Cuộc nhậu kéo dài đến quá nửa đêm cuối cùng cũng kết thúc. Cuối cùng, Heesoo không thể kiểm tra giới hạn thẻ của Shinjae. Cậu trả lại thẻ trong khi lầm bầm ủ rũ rằng cậu nên bán toàn bộ cửa hàng này.
"Hôm nay vui lắm."
"Bảo trọng!"
"Tạm biệt."
Nhiều lời chào đến và đi. Đội 1 cũng không ngoại lệ.
"Tôi cũng về đây. Nếu về nhà muộn hơn thế này, tôi sẽ lại bị cằn nhằn mất."
Chan lúng túng xoa xoa sau đầu. Anh ấy có vẻ xấu hổ khi viện cớ bằng lời cằn nhằn của cha mẹ dù đã trưởng thành.
"Hyung, tại sao lần này anh không nói những lời tạm biệt sến sẩm đó nữa? Chúng ta.....đừng..... đừng bao giờ gặp lại nhau nữa..... Khụ. Ức."
"Sao mày không câm cái mồm chết tiệt đó đi, ừm? Còn cậu, Baek Yoogeun..... Không, không có gì đâu. Tạm biệt."
Chan, người trông như có điều gì đó muốn nói với Yoogeun, quay lại với khuôn mặt ửng hồng rõ rệt. Cuối cùng, anh ấy quyết định không xin số điện thoại của cậu. Anh cảm thấy muốn cắn đứt lưỡi mình khi nghĩ đến việc nhắn tin cho Yoogeun bằng những câu từ đại loại như "Cậu đã dậy chưa?" vào sáng sớm.
Taein cũng ở gần lối vào, chào tạm biệt những người khác. Họ thấy tay anh ấy không đeo găng, vỗ nhẹ vào vai nhiều người và thậm chí còn bắt tay. Dù vẫn không nhiệt tình lắm, nhưng đó là những cái đụng chạm không hề tỏ ra chán ghét. Yoogeun tự hỏi ai trong số những người có mặt ở đây hôm nay sẽ rời đi mãi mãi, hay ai sẽ quyết định ở lại cùng Taein và tiếp tục làm thợ săn?
"....."
Taein, người đã chú ý đến ánh mắt của cậu, nhìn về phía này. Anh cụp mắt xuống như thể đang nuốt một tiếng thở dài, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với cậu. Shinjae đã nhường lại toàn bộ quyền hành cho anh ấy, và giờ đây trách nhiệm nặng nề hơn bao giờ hết, nhưng lạ lùng thay, anh ấy trông như thể trút bỏ được những thứ luôn đè nặng trên vai.
"Yoogeun hyung. Cho em số điện thoại đi."
Hessoo bám lấy Yoogeun, khoác tay anh và thì thầm. Đó là khi anh nhận ra hai người họ không còn ngang tầm mắt. Hessoo, người từng có cùng chiều cao với Yoogeun, giờ đang nhìn xuống anh ấy. Hessoo dường như đã cao hơn một chút ngay cả khi trải qua khoảng thời gian khốn khổ đó.
"Số của tôi?"
"Em biết là đã có Chỉ huy trưởng rồi, nhưng chung sống với một người đàn ông thì hơi nhàm chán đúng không? Anh thậm chí sẽ phát ngán với những chiếc bánh hạnh nhân xinh xắn nếu cứ ăn chúng hàng ngày. Có thể sẽ có một ngày hyung muốn lăn lộn với một người chàng trai trẻ tuổi hơn. Giống như tận hưởng cảm giác hồi hộp khi ngoại tình. Chỉ cần nhớ rằng em luôn luôn sẵn sàng."
"....."
Đó là lời nhận xét mà anh ấy thậm chí không biết điểm khởi đầu từ đâu. Bất chấp điều đó, Hessoo nhanh chóng lấy điện thoại của Yoogeun và nhập số điện thoại của cậu ta vào. Sau đó, cậu gọi cho chính mình từ điện thoại của Yoogeun để lưu nó.
"Ah, hyung đã biết là em ổn với việc chia sẻ mà. Em sẽ còn thích thú hơn nếu đối phương là hoa đã có chủ. Hyung, hãy gọi cho em nếu anh muốn một người thứ ba tham gia cùng khi anh làm tình với Chỉ huy trưởng....."
Anh không thể nghe thêm được nữa. Yoogeun dùng giày đá mạnh vào ống chân Hessoo. Ah yaya. Hessoo cuối cùng cũng lùi lại với một tiếng hét đau đớn.
