Bầu không khí nhanh chóng dịu đi khi có hơi rượu. Những người say khướt đang nói chuyện ầm ĩ. Những câu chuyện về các trận chiến trong quá khứ, tình trạng hiện tại của các Order khác và những kế hoạch trong tương lai đã được trao đổi qua lại.
Không giống như Yoogeun, có tửu lượng của một người bình thường, bữa tiệc rượu của những người thức tỉnh đã vượt xa lẽ thường. Mỗi khi họ nâng cốc chúc mừng, họ lại uống cạn cả chai chứ không phải cạn ly. Cậu tự hỏi liệu có nên gọi nó là buổi nhậu nhẹt hay không. Những chai rượu rỗng chất đống trên bàn với tốc độ đáng báo động.
Yoogeun ngồi lặng lẽ bên cạnh Shinjae trong suốt thời gian đó. Hầu hết những câu chuyện qua lại đều là những điều cậu không biết. Ngoài ra, những thợ săn muốn nói chuyện hoặc chúc rượu với Shinjae liên tục đến bàn của họ. Không có gì để làm nhưng cậu vẫn ngồi yên đó.
Cậu lặng lẽ ngồi cụp mắt xuống và uống cạn khi chiếc ly trước mặt được rót đầy. Bất cứ khi nào Shinjae đưa thứ gì đó lên miệng trong những lúc rảnh rỗi để cho Yoogeun ăn, cậu đều nhận chúng mà không nói một lời. Shinjae thỉnh thoảng sẽ xoa đầu hoặc hôn lên má cậu, trong khi cậu chỉ lơ đãng gật đầu với tất cả những gì anh ấy thì thầm bên tai.
Cậu cảm thấy kì lạ. Vài tháng trước liệu cậu có thể nào tưởng tượng được rằng mình sẽ ở nơi này với những người này không? Cậu chưa bao giờ hình dung ra tương lai sau cái chết của anh trai mình và của Almuten. Việc sống sót qua mỗi ngày đã là quá nhiều. Cậu đã quen với một thế giới mà ở đó, ngoại trừ anh trai và bản thân mình, tất cả đều là kẻ thù của cậu.
Yoogeun ngồi yên như một con chó quân sự được huấn luyện tốt trong hàng chục phút cho đến khi cậu buồn chán. Cậu bắt đầu bồn chồn với những đầu ngón tay, nhẹ nhàng đung đưa chân qua lại dưới gầm bàn. Gót giày đen của Yoogeun gõ nhẹ vào đáy ghế sofa. Cậu nghĩ rằng mình nên mua một khẩu súng, không, một khối lập phương.
Đó là một hành vi trẻ con không phù hợp với trang phục người lớn của cậu. Như một đứa trẻ theo người lớn đi uống rượu. Người ngoài cuộc sẽ không bao giờ nhận ra cậu là một Guide đã kiên cường chịu đựng và sống sót trong hố sâu đầy chết chóc và điên loạn chỉ với một khẩu súng trên người.
Những người chỉ nhìn thấy cậu từ xa có thể nghĩ rằng Yoogeun là chú chó trung thành của Shinjae. Một Guide trung thành, người đã cống hiến cả cơ thể và trái tim của mình cho cấp trên. Nhưng thực tế không thể sai lầm hơn. Chính Yoogeun đang giữ dây xích của Shinjae và Shinjae sẽ là con thú có thể dễ dàng cắn đứt dây xích bất cứ lúc nào, nhưng anh ta lại giả vờ không làm vậy, vẫy đuôi nhẹ nhàng như thể mình là một con cáo cưng.
Sau đó, một người đã theo dõi Yoogeun từ xa cẩn thận tiến lại gần cậu.
"Chào buổi tối. Guide-nim."
Yoogeun quay sang nơi có tiếng nói với đôi má hơi đỏ. Sau khi kiểm tra khuôn mặt của đối phương, đôi mắt cậu mở to hết cỡ.
"Ah..."
Một cô gái với mái tóc dài buộc gọn gàng trên vai. Người mà cậu từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại đang đứng trước mặt cậu. Hyunji cười ngượng nghịu.
"Tôi nên chào hỏi đàng hoàng, nhưng cơ thể tôi như thế này... xin lỗi về điều đó."
Một chiếc nạng kim loại đỡ trọng lượng của cô ấy thay cho chiếc chân bị mất. Cô giơ bàn tay còn lại lên và vờ như cầm một chiếc cốc và uống.
"Cậu muốn có một tách cà phê không?"
