"Tôi đã nhờ Bari giúp đỡ."
Bàn tay quấn đầy băng gạc của người đàn ông đặt tấm danh thiếp xuống bàn. Yoogeun sững sờ nhìn theo chuyển động của anh. Mọi giác quan của cậu đều xa xăm. Cậu đã ra khỏi Mazzaroth được một thời gian nhưng có vẻ như bản thân vẫn đang chìm dưới làn nước sâu.
"Guide Baek Yoogeun! Cậu có nghe tôi nói không?"
"Ah."
Yoogeun giật mình ngạc nhiên hơn mức cần thiết. Một lúc sau, đôi mắt lơ đãng ngước lên nhìn Taein.
Taein, người luôn được nhìn thấy trong trang phục áo sơ mi gọn gàng, giờ đang mặc áo phông và quần cotton. Mái tóc nâu sẫm lúc nào cũng được rẽ ngôi và chải bóng mượt ra sau giờ cũng thả xõa không cần tỉa tót. Khó có thể nhận ra anh là Phó chỉ huy luôn tỉ mỉ trong mọi việc, sắc sảo và nhạy bén như dao. Tất nhiên. Bởi vì anh không còn là Phó chỉ huy trưởng của Erewhon nữa.
Erewhon gần như bị giải thể. Tòa nhà trụ sở đã biến thành tro tàn, phần lớn các thành viên đã chết trong khi đa phần những người còn lại vẫn chưa rõ danh tính hoặc bị thương nặng. Và quan trọng nhất là Chỉ huy trưởng, đáng lẽ phải là người chủ chốt, đã bị trọng thương, vậy nên như thể Erewhon đã bị giải tán.
Guide, người vẫn kiên định dù phải chịu đựng bất kể những lời nói cay nghiệt táp thẳng vào mặt, đã run rẩy ngay khi được gọi tên. Giống như con chó con bị bỏ rơi bên vệ đường. Một con chó con từng đấu tranh với bất kỳ ai, kể cả với những kẻ đã bắt nạt nó. Làm sao chuyện này lại xảy ra... Không, khá dễ hiểu khi thấy cậu ấy như thế này. Taein nuốt một tiếng thở dài.
"Trưởng nhóm Seok Munyeong nói rằng cô ấy sẽ gửi một chiếc ô tô đến. Cùng với một tài xế."
"....."
"Nếu cậu rời đi bằng xe của chúng tôi, bất kỳ ai cũng sẽ nhận ra ngay. Vậy nên, tôi đã đưa ra một quyết định không cần thiết."
"Chiếc xe... Anh đang nói gì vậy?"
Yoogeun hỏi với giọng khàn khàn. Mu bàn tay gầy guộc lộ ra dưới ống tay áo rộng, siết chặt lại. Đôi mắt của Taein lướt qua mu bàn tay đầy sẹo của Yoogeun, rồi lướt một lần qua cổ cậu, giờ không còn đeo bất cứ thứ gì. Ngay sau khi ra khỏi Mazzaroth, Taein đã đến gặp cậu với một chiếc chìa khóa và tự mình tháo chiếc vòng cổ.
Sau khi gục ngã vì cố gắng guiding cho Shinjae, tình trạng của Yoogeun trở nên trầm trọng hơn dự kiến. Đó là cái giá phải trả cho việc một mình cố gắng làm điều mà hàng chục Guide khác hợp lực cũng không thể làm được. Lúc đó, nếu Taein không dùng vũ lực tách Yoogeun và Shinjae ra thì Yoogeun đã gặp nguy hiểm đến tính mạng. Khi Yoogeun cũng bất tỉnh trong vòng tay anh, Taein đã tự mình chống chọi. Cơ thể anh cũng không còn nguyên vẹn, nhưng vì không còn thành viên nào khác trong đội còn sức lực nên ít nhất anh ấy cũng phải cầm cự được.
"Guide Baek Yoogeun."
Taein cẩn thận nhìn vào mắt cậu và nói rõ ràng.
"Hãy rời khỏi nơi này đi."
