Chereads / Mary Jane (BL) / Chapter 56 - Chương 56. Bữa tiệc dành cho Dowon

Chapter 56 - Chương 56. Bữa tiệc dành cho Dowon

Đã đến lúc để hỏi Cha đang làm gì với băng đảng ma túy khổng lồ này.

"Bầu không khí nghiêm trọng quá nhỉ."

Người phụ nữ tóc ngắn xuất hiện từ một nơi khuất sau tấm rèm. Đèn đỏ với những con số nhấp nháy trên trần nhà. Có một thang máy. Khi biết được thông tin này, Dowon nhận ra cầu thang ngầm hẹp và dốc không phải là lối thoát duy nhất. Nó được giấu đằng sau tấm rèm, vì vậy nếu nắm bắt được cơ hội, anh ấy có thể trốn thoát khỏi đây như một bóng ma mà không ai biết.

"Tôi đã liên lạc với Adam. Họ nói sẽ đến đây sau một tiếng nữa."

Jang Jin Won, người đã uống cạn ly rượu hòa ma túy, ngẩng đầu lên. Người phụ nữ đang đẩy cái bánh kem ba tầng trên một chiếc khay lớn.

"Cô mua nhanh thật đấy."

"Nó được làm để quảng cáo tiếp thị cho một học viện làm bánh. Họ nói trong đó chứa rất nhiều chất bảo quản nên đừng ăn, được chứ?"

"Chỉ cần ăn mà không chết là được."

Người phụ nữ đẩy chiếc khay lên bục. Chiếc bánh ba tầng nổi bật với những bông hoa trang trí bằng kem. Dải ruy băng đỏ được quấn xung quanh. Phía dưới chiếc bánh, lớp vải ren được trải dài đến tận sàn, hoàn thành một cách trung thực hình dáng của 'chiếc váy cưới lộng lẫy với vô số lớp vải lót' theo yêu cầu của Jang Jin Won.

Cô chạm vào con búp bê hình cô dâu đứng trên mặt bánh. Con búp bê mặc chiếc váy trắng giống màu bánh kem đang mỉm cười.

Người phụ nữ bước xuống từ bục, chỉnh lại kính của mình khi nhìn thấy Dowon, người có vẻ vừa bị bóp cổ, và Jang Jin Won, người đang uống rượu một mình trước mặt anh. Bầu không khí quá kỳ lạ nên cô cúi đầu quan sát Dowon một lúc.

"Để tôi nói cho anh biết một điều nữa, tôi không liên lạc được với Ice. Adam và Ice là nguồn thu nhập lớn nhất của chúng ta. Nếu đường dây gặp rắc rối thì thiệt hại sẽ rất nghiêm trọng. Không phải anh nên kiểm tra lại sao?"

"Ice. À, tên khốn đó."

Jang Jin Won lẩm bẩm.

"Thằng chó đó lại về phe Mary Jane rồi."

Nghe những lời đó, người phụ nữ lầm bầm trong cổ họng.

"Chết tiệt. Hai món đồ đắt giá nhất đã bay mất."

"Ừ, một mớ hỗn độn."

"Lần này, chúng ta cần biện pháp để ngăn chặn những vụ phóng hỏa nhà máy như Mary Jane đã làm."

"Không, không cần thiết phải làm thế."

Đôi mắt của Jang Jin Won dán chặt vào Dowon. Người phụ nữ cũng nhìn Dowon. Anh nằm dài trên sofa trong bộ quần áo xộc xệch vì cơ thể vô lực.

"Miễn là người này còn ở đây thì Mary Jane sẽ không dám manh động. Đừng ngừng sản xuất ngay, cứ chờ xem thế nào."

Người phụ nữ lại khịt mũi. Cô bôi kem lên đầu ngón tay và vươn tay về phía Dowon. Chất kem màu trắng được bôi lên cái cổ thâm tím của anh và tiếp tục lan rộng đến vùng da không bị bầm.