Dù muốn hay không, những người từng sống chung dưới một mái nhà đã phân tán theo hướng của riêng họ. Nghe Hessoo yêu cầu anh liên lạc với mình bằng một tai và ngay lập tức bỏ chúng ra khỏi tai kia, Yoogeun cũng bước ra ngoài. Shinjae nắm tay cậu một cách tự nhiên.
Cuối cùng, họ đi dạo trên phố trong tiết trời mát mẻ về đêm với lý do là khó có thể lái xe sau khi say rượu. Trong một thời gian dài, thậm chí không có một cuộc trò chuyện nhỏ nào. Sau khi đi bộ qua khu trung tâm nhộn nhịp và những con phố tập trung các tòa nhà văn phòng, một cây cầu lớn hiện ra trong tầm mắt. Cây cầu bắc qua dòng sông rộng lớn và hình ảnh phản chiếu của cảnh đêm của thành phố trên mặt nước tối đen thật rực rỡ.
Có một tấm biển đặt trước cây cầu, nơi có vô số xe cộ qua lại. Cầu Hwang An. Yoogeun nhìn lên, và Shinjae, đi bên cạnh, bắt gặp ánh mắt của cậu. Một nụ cười rạng rỡ nở trên môi anh.
"Em có muốn đi bộ không?"
".....Vâng."
Không giống như con đường đầy xe hơi, không có người nào trên lối đi dành cho người đi bộ ở sát mép cầu. Một cơn gió mạnh từ xa thổi qua con sông rộng, lướt qua những con sóng và ập vào Shinjae và Yoogeun. Chiếc áo vest phấp phới như cờ, một tiếng ù vang vọng bên tai. Trước khi họ kịp nhận ra, tiết trời đã vào cái mùa mà không khí ban đêm lạnh lẽo như băng. Yoogeun khom vai và nhăn mặt lại vì cái lạnh cắt da cắt thịt.
"Yoogeun à."
Một thứ gì đó ấm áp và nặng nề đè lên vai cậu. Đó là chiếc áo khoác mà Shinjae đang mặc bên ngoài áo sơ mi của anh ấy. Yoogeun ngay lập tức cởi áo khoác của anh ra và cố gắng trả lại.
"Em ổn..."
"Em khỏe vậy sao? Mặc vào đi."
"....."
Yoogeun im lặng và khép vạt áo lại. Kích thước không vừa vặn nên đường vai trễ xuống, ống tay áo che mất mu bàn tay của cậu. Nó chỉ là một chiếc áo, nhưng có cảm giác như cả cơ thể cậu ấy được bao bọc trong vòng tay của Shinjae.
Cây cầu lấp đầy tầm nhìn của họ giống như một bộ xương bị bỏ lại bởi sinh vật khổng lồ ở thế giới khác. Bầu trời đêm phía sau đầy sao. Sau khi bị thảm họa quét qua, những thứ không được nhìn thấy trong nhiều năm đã quay trở lại với thế giới. Bầu trời quang đãng và không có bụi mịn che khuất những vì sao. Điều này cũng sẽ biến mất sớm muộn khi công việc khôi phục diễn ra sôi nổi và các nhà máy mới được xây dựng.
Vô vàn ngôi sao đang ẩn nấp trên đầu. Dưới này, trong đêm khuya, họ có thể nghe thấy tiếng sóng lăn tăn của dòng sông. Những vì sao và mặt nước đen tuyền. Thoạt nhìn, đó là khung cảnh giống với Mazzaroth một cách kỳ lạ.
Yoogeun vẫn chưa rũ bỏ hoàn toàn những ký ức về thời điểm đó. Thỉnh thoảng, cậu lại bị mắc kẹt trong những cơn ác mộng khi nước biển ngập trời đổ xuống đầu, nhấn chìm cậu. Mặt trời không bao giờ mọc trong những giấc mơ khủng khiếp đó. Chỉ có biển gầm thét, không khí ẩm ướt, ngột ngạt và nền đá đen lạnh lẽo.
Biển sâu vẫy gọi cậu, nhẹ nhàng đung đưa mặt nước mỏng manh, quyến rũ cậu. Hãy đến đây, nơi có tất cả và không có gì tồn tại, bước một bước gần hơn, nhúng chân vào làn nước êm dịu và cuối cùng cậu sẽ thấy bình yên.
Bất cứ khi nào điều đó xảy ra, Yoogeun lại nghĩ về giá trị của mạng sống mà cậu đã cố gắng cứu. Về món nợ mà Shinjae vẫn nợ cậu. Chỉ sau đó, như thể xua đuổi rêu phong từ biển sâu đang lan đến tim và phổi, cuối cùng cậu mới có thể mở mắt ra, thở ra một hơi dài nặng nề.
