Trên đường về, cậu ghé qua siêu thị trước nhà và mua ít đồ. Dù nói là siêu thị nhưng cũng không hoành tráng lắm. Cậu chọn rượu và thức ăn đơn giản cho nghi thức cúng tổ tiên, đồng thời mua một gói cá hồi mà anh trai thích. Cuối cùng, Yoogeun mới là người thực sự uống rượu và cá hồi sẽ là bữa tối và bữa nhẹ của cậu ấy.
Khi bước về phía quầy thanh toán, ánh mắt Yoogeun dừng lại ở một nơi. Bên cạnh bánh mì đóng gói là một số loại món tráng miệng, có lẽ là bánh quy hoặc kẹo. Đôi mắt cậu vô thức lướt qua các kệ, tìm kiếm thứ gì đó.
"....."
Không ngạc nhiên, cậu không thể tìm thấy chúng. Không có cách nào mà một siêu thị trong khu phố cũ kĩ này sẽ bán bánh quy meringue. Lạc lõng không biết làm gì, bàn tay lơ lửng trong không khí ngập ngừng nhặt chiếc bánh đậu đỏ bỏ vào giỏ hàng.
Đã một thời gian kể từ khi cậu rời khỏi Erewhon và những thứ như Cổng và Thợ săn đã bắt đầu giống như những câu chuyện đến từ một thế giới khác. Mặc đồng phục và đeo huy hiệu, đứng ở bên cạnh họ đều là chuyện thật xa vời. Cậu đã để lại huy hiệu của Erewhon cùng với bộ đồng phục, còn huy hiệu Guide chắc đã bụi bặm và bị nhét đâu đó trong hành lý. Xung quanh cậu là những người bình thường không cần guiding, và không cần thiết nữa, cậu thậm chí đã bắt đầu quên rằng mình là một Guide.
"Em có thể ăn chúng. Một loại tráng miệng được gọi là bánh quy meringue."
"Guide Baek Yoogeun thích gì? Anh biết em thích bánh quy meringue và cà phê ngọt, nhưng ngoài những thứ đó ra, anh không biết gì hơn."
"Chỉ là, thứ gì đó được bày bán ở siêu thị địa phương hoặc cửa hàng tiện lợi..... như bánh mì đậu đỏ."
Nhưng đôi khi, những ký ức bất chợt hiện ra lại trở thành những nhát dao đâm thẳng vào tim cậu. Yoogeun đã đáp lại như thế nào trước những lời của Shinjae rằng anh ấy chưa bao giờ ăn bánh mì đậu đỏ? Cậu nghĩ rằng mình đã đề nghị anh ấy ăn thử vào lần sau mà không suy nghĩ nhiều. Shinjae ngắm nhìn cậu mà không bỏ lỡ một khoảnh khắc nào và mỉm cười rạng rỡ và sau đó, một lần nữa..... Anh ấy đã nói gì?
Yoogeun mang theo một túi nhựa nặng trĩu, lê bước về. Hôm nay, con đường về nhà cảm thấy đặc biệt xa. Cậu đoán mình đã kiệt sức. Đó không chỉ là sự mệt mỏi về thể chất. Nếu không có Guide, những người thức tỉnh sẽ chết hoặc phát điên. Có lẽ điều ngược lại cũng phải đúng.
Gánh nặng của quá khứ đã đè nặng lên vai cậu. Dù cậu có cố gắng thế nào, khoảng trống bên trong vẫn không thể lấp đầy. Yoogeun cảm thấy như thể mình đã trở thành một cái cây, mà toàn bộ rễ đã bị mục nát, chỉ còn lại thân cây và những cành khô héo, treo trên mặt đất mà không thể bám vào bất cứ đâu.
Khi đến con hẻm trước ngôi nhà nơi cậu đang sống, Yoogeun cuối cùng đã ngã quỵ, tất cả sức lực trên đôi chân đã đưa cậu đến tận đây đã cạn kiệt. Tầm nhìn tối sầm và khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trong con ngõ.
