Yoogeun ra khỏi phòng tắm sau khi tắm nhanh. Cậu giật mình khi đang lấy một bộ quần áo để thay trong tủ. Shinjae đang nằm trên chiếc giường lẽ ra không có người, ngủ say. Ly cà phê bốc khói nghi ngút trên chiếc bàn cạnh giường.
"Ah..."
Yoogeun đứng đó với vẻ bối rối trên khuôn mặt, giống như một chú cún con không thể tìm thấy chủ nhân của nó sau khi chập chững đi nhặt quả bóng về. Cậu bước đến bên giường lặng lẽ nhất có thể.
Khi còn sống ở Erewhon, cậu hiếm khi thấy Shinjae đang ngủ. Không chỉ Shinjae, mà cả những thành viên khác trong Đội 1. Họ đã quen với việc thức trắng đêm, đôi khi thậm chí hàng tuần nếu các cuộc tấn công vào cổng kéo dài. So với người bình thường, mức tiêu hao năng lượng là rất lớn nên họ chăm chút cho bữa ăn tương đối tốt, nhưng dù vậy, nếu mọi chuyện không suôn sẻ, họ cũng sẽ bỏ qua tất cả cho đến khi hoàn thành cuộc đột kích.
Dù sao thì điều đó cũng không thực sự quan trọng bởi vì vết thương có thể được chữa lành bằng khả năng tự phục hồi, mặc dù chậm, trong khi cơn đau có thể được giải quyết bằng ma túy hoặc guiding. Mọi người đều sống như thể ngày mai mình có chết cũng không quan trọng.
Sau trận chiến cuối cùng, Yoogeun nhận thấy Shinjae đã cải thiện thói quen ngủ của mình. Không giống như trước đây, anh sẽ rời đi khi chắc chắn rằng Yoogeun đã ngủ sau khi làm tình, bây giờ anh sẽ nằm xuống cạnh cậu và ngủ cùng cho đến sáng. Vào buổi chiều khi họ không có việc gì để làm, anh ấy sẽ lăn người trên ghế sofa cùng với Yoogeun trong vòng tay và chợp mắt. Anh hẳn đã thức cả đêm hôm qua sau khi nhận được một cuộc gọi và rời khỏi nhà vào buổi tối, bởi vì Shinjae trông như mới về nhà vào sáng nay. Chắc anh ấy mệt mỏi lắm.
Có nên đánh thức anh dậy hay không? Một lát nữa họ phải đến nhà tưởng niệm, nên họ có thể bị muộn nếu anh ấy không thức dậy. Không, không cần phải làm thế. Vẫn còn nhiều thời gian. Với ý nghĩ đó, cậu trườn lên mép giường. Sau đó, cậu nghiêng người, gối đầu lên cánh tay và quan sát các đặc điểm của Shinjae chỉ cách vài centimet.
Shinjae đang ngủ rất yên tĩnh với đầu hơi nghiêng và miệng ngậm lại một cách tự nhiên. Yoogeun nghĩ rằng cậu thậm chí sẽ không thể nghe thấy tiếng anh hít thở nếu không lắng nghe cẩn thận. Ngay cả với chiếc áo sơ mi hơi nhàu do nằm xuống và phần tóc mái xõa dọc theo ngôi, trông anh vẫn như một kiệt tác của họa sĩ. Ánh nắng rực rỡ của buổi sớm nhuộm chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc càng trắng hơn.
Điều đó làm cậu nhớ đến một câu chuyện cổ tích mà cậu đã đọc khi còn nhỏ. Công chúa ngủ trong rừng.... tên gì nhỉ? Tất nhiên, có rất nhiều điểm khác biệt giữa Shinjae và nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích, người đã chìm vào giấc ngủ dài dưới một lời nguyền. Trước hết, giới tính là khác nhau. Rõ ràng Shinjae mạnh mẽ hơn về thể chất so với cô công chúa xinh xắn, và thay vì bị nguyền, người đàn ông trước mặt cậu sẽ ngay lập tức nghiền nát những kẻ cố gắng nguyền rủa anh ấy. Tuy nhiên, Yoogeun nghĩ rằng họ trông giống nhau đến mức khiến bạn muốn hôn họ.
