Chereads / Vực thẳm - Profundis (BL) / Chapter 106 - Chương 105. Một mình anh là đủ (Extra 2)

Chapter 106 - Chương 105. Một mình anh là đủ (Extra 2)

Với tất cả những chiếc chăn quấn quanh người như một cái kén, Yoogeun nhẹ nhàng trở mình và vùi mặt vào chiếc gối mềm mại. Như thể gối của mình là chưa đủ, cậu còn ôm chặt chiếc gối của Shinjae bằng cả hai tay. Như thể cái gối chính là Shinjae. Ánh nắng dịu dàng rơi xuống đôi má trắng trẻo của cậu. Ý thức trỗi dậy khi cậu cảm nhận được ánh sáng chiếu ở bên kia mí mắt đang nhắm nghiền.

"Em có ngủ ngon không?"

Một giọng nói dịu dàng vang lên trên đầu. Nhưng cậu không hiểu người đó đang nói gì. Yoogeun, vẫn quấn trong chăn, lăn về phía nơi cậu nghe thấy âm thanh. Không lâu sau, trán cậu đập vào cái chân đang ngồi ở mép giường.

"Yoogeun-ah?"

Nghe như có ai đó đang gọi tên cậu..... Nhưng cậu không chắc chắn lắm. Cậu chỉ muốn ngủ thêm. Đó là lúc cậu nghe thấy một tiếng cười như tiếng chuông ngân khe khẽ. Yoogeun di chuyển đầu lên trên đùi, cau mày, không thể mở mắt. Phần đùi hơi cao và khó ngủ nên hiển nhiên là không thoải mái. Yoogeun dịch chuyển đầu lên cao hơn, tìm kiếm một chỗ dựa thoải mái. Một ngón tay thon dài gõ nhẹ vào má cậu, đang bị tấm chăn che khuất một nửa.

"Guide của anh rất tích cực. Đã tìm kiếm thứ này ngay khi vừa thức dậy mà không hề mở mắt."

"....."

"Đêm qua em nằm mơ thấy mình mút hàng của anh à? Hay là em chỉ muốn bú mút nó ngay bây giờ?"

Yoogeun ngay lập tức tỉnh táo trước những lời lẽ tục tĩu được ném ra một cách thờ ơ. Cả sống lưng cậu lạnh toát. Cậu dụi mắt bằng mu bàn tay và ngồi dậy, vẫn cau mày. Tấm chăn cuộn tròn quanh người trượt xuống giường, để lộ mái tóc đen nhánh rối bù. Đó là bộ dạng hoàn toàn luộm thuộm trái ngược với đôi mắt trông có phần hung dữ với cái cau mày. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình là người có thói quen xấu khi ngủ, cũng chưa bao giờ bị chỉ ra về điều đó, nhưng kỳ lạ thay, mỗi khi tỉnh dậy, sẽ có một tổ chim ác là đậu trên đầu cậu.

Trong số những sợi tóc lòa xòa đây đó, có một nhúm tóc đặc biệt nổi bật gần đỉnh đầu. Yoogeun lắc đầu và xoa mặt để xua đi cơn buồn ngủ. Mái tóc lộn xộn dựng lên cũng nhẹ nhàng đung đưa theo chuyển động. Sau đó, cậu chỉ thả mình xuống giường và nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng với đôi mắt vô hồn khi đã bình tĩnh lại một chút. Em ấy có thể không nhận ra nhưng đó là một cảnh tượng khá thú vị. Không, nó thậm chí còn buồn cười hơn vì em ấy hoàn toàn không nhận thức được điều đó.

"Khục."

Tiếng cười mà anh đã kìm nén bật ra. Đó không phải là một âm thanh lớn, nhưng đủ để thu hút sự chú ý của Yoogeun. Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu ngước lên một cách uể oải. Shinjae đang ngồi bên mép giường và quan sát cậu. Khi ánh mắt họ chạm nhau, anh ấy mỉm cười và vẫy tay nhẹ nhàng. Anh cầm một tách cà phê trên tay. Trên vai Shinjae, ánh nắng ấm áp tràn vào bên trong qua tấm rèm vừa mở.

