Yoogeun chán nản nhìn quanh phòng khách vắng vẻ. Đây là căn nhà mà cậu hiện đang ở, nhưng nó luôn đem lại cảm giác quá lớn đối với cậu. Ngôi nhà này chỉ có hai người sinh sống, kể cả cậu ấy, nhưng cậu không hiểu tại sao lại phải rộng rãi xa hoa như vậy.
Họ có một người giúp việc thường xuyên lui tới nên toàn bộ ngôi nhà sạch sẽ không có một hạt bụi. Rèm cửa, ga trải giường và đồ giặt luôn thơm tho, nhà bếp và phòng tắm luôn sáng bóng. Cho dù cậu có tìm kiếm thế nào đi chăng nữa thì cũng không có việc vặt gì để làm. Ngôi nhà trông như thể nếu cậu cố gắng dọn dẹp một cách không cần thiết thì sẽ chỉ dẫn đến việc phá hỏng không gian hoàn hảo này.
Cuối cùng, không tìm được việc gì để làm, cậu ngồi phịch xuống ghế sô pha. Trên bàn cà phê, có vài cuốn sách dường như chẳng liên quan gì đến Yoogeun được xếp ngay ngắn. Thay vì một cuốn sách có tiêu đề khó đọc, cậu ấy nhặt khối rubic nằm bên cạnh. Gần đây cậu đã có một sở thích mới.
Yoogeun luôn mang theo một khẩu súng lục khi đi đột kích. Cậu luôn quen thuộc với súng hơn là điện thoại di động hay ví tiền. Chỉ khi cậu chạm vào chốt an toàn bằng ngón tay cái trong khi giữ nòng súng nặng nề, cậu mới cảm thấy thoải mái. Đó là cảm giác an toàn đến từ việc biết rằng dù bất kể nguy hiểm nào ập đến, ít nhất cậu cũng có một cách để chống lại.
Bây giờ Almuten đã chết, cuộc tấn công vào Mazzaroth đã kết thúc. Trong thời đại mà những cánh cổng đã không còn và những dị nhân đang dần biến mất, súng chỉ là thứ vũ khí không cần thiết. Tuy nhiên, Yoogeun vẫn không bỏ được thói quen cầm súng. Cậu thường cảm thấy bất an khi đi trên đường mà không có bất kỳ trang bị nào trên người. Cảm giác như sẽ có chuyện lớn xảy ra nếu không thường xuyên tháo lắp súng, sửa chữa, lau chùi từng bộ phận và kiểm tra số lượng đạn còn lại trong băng đạn vẫn còn hiện hữu trong tâm trí cậu.
Vì vậy, công việc mới mà cậu nhận được cũng là lắp ráp các bộ phận máy móc trong một nhà máy. Ít nhất khi cậu tập trung vào việc lắp ráp chúng, cậu đã có thể quên đi cảm giác cầm vũ khí trên tay. Tuy nhiên, cậu đã bỏ việc trong vòng chưa đầy nửa năm. Hiện tại, khối lập phương là vật thay thế cho một khẩu súng.
Thời gian trôi qua thật nhanh khi cậu quay và xoay nhẹ các góc của khối lập phương bằng đầu ngón tay. Khá thú vị khi ghép các khối đầy màu sắc cùng màu lại với nhau và hơn hết, Yoogeun thích cái thực tế là ngay cả những người không thể tư duy nhanh như cậu cũng có thể làm đúng chỉ bằng cách ghi nhớ công thức.
Khi cậu ghép được một mặt của khối lập phương toàn màu xanh lam, đầu óc cậu quay cuồng. Trong một tích tắc, hai mắt mờ đi và cậu thậm chí không thể nhìn thấy những gì trước mặt. Yoogeun nuốt một tiếng rên và ấn ngón tay vào giữa lông mày.
"Ah..."
Khối lập phương rơi khỏi tay và lăn trên ghế sofa. Lần cuối cùng cậu ấy ăn là khi nào? Một ngày trước, à không, đã hai ngày rồi. Đó là điều tự nhiên mà cơ thể đang báo động cho cậu biết rằng có điều gì đó không ổn. Nhưng vì lý do nào đó, cậu không muốn cho bất cứ thứ gì vào miệng.