Yoogeun và Hyunji đi ra cửa sau của cửa hàng và đứng dựa vào bức tường trong con hẻm. Ở trong đại sảnh ồn ào nồng nặc mùi rượu mấy tiếng đồng hồ, cậu hít thở không khí trong lành bên ngoài, cảm giác như mình sẽ sống lâu thêm một chút. Cả hai cầm trên tay tách cà phê nghi ngút khói. Menu tại cửa hàng của Heesoo có mọi thứ mà cậu ấy có thể nghĩ ra, và tất nhiên, bao gồm cả cà phê.
"Cậu có khỏe không?"
"Vâng. Nuna thì sao? Ah, em không có ý đó, không..... em xin lỗi."
"Tại sao... À, vì cái chân của tôi à? Haha, không sao đâu. Khoảng tháng sau tôi sẽ được lắp chân giả."
"Tháng sau?"
"Lần trước số lượng người bị thương quá nhiều, nói thật thì chúng tôi được tiếp nhận khá sớm so với những nơi khác. Mọi việc đều do Chỉ huy trưởng cùng Phó chỉ huy lo liệu. Có người còn phải đợi hơn một năm, mọi chuyện đều ổn cả."
Yoogeun có rất ít kinh nghiệm trong việc an ủi bất cứ ai. Điều đó nghe có vẻ tốt đẹp. Tôi xin lỗi. Không ai trong hai người dường như phản ứng lại một cách thích hợp. Nên cậu chỉ nhấm nháp cà phê trong im lặng. Cậu cảm thấy đau khổ như khi nghĩ rằng Hessoo đã bị mù hoàn toàn. Latte vanilla với nhiều siro hơi đắng trên lưỡi cậu.
"Guide-nim."
"Vâng."
"Chỉ huy trưởng của chúng ta, à, anh ấy nói rằng anh ấy không còn là thế nữa, nhưng, ừm, bây giờ tôi sẽ chỉ gọi anh ấy là Chỉ huy trưởng. Tại sao cậu lại chọn ở lại với anh ấy? Tất nhiên, anh ấy có vẻ đối xử rất tốt với Guide-nim. Nhưng ý kiến của bản thân cậu cũng rất quan trọng."
"....."
"Có phải Guide-nim ..... thích anh ấy không?"
Yoogeun đã không đáp lại trong một lúc lâu. Dựa lưng vào bức tường cứng với khuôn mặt vô cảm, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào khung cảnh ban đêm trên các tòa nhà và dây điện kéo căng. Những biển hiệu đèn nê-ông nhấp nháy sáng choang, vô số ô tô bật đèn pha phóng đi như muốn xua đuổi bóng tối đang nhấn chìm thành phố. Ly latte vanilla trên tay cậu nguội lạnh từng chút một trong không khí ban đêm. Có lẽ cô ấy đã hỏi một câu hỏi thô lỗ chăng? Hyunji trở nên bồn chồn. Đó là lúc cô nghe thấy một tiếng cười nhẹ từ Yoogeun.
"Không phải là vấn đề đơn giản thích hay không thích."
"....."
"Anh ấy nợ tôi rất nhiều. Đủ để anh ấy dâng hiến cả cuộc đời cho tôi. Cho đến khi anh ấy trả hết nợ, cho dù anh ấy có cố gắng rời đi... Tôi sẽ không cho phép điều đó. Tôi không thể."
Tay cầm tách cà phê của cậu siết chặt. Bề mặt tĩnh lặng của ly latte hơi rung lên với một vệt nước nhỏ. Yoogeun hạ tầm mắt khỏi cảnh đêm trước mặt và tiếp tục nói như thể khắc ghi chúng vào tim.
"Anh ấy là của tôi. Giống như tôi là của anh ấy."
Gió đêm thổi mát rượi. Trước khi cậu kịp nhận ra, những lọn tóc mái khá dài của cậu đã đung đưa và cọ vào vết sẹo trên mí mắt. Ngay sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
"Bữa tiệc chia tay vui vẻ cuối cùng cũng đã kết thúc."
Shinjae đang dựa vào tường và nhìn về phía họ. Anh ấy cao hơn Yoogeun khoảng nửa gang tay, vậy nên với Hyunji, anh ấy còn cao hơn rất nhiều. Sau khi ngước nhìn anh với cằm ngửa lên hết mức có thể, Hyunji vội vàng cúi đầu xuống.
"À, chào buổi tối thưa ngài."
"Không cần quá trịnh trọng đâu, hiện tại tôi chỉ là dân thường thôi."
Shinjae mỉm cười và để Hyunji vào trong. Yoogeun đã đứng đờ người suốt thời gian đó. Anh ấy có nghe thấy những lời cậu nói trước đó không?
"Yoogeun ah?"
"....."
"Anh đã cho phép em chơi với những người khác bao nhiêu tùy thích. Tại sao bây giờ em lại không nhìn anh?"