Đây là những gì anh ấy đã lên kế hoạch từ lâu trước khi họ vào Mazzaroth. Và bây giờ anh ấy quyết định biến nó thành hành động. Chan vẫn di chuyển khó khăn, Shinjae và Heesoo vẫn bất tỉnh. Lúc này, anh ấy có thể tránh được ánh mắt của họ và đánh cắp Yoogeun mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Thế giới sau khi bị thảm họa quét qua đã bị tàn phá hoàn toàn. Vào thời điểm như thế này, Trụ sở Quản lý Thức tỉnh lẽ ra phải đi đầu trong việc ổn định tình hình, nhưng họ không thể làm gì vì nhiều Esper, bao gồm cả Giám đốc Trung Tâm, đã thiệt mạng ở Mazzaroth. Họ hiện đang ở trong tình trạng thậm chí còn không thể thống kê chính xác số lượng nạn nhân và còn lâu mới sửa chữa được thiệt hại.
Không chỉ Trụ sở Quản lý Thức tỉnh, Chính phủ và thậm chí cả đất nước, đều bị tê liệt. Máy bay, xe lửa và xe buýt tốc hành không thể hoạt động bình thường. Taein đã rất khó khăn mới tìm được một chiếc xe. Chiếc xe sẽ đưa Yoogeun đến một nơi xa xôi.
Trên thực tế, có một lý do khác khiến anh bận tâm đến việc nhờ sự giúp đỡ từ một Order khác. Nếu Taein trực tiếp đưa Yoogeun đi thì anh ấy sẽ tự nhiên biết điểm đến của cậu. Sau đó..... anh sợ những tình cảm kéo dài vô ích có thể nảy sinh. Vậy nên anh đã nuốt xuống lòng tự tôn của mình và nhờ Munyeong và Seulbi giúp đỡ. Làm ơn đừng để ai biết, kể cả tôi. Và bảo họ đem Yoogeun đi.
"....."
Ngay cả khi nghe những lời nói của Taein, Yoogeun cũng không có phản ứng nào. Anh hy vọng cậu sẽ vui mừng vì cuối cùng cậu cũng có thể thoát khỏi cái hố sâu địa ngục này.
"Hợp đồng đã kết thúc. Tôi chắc rằng cậu cũng biết điều đó. Cậu ở lại đây sẽ chỉ khổ sở hơn thôi. Cậu sẽ khó có thể tự kiếm được phương tiện di chuyển, vì vậy như tôi đã nói.... ."
"Ngay lập tức?"
Yoogeun cúi đầu xuống. Mái tóc đen rối bù, dái tai tròn và cái gáy mảnh khảnh duỗi thẳng bên dưới trông đặc biệt nhợt nhạt.
"Khi đã quá muộn."
Taein nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Nỗi ân hận đau đớn lặp đi lặp lại hàng trăm lần lại rỉ máu. Lẽ ra họ không nên để Yoogeun tham gia cùng họ. Cả Erewhon lẫn trái tim anh ấy lẽ ra không nên có một chút cảm xúc nào dành cho cậu. Như anh đã làm với vô số Guide khác, lẽ ra anh nên đứng đó và nhắm mắt làm ngơ trước những gì đã xảy ra với Yoogeun.
Nếu vậy thì cuối cùng Taein đã có thể chết một cách nhẹ nhàng. Như anh đã hy vọng từ lâu, cuối cùng anh cũng có thể đến chỗ mẹ và em gái mình để nhận tội. Anh thậm chí còn không hiểu nổi chính mình. Anh vẫn còn lưu luyến gì với thế giới này vậy, tâm trí anh còn sót lại chút ý thức trách nhiệm để sống sót và gửi Yoogeun đi?
"Nếu bây giờ tôi chạy trốn thì tôi sẽ còn lại gì?"
"....."
"Phó chỉ huy trưởng, sẽ còn lại gì cho tôi đây?"
"....."
"Anh trai tôi đã chết. Ngôi nhà để trở về cũng bị thiêu rụi. Tôi đã sống để bảo vệ anh trai mình và trả thù cho cha mẹ, vậy bây giờ tôi phải làm gì, và, tôi không hiểu tại sao..... tại sao tôi vẫn còn sống. Tôi không thể hiểu được."