Những đầu ngón tay tròn trịa sờ soạng vùng cổ đỏ ửng của Dowon và bắt lấy bàn tay đang cố vươn ra của anh ấy. Ánh mắt họ chạm nhau nhưng cô không buông tay. Ngược lại, cô còn cẩn thận vuốt ve đôi mắt mất tập trung của Dowon.

"Anh rất quan trọng với Mary Jane."

"Anh ấy cũng rất quan trọng với Cha."

"À, nói vậy thì tôi biết anh là ai rồi. Tôi nghe nói rằng anh là một bác sĩ hiền hậu, nhưng thật ra anh lại có sức hấp dẫn rất lớn."

"Ha, sức hấp dẫn. Tôi cũng muốn biết cái mị lực nào đã hấp dẫn hai người đó."

"Crack, tôi có thể tận hưởng bữa tiệc chứ? Tôi cũng muốn tham gia."

Jang Jin Won nhún vai, hỏi liệu có lý do gì để từ chối hay không. Người phụ nữ nhận được sự cho phép của người tổ chức bữa tiệc nói với giọng dỗ dành Dowon, người lại đang đẩy cô ta ra.

"Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh thôi. Đừng suy diễn theo cách kỳ lạ. Tôi chỉ tò mò về người mà Cha và Mary Jane rất quan tâm thôi."

Cổ tay mảnh khảnh với sức nắm không thể tưởng tượng đã đè tay Dowon xuống.

Cánh tay gân guốc đằng sau lớp áo mỏng là đặc điểm của những người thường xuyên khuân vác vật nặng. Có vết chai trên đầu ngón tay và hai bên vai được quấn đệm. Cô ta là người thường xuyên vác những thứ nặng nề trên vai.

Chẳng hạn, nếu là thành viên của hiệp hội săn bắn, cô sẽ là người bóp cò khẩu súng trường nặng hơn 5kg đặt trên vai hoặc kẹp giữa nách thay vì khẩu súng lục ổ quay nhỏ. Dowon hỏi.

"Cô đã giết cảnh sát Park?"

Khi Dowon hỏi, khóe mắt bị che bởi cặp kính của cô ta nhẹ nhàng cong lên vì thích thú. Làm sao anh ấy có thể biết được tất cả? Một đôi mắt tinh tế.

Những người như thế thường được gọi là 'người có trực giác tốt'. Theo quan điểm của người phụ nữ, khả năng suy luận của Dowon không chỉ đơn giản là trực giác. Hầu hết mọi người đều nhìn vào trung tâm của mục tiêu và bỏ lỡ những thứ xung quanh nhưng Dowon sẽ phân tích bầu không khí hoặc diễn biến của trận đấu mà không quan tâm đến việc ghi bàn.

"Làm sao anh biết? Tôi là ân nhân cứu mạng của anh đó."

Thay vì nói lời cảm ơn vì đã cứu mạng mình, Dowon đã đáp lại một cách trầm lặng và mạnh mẽ.

"Giết người không phải là trò chơi."

"Chà, tôi đâu có khoe khang rằng tôi đã cứu mạng bác sĩ. Sao anh lại trách cứ tôi như vậy?"

"Cô nghĩ tôi sẽ giữ im lặng đến khi nào? Cô không sợ truyền thông và cảnh sát sao?"

"Anh đang đe dọa tôi à? Ý anh là một ngày nào đó anh sẽ báo cảnh sát phải không? Nếu đó là phương án cuối cùng thì anh có thể làm thế ngay bây giờ. Sẽ rất thú vị để xem cảnh sát có thể điều tra đến đâu."

"Cô đã mua chuộc quyền lực?"

"Ma túy là một loại hình kinh doanh độc quyền. Là ngành công nghiệp có giá trị gia tăng liên tục mà số lượng người dùng không thể sụt giảm. Anh có biết quyền lực rất nhạy cảm với tiền bạc không?"

"Công việc kinh doanh đó bao gồm cả giết người hay chơi đùa với người khác à?"

"Thỉnh thoảng, nếu cần thiết."