"Ah... ức."
Cậu chắc hẳn đã gục xuống đất mà đôi bàn tay thậm chí không thể chống đỡ nổi. Toàn thân đau nhức như vừa bị đánh. Ngay cả khi không kiểm tra, cậu cũng biết máu đang rỉ ra từ vùng da bị trầy xước. Yoogeun cố gượng dậy, chống đỡ cơ thể bằng đôi tay đang run rẩy. Tuy nhiên, chân của cậu không theo kịp, có lẽ bị bong gân sau cú ngã. Cậu rơi trở lại mặt đất như một con rối bị đứt dây.
"Ách!"
Một con hẻm ngoằn nghèo lọt vào tầm nhìn cậu. Một vũng nước lạnh từ từ lan rộng trên mặt đất. Chai rượu chắc đã bị rơi vỡ. Miếng cá hồi mà cậu ấy mua cũng đã bị văng ra khỏi gói khi va chạm và nằm trên mặt đất. Bề mặt màu hồng nhạt được bao phủ bởi bụi bẩn khiến nó không thể ăn được nữa.
Lòng bàn tay đau nhói. Có lẽ vì bị mảnh vỡ của chai rượu cắt vào, da thịt cậu đầy những vết cứa nhỏ và chảy máu. Yoogeun cố gắng đứng dậy thêm vài lần nữa, người ướt đẫm rượu, lần mò trên nền đất ẩm ướt. Một cuộc đấu tranh đáng thương, vô ích. Cậu dần mất sức khi những phút dài trôi qua.
Kể từ khi ra khỏi Mazzaroth, cơ thể của Yoogeun thường như thế này. Mắt cá chân hết lần này đến lần khác đều đau nhức và cậu ấy thỉnh thoảng bị chóng mặt. Cậu đã quen với việc nghe thấy tiếng ù tai, thường xuyên như không. Chưa kể những vết sẹo để lại khắp cơ thể. Những vết thương mà cậu phải gánh chịu trong khoảng thời gian đó vẫn còn ám ảnh cậu. Kí ức lúc đó, như phản kháng cậu không được phép quên.
Khuôn mặt của những người mặc áo sơ mi đen và thắt lưng da thoáng qua tâm trí. Mặc dù Yoogeun đã tự hứa rằng sẽ không bao giờ nhìn hay nghĩ về họ nữa, không bao giờ, trong cuộc đời cậu. Cha mẹ, người mà cậu nhìn thấy lần cuối đang ngồi ở ghế trước của ô tô, trò chuyện rôm rả, và cả Heesung trong bộ quần áo bệnh nhân, lần lượt xuất hiện.
"....."
Yoogeun từ bỏ việc cố gắng đứng dậy. Một cơn ớn lạnh bốc lên từ mặt đất, càng làm lạnh cóng cơ thể cứng đờ. Cậu ấy đã nằm đây bao lâu rồi? Hức. Một hơi thở nặng nhọc bật ra khỏi cổ họng cậu.
"Hức. Hu hu, hức..... Ah ức."
Nằm chênh vênh trong một con hẻm chật hẹp và bẩn thỉu, Yoogeun bắt đầu khóc nấc lên. Dù có cắn chặt môi hay nín thở cũng không ngăn được tiếng nức nở tuôn ra. Cậu siết chặt đôi tay lạnh cóng, mềm nhũn trên nền đất. Bàn tay nhuốm máu, cát và bụi run lên bần bật.
Một đôi giày dừng lại trước mặt Yoogeun. Nếu có người đi qua con hẻm, cậu sẽ nhận ra ngay bằng tiếng bước chân của họ, nhưng cậu không cảm thấy sự hiện diện nào cả. Tất cả những gì Yoogeun có thể thấy là một đôi giày, mắt cá chân duỗi thẳng lên phía trên và gấu quần của người đó không có một nếp nhăn nào.