"Mục tiêu ban đầu của anh không chỉ là giết chết Almuten. Anh muốn giết tất cả những người thức tỉnh và Guide trên thế giới này, và cuối cùng là tự sát."
Mái tóc sáng màu của Shinjae tung bay không ngừng trong gió sông. Tóc của anh sáng màu đến mức trông như bạc hơn dưới ánh đèn rực rỡ. Hơn hết, với làn da trắng ngần, anh ấy dường như đang ôm lấy tất cả những ánh đèn lung linh của thành phố. Một vệt sáng màu cam chiếu xuống trán, sống mũi và một vệt xanh lam ở phía bên kia. Bóng của lông mi cũng phủ một màu xanh tím xuống gò má.
Nhìn anh, Yoogeun nhớ lại ảo ảnh mà cậu đã trông thấy ở điện thờ. Woo Shinjae, 18 tuổi mà cậu gặp gỡ trên cầu Hwang An. Giống như một con búp bê bằng gốm được điêu khắc tinh xảo, lơ đãng đứng đó như thể được ai đó đặt cố định tại chỗ. Lúc đó gió cũng mạnh như bây giờ.
"Nhưng dù cố gắng thế nào, anh cũng không thể giết em. Anh muốn em sống sót bằng bất cứ giá nào. Và nếu anh cứu sống em, anh sẽ phải cứu cả thế giới mà em sẽ sống, vậy nên..... anh muốn kết thúc tất cả bằng cách chết một mình."
"Em đã không để điều đó xảy ra."
Đó là sự trả thù tàn nhẫn nhất mà Yoogeun có thể trao cho anh. Cho đến bây giờ và trong tương lai, sẽ không có ai khác có thể làm lung lay và xoay chuyển thế giới của Shinjae như cậu.
"Nhân tiện, Yoogeun ah."
Shinjae đột nhiên thay đổi biểu cảm và chìa tay ra với một nụ cười.
"Dạ?"
"Điện thoại của em."
"Sao đột nhiên lại nhắc đến điện thoại của em?"
"Không phải lúc nãy em đã lưu số của Hessoo hay sao?"
Hai tay anh dễ dàng thọc vào túi áo khoác của cậu, mò mẫm hai bên hông và đùi, rồi lấy điện thoại di động từ túi quần ra. Anh chỉ cầm nó bằng ngón trỏ và ngón cái như thể đang nhặt một thứ bẩn thỉu. Yoogeun bị bỏ lại trong sự bàng hoàng, và muộn màng đoạt lại nó từ anh trễ mất một nhịp.
"Trả lại đây."
"Ừm, anh không muốn."
"Ngay lập tức!"
"Có muốn anh mua cho em điện thoại mới không? Thứ này dơ bẩn rồi, sao em không vứt đi? Chúng ta có thể quẳng ngay xuống sông."
"Đâu cần thiết. Đấy chỉ là một số điện thoại thôi mà."
"Chỉ là một số điện thoại?"
Shinjae hơi cau mày và cho cậu xem điện thoại di động của mình. Thông tin liên lạc mà Hessoo đã lưu trong điện thoại cậu được hiển thị trên màn hình.
[Tình nhân số 1 của Hyung]
Bên cạnh đó còn có một trái tim.
"Em vẫn có thể nói như vậy sau khi nhìn thấy thứ này?"
"....."
Tên khốn đó, Yoogeun nghiến răng. Bỏ trái tim sang một bên, nhưng từ "số 1" thậm chí còn nực cười hơn. Điều đó có nghĩa là sẽ có số 2 và số 3 à?
Shinjae cũng kiểm tra thông tin liên lạc của anh ấy. Sau đó, anh cười phá lên trước ba chữ cái đơn giản mà Yoogeun đã lưu lại. Anh nhìn xuống cậu, làm bộ mặt ủ rũ.
"Em yêu..... em định thế nào?"
"Trả lại cho em."
Yoogeun nghiến răng và chìa tay ra. Shinjae nhanh chóng giơ cao bàn tay cầm điện thoại. Vì chênh lệch chiều cao nên dù cậu có với đầu ngón tay ra bao nhiêu thì cũng không thể chạm tới điện thoại của mình. Thay vào đó, tư thế bắt đầu giống như cậu đang ngả vào vòng tay của Shinjae, ôm lấy anh ấy.
"Vậy còn anh thì sao?"
"Hửm?"
"Anh lưu tên em là gì?"
Shinjae im lặng trong vài giây, rồi chớp mắt một cách đáng thương.
".....em yêu. Bây giờ điều đó có còn quan trọng không?"