"Bây giờ là lúc đó sao?"

"Cái này thì tôi không biết. Bởi vì tôi hứng thú với bác sĩ ở một lĩnh vực khác."

Bàn tay thô ráp lại di chuyển lên cổ Dowon. Cô lau sạch kem và cẩn thận chạm vào chiếc cổ sạch sẽ bằng đầu ngón tay.

"Tôi thực sự muốn cho anh ăn LSD. Tôi tò mò không biết anh sẽ nhìn thế giới như thế nào khi những trực giác điên rồ đó bị ma túy khuếch đại."

Cô cười thầm như thể đang nhìn vật thí nghiệm. Dowon không thể chịu đựng thêm và bật cười. Nụ cười vô nghĩa là phản ứng mà Dowon không thể nhịn được nữa.

"Tất cả các người đều điên hết rồi."

Nụ cười của người phụ nữ càng đậm hơn. Cô chạm vào đôi môi khô khốc của Dowon bằng những móng tay gọn gàng và thì thầm.

"Họ chỉ phát điên vì anh mà thôi."

Tiếng cười khúc khích lấp đầy tâm trí Dowon. Mọi người đều chìm đắm trong khoái lạc trước mặt.

Giữa những kẻ điên rồ, không thể đảm bảo Dowon sẽ không phát điên vào một lúc nào đó.

***

Không có ba thứ trong câu lạc bộ. Đồng hồ, cửa sổ và gương. Dowon, người nhớ mình đã đi xuống cầu thang ngầm vào giữa ban ngày, không thể cảm nhận được bao nhiêu thời gian đã trôi qua.

Không thể xác định là ngày hay đêm. Mỗi khi anh nói, dây thanh quản lại đau đớn và làn da nóng ran khi anh lướt đầu ngón tay quanh cổ.

Anh không thể trực tiếp nhìn thấy dấu tay của Jang Jin Won đã sưng lên đến mức nào. Có thể có một tấm gương trong nhà vệ sinh, nhưng việc đến nơi đó không hề dễ dàng. Ghế sofa và bàn được sắp xếp không có quy tắc, vì vậy ngay cả con đường dẫn đến nhà vệ sinh cũng quá xa xôi.

Bất kể là rượu, ma túy hay tình dục, con đường đó khiến người ta nghiện ngập trong các thú vui khác nhau.

Đó là Sodom. Một không gian chỉ có khoái lạc mới được hòa trộn. Một thành phố chết chóc không có biên giới.

(*Sodom là một đô thành tội lỗi được nhắc đến trong Kinh Thánh. Nơi đó chìm đắm trong dâm loạn, không cấm kỵ hành vi tình dục đồng giới và cuối cùng đã bị "lửa trời" phá hủy.)

Từ khi người đàn ông đội mũ bước vào, Dowon cảm thấy vô cùng hỗn loạn về những gì mắt thấy tai nghe. Người đàn ông bước xuống cầu thang ngầm đã vui vẻ chào hỏi Jang Jin Won. Dowon có thể tinh ý nhận ra cậu ta là 'Adam', người xử lý thuốc lắc.

Bản thân cơ thể của Adam đã như một tờ giấy vẽ. Những hình xăm xanh đen chằng chịt khắp cơ thể. Ngay cả khi bắt tay với Jang Jin Won, năm ngón tay, mu bàn tay, cổ tay và khuỷu tay đều xăm bằng tiếng nước ngoài và hình ảnh không thể đọc được.

Làn da sần sùi, khô đến mức lộ rõ ​​những khớp xương trên mu bàn tay. Khi hắn nhìn Dowon, anh đã bị choáng ngợp chỉ bằng ánh mắt ấy.

Con ngươi đen tuyền nhìn Dowon, nhưng dường như không nhìn chính Dowon. Hắn đang nhìn chằm chằm vào anh một cách lạ lẫm, như thể đôi đồng tử bị mắc kẹt trong các mạch máu đỏ và treo lủng lẳng trên tròng mắt trắng dã.

