Chereads / Mary Jane (BL) / Chapter 53 - Chương 53. Bắt cóc

Chapter 53 - Chương 53. Bắt cóc

Dowon lấy điện thoại di động và để lại tin nhắn cho Bin Yumi.

[Tôi đã xin nghỉ phép ở viện nghiên cứu. Dạo này cơ thể không được khỏe nên tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Cô không cần phải theo dõi tôi đâu. Nếu cô thấy lo lắng quá thì tôi sẽ gọi thông báo đúng giờ.]

Anh bỏ chiếc điện thoại di động đã sử dụng xong vào túi áo khoác. Chiếc áo dài đến đầu gối được cài cúc đến tận cổ. Khi Dowon bước vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, một chiếc ô tô màu xám bạc đang bật đèn pha ở góc cua, nhẹ nhàng tiến đến.

Đó là một chiếc xe ngoại nhập có thể dễ dàng tìm thấy trong thành phố. Ngay cả khi họ bị kiểm tra, biển số xe sẽ không cung cấp những thông tin chính xác.

Cửa hành khách mở ra. Anh thấy MJ ngồi ở ghế lái. Trong chiếc xe nổi tiếng với động cơ êm ái, có lẽ máy sưởi đã được bật nên phát ra tiếng ong ong nghe rất rõ ràng.

"Lạnh lắm. Anh mau vào đi."

Dowon do dự. Anh đã không ngồi lên ô tô trong khi vẫn còn tỉnh táo khoảng hơn một tuần nay. Chiếc xe để đi làm hàng ngày thậm chí còn không thể nổ máy, đậu ở góc bãi và Dowon chỉ di chuyển bằng tàu điện ngầm và xe buýt.

"Bác sĩ, anh đang làm gì vậy?"

MJ cất giọng thắc mắc với Dowon, người không thể vào trong xe. Dowon ngập ngừng và bước một chân vào.

Anh định nói với cậu ấy sự thật rằng anh bị mắc chứng sợ không gian kín (Claustrophobia) nhưng đã dừng lại. Nếu anh nói thật thì MJ sẽ hủy hết kế hoạch đi chơi. Anh không muốn vì bản thân mình mà cậu ấy buộc phải thay đổi lịch trình nên anh đã cố gắng không để lộ ra những tiếng thở dốc.

Dowon ngồi xuống và đóng cửa lại. Trước khi khởi động xe, MJ phát hiện Dowon chưa thắt dây an toàn nên đã tự mình vươn tay ra thắt.

Dowon, người đang thẳng lưng nhìn chằm chằm về phía trước, đã bị giật mình và rụt người sang một bên trong khoảnh khắc đó. Một phản ứng bất ngờ, đủ để đập người vào cửa xe.

"..... Bác sĩ?"

MJ bàng hoàng hơn và nhìn Dowon. Đôi mắt Dowon run rẩy khi nhìn vào tay của MJ. Anh nảy sinh ảo giác dù biết đó là bàn tay đã vuốt ve anh suốt đêm qua.

Bàn tay trông giống như một khẩu súng. Giữa những ngón tay khựng lại trong không trung, lòng bàn tay trông đen kịt như họng súng.

Cạch! Âm thanh mở chốt an toàn từ đâu vang lên khi cậu ấy nhét nó vào miệng hay giữa nách anh? Nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu sẽ có viên đạn xuyên qua cửa kính phía trước và găm vào thái dương của MJ không? Khi chiếc xe không ngừng rơi xuống và túi khí an toàn nổ tung, anh ôm lấy thi thể của MJ để sống sót...

Dowon, người bị lẫn lộn giữa thực tế và ảo tưởng, không thể chịu đựng được và mở cửa xe. Trước khi anh kịp bước chân ra khỏi xe, anh đã nôn thốc nôn tháo.

Những viên thuốc bổ mà anh nuốt vào buổi sáng đã tan một nửa và nhỏ giọt xuống sàn bãi đậu xe. Ngạc nhiên vì cơn đau trào ngược lên thực quản và cú sốc đột ngột, Dowon chớp đôi mắt đỏ ngầu.

"Bác sĩ!"

Anh phớt lờ tiếng gọi dồn dập từ bên cạnh và bước ra khỏi xe.

"Hộc.... hộc....."