Yoogeun lắp bắp, nhìn xuống đầu ngón tay mình. Taein cảm thấy vô cớ dâng lên một cảm giác oán giận. Taein vẫn ghét Yoogeun. Rốt cuộc thì thù hận bắt nguồn từ sự đồng cảnh ngộ. Chan, Heesoo hay thậm chí là Shinjae sẽ không bao giờ hiểu được cuộc sống của một người đã mất gia đình và mỗi ngày phải sống với cảm giác tội lỗi và trách nhiệm là như thế nào.
"Cậu cần một lý do để sống à? Cậu phải chết chỉ vì gia đình của cậu đã chết?"
"....."
"Chẳng phải cậu đã rất khổ sở khi cố gắng sống sót ở Mazzaroth hay sao? Vì vậy, cậu có thể sống. Sẽ không ai trách cứ cậu vì đã sống sót một mình."
Có lẽ những lời này là những gì Taein muốn nói với chính mình trong quá khứ. Bất ngờ cổ họng anh nghẹn lại. Taein cau mày và nhắm chặt mắt. Cảm xúc dao động dữ dội còn lý trí thì mờ mịt. Cảm giác bị mất kiểm soát thật khó chịu. Một khi Yoogeun biến mất khỏi tầm mắt anh, ngoài tầm với của anh, thì..... anh ấy sẽ không bao giờ cảm thấy như vậy nữa.
"Đây là tất cả những gì tôi có thể làm cho cậu. Hãy coi nó như để thay thế cho tiền trợ cấp thôi việc."
"Nhưng, Phó chỉ huy trưởng. Tôi...."
"Guide Baek Yoogeun. Làm ơn đi!"
Anh nắm lấy vai Yoogeun trong cơn bốc đồng. Yoogeun ngẩng đầu lên. Taein phản chiếu trong đôi mắt đen đang run lên vì sốc.
"Làm ơn, hãy rời đi khi tôi nói rằng tôi sẽ để cậu đi. Cậu càng do dự thì cậu sẽ càng bắt đầu tự hỏi liệu mình có muốn ở lại hay không..... bởi vì đó sẽ là một sự hiểu lầm."
"....."
Yoogeun không trả lời. Với Taein vẫn đang ôm chặt cánh tay mình, cậu chỉ mím đôi môi đầy máu. Cậu ấy vẫn tiếp tục kiên trì bất chấp sự sỉ nhục, Guide trẻ tuổi và đáng thương này. Sau khi đánh mất tất cả và lần này trở nên thực sự cô độc.
Taein thở dài và buông tay như thể rũ bỏ chúng. Và anh đứng dậy, đẩy ghế ra sau. Đó chắc chắn là một hành động khó khăn hơn so với bình thường.
"Cậu sẽ rời đi vào sáng sớm mai. Hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Taein sải bước ra khỏi phòng mà chỉ để lại một lời nhắc nhở. Anh cố gắng không nghĩ về biểu cảm mà Yoogeun sẽ thể hiện sau lưng anh. Nếu làm vậy, anh nghĩ thà mình là người hối hận về quyết định đó còn hơn.
Ngay cả sau khi Taein rời đi, Yoogeun vẫn ngồi lơ đãng bên giường một lúc lâu. Dù nghe được một lời đề nghị gây sốc nhưng cậu không cảm thấy gì cả. Như thể một cơn sóng mạnh đã cuốn trôi mọi thứ trong đầu cậu.
Ánh nắng xuyên qua những ô cửa kính dày. Cậu có thể nhìn thấy những hạt bụi li ti bay khắp phòng. Cậu không mong mình sống sót và được nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa. Yoogeun đứng dậy. Cậu bước đi khập khiễng trong phòng, cố gắng không dồn trọng lượng không cần thiết lên cái chân bị thương. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống gáy, vai và lưng, những nơi khớp xương lộ rõ .
Cậu mở tủ quần áo ở một bên tường. Chiếc tủ trống rỗng khủng khiếp. Bộ quần áo duy nhất mà Yoogeun có là những thứ cậu ấy nhận được khi mới đến Erewhon, nhưng cậu không thể mang theo chúng đàng hoàng vì phải nhanh chóng sơ tán trước khi trụ sở chính sụp đổ. Một bộ đồng phục và hai hoặc ba bộ quần áo phụ là tất cả.