Một hình bóng bao trùm lên Yoogeun. Một bàn tay trắng trẻo với những ngón tay thon dài và khớp xương gọn gàng nhặt chiếc bánh nhân đậu đỏ rơi dưới nền đất, lật lên lật xuống như thể đang kiểm tra thành phần nguyên liệu một cách nghiêm túc. Không lâu sau, một giọng nói dịu dàng truyền đến tai cậu như đang dỗ dành một đứa trẻ hay một người tình.
"Tại sao em khóc?"
... Ah.
Yoogeun quên cả thở. Ngay cả thời gian dường như đã dừng lại. Trong thế giới hai màu đen trắng, chỉ có giọng nói của người đàn ông nghe rõ ràng như pha lê.
Cậu ấy đã từng cố tưởng tượng một ngày nào đó sẽ gặp lại Shinjae. Hoàn toàn tình cờ, vào thời gian và địa điểm hoàn toàn bất ngờ.
Cậu ấy nên nói gì nếu gặp phải tình huống như vậy? Tôi sống tốt mà không có anh? Tôi đã rất tự do và hạnh phúc khi không có anh? Đôi khi tôi mơ về anh, chỉ đôi khi thôi.... Dù cố gắng thế nào, cậu cũng không thể nghĩ ra những từ thích hợp.
Sau khi suy nghĩ trôi xa đến thế, Yoogeun sẽ sớm bỏ cuộc, mệt mỏi với những lời nói thiếu sức tưởng tượng của chính mình. Rốt cuộc đó chỉ là một giấc mơ viễn vông thoáng qua. Và cũng cực kì phi thực tế. Đi làm vào ngày hôm sau là vấn đề cấp bách hơn cần phải ghi nhớ. Tuy nhiên, hiện tại, những lời cậu muốn nói cứ tuôn ra không ngừng trong đầu. Như hoa nở từ đống tro tàn.
Cậu nghĩ cuộc đời mình sẽ chấm dứt khi cậu mất đi gia đình và cuộc trả thù kết thúc. Nhưng không. Sau khi mọi chuyện kết thúc, cậu ấy vẫn còn sống và vẫn như vậy cho đến tận bây giờ. Nhận một ngôi nhà mới, ở một nơi mới và làm một công việc mới. Tất nhiên, lúc đầu thật khó khăn. Cũng giống như khi cậu mới vào Erewhon.
Điều đó không có nghĩa là bây giờ cậu ấy không khổ. Trên thực tế, mọi khoảnh khắc đều khốn khổ. Thật khó để quên. Lần đầu tiên cậu học được rằng cố gắng quên đi còn khó khăn hơn cố để không quên. Cậu ấy đã cố gắng muốn quên điều gì? Mọi điều.
Suy nghĩ đầu tiên khi anh ấy tỉnh lại là gì? Cảm giác thế nào, về sự trả thù tôi để lại cho anh? Liệu anh có tự hỏi rằng tại sao mình vẫn còn sống, hay anh chỉ dễ dàng phủi bụi trên giường và đứng dậy? Khi nhận ra, liệu anh có nguyền rủa tôi không, vì đã lấp đầy khoảng trống mà không có sự đồng ý của anh? Tất cả là lỗi của anh.
Lần này, lại một lần nữa..... Tôi thắng rồi.
"....."
Yoogeun nuốt nước mắt và ngẩng đầu lên. Ánh mắt họ chạm nhau. Đôi mắt xám dưới mái tóc tung bay trong gió đang nhìn xuống cậu.
Anh ấy đang mặc một chiếc áo khoác ngoài bằng vải dệt kim màu xám. Có sự khác biệt đáng kể so với cách ăn mặc của anh ấy trong quá khứ, khi người ta luôn thấy anh thắt cà vạt và đeo đai nịt bên tay một cách chỉn chu. Tóc anh trông không được chải chuốt và cậu không thể nhìn thấy huy hiệu Erewhon trên ngực.
