khoe khoang'. Đó là nhân cách hiếm có đối với một người đã được công nhận cả về sự nghiệp và thành tích ngay từ còn trẻ.

"Khi nạn nhân còn sống, cô ấy đã từ chối tư vấn. Trừ khi đối phương là bác sĩ Dowon."

Vị cảnh sát nói với chất giọng đặc sệt và lạnh lùng khi nhìn quanh văn phòng.

"Vì người phụ nữ cũng là bác sĩ tâm lý nên tôi đã kiểm tra xem liệu cô ấy có mối quan hệ cá nhân nào với bác sĩ Dowon hay không. Nhưng không hề. Không có chuyện một người sống ở Mỹ và mới đến Hàn Quốc được hai năm lại có liên hệ với nạn nhân là một phụ nữ sinh ra và lớn lên ở Seoul."

Viên cảnh sát nhìn đồng nghiệp của mình đang đứng bên cửa. Chỉ có bốn người có mặt, không kể nhân viên đang chăng dây cảnh giới và bảo vệ hiện trường. Thậm chí, một trong số họ đang đứng ở hành lang, tiếp nhận những lời bất mạn của viện trưởng Maeng Kang Jo.

"Sao có thể tùy tiện thẩm vấn cậu ấy sau khi giam giữ người ta một cách liều lĩnh như vậy?"

"À, viện trưởng. Ngài hiểu rõ tình huống này mà?"

"Tôi chả hiểu cái gì cả, tránh đường ra!"

"Ahh, không được đâu."

"Tôi sẽ tố cáo với cấp trên! Tội tạm giam và thẩm vấn mà không có lệnh bắt giữ!"

"Đây không phải thẩm vấn. Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện một chút thôi."

"Cậu thường nhốt người mình muốn nói chuyện trong văn phòng à?"

"Chỉ một lát thôi."

"Tránh ra đi!"

"Ôi, thật là, ngài già rồi mà vẫn khỏe thật nhỉ..."

Anh có thể nghe loáng thoáng tiếng người cản viện trưởng lại. Viên cảnh sát nhìn vài bóng người phản chiếu trên cửa sổ hành lang rồi nhìn lại màn hình máy tính. Có mật khẩu. Màn hình điều khiển đã được xoay để Dowon có thể nhìn thấy.

"Anh mở mật khẩu đi."

Dowon lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi vào đầu gối. Cái nhìn của viên cảnh sát rất kiên trì, không bỏ lỡ kể cả những cử chỉ nhỏ nhất. Đó không phải bầu không khí mà anh có thể nhẹ nhàng thoát ra.

"Bên trong máy chứa hồ sơ của bệnh nhân. Tôi không thể cho người ngoài xem được."

Người cảnh sát biết Dowon sẽ trả lời như vậy.

"Tại sao tôi lại là người ngoài? Tôi chỉ đang xem có hồ sơ nào liên quan đến nạn nhân hay không thôi. Những bệnh nhân khác thì tôi không quan tâm."

"Tôi không viết lại nội dung tư vấn của ngày hôm đó."

"tôi biết rồi nên anh nhập mật khẩu đi."

"Tôi không thể."

"Bác sĩ. Tại sao người mà anh quen lại làm như vậy?"

"Tôi sẽ trả lời nếu đây là cuộc điều tra chính thức, nhưng tôi không thể hợp tác nếu anh làm như thế này."

"Thật sao? Không phải là vì anh có chuyện giấu tôi đấy chứ?"

"Một học giả đơn thuần có thể che giấu điều gì cơ chứ?"

"Nhưng khi tôi muốn xem một chút tài liệu của vị học giả đó thì anh lại quá cứng rắn."

"Tốt hơn là anh nên xin lệnh khám xét."

"Tôi không đến đây để tranh cãi. Chúng ta đừng phức tạp hóa những việc dễ dàng."

"Cảnh sát các anh mới là người phức tạp hóa mọi chuyện. Tôi là người quản lý hồ sơ bệnh nhân. Nếu mọi chuyện trở nên nghiêm trọng thì anh nghĩ ai sẽ gặp rắc rối nhiều hơn, tôi hay cảnh sát?"

"Vậy nên anh không cho chúng tôi xem sao?"

"Tôi đã nói rõ rồi, tôi không có gì để cho anh xem."

"Thật kỳ lạ. Anh cất giấu cái gì trong máy tính này sao? Nếu là tôi, mặc dù phiền toái nhưng tôi sẽ mở khóa mật khẩu ngay."