Cậu biết là đã có chuyện gì đó khi một gã lúc nào cũng ứng xử một cách trơn tru lại phản ứng như thế này.
Ít ra thì Yoogeun cũng lưu tên anh ấy, chứ Shinjae chắc không lưu số của đối phương. Cậu đã nhận thấy khi nhận cuộc gọi từ Taein. Thậm chí không phải người lạ, đấy là Phó chỉ huy trưởng, vậy mà cuộc gọi đến không hiển thị tên mà chỉ có những con số. Rõ ràng là anh ấy cũng không lưu số của Yoogeun.
"Điều đó quan trọng. Bởi vì em sẽ xem xét và quyết định có nên đánh anh một trận hay không."
"Guide của anh thực sự rất nóng bỏng. Anh ước gì em ấy cũng có thể như vậy trên giường."
"Có muốn em làm cho anh thực sự nóng không?"
"Ừm?"
"Nếu ăn hai hoặc ba viên đạn, anh sẽ bị đốt cháy ngay cả khi không thích nó."
"Nếu em định cho anh ăn, em có thể cho anh thứ gì khác ngoài đạn không? Anh hứa sẽ liếm và nuốt hết."
"Trả điện thoại cho em."
Yoogeun bắt đầu lục tung các túi áo choàng mà cậu đang mặc. Tuy nhiên cậu không thể tìm thấy nó. Cậu mím môi và lườm Shinjae, trước khi bất ngờ lao vào anh, nhắm vào túi quần của Shinjae. Cũng giống như lúc anh đã làm với cậu.
Nhưng cậu vẫn không đạt được mục đích. Bởi vì, như thể anh ấy đã chờ đợi điều đó, Shinjae ngay lập tức ôm lấy eo cậu và nhấc bổng cậu lên. Yoogeun vung vẩy chân sau khi bất ngờ bị nhấc bổng lên không trung.
"Chờ, chờ một chút..."
"Bộ vest không thoải mái sao? Yoogeun à. Em đã mặc nó cả ngày rồi. Chúng ta hãy về nhà, thay quần áo và nghỉ ngơi nào."
"Đợi chút. Vậy là gì? Cái tên của em mà anh đã lưu."
Shinjae áp trán mình vào trán Yoogeun và thì thầm.
"Bí mật."
Vẫn không bỏ cuộc, Yoogeun kiên quyết hỏi lại. Lần này, thay vì trả lời, những nụ hôn nhỏ rơi xuống thái dương và mí mắt cậu. Sau khi phản kháng thêm vài lần nữa, Yoogeun nhanh chóng ngậm miệng lại với vẻ mặt chua chát và quay đầu đi. Cùng với đó, cậu không nhận ra Shinjae đang cố gắng kìm lại tiếng cười một cách tuyệt vọng.
Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Em biết anh cũng không muốn em tha thứ. Và em cũng sẽ không cầu xin anh tha thứ. Sau này và mãi mãi.
Đôi khi họ có thể đả kích đối phương trong cơn giận dữ, cào, cắn, lườm nhau với sát khí trong mắt. Tuy nhiên, họ đã yêu nhau. Với trái tim thắp sáng sao trời, một tình yêu méo mó vặn vẹo giống như bầu trời và mặt đất mà loài cá mù dưới biển sâu hằng mơ ước, nhưng đó là điều họ sẽ không bao giờ nhận ra.
Họ đã đến đầu kia của cây cầu dài. Nhưng không chuyện có gì xảy ra. Dòng sông vẫn phẳng lặng, dòng xe tấp nập qua lại, gió vẫn gào lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Hình ảnh phản chiếu của cây cầu Hwang An cùng với thành phố về đêm đang nhảy múa thanh bình trên mặt sóng đung đưa, dần xa mờ sau lưng họ.
Những ánh sao mà ngay cả ngọn đèn nhân tạo cũng không thể che khuất đổ bóng dài dưới chân hai người đi cạnh nhau. Bóng của họ không quá hoàn mỹ, vấy bẩn đầy những tạp chất. Tuy nhiên, vẫn có cả một hành trình dài chứa đựng trong đó. Một cuộc hành trình đằng đẵng và gian khổ, tìm kiếm ánh sáng từ đáy vực sâu và cuối cùng cũng lên được mặt nước.
Những ngôi sao nhìn từ bên ngoài vực thẳm thật rực rỡ.
-------------------------- Ad Astra kết thúc - Hoàn chính truyện -----------------------
P/s: Tên của extra 2 là Ad Astra, có nghĩa là vươn tới những vì sao, ẩn dụ cho sự bất tử hoặc vĩnh hằng.