Mặc dù xa cách vài tháng, nhưng cuộc hội ngộ của họ không hề khó xử. Thật kì lạ. Cậu cảm thấy anh giống như một người tưởng tượng mà cậu đã gặp trong mơ từ lâu, đồng thời, giống như một người mà cậu mới gặp ngày hôm qua.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Yoogeun trả lời câu hỏi của đối phương bằng một câu hỏi. Giống như mối quan hệ giữa hai người họ, những người luôn che giấu ý định thực sự của mình, vạch ra những đường thẳng song song ở giữa và trao đổi những lời vô nghĩa.
"Anh không còn nơi nào khác để đi."
Shinjae nhẹ nhàng cụp mắt xuống, chìa tay ra và trả lời.
Anh ấy được sinh ra trong một cái lồng. Ngay từ giây phút đầu tiên mở mắt, chiếc lồng tù túng đã là cả thế giới của anh. Anh ấy từng nghĩ rằng cổ và tay chân mình lúc nào cũng bị gông cùm và luôn bị bao quanh bởi những song sắt dày cộp. Ngay cả khi dòng nước đen ngòm từ dưới vực sâu tràn vào lồng và dâng ngập đến cằm, anh cũng không nhận ra điều đó là kì lạ.
"Trong khi anh đang ngủ, ai đó đã chạy trốn sau khi để lại một món quà mà anh không bao giờ muốn..... vậy nên anh đến đây để trả lại nó."
Nhưng cái lồng bao quanh anh ta đã biến mất trong tích tắc. Nước cũng cạn kiệt ngay trước khi anh bị chết đuối. Anh ấy vẫn còn sống, ở giữa hư không. Anh đã nghĩ rằng tự sát hoặc bị giết sẽ là lựa chọn duy nhất dành cho anh ấy, nhưng tại sao? Thay vì hạnh phúc, tất cả những gì anh có thể cảm nhận là sự bối rối. Con thú lần đầu tiên trong đời được thả ra khỏi lồng sẽ đi về đâu?
"Vì em đã trao cho anh sự sống, anh dự định sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình cho em, Yoogeun-ah. Em nghĩ sao? Thế này có đủ để anh trả hết nợ không?"
Yoogeun đang định nắm tay Shinjae đứng dậy thì giật mình.
"Tôi có thể từ chối không?"
"À, không."
Shinjae mỉm cười và lắc đầu nhẹ nhàng. Anh chỉ mỉm cười trên môi, trong khi đôi mắt anh dán chặt vào Yoogeun với sự kiên trì kỳ lạ.
"Không mấy ngạc nhiên. Anh đã bao giờ cân nhắc những gì tôi muốn chưa? Anh luôn ích kỷ."
"Em mới là người ích kỷ hơn cả. Trải qua một đêm cuồng nhiệt như vậy, em còn nhẫn tâm bỏ rơi anh."
".....Anh tỉnh rồi à? Lúc đó ấy."
"Ah... Thật quá đáng. Anh không bao giờ ngờ rằng Guide Baek Yoogeun lại là người bỏ trốn mà không chịu trách nhiệm sau khi hủy hoại sự trong trắng của anh. Thứ quý giá mà anh đã bảo vệ cẩn thận và chỉ dành cho Guide Yoogeun. Anh không biết là em lại có hành vi ngông cuồng như vậy đấy. Em có thích không khi xâm phạm một người tội nghiệp như anh?"
Bất cứ ai nghe thấy những lời anh vừa nói cũng sẽ nghĩ Yoogeun là kẻ biến thái vô đạo đức nhất trên đời. Yoogeun ngước nhìn anh, mắt mở to, chớp liên tục rồi nhắm chặt mắt lại. Dái tai cậu từ từ chuyển sang màu đỏ, không biết vì lạnh hay vì lý do nào khác.
"Làm ơn im lặng đi."
Yoogeun nghiến răng và nắm tay Shinjae đứng dậy. Shinjae cũng không đeo găng tay da. Ngay khi cậu đặt tay lên lòng bàn tay to lớn nhợt nhạt, cơ thể cậu đã được kéo dựng dậy.
"Tại sao bây giờ anh mới ở đây?"