"Nếu cần, anh hãy làm thủ tục yêu cầu giám đốc bệnh viện và viện trưởng viện nghiên cứu theo đúng quy trình."

Anh không đề cập đến việc chính người gánh trọng trách kia đang ẩu đả với viên cảnh sát trẻ ở ngoài hành lang. Người cảnh sát nhìn Dowon không chịu nhún nhường, chỉ dùng đầu ngón tay gõ vào mặt bàn.

Ông xoay màn hình máy tính lại, nghĩ ngời gì đó rồi bắt đầu gõ bàn phím vài lần. Cụm từ cảnh báo về mật khẩu sai xuất hiện nhiều lần, sau đó chuyển sang màn hình xác thực bảo vệ danh tính cá nhân.

Nếu không phải là Dowon thì không thể truy cập vào máy tính được. Nhìn chằm chằm màn hình, Dowon dường như không có ý định hợp tác. Vị cảnh sát đẩy máy tính ra và tiến lại gần Dowon.

"Tôi đoán những người thông minh không giỏi nắm bắt tình hình."

Ông kéo chiếc ghế tư vấn đến trước mặt Dowon và ngồi xuống. Viên cảnh sát mà anh nhìn thấy ở khoảng cách gần là một người không thể nhìn thẳng về phía trước.

Đôi đồng tử mở to nhìn Dowon hết liếc xéo sang trái rồi lại sang phải. Mí mắt thật dày che đi phần trên con ngươi. Rõ ràng tròng đen đang nhìn chằm chằm Dowon, nhưng ánh nhìn của chúng không thẳng tắp mà lại phân tán sang hai bên.

"Người chết đã để lại một cái tên. Ý tôi là tên của anh."

"Chắc không phải là thông điệp để lại cho nghi phạm."

"À, đúng vậy."

"Chẳng phải đây là tình huống mà tôi bị coi là nạn nhân thứ hai hay sao?"

"Đúng vậy, dựa vào tình hình hiện tại, cậu đang ở trong tình huống rất nguy hiểm."

"Nhưng bây giờ anh đang làm gì vậy? Giam giữ và thẩm vấn mà không có lệnh."

"Đôi khi phải làm vậy thôi. Xin hãy hiểu cho tôi."

"Tôi chẳng hiểu gì cả."

"Nhìn thôi cũng thấy kỳ lạ phải không. Không phải nên chạy trốn, mà là cố gắng chạy đi. Nghe như kiểu 'sao anh còn không mau chạy đi' vậy. Đó là cách nói chuyện dành cho nạn nhân thứ hai sao? Dường như hai người đang giấu giếm chúng tôi chuyện gì đó. Tôi cần biết đó là gì nên anh nói tôi nghe đi."

"Truyền thông đã nói tất cả rồi đó. Câu chuyện về người chồng lên cơn mê sảng vì phê thuốc chứ không phải tự tử. Người vợ không thông cảm cho ông chồng. Cô ấy không nói anh ta đã lấy ma túy ở đâu, nhưng dường như cô đã phần nào để tâm đến sự bất ổn của chồng mình. Chỉ có vậy thôi."

"Thật sao? Cái đó gọi là trò chơi à?

"Sao cơ?"

"Đừng lo, chỉ là một trò chơi thôi. Cụm từ đó được viết trên đầu giường. Tôi khá quan tâm vì cô ấy gọi đó là một trò chơi theo kiểu dỗ dành trẻ con. Bác sĩ, chuyện này không liên quan đến quyền riêng tư của bệnh nhân. Đây là manh mối về vụ giết người và tội phạm. Anh có thể bị tống vào tù nếu che giấu điều đó."

Viên cảnh sát kéo tay vịn của chiếc ghế Dowon đang ngồi. Chiếc ghế lăn lại gần ông. Đầu gối họ chạm nhau. Vì anh lau mồ hôi trên lòng bàn tay nên chiếc quần ẩm của anh chạm vào chiếc quần jean dính máu của viên cảnh sát. Ranh giới giữa những gì được phơi bày và những gì bị che giấu đang bắt đầu mờ đi.

"Anh đang chơi trò gì vậy, bác sĩ Do?"

Trái ngược với lòng bàn tay ẩm ướt, đầu lưỡi anh trở nên khô khốc. Dowon không tránh ánh nhìn lệch lạc của viên cảnh sát, nhưng anh cảm thấy có gì đó không hợp lý trong tầm nhìn bị bẻ cong kỳ lạ đó.