Khi sống cùng anh trai, Yoogeun cố gắng ăn ba bữa đầy đủ mỗi ngày. Ngay cả khi họ trở về sau một trận chiến khắc nghiệt, cậu vẫn dọn bàn ăn đàng hoàng và nhai nuốt thức ăn khi tất cả những gì cậu cảm thấy là buồn nôn, chứ chưa nói đến cảm giác thèm ăn. Yoogeun phải ăn để sống. Đó cũng là thói quen hàng ngày của cậu để khiến Heesung, người đang càu nhàu rằng anh ấy không muốn ăn, đã cầm thìa lên bằng cách nào đó.
Ngay cả sau khi vào Erewhon cũng vậy. Đấy là lần đầu tiên cậu ấy không thể ăn uống được gì do căng thẳng. Cậu có nghĩa vụ duy trì sức khỏe để có thể guiding bất cứ lúc nào. Thậm chí còn có một lần cậu bị nhét bơm tiêm vào miệng và bị họ đe dọa rằng sẽ rạch một lỗ trên cổ và luồn ống để bơm chất dinh dưỡng vào nếu cậu tiếp tục không chịu ăn.
Nhưng không phải bây giờ. Yoogeun không còn mục tiêu sống nữa. Tất cả động lực giúp cậu ấy sống như một người đàn ông kiên cường đã biến mất. Ở lại trong thế giới bị thảm họa tàn phá, cậu vẫn chưa biết mình sống để làm gì.
Hơn hết, không có ai ở bên cạnh cậu lúc này..... người sẽ đặt cậu vào ngồi lòng, ôm thật chặt và cho vào miệng cậu một miếng snack. Chẳng phải người ta đã nói rằng sự vắng mặt khiến lòng thêm thương hay sao? Khi một người rời khỏi ngôi nhà rộng lớn mà ngay từ đầu chỉ có hai người họ, cảm giác bị bỏ lại một mình thật cô đơn khủng khiếp.
"Cô đơn, gì....."
Thật nực cười. Vô tư lang thang trong ngôi nhà sang trọng, có lẽ cậu đã quá quen với cuộc sống xa hoa, đắm chìm trong những cảm xúc như vậy. Cậu đã sống tốt cho đến tận bây giờ, thật buồn cười khi nghĩ rằng bản thân sẽ suy sụp chỉ vì bị bỏ lại một mình trong vài ngày.
Shinjae đã lên Seoul, nói rằng anh ấy có việc cần giải quyết. Chưa đầy 15 ngày trôi qua kể từ khi Yoogeun bị bỏ lại ở một thành phố phía nam, nhưng kỳ lạ là dường như đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cậu gặp anh.
Sau khi xuống thị trấn nhỏ phía nam cùng với Phó chỉ huy trưởng của Bari, Yoogeun vẫn sống ở đây ngay cả sau khi tái ngộ với Shinjae. Cậu đã nghĩ rằng người đàn ông đó sẽ đề nghị cậu cùng quay về thủ đô nơi đặt trụ sở chính của Erewhon, nhưng thật ngạc nhiên, Shinjae không đề nghị bất cứ điều gì như vậy.
Thay vào đó, anh ấy mua một căn nhà trong thành phố. Một ngôi nhà sang trọng, xa hoa quá mức mà bất cứ ai nhìn thấy cũng phải choáng ngợp. Đó là điều mà cậu ấy vẫn luôn nhận thức được, nhưng quan điểm về tiền bạc của Shinjae vượt xa suy nghĩ thông thường của Yoogeun.
Cậu có thể hiểu được quyết định của anh ấy. Cánh cổng dẫn đến Mazzaroth đã được mở tại sân bay quốc tế ở thủ đô. Vực thẳm lan rộng ra từ đó và cả đất nước rơi vào hỗn loạn. Thủ đô là điểm khởi đầu của thảm họa và là khu vực bị thiệt hại nặng nề nhất. Không giống như thành phố này, nơi gần như đã lấy lại được yên bình, người ta nói rằng Seoul vẫn còn khá nhiều vùng không có người ở. Không có lý do gì để Shinjae đưa Yoogeun đến một nơi nguy hiểm như vậy.