"Em đã ngủ quên..."

Trong khi nói chuyện, Yoogeun nhận thấy ánh mắt của Shinjae vẫn dán chặt vào mình. Cậu nhìn xuống. Một bên chiếc áo phông cậu đang mặc như bộ pyjama đã bị nhàu nát. Không cần phải nói, ngay cả chiếc quần đùi đang mặc bên dưới cũng hơi rộng thùng thình. Phần da trần hai bên eo và cạp quần lót cũng bị lộ ra ngoài một cách bất cẩn.

"....."

Yoogeun bắt đầu xấu hổ, mặc dù cậu cảm thấy đã quá muộn cho điều đó. Việc Shinjae ăn mặc sành điệu như thể vừa bước ra từ một bức ảnh tạp chí chỉ càng khiến cậu bối rối hơn. Như thể người đàn ông thậm chí còn không ngủ. Bên cạnh đó, Shinjae vẫn đẹp ngay cả khi đang ngủ. Với khuôn mặt thiên thần, anh chỉ cần nhắm mắt và ngủ ngon lành mà không phải trằn trọc. Yoogeun hắng giọng hỏi, giả vờ thờ ơ kéo gấu áo thun xuống.

"Em đã ngủ quên à?"

"Em ngủ trông dễ thương lắm nên anh muốn để em ngủ thêm. Nhưng anh nghĩ em vẫn nên ăn sáng trước khi đi ngủ."

"Anh có thể dừng nói em dễ thương lại được không? Sao anh cứ gọi em như vậy?"

Cậu vẫn không thể quen với từ này cho dù đã nghe bao nhiêu lần. Đó là một từ không liên quan gì đến cậu ấy, nên thay vào đó, cậu chỉ cảm thấy như mình đang bị đem ra làm trò cười. Sẽ bớt xấu hổ hơn nếu Shinjae tự mô tả chính mình là dễ thương một cách đáng ghét. Người đàn ông chỉ cười mà không đáp lại lời phàn nàn của cậu.

Yoogeun dụi đôi mắt cứng đờ. Đã một lúc kể từ khi cậu ngủ dậy, nhưng thật khó để tỉnh táo lại. Cậu nghĩ mình nên vào phòng tắm và rửa mặt bằng nước lạnh. Không nói một lời, Shinjae nhấc cậu lên, đặt cậu ngồi vào lòng và quấn chăn quanh người Yoogeun. Cậu bỗng chốc trở thành một chiếc gimbap bị Shinjae cuộn chặt và ôm trong vòng tay.

"Đêm qua em đi ngủ lúc nào?"

"Không muộn lắm."

"Là mấy giờ?"

"Ba giờ....."

Sau đó, cậu nhìn vào mắt Shinjae và nói thêm. Không có gì sai khi ngủ muộn, nhưng cậu cảm thấy tội lỗi bằng cách nào đó.

"Ba giờ ba mươi."

"Em làm thế mỗi khi anh không về nhà. Anh có cần phải hát ru cho em ngủ không?"

"Em không ngủ được."

"Bởi vì kế hoạch chúng ta lập ra ngày hôm qua?"

"Vâng. Đã lâu lắm rồi em mới đến thăm bố mẹ... và cả anh trai nữa."

Thi thể của Heesung cuối cùng đã được hỏa táng. Họ quyết định hài cốt sẽ được an nghỉ trong khu tưởng niệm cùng với cha mẹ cậu. Yoogeun muốn họ được gặp nhau, kể cả ở thế giới bên kia. Nhưng rồi, một trở ngại bất ngờ xuất hiện. Khi nhiều vùng của đất nước trở thành bãi đất hoang do sự xuất hiện của vực thẳm, ngay cả nhà tưởng niệm cũng được chỉ định thành khu vực kiểm soát ra vào. Sau đó, vài ngày trước, có tin rằng việc dọn dẹp khu tưởng niệm cuối cùng cũng đã hoàn thành và việc kiểm soát được dỡ bỏ.