Một câu hỏi tương tự như câu trước, nhưng có thêm một từ ở giữa. Shinjae cười cay đắng. Chỉ có một nơi duy nhất trên thế giới dành cho con thú đã được thả ra khỏi lồng để đi. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mù quáng tìm kiếm người đã nắm tay anh qua khe hở giữa các song sắt.
Vào buổi sáng ngày Yoogeun rời đi, Shinjae mở mắt với trái tim tràn đầy guiding mà cậu đã ép buộc đẩy vào. Thứ đầu tiên anh nhận thấy là những bông hoa rải rác khắp giường. Như thể Yoogeun đã phủ những bông hoa lên quan tài của anh. Một vòng hoa làm bằng những bông hoa dại được hái ngẫu nhiên, khiến anh nhớ đến Yoogeun.
Vì vậy, anh sẽ đội vương miện lên đầu em bởi vì em sẽ là chủ nhân của tâm trí và thể xác này..... Giọng nói bình tĩnh của Yoogeun cứ văng vẳng bên tai anh suốt thời gian qua. Anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải thừa nhận. Yoogeun là chủ nhân và là vị thần đã mở ra thế giới của Shinjae. Cậu vừa là người dẫn đường vừa là đích đến của anh ấy.
Yoogeun biến mất, để lại huy hiệu, thiết bị liên lạc, đồng phục và vòng cổ. Taein không chịu hé răng về tung tích của Yoogeun. Chan và Heesoo nói rằng họ không biết. Họ thật sự không biết hay giả vờ như không biết. Shinjae nghĩ rằng anh sẽ giết hết tất cả bọn họ, nhưng anh từ bỏ ý nghĩ đó ngay lập tức. Nó sẽ chỉ lãng phí thời gian. Shinjae lùng sục khắp đất nước để tìm kiếm Yoogeun. Tuyệt vọng hơn cả khi anh lần theo manh mối để đánh bại Almuten.
Dù sao, đó sẽ chỉ là những từ ngữ không cần thiết trong hoàn cảnh hiện tại. Shinjae nuốt xuống những ngày tháng đau khổ đã qua và mỉm cười.
"Guide của anh..... tài sản thất lạc và được tìm thấy. Anh xin lỗi vì đã đến muộn."
Yoogeun hé môi vài lần. Tuy nhiên, cuối cùng, không từ ngữ nào có thể phát ra. Nhưng mọi thứ vẫn ổn. Không cần lời nói. Bản thân sự hiện diện của đối phương là đủ rồi.
Shinjae dang rộng vòng tay. Cơ thể lạnh cóng và đầy vết thương của cậu, đến với vòng tay anh như thể đang gục xuống. Anh cẩn thận vuốt ve lưng Yoogeun, vòng eo gầy guộc và bờ vai cậu. Giống như một người mù. Lang thang trong bóng tối, tìm kiếm cột mốc duy nhất.
Đầu ngón tay anh, vốn đang cẩn thận tìm kiếm, dần dần trở nên tuyệt vọng. Họ ôm nhau thật chặt cho đến khi cơ thể họ lấp đầy trong vòng tay đối phương. Anh cảm thấy như mình có thể chết nếu bộ ngực anh đang chạm vào trượt khỏi anh dù chỉ một chút. Trái tim hai người đã đập cùng một nhịp mà họ không nhận ra. Hơi ấm đan xen. Sự sống hòa trộn.
"....."
Yoogeun đứng yên, đầu vùi vào vai Shinjae một lúc lâu. Chẳng mấy chốc, cơ thể cậu bắt đầu run rẩy từng chút một. Cằm và môi cậu dần bắt đầu run lên không kiểm soát. Shinjae cảm thấy vai mình ướt đẫm. Nhưng anh không nói gì cả. Anh chỉ ôm Yoogeun chặt hơn, áp môi vào thái dương Yoogeun và nhắm mắt lại.
Cuối cùng chúng ta đã gặp nhau. Bên ngoài vực thẳm không có song sắt hay gông cùm, chúng ta.
---------- PROFUNDIS kết thúc-----------