Nhưng hiểu bằng lý trí và cảm nhận bằng trái tim là hai việc khác nhau. Yoogeun hiểu quyết định của Shinjae, nhưng đồng thời cũng bực bội với anh ấy. Chưa bao giờ cậu ấy phụ thuộc vào người khác như thế này, cậu còn không biết tên của cảm xúc này là nỗi buồn. Chỉ là hơi bối rối.
Cho đến giờ Shinjae đã không liên lạc với cậu kể từ khi anh ấy đi Seoul. Không có gì lạ lắm. Mối quan hệ của họ không phải là kiểu một người sẽ gọi điện cho người kia chỉ để hỏi về ngày của họ hôm nay thế nào hay tâm tình những chuyện yêu đương qua điện thoại. Mặc dù vậy, thỉnh thoảng, Shinjae sẽ liên lạc nếu có việc gì đó cần cậu ấy làm.
Hầu hết thời gian, Shinjae sẽ gọi điện trước, và nếu anh ấy gửi tin nhắn, Yoogeun sẽ chỉ đọc và hiếm khi trả lời. Cậu biết rất rõ rằng không có gì phải xấu hổ khi phải thừa nhận bản thân cậu rất mong chờ anh ấy liên hệ trước. Nhưng vẫn...
"Vì em đã trao cho anh sự sống, anh dự định sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình cho em, Yoogeun-ah. Em nghĩ sao? Thế này có đủ để anh trả hết nợ không?"
Nếu anh trao cho em món quà nặng nề là phần còn lại của cuộc đời anh, và không để cho em làm bất cứ điều gì khác ngoại trừ nghĩ về anh trong ngôi nhà đầy dấu vết này, thì anh hoàn toàn không nên đến tìm em. Lẽ ra anh không nên cho em biết rằng ngay cả một mảnh ghép bị lỗi cũng có thể có đôi.....
Những suy nghĩ tiêu cực cứ lần lượt không mời mà đến, vượt khỏi tầm kiểm soát. Thật thảm hại. Như một con thú cưng bám lấy chủ nhân của nó và cầu xin đừng đi làm.
Nếu cứ nhàn rỗi thế này thì cậu sẽ chỉ nghĩ về những điều vô ích. Thật không giống cậu ấy khi tự nhốt mình và lo lắng về những cảm xúc xa lạ như cô đơn và mọi thứ. Cậu nên vận động cơ thể hoặc chỉ ngủ nếu điều đó không có tác dụng.
Yoogeun vò mái tóc đen hơi dài và nhảy khỏi ghế sofa. Cậu đi chân trần ngang qua phòng khách và đi thẳng vào phòng ngủ. Một chân cậu ấy hơi khập khiễng. Khi Yoogeun ra khỏi Mazzaroth, cơ thể cậu tả tơi vì những vết thương tích tụ và nỗi mệt mỏi. Thời gian đã trôi qua rất lâu kể từ ngày đó nhưng cậu ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Việc Yoogeun không quan tâm chăm sóc sức khỏe của chính mình cũng là một phần nguyên nhân.
Ngay khi ném mình xuống giường, cậu lập tức hối hận. Có quá nhiều dấu vết của Shinjae trong phòng ngủ. Bắt đầu với giường và ga trải, tất cả chúng đều được trang trí theo sở thích của Shinjae. Vừa quay đầu vùi mặt vào trong gối, lập tức có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Một mùi hương giống như bó hoa hồng được đặt trên tấm lụa mát lạnh và phơi khô suốt đêm đông.
"Haa...."
Như thể cậu được ôm trong vòng tay của Shinjae hơn là nằm trên giường. Mỗi chỗ da thịt chạm vào chăn gối đều cảm thấy nhộn nhạo.
"Chết tiệt."
Bực bội, cậu giơ tay lên và che mắt lại. Thành thật mà nói, có điều gì đó không thể chịu đựng được hơn là sự cô đơn hay oán giận sau khi Shinjae rời đi.
"....."
Hơi thở của Yoogeun, vẫn đang nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, dần trở nên nặng nhọc. Cậu lăn qua lăn lại một cách khó chịu, rồi thả lỏng chân tay khi nhận ra rằng điều đó sẽ chỉ kích thích các giác quan hơn nữa.