Cậu dừng bàn tay đang chuẩn bị nhặt bộ đồng phục. Yoogeun nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhặt một mảnh quần áo khác và ném nó ra sau lưng. Quần áo bay trong không khí bắt đầu chất đống trên giường. Sau đó, cậu nhét chúng vào chiếc ba lô mang theo khi lần đầu đến, bỏ lại chiếc điện thoại hết pin, súng, băng đạn và các thiết bị khác. Đều là những thứ không cần thiết nữa.
Hành lý của Yoogeun đã hết. Nó quá đơn giản nên dễ bị nhầm với hành lý cho chuyến đi một ngày. Một vài tháng ở Erewhon có thể được gói gọn trong một chiếc balo duy nhất?
Có thể còn một số thứ cậu ấy chưa đóng gói. Trong phòng tắm hay trong ngăn kéo... Yoogeun quay đầu lại. Lúc này cậu nghe thấy một tiếng động nhỏ ngoài cửa. Có vẻ như ai đó đang cào cửa bằng một chiếc bồ cào mỏng. Khi cậu mở cửa, một con mèo đen nhanh chóng thò đầu vào trong. Đôi tai nhỏ mọc ra từ cái đầu tròn vểnh lên. Con mèo chui qua khe nhỏ rộng chưa đầy một gang tay.
"Làm sao mày có thể theo tao tới tận đây? Lần này mày tới làm gì? Muốn thêm đồ ăn sao?"
Yoogeun thờ ơ hỏi và quay lại. Cậu không quan tâm đến chuyện của con mèo và tiếp tục những gì đang dang dở. Con mèo chạy đến chỗ cậu bất chấp sự thờ ơ của Yoogeun. Có vẻ như lượn lờ dưới chân cậu là không đủ nên nó nhảy lên giường và dụi người vào đùi Yoogeun.
"Xin lỗi, nhưng bây giờ tao không có gì cho mày ăn đâu. Làm ơn đừng làm phiền tao nữa."
Cậu nhẹ nhàng đẩy con mèo ra bằng mu bàn tay.
"Từ giờ đi tìm người khác đi. Dù sao thì ngày mai tao cũng sẽ rời đi."
Con mèo ngừng di chuyển.
"Tao không biết liệu có ai có thể chăm lo bữa ăn cho mày hay không bởi vì tình hình hiện tại của chúng ta. Nhưng mày sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu, tao chắc rằng ít nhất một người sẽ cho mày ăn. Chà, mày to lớn và thông minh nên sẽ ổn thôi, ngay cả khi mày quay trở lại nơi hoang dã."
Yoogeun nhanh chóng nhét tất cả quần áo vào ba lô, chẳng buồn gấp chúng lại cho gọn gàng ngăn nắp.
"Một thế giới không có con người có thể là thiên đường cho mày. Không phải lo lắng về thuốc diệt chuột khi mày lục lọi thức ăn thừa, nhưng dù sao thì hãy tự chăm sóc cho bản thân. Đừng nhặt bất cứ thứ gì lên ăn và.... đừng....."
Giọng Yoogeun nhỏ dần, cảm nhận được sự khác lạ trong căn phòng. Quần áo trên tay rơi xuống giường. Cậu giữ nguyên thái độ thờ ơ và nhìn xuống. Thay vì một con mèo với bộ lông đen... cậu thấy một cánh tay mạnh mẽ đang ôm lấy eo mình. Băng trắng nhuốm máu phủ lên làn da nâu. Người đàn ông tựa đầu vào vai Yoogeun từ phía sau.
"..... Cậu không thể không đi sao?"
Chan thì thào. Giọng anh vốn đã khàn và vỡ vụn do nhiều vết thương chưa hồi phục lại, nên tiếng thì thầm càng nhỏ hơn. Đó là một giọng điệu buồn bã, trầm tĩnh không giống với tính cách thường ngày của anh ấy. Cậu nghe nói rằng anh ấy thậm chí không thể đứng dậy khỏi giường do vết thương quá nặng. Anh ấy đến đây bằng cách nào?