Yoogeun vẫn không nhìn lại. Shinjae không chắc là cậu ấy đang lo lắng hay xấu hổ, nhưng anh có thể thấy những sợi lông tơ sau gáy cậu dựng đứng trên cổ áo sơ mi trắng. Anh biết rằng nếu anh đột ngột đặt tay lên gáy, Yoogeun sẽ nhảy dựng lên như một con thú nhỏ bị gãy chân. Anh nghĩ tốt nhất anh nên dùng năng lực để xoa dịu cậu. Đó là một dòng suy nghĩ khá phi lý mà một người bình thường sẽ không bao giờ có.
Shinjae hiếm khi sử dụng năng lực để làm những việc bình thường. Sẽ không có phương pháp nào thuận tiện hơn khả năng ngoại cảm khi điều khiển mọi thứ ra xa hoặc nhấn công tắc, nhưng anh ấy luôn kiềm chế việc sử dụng năng lực đến mức ám ảnh, và thay vào đó, anh luôn tự mình vận động cơ thể.
Lý do rất đơn giản. Bởi vì một "người bình thường" sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện làm những việc như thả trôi các vật thể trong không trung mà không chạm vào nó bằng một đầu ngón tay. Sau khi rời khỏi Trung Tâm, Shinjae đã nghiên cứu con người một cách ám ảnh. Cách "người bình thường" nói và suy nghĩ, cách họ thể hiện bản thân, cách họ cử động các cơ bắp khắp cơ thể. Anh ấy phải học những điều mà mọi người đều học được một cách tự nhiên từ khi sinh ra, từng thứ một, trực tiếp, thông qua sách vở và video.
Chỉ có hai trường hợp anh ấy quyết định lạm dụng năng lực một cách không kiềm chế khi không ở giữa trận chiến. Một lần khi ai đó bất cẩn chạm vào Yoogeun và..... khi Yoogeun lần đầu tiên xuất hiện trước mặt anh. Lần đó anh ấy đã bị đẩy đến giới hạn sau khi không thể nhận được guiding trong nhiều năm theo nghĩa đen. Anh chưa bao giờ sử dụng năng lực cho một việc tầm thường như chạm vào một ai đó trong tầm với nếu anh vươn tay ra. Nhưng bây giờ thì sao?
Anh di chuyển một bàn tay vô hình về phía sau cổ của Yoogeun. Thật bất ngờ, không có phản hồi. Ngoại cảm không hoạt động. Năng lực mà anh ấy có từ khi sinh ra, đôi khi anh còn cảm thấy thoải mái sử dụng hơn cả tay chân của chính mình. Như thể tất cả những ngọn đèn luôn tỏa sáng đến mức đau đớn bất kể ngày đêm, dường như đã vụt tắt trong giây lát. Sau vài giây chìm trong bóng tối tĩnh lặng, năng lực đó đã hoạt động trở lại như thể nó chưa từng xảy ra.
"... Ah."
Shinjae thốt lên một tiếng cảm thán ngắn. Yoogeun, cảm thấy kỳ lạ khi người đàn ông phía sau không cử động, sau đó mới quay đầu lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh không thể sử dụng được năng lực của mình."
"Gì cơ?"
"Chỉ trong chốc lát, nhưng... nó đã biến mất."
"....."
"Những người không thức tỉnh luôn cảm thấy như vậy sao? Tất cả mọi người trên thế giới này, chẳng lẽ đều sống như thế này cả đời?"
Shinjae thì thầm một cách trống rỗng. Như bị mê hoặc. Yoogeun nhận thấy một vệt đỏ nhẹ trên gò má trắng trẻo của anh. Cậu nhận ra đó có thể không phải là ánh sáng phản chiếu từ bảng hiệu đèn neon màu đỏ. Dù nghĩ là không thể nhưng Yoogeun vẫn hỏi.
".....Anh say à?"
"À, đúng rồi. Anh nghĩ là anh say rồi. Phải... Anh say rồi. Những người khác cũng vậy."
Shinjae nắm lấy tay Yoogeun và đặt gò má mình. Đôi má mịn màng chạm vào lòng bàn tay cậu , rõ ràng là rất nóng. Hầu như những người thức tỉnh hiếm khi say xỉn. Trong trường hợp của Shinjae, trừ khi anh đổ cả gói ma túy vào một ly rượu mạnh, nếu không anh ấy sẽ không cảm thấy gì cả.
Một kẻ thức tỉnh cấp S như anh đã say khướt với thứ rượu tầm thường. Và trong một khoảnh khắc năng lực của anh đã ngừng hoạt động. Kết hợp cả hai, kết luận đã rõ ràng. Năng lực của Shinjae đang dần biến mất. Cũng như Erewhon, đã hoàn thành sứ mệnh của mình, lựa chọn không còn tồn tại.