Dowon ngồi xuống và thở dốc. MJ ra khỏi ghế lái và tiến lại gần. Dowon vòng tay ôm lấy hai vai mình và vẫn thở hổn hển xuống sàn nhà. Anh lau dịch vị dính lại trên miệng bằng mu bàn tay.

"Xin lỗi cậu. Tôi muốn ở đây một lát. Khi bình tĩnh lại, tôi sẽ quay lại xe."

Đôi giày sừng sững trước mặt Dowon không hề nhúc nhích. Cậu chỉ biết đứng đó và nhìn chằm chằm vạt áo khoác dài của Dowon che một phần sàn của bãi đậu xe.

Dowon lau tay vào chiếc khăn được đưa ra trước mặt. Anh lau miệng bằng mặt đối diện của chiếc khăn tay và hít một hơi thật sâu.

Tuy nói rằng mình sẽ quay lại xe, nhưng thực ra anh không đủ tự tin để làm vậy. Lần này, thay vì MJ, có vẻ như cảnh sát Park với một cái lỗ trên đầu, đang trợn mắt nhìn anh trăn trối.

Nếu chỉ nhìn về phía trước mà không nhìn sang hai bên, anh nghĩ mình có thể xoay sở để lên được xe. Anh sẽ không thể hóng gió trên đường đi bởi vì dạ dày vẫn còn nhộn nhạo.

"Bác sĩ, anh đã được tư vấn bởi ​​​​nhà tâm lý học hay bác sĩ nào khác chưa?"

Chỉ đến khi Dowon đưa chiếc khăn tay thì MJ mới mở lời. Vẻ mặt của MJ vô cùng nghiêm trọng.

"Vẫn chưa."

"Tại sao anh không tiếp nhận tư vấn?"

"Tôi quên mất bởi vì có việc cần phải xử lý trước."

"Cái cớ đó không có tác dụng đâu. Anh hãy nói thật đi."

"Thật đấy."

"Giữa chúng ta mà anh còn muốn giấu giếm chuyện gì nữa?"

Đối mặt với ánh mắt mất bình tĩnh của MJ, Dowon ngừng tìm kiếm lí do dể ngụy biện. Thay vì tìm một cái cớ quanh co mà MJ không thể chấp nhận, có lẽ nói ra sự thật mà cậu ấy có thể đối mặt thì vẫn tốt hơn hết.

"Nếu tôi tiếp nhận tư vấn và nói về chuyện ngày hôm đó thì nó sẽ được sử dụng như lời khai của nhân chứng. Theo trình tự thì không còn cách nào khác. Viện trưởng viện nghiên cứu đã biết rõ điều đó và cố tình loại tôi ra khỏi vụ án, nhưng tôi không thể tận dụng thời gian rảnh rỗi đó. Tôi xin lỗi nếu đã làm cậu lo lắng."

"Tôi hỏi vậy không phải để nghe anh xin lỗi. Tại sao anh cứ nói xin lỗi vậy? Đừng xin lỗi nữa."

Dowon ngước nhìn trước phản ứng gay gắt. MJ vuốt mái tóc ngắn một cách thô bạo và chửi bới vào không khí, "Mẹ kiếp."

Dowon nhìn vào mắt MJ. Anh cảm thấy rất có lỗi vì đã khiến MJ, người đang hào hứng với ý nghĩ được ra ngoài ăn món gì đó thật ngon cùng nhau, cảm thấy như vừa bị ném xuống cống rãnh dơ bẩn.

Dowon chạm vào đôi giày của MJ và ngước nhìn cậu. Anh từ từ xoa lòng bàn tay vào đôi giày sạch sẽ không dính vết bẩn.

Nó mang một ý nghĩa khác với những cái chạm mà anh ấy thường hôn MJ hoặc hôn lên má khi cậu ấy lo lắng. Nó sâu sắc hơn những hành động dựa trên tình yêu đơn thuần. Dowon, người không ngần ngại chạm vào những bộ phận thấp nhất trên cơ thể cậu, rất tôn trọng MJ.

"Chúng ta, hãy nhượng bộ nhau một chút nhé."

Làm sao mà từ 'nhượng bộ' lại có thể có tác dụng trong mối quan hệ giữa Dowon và cậu ấy? Điều đó có nghĩa là, ngay cả khi cậu có ham muốn thì cũng nên dừng lại và nhìn vào đối phương trước?