Hắn xoay vành mũ ra sau, vừa cười vừa khoe hình xăm trên trán. Hắn lấy trong túi ra một con tem và đặt lên lưỡi, hành động như thể đang khoe khoang điều gì đó với Dowon. Khi hắn làm tan chảy con tem trên lưỡi và cười khúc khích, cái cổ họng mỏng manh rung lên xuống vì không thể chịu nổi tiếng cười ngắt quãng.

"Chỉ cần vứt mấy con tem mà Adam đưa cho anh."

Người phụ nữ ngồi cạnh Dowon vừa nói vừa chỉnh lại kính.

"Có 0,03g LSD ở mặt sau của tem. 0,03g tương đương với hai hạt muối, nhưng chỉ cần vậy là đủ, vậy nên nếu anh thực sự muốn thử thì tôi sẽ không ngăn cản đâu."

Khi Adam bật nhạc, ánh sáng chuyển động. Căn phòng tối tăm trở nên chóng mặt với ánh sáng huỳnh quang phản xạ. Những người đi cùng Adam không phân biệt nam nữ, ngồi trên chiếc ghế sofa mà họ chọn. Họ hút thuốc lá hoặc trộn thứ gì đó vào trong rượu mạnh để uống.

Tất cả những người đột nhiên đến đây vào ban ngày của một ngày trong tuần đều ăn mặc sang trọng. Trong số họ có những người xuất hiện trên truyền hình hoặc trong các quảng cáo trên mặt báo.

Họ quen với việc dùng ma túy, hôn hít và vuốt ve nhau. Tương tự như việc Adam chơi nhạc và uống rượu một mình vì phấn khích. Tất cả đều thành thật với ham muốn của riêng họ.

Họ có vẻ không quan tâm nếu loại chuyện này bị phát hiện. Giống như họ đến đây để tránh xa điều đó ngay từ đầu.

"Làm thế nào họ có thể đột nhiên tụ tập lại và chơi bời như thế này?"

Âm nhạc ồn ào đến nỗi không nghe được giọng nói của Dowon. Một người phụ nữ đang cầm ly rượu tiến lại gần Jang Jin Won và hôn hắn. Jang Jin Won thì thầm trao đổi chuyện gì đó với cô ta. Người phụ nữ ngồi cạnh đã trả lời Dowon, người đang nhìn chằm chằm vào Jang Jin Won.

"Vốn dĩ chúng tôi cũng hay bất ngờ tụ tập lại để chơi bời."

"Có nghĩa là các người có thể chuẩn bị tất cả những thứ này trong vòng một tiếng sao?"

"Nếu tổ chức một cách định kỳ thì sẽ rất dễ bị nghi ngờ."

"Tuy nhiên, cô hành động như thể đang rất mong chờ vậy."

"Tôi đã mong chờ. Bây giờ là đầu năm nên số lượng tăng lên một chút, nhưng bữa tiệc do Crack chỉ đạo có thể được tổ chức mỗi tháng một lần. Nếu anh là một con nghiện, anh sẽ vứt bỏ hết những gì đang làm để đến đây."

"Họ có đủ thời gian và tiền bạc để làm vậy à?"

"Họ có thừa là đằng khác. Bởi vì họ đến đây để tìm kiếm thứ gì đó còn thiếu."

Ngày càng có nhiều người hơn. Tiếng giày cao gót bước xuống cầu thang sắt không ngừng vang lên. Điện thoại di động và thắt lưng nam đều bị tịch thu khi qua máy dò kim loại ở lối vào. Ngay cả hoa tai và kẹp tóc của phụ nữ cũng không được chấp nhận.

Phụ nữ được trang điểm đậm nhưng không được phép tô điểm bằng những trang sức rực rỡ, và đàn ông ăn mặc sang trọng nhưng không được phô trương sự giàu có bằng thắt lưng hay đồng hồ. Có lẽ họ đã ngăn chặn trước vì sợ ma túy sẽ được giấu trong phụ kiện.