Hôm nay, sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng cũng là ngày Yoogeun được gặp gia đình mình. Cậu đã khá bồn chồn trong vài ngày qua, nhưng Shinjae không ngờ rằng cậu lại đến mức mất ngủ.

Khao khát gia đình đã khuất. Đó là một cảm xúc hoàn toàn không thể hiểu được đối với Shinjae. Tuy nhiên, Yoogeun, người trông khá hào hứng cho chuyến đi, thật dễ thương. Thế là đủ.

"Em đã làm gì đến tận 3:30? Lại học à?"

Yoogeun gật đầu mà không nói lời nào. Gần đây, cậu ấy đã có một sở thích mới, điều đáng ngạc nhiên là chẳng liên quan gì đến việc tháo lắp súng hay giải khối rubik. Trên bàn phòng khách của họ, trước đây chỉ có một chồng sách nhỏ mà Shinjae đang đọc, giờ đã có thêm những cuốn sách mới đầy màu sắc. Tất cả đều là sách giáo khoa từ cấp hai đến cấp ba.

Đêm qua, cậu đã ngủ quên khi đọc sách đến khuya. Yoogeun không phải kiểu người nhanh chóng tìm kiếm câu trả lời khi xuất hiện một điều gì đó mà cậu ấy không biết. Thay vào đó, cậu sẽ ngoan cố nhìn chằm chằm vào cùng một phần mà cậu phải chật vật để hiểu nhiều lần.

Ánh mắt cậu tập trung vào cuốn sách mà không nhúc nhích trong vài giờ thật nghiệt ngã và tàn khốc. Cậu sẽ chỉ dịch chuyển trở lại khi bắt đầu tê chân. Nhưng Yoogeun không bao giờ bỏ cuộc. Shinjae sau đó đã dành một căn phòng riêng tại nhà cho cậu vừa tập thể dục vừa học, để Yoogeun có thể nâng tạ hoặc chống đẩy với một cuốn sách mở ở một bên.

Cậu đã sống hơn nửa đời người mà không học hành, không phải bây giờ cậu đột nhiên hứng thú với nó. Học tập là lĩnh vực mà anh trai cậu giỏi, không phải cậu ấy. Việc vận động cơ thể phù hợp với cậu ấy hơn rất nhiều thay vì chỉ ngồi yên và đọc sách, nhưng bây giờ, cậu đang thực sự cố gắng làm một việc mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ sẵn sàng làm trong đời. Càng khó khăn hơn vì cậu không có kiến thức nền tảng. Mặc dù vậy, có một lý do khiến cậu vẫn kiên trì lật từng trang mà không bỏ cuộc.

"Nếu thế giới thay đổi ngay bây giờ, anh có thể vào đại học nếu tiếp tục học."

Đó là điều mà Heesung đã từng bày tỏ với cậu. Khi tất cả các dị nhân biến mất khỏi thế giới và những người thức tỉnh trở lại trạng thái bình thường, anh ấy nói rằng anh muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh và vào đại học. Yoogeun đã phản ứng thế nào vào lúc đó? Cậu hẳn đã nhẹ nhàng gạt nó đi, hỏi rằng tưởng tượng ra những thứ như vậy để làm gì. Đối với cậu, sống sót qua trận chiến trong ngày còn cấp bách hơn là đuổi theo những đám mây không thể với tới như kỳ thi tuyển sinh hay đại học.

Nhưng bây giờ thế giới đang thay đổi đúng như Heesung mong muốn. Khi đó, Heesung, người luôn bi quan và cáu kỉnh, đã chia sẻ ước mơ của mình với đôi mắt sáng ngời hy vọng. Khi mọi thứ đang từng chút một quay trở lại trước khi Bùng Phát, như thể những giấc mơ và mong muốn mà anh trai từng chia sẻ đã trở thành những chiếc gai sắc nhọn đâm vào tim cậu.