"Yoogeun à."
Cậu cảm thấy như thể đang nghe thấy tiếng thì thầm tên mình ngay bên tai. Yoogeun nuốt nước bọt và hơi nghiêng đầu. Bàn tay vô hình vuốt ve gáy và ngực rồi lần xuống sâu hơn. Cảm giác chạm nhẹ quen thuộc vào làn da nhạy cảm bên hông hiện lên trong tâm trí. Ngay cả hàng mi chớp chậm rãi ngay trước mặt cậu, bàn tay to lớn của anh ấy ôm chặt lấy eo và tách hai chân cậu ra và ở giữa hai đùi đang mở rộng...
"Ah ..."
Yoogeun theo phản xạ co hai đùi lại với nhau. Chăn ga đều nhăn nhúm. Đúng như dự đoán, Shinjae hẳn đã làm gì đó với cậu ấy. Anh ta hẳn đã hủy hoại hoàn toàn tâm trí cậu, đổ chất độc vô hình vào môi, mí mắt và đôi tai. Anh ấy đã luôn muốn hủy hoại Yoogeun và anh đã nói rất nhiều lần trước đây. Nếu không, làm sao cậu ấy lại thành ra thế này chỉ vì ngửi thấy mùi hương của anh, như thể cậu đã trở thành con chó của Pavlov.
Cái chạm vào chăn và mùi hương thoang thoảng từ những chiếc gối làm tê liệt lý trí cậu. Yoogeun vươn tay xuống hạ bộ. Nỗi xấu hổ khủng khiếp thiêu đốt toàn thân. Nhưng ham muốn đã nhanh chóng lấn át sự xấu hổ đó.
Vật thể của cậu cọ xát vào quần áo đã cương cứng hoàn toàn. Mới kiêng có mấy ngày mà cậu đã tích tụ hơn mức cần thiết rất nhiều. Cậu ấy chỉ có một mình trong căn nhà nhưng nỗi xấu hổ vẫn quá sức chịu đựng. Yoogeun che mắt bằng một tay và ôm lấy vật cương cứng của mình bằng tay kia. Một chút tinh dịch đã làm ướt mặt trước quần lót căng phồng.
Cậu ấy vụng về mân mê dương vật nhô ra từ chỗ phình trên quần vài lần. Nhưng chỉ thế thôi là không đủ. Yoogeun cắn môi dưới và kéo cạp quần xuống. Cậu ấy nghĩ đến việc cho tay vào trong và làm một cách đàng hoàng. Ngay lúc đó, một rung động mạnh vang lên từ bên đùi.
"Hức!"
Yoogeun rùng mình trong sự ngạc nhiên. Mãi một lúc sau, cậu mới nhớ ra chiếc điện thoại để trong túi quần. Cậu vội rút điện thoại ra, hốt hoảng như một đứa trẻ bị bắt quả tang.
[Woo-shin-jae]
Ba chữ cái tên anh ấy hiện rõ trên màn hình. Cái tên chắc chắn cứng nhắc, mặc dù đó là kết quả của việc cậu ấy đã vắt óc suy nghĩ, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay hàng giờ đồng hồ, không biết nên lưu tên anh ấy vào điện thoại mình là gì.
Cậu cảm thấy như mình vừa bị bắt quả tang đang cố làm điều gì đó dâm dục khi nghĩ về Shinjae. Shinjae cũng có năng lực đọc được suy nghĩ của cậu ấy sao? Dù biết không phải như vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy tội lỗi vô cớ. Yoogeun vội hắng giọng và rướn người lên để nghe điện thoại.
"Alo." (Yeoboseyo - 여보세요)
- Phải. Chồng của em đây. (Shinjae đã cố tình nói lái thành Yeoboeyo - 여보예요 nghĩa là chồng)
Một giọng nói không chút xấu hổ chậm rãi phát qua loa. Một tiếng cười lặng lẽ ở cuối câu nói của anh làm tai Yoogeun nhột nhột. Yoogeun lau khô mặt bằng bàn tay không cầm điện thoại.
"Lại nữa."
- Sao thế? Anh nghĩ là em vừa gọi anh như vậy, phải không em yêu?