Mối quan tâm của họ tập trung vào loại ma túy mà Adam và Crack đã tổng hợp. Họ xếp chồng những ly thủy tinh trong suốt và cười ha hả trước thứ rượu rót từ tầng trên cùng hòa tan lẫn ma túy.

Người phụ nữ đã mở phanh bộ ngực cho Jang Jin Won ngẩng đầu lên và nhìn Dowon. Dowon ngoảnh mặt đi, tránh ánh mắt đó. Anh phát hiện một người đàn ông khác cũng đang nhìn chằm chằm anh.

Gã nói gì đó với người phụ nữ bên cạnh. Người phụ nữ đi theo người đàn ông và nhìn Dowon. Số lượng ánh mắt tăng từ hai người lên ba người. Anh thu hút sự chú ý của sáu người đàn ông và phụ nữ ngồi cùng bàn. Cảm giác khó chịu bắt đầu từ đó.

Bất cứ nơi nào Dowon quay đầu đi, anh đều bắt gặp những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Một người đàn ông lắc ly cocktail trong tay. Một người phụ nữ vừa nhìn anh vừa khiêu vũ. Một người cầm điếu thuốc lá trên tay và lắc lư trong khi nhìn anh. Ngay cả khi Dowon quay đầu đi hướng khác, cũng có ai đó đang nhìn chằm chằm anh.

Anh dường như bị mắc kẹt giữa những ánh mắt. Đôi mắt của họ sáng rực lên mỗi khi chạm vào ánh đèn LED đầy màu sắc từ sân khấu.

Dowon cắn môi. Họ không bao giờ nhìn anh theo nghĩa tốt đẹp. Họ đã thì thầm nhiều lần về Dowon. Họ cũng cười và liếc nhìn với ánh mắt đầy tò mò.

Dowon không muốn đón nhận ánh mắt vô lý như đang đặt anh lên bàn thẩm định bằng miệng lưỡi của họ. Ánh đèn, âm nhạc hỗn loạn và mọi người đều kỳ quặc. Anh muốn thoát khỏi đây.

"Tại sao mọi người lại nhìn tôi?"

Người phụ nữ bên cạnh anh lên tiếng trả lời.

"Những người tham dự biết rằng bữa tiệc này được tổ chức vì anh."

"Họ có biết tôi là ai không? Thông tin cá nhân cũng như nghề nghiệp."

"Những người đến đây đều có rất nhiều tiền và thời gian. Họ cũng là những người rất hiếu kỳ và có thể làm ra bất cứ chuyện gì."

Jang Jin Won đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Người phụ nữ được Jang Jin Won vuốt ve không hề tỏ ra bất mãn ngay cả khi hắn đứng dậy. Cô ta thậm chí không chỉnh lại quần áo lộ núm vú mà chỉ ngồi dựa vào ghế sofa. Jang Jin Won đã đến gần Dowon từ lúc nào.

"Bác sĩ. Anh có thích người nào không? Tôi sẽ gọi người đó đến cho anh."

Jang Jin Won tỏa ra mùi rượu từ khoảng cách quá gần. Hắn ta trông có vẻ hạnh phúc. Ma túy, ánh đèn lấp lánh và âm nhạc ầm ĩ dường như làm cho tất cả trở nên cuồng nhiệt hơn. Dowon cảm thấy buồn nôn khi những ánh mắt vẫn ghim chặt vào anh.

Nó không bình thường. Họ không cấm kỵ điều gì cả. Nếu ai đó châm ngòi, họ sẽ lao vào Dowon, đùa bỡn anh và cười nhạo.

Nếu một mệnh lệnh kích thích phát ra từ miệng Crack, họ sẽ lập tức lao vào mà không cần phải suy nghĩ.

Dowon tuyệt vọng nhìn Jang Jin Won. Anh phải dừng chuyện này lại.

"Tôi sẽ cố gắng nhớ lại vài thứ để kể cho cậu nghe về Cha."

"Cha. Đúng vậy. Cha mà bác sĩ biết."