Vành tai cậu ngứa ran vì giọng nói ngập ngừng của anh, khiến tóc mai mềm mại sau gáy dựng đứng. Yoogeun, tuy nhiên, không nhìn lại. Cậu nhặt bộ quần áo lúc nãy đánh rơi.
"Tôi biết điều này vô nghĩa. Nhưng chỉ một lần nữa thôi, cậu có thể suy nghĩ kỹ thêm một lần nữa không..... Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn. Nếu cậu muốn tôi quỳ xuống, tôi sẽ sẵn lòng làm theo. Cậu cũng có thể đánh tôi nếu cậu muốn ..... đệt, tôi thậm chí còn không biết mình đang nói gì nữa."
"Haa."
Yoogeun phá lên cười khan. Chan rõ ràng đã đông cứng lại khi anh ôm lấy cậu.
"Giữa chúng ta."
"....."
"Chúng ta chưa bao giờ có kiểu quan hệ đó. Phải không?"
Hơi thở phả vào vai và gáy Yoogeun trở nên hơi gay gắt. Rồi từ từ và rất chậm, cánh tay đang ôm chặt lấy Yoogeun như thể chúng sẽ không bao giờ buông cậu ra, trượt xuống.
Anh ngồi phía sau Yoogeun, cúi đầu và im lặng một lúc lâu. Yoogeun cũng không nói gì. Nỗi im lặng bao trùm. Chỉ khi Yoogeun với tay lấy chiếc ba lô một lần nữa, không còn bận tâm chờ đợi câu trả lời của anh ấy, Chan đột nhiên mở miệng.
"Phải rồi. Baek Yoogeun."
"....."
"Chúng ta đừng bao giờ ... gặp lại nhau nữa."
Anh nghiến răng, gằn từng chữ một. Như vắt kiệt mọi cảm xúc dồn nén trong mình. Anh ấy không ngẩng đầu lên cho đến khi nói hết.
"Tôi sẽ không xin lỗi. Ngay cả khi tôi có xin lỗi, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì với cậu."
"Đúng."
"Tạm biệt. Sống tốt nhé."
Chan từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi như một con thú vươn mình. Những cơ bắp rắn chắc co giật dưới lớp băng quấn chặt lấy thân trên trần trụi của anh.
"Tôi thật lòng khi nói rằng cậu hãy sống thật tốt. Ngoài ra, cố gắng đừng để bị những kẻ điên như chúng tôi bắt được nữa, cậu có biết rằng cậu là mẫu người hoàn hảo để thu hút những kẻ điên rồ không?"
Chan mỉm cười khi nhận thấy Yoogeun đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào mình.
"Vậy thì đây sẽ là lần cuối cùng tôi gặp cậu. Ngày mai tôi sẽ không xuống đây chỉ để ngượng nghịu nói lời tạm biệt đâu."
Anh biết tình đầu không bao giờ thành. Mối tình đầu, tình yêu đơn phương, sao cũng được, nhưng mối quan hệ này đã bắt đầu sai ngay từ bước đầu tiên. Cái kết đã quá rõ ràng. Anh ta khác gì với những tên khốn đã bắt cóc Yoogeun?
"À. Thực ra tôi có một chuyện muốn xin lỗi."
"Là chuyện gì?"
"Cái đó, khụ, ừm. Tôi xin lỗi vì đã giả làm một con mèo."
"Không sao cả. Tôi cũng đoán được rồi."
"Cậu đoán được?"
"Bởi vì hành động của anh không mấy khác biệt."
Chan chết lặng trước lời nói của Yoogeun. Cậu ta để ý từ khi nào? Khi đó, không đời nào, khi anh ta nhảy lên cổ Yoogeun và giả vờ là một chiếc khăn lông thú, thậm chí sau đó.....
"Đáng lẽ cậu nên nói với tôi khi cậu nhận ra chứ, đồ khốn..... ha..... Thật là một thằng ngốc."
Chan lau khô mặt bằng bàn tay không băng bó. Anh trông có vẻ bối rối.
"Tôi đi đây."
Anh ta giơ tay lên một cách hờ hững và rời đi. Phần gáy mà cậu nhìn thấy trước khi anh biến mất sau cánh cửa, đỏ ửng lên.