MJ nghĩ về thời điểm cậu ấy học được từ 'nhờ vả' từ Dowon. Nhờ vả là một cách nhẹ nhàng để yêu cầu những gì mình muốn.

Nhưng nhượng bộ là hành động dừng lại ngay cả khi cậu muốn một cái gì đó. Sự hạn chế như vậy khiến MJ khó chịu. Cậu chưa bao giờ sống một cuộc đời mà không đạt được thứ mình muốn ngay lập tức.

MJ khuỵu gối xuống. Ngay cả khi cậu nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang chạm vào giày, MJ vẫn không thể dễ dàng mở miệng. Cậu cau mày và hỏi sau khi nhìn vào đôi bàn tay dính bẩn của Dowon.

"Tôi nên nhượng bộ điều gì đây?"

"Nếu tôi cần thời gian để làm gì đó, tôi hy vọng cậu có thể đợi tôi."

"... Tôi hiểu rồi. Anh đang bảo tôi đừng cằn nhằn hay thúc giục anh chứ gì?"

"Cảm ơn cậu."

"Nhưng mỗi khi anh buồn nôn hay sợ hãi như thế này, tôi lại chẳng thể làm được gì cho bác sĩ cả. Tôi phải làm sao đây?"

"Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi là đủ rồi."

"Thật sao? Điều đó thực sự hữu ích à?"

"Tôi không muốn người khác nhìn thấy điểm yếu của mình. Cậu sẽ nhận ra khi cậu già đi. Sự yếu đuối là một điểm yếu trong đời sống xã hội."

"Cái đó không phải là điểm yếu đâu."

"Nó có thể là điểm yếu đối với một số người. Tôi cảm thấy thoải mái và hài lòng khi cho cậu thấy hết những bộ dạng đó mà không cần phải che giấu. Cảm ơn cậu, vì đã là một sự tồn tại như vậy đối với tôi."

MJ đã suy nghĩ rất lâu về câu nói của Dowon. Không biết có phải vì cậu vẫn còn trẻ như Dowon đã nói hay không mà thật khó để hiểu ý của anh ấy. Cậu ấy chỉ hiểu rằng Dowon không coi sự tồn tại của MJ là không cần thiết.

"MJ."

Dowon đứng dậy nhờ bàn tay của MJ và gọi tên cậu. Anh đã hôn MJ, người đang nhìn mình. Khóe miệng MJ run rẩy. Cậu ngơ ngác nhìn Dowon, không biết là xấu hổ hay rất tuyệt, cậu không thể rõ ràng ý thức được đó là loại cảm xúc gì.

Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi là đủ.

Dường như cơ thể cậu đã hiểu câu nói đó trước cả tâm trí.

"Nếu uống thuốc tiêu hóa hoặc thuốc chống say xe thì tôi sẽ cảm thấy khá hơn. Chúng ta cứ làm theo lịch trình ban đầu đi. Không cần phải quay về đâu."

"Tôi thậm chí còn không biết anh không thể đi ô tô. Tôi xin lỗi vì đã không để ý. Chúng ta về nhà nghỉ ngơi nhé?"

"Không, bởi vì tôi thực sự không thoải mái. Cậu biết mà. Gần đây tôi không khỏe đến mức phải truyền dịch. Vì vậy tôi mới bị say xe. Thật đấy."

"Bác sĩ, tôi đã nói rằng tôi rất giỏi phát hiện những lời nói dối mà."

"Chẳng phải chúng ta đã đồng ý nhượng bộ nhau một chút hay sao?"

Dowon dùng đầu ngón tay ấn vào giữa hai chân mày nhăn nhó của MJ.

"Đừng cau mày bằng khuôn mặt đẹp trai đó."

Đối mặt với nụ cười rạng rỡ của Dowon, MJ không còn khả năng giành chiến thắng. Nếu Dowon đang nỗ lực thì MJ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nỗ lực theo hướng Dowon mong muốn.

"Làm ơn dừng xe ở trước cửa hàng tiện lợi một lát. Tôi sẽ vào mua thuốc."