"Không."
- Nhân tiện. Yoogeun ah.
Shinjae gõ vào loa thay vì trả lời. Một cảm giác ngứa ran chạy dọc sau gáy cậu.
- Tại sao em không bỏ điện thoại ra khỏi tai và nhìn vào màn hình?
"Màn hình?"
Yoogeun làm theo lời Shinjae với vẻ mặt khó hiểu. Trên màn hình điện thoại, được sưởi ấm bởi nhiệt độ của chính cơ thể cậu, là Shinjae. Khi ánh mắt anh chạm vào Yoogeun, anh mỉm cười và nhẹ nhàng vẫy tay. Cậu ấy có thể nhìn thoáng qua thiết kế của chiếc xe đằng sau anh. Cửa sổ phủ màu tối nên cậu không thể nhìn thấy bên ngoài.
"Ah."
Yoogeun thốt ra một câu cảm thán ngắn. Cậu ấy thực sự đã học rất chăm chỉ về cách sử dụng điện thoại, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy biết rằng một chiếc điện thoại di động lại có chức năng này.
- Anh gọi video vì muốn nhìn thấy mặt em mà em cứ áp sát tai vào. Anh đã phải nhìn chằm chằm vào màn hình đen sì một lúc đấy.
"Cái này. Anh cũng có thể nhìn thấy em từ đó chứ?"
- Tất nhiên, anh có thể nhìn thấy em đang nằm trên giường. Em ngủ trưa à?
"Không phải."
- Không? Vậy tại sao tóc em trông như cái tổ chim thế kia?
"....."
Tất nhiên tóc của Yoogeun là một mớ hỗn độn. Vì cậu đã vùi một bên mặt vào gối, rúc vào lớp vải mềm mại. Chỉ để hít hà mùi hương của Shinjae.
- Em biết không? Bất cứ khi nào anh chạm vào em khi em đang ngủ, em luôn ấm áp và mềm mại hơn bình thường. Và mùi cũng thơm nữa.
Yoogeun chỉ ngây thơ chớp mắt. Cậu hơi xấu hổ khi nghĩ rằng Shinjae đã nhìn thấy mọi thứ, bao gồm cả việc cậu ấy bối rối qua camera. Cậu đanh mặt vô cớ, nhấc điện thoại theo chiều dọc và nhìn chằm chằm vào nó. Đó là một biểu cảm nghiêm trọng, như thể đang đối phó với dị nhân. Tuy nhiên, do sử dụng điện thoại không tốt, đầu ngón tay của cậu đã vô tình ấn vào một trong các nút trên màn hình.
- ...Khục.
Shinjae đột nhiên cúi đầu và phá lên cười. Đó không phải là một tiếng cười giả tạo. Đôi vai anh ấy, ngay ngắn trong chiếc áo sơ mi cài khuy, đang thực sự run lên. Yoogeun nghi ngờ hỏi.
"Tại sao vậy?"
- Không, đó là..... Yoogeun-ah. A..... thật đấy. Anh nên làm gì với em đây?
Nụ cười của Shinjae thậm chí còn lớn hơn. Mặt khác, biểu cảm của Yoogeun dần trở nên giận dữ. Cậu tự hỏi liệu anh có đang cười nhạo mình vì đã không biết tính năng này hay không, vì lâu lắm rồi anh ấy mới mua cho cậu một chiếc điện thoại mới.
Shinjae lại nhìn vào màn hình điện thoại với đôi mắt cuối cùng cũng giãn ra vì cười. Trên màn hình, anh có thể thấy Yoogeun, mặc bộ quần áo thoải mái, đang ngồi trên giường và cau mày nhìn anh chằm chằm. Mọi chuyện vẫn ổn cho đến lúc đó. Nếu không có đôi tai cún con thò ra trên đầu.
"Chỉ cần nói những gì anh muốn thay vì cười nhạo em."
Yoogeun nghiến răng nói. Giọng nói trầm thấp, không có điểm nhấn cho thấy sự khó chịu của cậu. Trong khi đó, đôi tai cún con trên đỉnh đầu cậu đang chuyển động một cách dễ thương.
- Anh phát điên mất..... Anh có nên mở một cánh cổng và bay về nhà ngay không?