"Làm ơn thả tôi ra đi."

"Cuộc đi săn vẫn chưa kết thúc mà."

"Làm ơn thả tôi ra."

"Ah, tôi không thích đấy. Hôm nay là bữa ăn cuối cùng. Anh có hứng thú với ai không?"

"Đó là tư vấn gián tiếp không được ghi chép, nên tôi chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình. Trong bầu không khí như thế này thì dù tôi có cố gắng nhớ lại thì cũng không thể. Tôi sẽ sắp xếp lại suy nghĩ, vì vậy hãy thả tôi ra."

"Ý anh là anh không hứng thú với bất kỳ ai à?"

"Cậu Jang Jin Won. Cậu sẽ không nhận được những gì mình muốn nếu cứ làm như thế này đâu."

"Mọi người có nghe thấy không? Bác sĩ nói là không vui gì hết. Mẹ kiếp."

Tiếng người cười nói đều tắt lịm. Chỉ còn tiếng nhạc dồn dập xuyên qua khoảng không đen kịt bị chặn mọi hướng. Tim của Dowon bắt đầu đập nhanh hơn nhịp điệu của âm nhạc. Hàng chục con mắt nhìn chằm chằm Dowon bây giờ đã trở thành những mũi tên và bắt đầu bắn về phía Dowon như một mục tiêu.

"Tôi muốn bác sĩ vui vẻ cơ mà. Sao anh không tận hưởng đi? Bực mình thật."

Dowon rụt cằm và co người lại. Từ đằng xa, Adam hét lên ầm ĩ, "Mẹ kiếp, sao các người không nhảy mà đứng lại làm đéo gì vậy!"

Jang Jin Won giật ly rượu từ tay người phụ nữ đang uống. Hắn đổ hết chỗ rượu còn lại vào miệng rồi tiến đến gần Dowon. Hắn có thể thấy tai Dowon nổi da gà. Hắn cười rạng rỡ khi xác nhận rằng Dowon, người vốn giữ bình tĩnh, đang ở trong trạng thái cực kỳ bất an.

"Tôi nghe nói anh thích chơi với Mary Jane, nhưng anh lại ghét chơi cùng tôi. Chết tiệt."

"Hãy suy nghĩ xem điều gì có lợi hơn cho cậu."

"Có lợi à?"

"Không phải tốt hơn hết là cậu thả tôi ra và đổi lấy thông tin về Cha hay sao?"

"Tôi đã đi săn xong rồi."

"Vậy cậu định giết tôi ngay bây giờ à?"

"Tôi sẽ lấy thông tin về Cha và giết chết hắn."

"Vậy nên tôi...."

Trước khi Dowon kịp nói xong, Jang Jin Won đã nắm chặt lấy khuỷu tay của anh ấy đến mức đau đớn. Dowon hét lên một tiếng ngắn. Jang Jin Won, người đang phê thuốc và không thể kiểm soát được sức mạnh. Hắn ta hành động như thể mục tiêu duy nhất của mình là đưa Dowon vào trạng thái ảo giác tương tự.

"Đừng nói nhảm. Tôi không có ý định thả anh ra cho đến khi tôi nhận được thông tin đó. Ý tôi là, hãy tận hưởng nó đi. Bác sĩ? Tại sao anh lại nhàm chán như vậy, mẹ kiếp, hãy vui vẻ chút đi!"

"Đừng làm vậy!"

Jang Jin Won tóm lấy cánh tay của Dowon khi anh cố gắng trốn thoát, nhìn xung quanh. Hắn hét to với những người đang quan sát Dowon với ánh mắt tò mò.

"Bác sĩ nói rằng không khí bây giờ không thú vị gì hết. Tôi sẽ thưởng cho ai có thể khiến anh ta thích thú!"

Mọi người reo hò trước tuyên bố của Jang Jin Won. Những người ngồi trên bàn đã tập trung lại và tiến đến gần Dowon. Chỉ còn lại Adam cầm chai rượu và đứng nhảy một mình.