Ngồi ở ghế phụ, Dowon trông có vẻ cứng đờ. Nhưng anh không mở cửa chạy ra ngoài và nôn thốc nôn tháo như trước. Anh đã kiên trì chịu đựng. MJ, vốn định nói anh ấy không cần miễn cưỡng bản thân lần nữa, nghĩ đến từ "nhượng bộ" vừa học được rồi ngồi yên trên ghế lái.

MJ dừng xe trước cửa hàng tiện lợi ngay khi ra khỏi bãi đậu xe. Dowon nắm tay MJ trong khi lấy ví của mình.

"Tôi sẽ quay lại ngay."

Dowon cười hạnh phúc và mở cửa xe, băng qua vỉa hè. Anh bước vào cửa hàng tiện lợi ở tầng trệt của tòa nhà chung cư.

Anh không muốn làm MJ lo lắng nữa. Anh không muốn làm gián đoạn lịch trình hẹn hò mà họ đã chuẩn bị kỹ càng. Đúng như mong đợi của MJ, không phải, Dowon còn hy vọng cậu ấy sẽ thỏa mãn hơn cả sự mong đợi đó nữa.

Để làm được điều đó, đầu tiên anh phải xoa dịu cơ thể đang gặp rắc rối.

Đã đến lúc tìm các loại thuốc có thể làm giảm bớt triệu chứng trên kệ.

"Có vẻ như kế hoạch sẽ sớm kết thúc. Anh đến đúng lúc đấy."

Dowon, người đang xem xét hộp thuốc, nhìn lại phía sau. Hai người đàn ông lạ mặt đang đứng đó. Một trong hai người đã kiểm tra chiếc xe của MJ đang đỗ trước cửa hàng tiện lợi. Người kia chỉ vào cửa sau của cửa hàng bằng cách hất cằm.

"Chúng ta nói chuyện một lát được không?"

Dowon lùi lại một bước so với những người đàn ông. Cảm thấy bị đe dọa theo bản năng, anh cố gắng chạy nhanh đến chỗ MJ. Nhưng hai tên đàn ông đã di chuyển nhanh hơn.

Kẻ đang xem xét chiếc xe dán kính tối màu vội vàng tóm lấy cổ tay Dowon. Anh hét lên một tiếng ngắn trước cơn đau nhói ở cổ tay.

"Mày định làm gì đấy...!"

Trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì, kẻ đã tóm được Dowon vung một nắm đấm. Cú đấm ghim chính xác vào hố dạ dày. Không thể thở được trong giây lát, Dowon ngồi sụp xuống khi đôi chân ngã khụy.

Tầm nhìn trở nên xa xăm. Dạ dày nôn nao lại như đang gào thét muốn nôn lần nữa.

Cơn chóng mặt và say xe khiến Dowon phải cúi gập người. Gã ép anh đứng dậy khi anh đang ngồi gục trên sàn. Với đôi chân yếu ớt, Dowon dùng hai tay che bụng và thở hồng hộc. Đồng phạm của kẻ đã dùng vũ lực chế ngự Dowon cao giọng.

"Sao tự dưng lại đánh đấm vậy?"

Người đàn ông nắm chặt khuỷu tay của Dowon cũng hưng phấn và nói nhanh hơn.

"Tao bị bất ngờ khi anh ta hét lên."

"Mày quên là phải đưa anh ta đi mà không được để bị thương à?"

"Mẹ kiếp. Nếu hắn ta nghe thấy tiếng động từ bên ngoài rồi đuổi theo thì mày có chịu trách nhiệm nổi không?"

Trong khi nhân viên cửa hàng tiện lợi không biết phải làm gì, những người đàn ông đã kéo Dowon vào hành lang dẫn ra cửa sau.

"Làm tao sợ muốn chết. Thằng nhân viên bán thời gian không giống như trong báo cáo trước đó."

"Tao có nên quay lại và nói rằng, nếu nó dám gọi cảnh sát thì tao sẽ giết nó luôn không?"

"Ôi, thằng cặn bã này, ý tao không phải thế. Mau tới đây đi. Đừng làm thêm mấy việc vô bổ nữa."

"Tại sao mày chỉ biết hét vào mặt tao? Thằng khốn nhà mày thậm chí còn không biết gã này đang đi chơi với Mary Jane. Nếu không phải tao có con mắt tinh tường thì mày còn đéo thèm nhận ra."