Thay anh trai biến giấc mơ thành hiện thực. Cuối cùng, đó chỉ là một sự tự an ủi đã quá hạn từ lâu. Nếu Heesung nhìn thấy Yoogeun bây giờ, anh ấy thậm chí có thể cười nhạo cậu và nói, "Tất cả những điều đó có ích lợi gì?". Tuy nhiên, cậu vẫn muốn thử.

"Nên có một trường đại học chấp nhận một người như em."

Yoogeun lúng túng xoa gáy. Dù cậu ấy muốn chọn chuyên ngành nào ở trường đại học, nếu điểm thi không thể theo kịp thì chẳng khác nào mơ mộng hão huyền. (Bản gốc là đừng đếm gà trước khi trứng nở, có nghĩa là đừng trông chờ vào điều gì đó chưa xảy ra)

"Nếu ở nhà buồn chán quá thì em có thể quay lại làm việc? Guide Baek Yoogeun của chúng ta sẽ được chào đón ở bất cứ nơi đâu em ấy đến."

"Dạ?"

"Chúng ta đang thiếu nhân lực. Các cánh cổng vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng số lượng người thức tỉnh đã giảm quá nhiều. Một số người đã chết, những người khác đã mất năng lực hoặc nghỉ hưu."

Đây là lý do tại sao Shinjae luôn vắng nhà cách ngày ngay cả sau khi Mazzaroth đã biến mất. Anh nói rằng mình không còn là Chỉ huy trưởng của Erewhon hay là thợ săn nữa, nhưng thế giới vẫn cần anh ấy.

"Anh có thể đưa em đi đột kích nếu em muốn. Tất nhiên, anh sẽ không để em đi lại một cách bất cẩn."

"Em không muốn."

"Tại sao?"

"Em không muốn chiến đấu nữa. Em không muốn sống với tư cách là Guide của người khác..."

Shinjae im lặng và ngây người nhìn cậu. Thỉnh thoảng, anh ấy sẽ như thế này. Người đàn ông thường khoe khoang tài hùng biện tráo trở sẽđột nhiên im lặng và nhìn chằm chằm vào cậu với khuôn mặt vô cảm như một con búp bê bằng gốm. Đây có lẽ là khuôn mặt thật của Shinjae, chỉ lộ ra sau khi xua đi tất cả những nụ cười nhếch mép và tiếng cười mà anh ấy trang trí trên đó. Ánh nhìn bằng cách nào đó đã đốt cháy cổ họng cậu. Yoogeun quay đầu lại và kết thúc câu nói của mình.

"Một mình anh là đủ với em."

"Ý em là em không muốn ở bên ai khác ngoài anh à?"

"Sao cơ?"

"Anh cũng vậy. Trước đây và bây giờ, anh chỉ có Guide Baek Yoogeun. Hồi trước anh đã nói với em rồi mà, anh đã sống khiêm tốn như thế đấy."

"Ý em là em không đủ khả năng để chăm sóc cho người khác bởi vì một mình anh đã là quá nhiều."

"Thì nó có nghĩa là thế mà."

"Hai cái khác nhau. Rất nhiều."

"Thành thật nào. Guide của anh đang ngại à? Điều đó cũng dễ thương nữa."

Shinjae luồn những ngón tay vào mái tóc rối bù của Yoogeun, sau đó nhẹ nhàng vén tóc mái ra sau và hôn lên vầng trán lộ ra của cậu. Yoogeun khẽ cau mày, nhưng không né tránh.

"Yoogeun-ie của anh có mầm cây trên đầu."

Một cái vỗ nhẹ vào lọn tóc trên đỉnh đầu làm cậu tỉnh táo lại. Cậu có thể nghe thấy tiếng cười không thể che giấu trong giọng nói của anh ấy. Biểu cảm của Yoogeun đanh lại khi cậu nhận ra Shinjae đang cười nhạo mái tóc của mình.

"Em đi rửa mặt đây."

Yoogeun kéo chăn ra, bật dậy và sải bước về phía phòng tắm, dùng một tay vò đầu tóc rối bù. Shinjae, người đang quan sát cậu từ phía sau, phá lên cười.