Từng chút một, cậu dần thu hẹp khoảng cách giữa họ một cách vô thức. Khi Yoogeun tỉnh táo lại, cậu đã đến quá gần anh, gần đến mức có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu qua hàng mi sáng màu. Cậu ấy nên dừng lại ngay bây giờ. Nếu anh tỉnh dậy khi cảm nhận được nụ hôn của cậu, chắc hẳn cậu sẽ lại bị trêu chọc.
Tuy nhiên, người trước mặt cậu quá mê hoặc để dừng lại. Khuôn mặt đang ngủ của anh ấy có thể dễ dàng đánh thức những thôi thúc kỳ lạ bên trong cậu. Giống như hồi đó, trong ngôi biệt thự yên tĩnh với khu vườn đầy hoa dại. Yoogeun nuốt nước bọt khô khốc và thận trọng vươn tay ra. Sờ một chút thôi chắc sẽ không sao nhỉ? Có lẽ anh sẽ không tỉnh dậy nếu chỉ chạm nhẹ vào.
Cậu nhẹ nhàng chạm vào má Shinjae bằng đầu ngón tay. May mắn thay, anh ấy đã không thức dậy. Cậu nghĩ nó sẽ lạnh và cứng vì anh ấy trông giống như một con búp bê sứ, nhưng làn da của anh thật ấm áp và mềm mại. Cậu đã thân mật với Shinjae không biết bao nhiêu lần, qua lời nói, qua tình dục, và hơn ai hết, Yoogeun biết anh ấy là một người sống với trái tim đang đập và dòng máu nóng. Kể cả vậy, cậu vẫn thường sợ anh ấy. Shinjae sẽ không bao giờ biết rằng Yoogeun đã có những suy nghĩ như vậy khi nhìn anh.
Hàng lông mi dài của anh được ánh nắng ban mai dịu dàng nhuộm thành màu trắng trông như được dệt bằng những sợi chỉ bạc. Ngược lại, bàn tay của Yoogeun sần sùi với những vết sẹo và vết chai. Cậu cảm thấy mình như một kẻ man rợ đang chà đạp lên chốn linh thiêng bằng đôi chân bẩn thỉu. Cậu kìm nén thôi thúc muốn chạm vào hàng mi đó, vì cậu nghĩ sự yên bình hiện tại sẽ sụp đổ nếu cậu bất cẩn làm vậy.
Một thôi thúc khác dâng lên trong lòng. Cậu muốn chui vào vòng tay ấy, dùng hai tay ôm lấy khuôn ngực rộng của anh, dụi má vào hõm cổ anh. Nhưng nếu cậu làm vậy, người đàn ông nhạy cảm với bất cứ điều gì này sẽ thức dậy ngay lập tức. Thay vào đó, cậu nhẹ nhàng trượt những ngón tay xuống. Khẽ vuốt ve đôi môi hơi khép lại của anh, vô số lần Yoogeun đã muốn bịt cái miệng dường như chỉ biết thì thầm những lời độc ác chết người này.
"....."
Yoogeun ngừng vuốt má và đưa mặt lại gần hơn. Như thể bị ma nhập, đôi mắt đen như mực của cậu chỉ có thể tập trung vào Shinjae và chỉ Shinjae mà thôi. Cậu không chắc liệu mình có còn thở hay không. Khoảnh khắc đôi môi ngập ngừng của cậu sắp chạm vào môi Shinjae.
Ji-iing, ji-iing... Một âm thanh rung động phá vỡ sự im lặng. Yoogeun giật mình hơn mức cần thiết và quay đầu lại. Nguồn rung là điện thoại di động của Shinjae. Một thông báo cuộc gọi hiện lên trên màn hình điện thoại mà anh đặt cạnh cốc cà phê.
Cứ đà này Shinjae sẽ thức dậy và sau đó Yoogeun chắc chắn sẽ bị bắt quả tang vì những gì cậu đã làm trước đó. Cậu không có thời gian để suy nghĩ về điều này hay điều kia. Yoogeun nhanh chóng chộp lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông trên bàn và bước sang phía bên kia giường. Đến lúc đó thì mọi thứ đều ổn. Giá như những ngón tay trơn trượt của cậu không bấm nút nghe, vô tình nhận cuộc gọi.