Trong khi những người đàn ông đang cãi vã, Dowon hất tay hắn ra. Anh nắm lấy tay nắm cửa dẫn ra khỏi tòa nhà.

"MJ—!"

Một trong những người đàn ông chạy nhanh đến và cuống quýt lấy tay bịt miệng anh lại. Dowon dùng sức gỡ bàn tay đang nắm ra và đóng cửa đến sầm một tiếng.

Gã quay người Dowon lại, lần này là một cái bạt tai chứ không phải đấm vào bụng. Lòng bàn tay của gã hung hăng tát mạnh vào má Dowon. Tiếng da thịt tiếp xúc vang lên dữ dội. Tầm nhìn của Dowon bị chấn động bởi lực tát mạnh mẽ khiến mặt anh lệch sang một bên. Đầu óc choáng váng. Lần này nó đau đến mức anh thậm chí không thể hét lên.

"A, thằng ngu này!"

Tên đồng phạm hô lên, nhưng người đàn ông vẫn cố tình siết chặt quần áo của Dowon.

"Này, mau đưa anh ta đi, nhanh lên!"

"Tao đã bảo là mang anh ta đến một cách nguyên vẹn cơ mà!"

"Ôi, mẹ nó, tao cũng không biết nữa!"

Đầu óc Dowon quay cuồng. Mắt cá chân bị bong gân và một chiếc giày bên trái đã bung ra. Không thể đứng vững, Dowon nằm nghiêng và nhìn chiếc giày lăn lóc.

Những người đàn ông vội vàng đi xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm, đẩy lưng Dowon về phía trước. Anh bị kéo xuống cầu thang thoát hiểm rồi bị ném xuống sàn của bãi đậu xe ngầm. Đó chính là bãi đậu xe mà anh đã nói chuyện với MJ một lúc trước. Dowon thậm chí không thể ngẩng đầu lên, chỉ biết thở dốc khi gục xuống sàn.

Tình huống này rốt cuộc là gì? Tại sao đột nhiên lại vậy? Rối cuộc kẻ nào đã bày ra trò này?

Cái lạnh trên nền xi măng đông cứng leo bám vào lòng bàn chân anh, thứ chẳng còn lại gì ngoài đôi tất. Toàn thân nổi da gà và anh phải cuộn tròn người lại.

Gần đây anh đã trải qua một trường hợp mà bản thân bị đối xử tương tự như bây giờ. Nó giống cách làm của cảnh sát Park, người đã cố gắng giết anh bằng súng sau khi làm rối loạn khả năng nhận thức của đối phương bằng ma túy.

"Mấy thằng điên này!"

Anh nghe thấy giọng nói của một người đàn ông khác từ nơi nào đó. Có hơn ba người lạ. Chỉ nhận thức được mẩu thông tin đó, cơ thể vốn đang căng thẳng của Dowon càng thêm cứng đờ. Một chiếc ghế nhựa nằm lăn lóc trong bãi đậu xe đã phang trúng đầu kẻ đang giữ chặt Dowon.

Rầm!

Một âm thanh va chạm vang lên. Người đàn ông với máu phun ra từ đầu đã ngã ngửa ra sau. Cơ thể to xác lăn quay trên sàn nhà. Mỗi khi lòng bàn tay và da mặt hắn cọ xát vào nền xi măng lại vang lên những tiếng sột soạt ma sát.

Người đàn ông đang chảy máu từ tai phải đứng dậy khó khăn khi phải dùng cả hai tay để chống đỡ cơ thể. Dù bị bạo hành tàn nhẫn nhưng hắn không hé răng nói một lời nào. Hắn thậm chí còn không nhìn kẻ đang tấn công mình bằng sự tức giận hay oan ức. Chỉ bình tĩnh như thể đó là điều hiển nhiên.

Trái tim của Dowon đập điên cuồng khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng máu me tuôn ra trước mắt và cơ thể hắn ngã ngửa ra sau. Điều đó có nghĩa là Dowon cũng có khả năng bị phang ghế vào đầu.

"Chậc."

Người đàn ông, kẻ đã vung chiếc ghế, lè lưỡi rồi phủi tay. Hắn hướng ánh mắt về phía Dowon đang đóng băng tại chỗ và nhe răng cười.

"Xin chào, bác sĩ."

Đó là khuôn mặt mà Dowon biết.