"Em biết gì không? Lúc trước đã có một mớ hỗn độn. Chan-ie đã say rượu và đuôi và móng vuốt của cậu ấy bật ra. Em nên chứng kiến cảnh đó."
Năng lực vô song mà anh ấy có trong suốt cuộc đời đã biến mất trong một khoảnh khắc ngắn, nhưng thay vì lo lắng, Shinjae lại có vẻ hạnh phúc.
"Đây là lần đầu tiên anh say rượu .... không tệ lắm."
"Là vậy sao?"
"Ừm. Bây giờ anh nghĩ anh đã biết tại sao Yoogeun-ie của anh trở nên yếu mềm mỗi khi em ấy uống rượu rồi."
"Không, chuyện đó. Haa..... đừng trêu chọc em nữa."
"Ngay cả bây giờ, hãy nhìn xem. Mềm mại và dịu dàng."
Một ngón tay dài mân mê dái tai của Yoogeun. Biểu cảm của Yoogeun ngày càng dữ dằn hơn.
"Anh cũng không có tư cách để nói về thói quen uống rượu của người khác đâu."
"Tại sao?"
Ngay lúc đó, khuôn mặt của Yoogeun, vốn đanh lại như thể cậu ấy sẽ nổi giận ngay lập tức, giãn ra. Khóe mắt cong lại và cậu phá lên cười. Cậu cười rất tươi, lúm đồng tiền hiện rõ trên má. Shinjae nghĩ khi Yoogeun cười trông cậu còn trẻ hơn nữa. Sau khi đoàn tụ ở một thành phố xa xôi, đôi khi Yoogeun sẽ mỉm cười trước mặt anh. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy cười rạng rỡ như vậy. Shinjae như ngừng thở.
"Thành thật mà nói, anh trông thật đáng thương."
Yoogeun nói, đặt tay lên trên bàn tay đang nghịch dái tai của Shinjae. Giọng nói của cậu, vẫn còn một chút tiếng cười, sống động và dịu dàng hơn nhiều so với bình thường. Shinjae, người đã quên thở cho đến lúc đó, cười theo cậu như thể anh không kìm nén được.
"Ý em đáng thương là sao..... Em đùa anh à? Cái miệng của ai lại phát ra những âm thanh dễ thương nữa rồi?"
"Tại sao anh nghĩ rằng em đang đùa?"
"Anh đẹp ngay cả khi say."
"Em không biết đấy."
"Sao em xấu tính với anh thế?"
"Em sẽ dừng lại nếu anh cư xử tử tế."
"Ưm, nếu em cứ làm thế, anh sẽ bị tổn thương đấy."
"Đáng đời anh. Và dù sao thì anh cũng không bị tổn thương."
"Em đã nói anh là của em, thế sao lại đối xử với anh như vậy?"
".....Anh nghe thấy những gì em nói lúc trước à?"
Shinjae cúi đầu xuống ngay khi câu hỏi kết thúc.
"Yoogeun-ah..... Guide của anh."
Anh ép sát Yoogeun vào giữa bức tường và anh. Một hình bóng bao trùm lên Yoogeun. Cảm giác khủng hoảng bùng lên, mặc dù đã quá muộn.
"Em không biết à? Nỗi ám ảnh vụng về của em kích thích anh nhiều biết bao nhiêu."
"Nếu anh say rồi thì hãy về nhà nào, ức."
Cà vạt của Yoogeun bị kéo sát, cắt đứt lời nói của cậu. Đôi môi nứt nẻ của anh phủ xuống đôi môi ẩm ướt của Yoogeun, ấm lên vì cà phê nóng. Mặc dù Shinjae đã hơi cúi đầu xuống, nhưng vẫn có sự chênh lệch về tầm mắt, nên cậu ngửa cằm và kiễng chân lên. Yoogeun bám vào vai anh, và hầu như không thể giữ vững cơ thể đang đung đưa của mình. Cậu cảm thấy như có hơi nóng bốc lên trong đầu, khiến cậu không thể suy nghĩ thấu đáo. Yoogeun cuối cùng cũng nhận ra rằng mình cũng không có tư cách để la mắng người đàn ông trước mặt chỉ vì anh ấy say.
Ánh đèn thành phố lướt qua như một chiếc kính vạn hoa phủ lên hai người đang quấn lấy nhau trong con ngõ hẹp. Những ngôi sao lần lượt mọc lên trên bầu trời đêm lấp lánh qua những vết nứt trên các tòa nhà cao tầng.