1 giây, 2 giây, 3 giây. Thời lượng cuộc gọi hiển thị trên màn hình tăng dần. Tiếng người đầu dây bên kia nói lao xao, như thể đang tìm kiếm Shinjae. Số điện thoại không được lưu nên cậu thậm chí không thể biết đó là của ai. Tất cả đã bị hủy hoại. Ba từ nảy ra trong đầu Yoogeun.
"Xin... Xin chào."
Hiện tại, cậu cảm thấy mình nên trả lời và bịa ra điều gì đó. Trong mọi trường hợp, đó có thể là một cuộc gọi quan trọng vì ai đó đang gọi trực tiếp cho Shinjae. Nếu cậu cúp máy ngay sau khi trả lời, có thể có vấn đề.
Tiếng lao xao từ phía bên kia loa đột nhiên bị cắt đứt. Người gọi có nhận ra cậu ấy không phải là Shinjae không? Yoogeun hắng giọng và hỏi.
"Alo? Tôi không phải là chủ sở hữu điện thoại, nhưng bạn cần liên lạc với Chỉ huy trưởng Woo Shinjae à?"
Câu trả lời đã trở lại sau một khoảng dừng ngắn.
- ... Guide Baek Yoogeun.
Giọng nói vốn bình tĩnh và thẳng thừng của người đàn ông bằng cách nào đó lại khàn khàn. Yoogeun cũng không nói nên lời trong giây lát.
"Phó chỉ huy trưởng?"
Cậu nghe thấy một tiếng thở dài lặng lẽ từ người nói.
- Cũng lâu rồi.
Lần cuối cùng họ nhìn nhau, Taein chỉ nói một từ với cậu. "Tạm biệt." Như thể anh ấy sẽ không bao giờ gặp lại Yoogeun thêm lần nào nữa trong đời. Giống như vẽ một đường thẳng để kết thúc mối quan hệ tồi tệ của họ, mối quan hệ vô cùng đau khổ và bẩn thỉu. Không ngờ, người đã làm như vậy bây giờ lại thản nhiên chào hỏi.
"Vâng."
- Chỉ huy trưởng đi vắng à?
Cũng giống như trong quá khứ và bây giờ, cả hai đều thiếu tài ăn nói. Không biết phải nói gì, Yoogeun giả vờ bình tĩnh, trả lời ngắn gọn câu hỏi của anh. Taein cũng ngay lập tức quay trở lại chủ đề chính như chưa hề mất bình tĩnh.
"Không, anh ấy ở đây."
- Thế thì nhờ cậu...
"Anh ấy ở đây, nhưng bây giờ, chờ một chút."
Taein lại thở dài. Những lời anh ấy tiếp tục nói sau đó rất nhỏ, đến nỗi Yoogeun hầu như không hiểu nổi.
- Nếu tôi biết cậu sẽ nghe máy thì tôi đã không gọi ngay từ đầu.
"Phó chỉ huy trưởng?"
- Không có gì.
"....."
- Vậy là anh ấy ở gần đó, nhưng không thể nghe máy..... Có chuyện gì xảy ra với anh ta sao?
"À không..."
Lời nói của cậu đột ngột bị cắt ngang giữa chừng. Bởi vì một cánh tay đột nhiên vươn ra từ phía sau đã nắm lấy eo cậu và kéo cậu xuống giữa giường. Giật mình, Yoogeun gần như cắn vào lưỡi. Chiếc điện thoại cũng trượt xuống các ngón tay cậu và màn hình sáng lên, hiển thị một cuộc gọi đang diễn ra.
"Phải, Taein-ssi. Tôi không nghĩ Taein-ssi có gì phải lo lắng. Cả hai chúng tôi đều ổn."
Shinjae dễ dàng bắt lấy chiếc điện thoại mà cậu vừa đánh rơi và tiếp tục cuộc gọi trong khi ôm Yoogeun bằng một cánh tay, tựa người trong một tư thế khó xử khi cả hai đều không ngồi hay nằm hẳn xuống. Giọng anh nghe uể oải hơn bình thường.
"À... phải, chuyện đó. Hãy kết thúc vào ngày hôm nay."