Shinjae lẩm bẩm trong hơi thở, vuốt ngược mái tóc xám. Gò má anh ấy cũng đỏ lên vì cười trong vài phút.
"Gì cơ?"
Yoogeun nghiêng đầu cau mày. Đôi tai cún con màu nâu trông mềm mại cũng nghiêng theo chuyển động của đầu. Có một sự tương phản rất lớn giữa biểu cảm sắc sảo của Yoogeun và đôi tai cún dễ thương. Những điều dễ thương nên được thực hiện trong chừng mực. Điều này quá nghiêm trọng cho trái tim của anh ấy. Shinjae gần như không kìm được bản thân mà phá lên cười. Nếu anh ấy làm điều đó một lần nữa, Guide của anh, người mà anh đã không gặp được một thời gian, có thể sẽ hờn dỗi và cúp điện thoại.
- Xin lỗi. Anh chỉ cười một chút vì em thật dễ thương. Anh nghĩ là lúc nãy em đã ấn nhầm một cái gì đó, em có muốn kiểm tra không?
Sau khi nghiêm túc kiểm tra màn hình điện thoại, Yoogeun cuối cùng cũng nhận thấy chức năng bộ lọc đã được bật. Và thực tế là cậu ấy đang có một số loại tai chó trên đầu, thứ mà cậu tìm thấy trên camera trực diện ở một góc màn hình, chỉ nhỏ bằng móng tay.
"....."
Cậu im lặng và tắt bộ lọc. Khuôn mặt vô cảm, có chút kích động ngoại trừ một cái cau mày nhẹ giữa hai hàng lông mày, nhưng vành tai và dái tai cậu đỏ rực.
- Dạo này em thế nào? Em không sợ khi ở một mình sao?
Shinjae nhẹ nhàng hỏi với một nụ cười mỉm. Yoogeun cố tình trả lời thẳng thừng hơn để không bị bắt gặp là đang ngượng ngùng.
"Tại sao em phải làm thế? Sẽ không còn dị nhân nào đột nhiên xuất hiện từ hư không nữa."
Sau khi Mazzaroth bị phá hủy, không còn cánh cổng mới nào được tạo ra trên thế giới. Những cánh cổng hiện tại cũng đang bị loại bỏ lần lượt bởi những người thức tỉnh cùng nhau hợp tác. Đồng thời, năng lực của tất cả người thức tỉnh và Guide đang dần suy yếu. Từng chút một, nhưng chắc chắn. Một người thức tỉnh cấp F đã hoàn toàn mất đi năng lực và trở thành người bình thường đã xuất hiện trên các tin tức gần đây. Cùng với thời gian, một ngày nào đó Shinjae và Yoogeun cũng vậy.
- Anh không biết. Dị nhân không phải là thứ duy nhất đáng sợ.
"Thật sao?"
Yoogeun tò mò hỏi lại. Nếu có một điều mà Shinjae sợ, thì đó chỉ là Almuten, nhưng Almuten đã chết. Vậy thì anh ấy sợ điều gì? Trên đời này không có gì mà anh không thể có và không có gì anh ấy không thể làm được nếu quyết tâm.
- Guide của anh dễ thương đến mức anh sợ rằng sẽ có người đến cướp mất nếu anh cứ để em một mình thế này. Ah... Anh thực sự lo lắng đấy. Thật tệ là anh không thể nhét em vào trong áo khoác và bế em đi khắp mọi nơi.
"....."
Một lần nữa, cậu ấy lại bị cuốn vào những lời lảm nhảm ngớ ngẩn của anh. Cậu cảm thấy mình như một thằng ngốc vì thực sự tò mò, dù chỉ trong giây lát.
- Đừng liều lĩnh ra ngoài. Không, chỉ là đừng ra ngoài khi anh không ở bên. Anh sẽ mua cho em bất cứ thứ gì em muốn.
Shinjae cố tình thay đổi thái độ đáng ghét thái quá của mình. Trước khi cậu kịp nhận ra, giọng điệu đùa cợt đã biến mất khỏi giọng nói của anh. Tuy nhiên, Yoogeun vẫn đang trong tâm trạng tồi tệ. Cậu ấy thậm chí không phải một đứa nhóc, nghe có vẻ như bảo vệ quá mức khi nói với một người đàn ông trưởng thành đã trải qua đủ thứ chuyện, coi súng đạn như một phần cơ thể mình.