Thật khó chịu khi bị một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo. Khi Yoogeun khẽ cựa mình để khiến anh buông ra thì Shinjae càng ôm chặt hơn. Yoogeun bỏ cuộc và quay đầu lại nhìn Shinjae. Đôi mi sáng màu của anh khẽ rung khi chớp mắt, tâm trí anh vẫn tập trung vào cuộc gọi. Bây giờ anh ấy cuối cùng đã di chuyển và nói chuyện, không còn trông giống như một con búp bê bằng sứ được chế tác tinh xảo.
"Có chỉ dẫn nào khác không? Ừm, giờ tôi không có gì. Tập hợp sau, chỉ cần cho tôi biết địa điểm."
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Yoogeun, Shinjae đảo mắt và nhìn xuống. Anh cười rạng rỡ với cậu và nháy mắt. Yoogeun quay đầu đi với vẻ cau có, phớt lờ nụ cười của Shinjae.
"Và từ bây giờ... Yoogeun sẽ không trả lời điện thoại của tôi. Giọng nói Guide của tôi, xin đừng nghĩ rằng cậu sẽ nghe thấy nó một cách bất cẩn như này thêm một lần nào nữa."
Một vài từ khác đến và đi, và ngay sau đó cuộc gọi bị ngắt kết nối. Shinjaee ném điện thoại đi với màn hình đã tắt, và nằm xuống giường ôm Yoogeun từ phía sau. Anh vùi mũi vào mái tóc vẫn còn hơi ẩm của Yoogeun, và chẳng mấy chốc, những nụ hôn dịu dàng rơi xuống gáy cậu.
"Em dùng dầu gội anh mới mua à? Mùi thơm quá."
Yoogeun không trả lời. Cậu vẫn thường nhầm lẫn giữa dầu gội, sữa tắm và sữa rửa mặt tạo bọt. Cậu thực sự không biết liệu dầu gội đầu mình sử dụng có phải là mới hay không. Cậu chỉ ngẫu nhiên chộp lấy những gì ở đó.
"Cái kia, vừa rồi."
"Ừm?"
"Cuộc điện thoại đó."
"Yoogeun-ah, giơ tay lên."
Không suy nghĩ nhiều về điều đó, Yoogeun giơ tay lên như Shinjae bảo. Chiếc áo phông cậu đang mặc nhanh chóng bị cởi ra. Dù với mái tóc rối bù, Yoogeun trông như vẫn chưa nắm bắt được tình hình, cơ thể vẫn thả lỏng trong vòng tay của Shinjae.
"Có chuyện, ức."
Bàn tay của Shinjae trượt xuống bên dưới. Quần và quần lót của cậu bị kéo xuống cùng lúc và treo trên một bên mắt cá chân. Yoogeun kiên quyết hỏi lại, mặc dù cậu vừa bị Shinjae lột sạch quần áo.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ý em là gì?"
"Cuộc điện thoại. Nó không quan trọng sao?"
"Anh không biết..... Chạm vào em lúc này quan trọng với anh hơn."
"Có phải về Erewhon không? Phó chỉ huy trưởng thậm chí còn trực tiếp gọi điện cho anh."
"Erewhon? Phó chỉ huy trưởng? Ai vậy?"
"Tập hợp sau, đó là gì ... á."
Shinjae đã luồn tay vào giữa hai chân mà không báo trước. Tất cả những gì cậu ấy muốn biết là về cuộc điện thoại trước đó, nhưng Shinjae cứ ngắt lời cậu. Yoogeun dần trở nên cáu kỉnh. Cậu cau mày và lắc đầu. Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi trước khi cậu có thể ngăn mình lại.
"Ứccc."
"Tại saooo?"
Như để phù hợp với tiếng rên rỉ của cậu, Shinjae kéo dài phần cuối câu nói theo cùng một cách và nhanh chóng quấn những ngón tay quanh dương vật của Yoogeun.
Mùi sữa tắm xộc vào mũi anh, trộn lẫn với mùi cơ thể đặc trưng của Yoogeun, giống như sự pha trộn giữa sữa bột và xà phòng. Chỉ cần ở gần cậu thôi đã thấy thơm, nhưng khi chạm vào, mùi hương như thể cũng tràn vào cơ thể anh cùng với guiding. Giá như anh có thể, Shinjae sẽ ôm chặt cậu trong vòng tay cả ngày, không bao giờ buông ra.
"Tại sao anh lại lảng tránh câu hỏi?"
"Tại sao em lại nói chuyện với anh ta một cách bất cẩn như vậy? Rõ ràng anh ta sẽ lại nghĩ về những điều vô ích."
"Cái đó..."
"Đấy là lý do tại sao anh không muốn em bị người khác bắt gặp."
Cho đến nay, anh ấy đã thành công cắt đứt liên lạc của Yoogeun với những người khác mà cậu hề không nhận ra. Anh hiếm khi đưa Yoogeun ra ngoài mặc dù thỉnh thoảng anh ấy sẽ để cậu ở nhà một mình trong vài ngày vì Seoul vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Yoogeun không có thông tin liên lạc nào khác ngoài số điện thoại của anh ấy, và Shinjae cũng không cố ý tiết lộ số của Yoogeun cho bất kỳ ai. Lần này anh hoàn toàn mất cảnh giác. Shinjae áp môi lên vai Yoogeun và nuốt xuống cơn tức giận đang dâng lên.
"Em xin lỗi vì đã nghe điện thoại mà không có sự cho phép của anh. Nhưng anh đã hứa sẽ đến khu tưởng niệm với em hôm nay."
Sau khi cân nhắc với vẻ mặt cau có, Yoogeun cuối cùng cũng xin lỗi. Giọng cậu nghiêm túc và cứng nhắc, ngay cả khi quần áo cậu đã bị cởi hết và gần như khỏa thân trong vòng tay Shinjae. Bất cứ ai nghe thấy thậm chí có thể nghĩ rằng cậu ấy là một người lính đang báo cáo với cấp trên của mình.
"Em thực sự tò mò à? Em có muốn anh nói cho em biết không?"
"Vâng."
"Vậy thì, Yoogeun-ah."
Bàn tay của Shinjae, đang giữ dương vật của cậu, di chuyển một cách tinh tế. Tay còn lại đưa lên búng một bên núm vú. Chỉ sau đó Yoogeun mới nắm bắt được tình hình. Không phải tình huống này hơi nguy hiểm sao?
"Hãy để anh đút dương vật vào bên trong em. Cho đến khi anh cảm thấy muốn nói chuyện."
Shinjae nhẹ nhàng xoa và véo núm vú, sau đó ấn ngón tay vào trong miệng của Yoogeun. Anh sục sạo khắp nơi ấm áp và mềm mại bên trong, làm ướt các đốt ngón tay đến tận các khớp cuối cùng. Anh rút những ngón tay ướt đẫm ra và ấn chúng vào giữa mông của Yoogeun. Tay còn lại không ngừng vuốt ve dương vật đã cương lên một nửa của cậu.
"Ah!"
"Là bởi vì em mới tắm à? Miệng và nơi này mềm mại hơn bình thường, lúc tắm em có nới lỏng ra không?"
"Tại sao em... ah, dừng lại!"
"Ý em dừng lại là sao? Em không thích à? Nhìn chỗ này xem, cái của em đã cứng rồi."
Anh ôm Yoogeun chặt hơn nữa, người đang quằn quại, vặn người để có thể thoát khỏi anh. Khi những ngón tay của anh ấn vào bức tường bên trong đang co thắt, cuộc đấu tranh trở nên dữ dội hơn. Trên chiếc giường rộng, hai đôi chân quấn lấy nhau như đang chơi đùa khiến ga trải giường nhăn nhúm. Yoogeun hít một hơi thật sâu, cố gắng thư giãn và nhìn lại anh. Khóe mắt cậu đã có chút ửng đỏ.
"Cái đó."
"Ừm, cái đó."
"Không phải chỉ là cái cớ sao?"
"Thật sao?"
"Đó chỉ là cái cớ. Ngay từ đầu anh đã định làm việc này..."
"Giờ em biết rồi hả? Phải làm gì với Yoogeun-ie của anh đây? Em có thể biết bắn súng hay vung dao, nhưng em thực sự không có chút khôn khéo nào trong những việc như thế này."
Shinjae cụp mắt xuống như thể anh ấy thực sự thương tiếc.
".....không có gì ngạc nhiên khi em vướng vào một thứ như anh và hủy hoại cuộc sống của chính mình."