"Nếu anh định nói những thứ như thế, em sẽ cúp máy."
- Em xấu tính thật đấy. Em thực sự không đánh giá cao tình yêu của anh.
Shinjae lại cười nhẹ một lần nữa. Yoogeun chỉ khẽ thở dài.
"Vậy anh còn gì muốn nói với em không?"
- Em ăn có ngon không? Còn giấc ngủ thì sao? Em không chăm sóc cho bản thân vì anh không ở đó, đúng không?
"Ăn ngon ngủ kỹ".
- Mắt cá chân đau thì thế nào?
"Em hoàn toàn ổn nên anh đừng lo."
Niềm tự tôn của cậu ấy sẽ bị tổn thương nếu cậu nói với anh sự thật. Như thể thú nhận rằng cậu đã trở thành một người không thể làm gì khác nếu không có anh ấy.
- Bé ngoan. Em đã trưởng thành rồi. Vậy em không cô đơn sao?
Lần này Shinjae trông có vẻ nghiêm túc và dường như muốn có một câu trả lời chân thành từ cậu. Nhưng cậu không thể bắt mình trả lời ngay. Chỉ đến lúc đó Yoogeun mới nhận ra rằng cậu đang ngồi một mình trên chiếc giường rộng, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn nhà trống trải vừa làm trầm trọng thêm sự tĩnh lặng.
"....."
Bàn tay không cầm điện thoại mân mê gấu áo thun như một thói quen. Shinjae mỉm cười.
- Anh rất cô đơn.
"Gì cơ?"
- Lâu lắm rồi anh không được ôm em. Em không thấy sao? Tình trạng của anh là một mớ hỗn độn. Anh thậm chí không thể nhận được guiding.
Shinjae thở dài thườn thượt và dùng ngón tay gõ nhẹ vào má. Yoogeun không thực sự chắc chắn vì đang nhìn anh ấy qua màn hình điện thoại nhỏ hơn bàn tay mình, nhưng nước da của Shinjae trông hơi tệ. Nhưng những lời anh nói vẫn như có như không, chỉ là một trò đùa nhạt nhẽo. Vẻ đẹp của Shinjae không phải thứ có thể dễ dàng xấu đi chỉ vì tình trạng sức khỏe tồi tệ. Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, ngay cả sau khi nhìn thấy tất cả các mạch máu vỡ ra trong tròng mắt và làn da đầy vết bầm máu của anh ấy, Yoogeun vẫn cảm nhận được anh mang một vẻ đẹp phi thực tế.
- Nếu vợ không thích anh nữa vì anh không còn đẹp trai thì phải làm sao đây?
"Em nói thích anh bởi vì anh đẹp trai khi nào..."
- Em đã nói rồi mà. Rằng anh rất đẹp.
"....."
- Thế thì anh không đẹp trai sao? Anh xấu lắm à?
Chính miệng cậu không thể nói rằng anh ấy xấu xí dù chỉ là những lời sáo rỗng, nên Yoogeun chỉ cay đắng ngậm miệng lại. Cậu cảm thấy như mình lại bị kéo theo nhịp điệu của Shinjae mà không thể làm gì được.
- Như anh đã nói, em quá dễ thương.
Shinjae bật cười, dựa người vào lưng ghế lái. Biểu cảm của Yoogeun thậm chí còn cứng nhắc hơn. Tuy nhiên, Yoogeun vẫn bối rối mỗi khi Shinjae nói rằng cậu dễ thương. Cậu ấy trông dễ thương ở chỗ quái nào vậy? Nếu được yêu cầu đánh giá mức độ dễ thương bằng con số, có lẽ cậu ấy sẽ đặt mình ngang hàng với một vật vô tri như tảng đá hay cái cây, hoặc một xác chết của dị nhân.
- Nhân tiện..... Yoogeun à.
Shinjae nhìn lướt Yoogeun từ trên xuống dưới màn hình với nụ cười trong đáy mắt.
- Tại sao em lại cương lên vậy?