Cuối cùng, Yoogeun thậm chí không thể lấp đầy một nửa chiếc ba lô. Cậu vẫn trắng tay như lần đầu đặt chân đến đây. Cậu nằm xuống giường với đống hành lý tồi tàn chẳng giống ai và trằn trọc cả đêm với đôi mắt mở to.
Almuten đã chết và cuối cùng cậu được giải thoát khỏi hợp đồng. Nhưng tại sao vẫn có cảm giác như chuyện chưa giải quyết được gì? Cậu đột nhiên trở nên ngột ngạt không thể chịu đựng nổi. Cuối cùng khi Yoogeun đạp tung hết chăn ra và đứng dậy thì trời đã gần sáng.
Ngôi nhà an toàn mà họ hiện đang ở là một căn nhà biệt lập ba tầng. Khi cậu mở cửa trước và ra ngoài, cậu nhìn thấy một hàng hiên rộng rãi trước lối vào. Khu vườn lúc bình minh còn đọng sương đêm đón chào cậu. Một làn sương mát lạnh sượt qua những bức tường bao quanh dinh thự và thỉnh thoảng, tiếng kêu của châu chấu có thể nghe thấy từ bãi cỏ mọc um tùm bị bỏ hoang.
Cậu từ hiên bước xuống, xỏ đôi dép to hơn dép của mình một cỡ. Cỏ ẩm ướt bị giẫm lên theo mỗi bước chân. Khi hít thở không khí mát mẻ của đêm trộn lẫn với mùi cỏ tươi, đầu óc cậu tỉnh táo hơn một chút. Chẳng mấy chốc, mọi thứ sẽ kết thúc. Khi bình minh ló rạng, chiếc xe của Bari sẽ đến đón cậu. Tất cả những gì Yoogeun cần làm là leo lên xe và rời đi.
Shinjae hay Heesoo, những người vẫn đang bất tỉnh, có chết hay không và bất cứ điều gì xảy ra với Đội 1 của Erewhon sau khi cậu rời đi, đó không phải là việc của cậu ấy. Giống như Yoogeun không cần họ nữa, họ cũng không cần Yoogeun nữa. Thế giới họ sống ban đầu khác xa với thế giới của Yoogeun, vì vậy sau khi cậu ấy rời đi, họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Đó là một kết luận rõ ràng. Không cần phải lo lắng nhiều thêm. Tuy nhiên, cậu có cảm giác rằng mình đang quên đi điều quan trọng nhất. Thế quái nào.....
Nhiều loài hoa dại mà cậu không thể đọc tên đang nở rộ trên bãi cỏ. Mọi nơi vẫn còn tối nên cậu không thể nhìn rõ hình dạng chính xác của chúng. Một cảnh trong ký ức gần đây của cậu được chồng chéo lên trên.
"Em có biết tên của những bông hoa này không? Anh đã cố tình mang chúng đến đây cho Guide Baek Yoogeun."
"Hyperoxis Aurea. Nói cách khác là hoa hạ trâm."
Những bông hoa dại màu vàng trong chiếc bình. Loài hoa sinh thần của cậu ấy. Shinjae mỉm cười với một bông hoa cài trên tai. Nói rằng đó là một trò đùa bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Ngăn cách khỏi thế giới đau khổ bên ngoài, cánh cửa đóng chặt và cảm giác chăn đắp mềm mại....
Yoogeun tiến lên một bước như thể bị thôi miên và nhặt một bông hoa. Nhưng khi cầm bông hoa lại gần và nhìn kỹ, cậu có thể nhận ra. Rằng đây là bồ công anh. Ngoại trừ thực tế là những cánh hoa màu vàng thì chúng trông không giống nhau chút nào.
"Không. Đây không phải..."
Yoogeun hái một bông hoa khác. Đó cũng không phải là loài hoa đó. Cậu chọn thêm một bông nữa. Không cái này thì cái khác. Và một cái khác. Cậu lang thang khắp khu vườn, nhặt từng bông hoa mà cậu có thể tìm thấy. Những vết xước nhỏ đã bắt đầu xuất hiện trên đôi bàn tay đẫm sương và loài hoa cậu tìm kiếm vẫn không thấy dù những bông hoa cậu hái đã dần lấp đầy hai tay.
Yoogeun vội vàng đứng dậy, cầm một bó hoa dại trên đôi bàn tay nhuốm đầy máu. Chỉ sau đó, cậu ấy mới nhận ra bản chất của sự lo lắng mà cậu đã cảm nhận trong suốt thời gian qua. Cậu không thể bỏ mặc Shinjae như vậy được. Shinjae là người đã kéo cậu xuống vực thẳm, đẩy cậu đến chỗ chết và cuối cùng khiến cậu sống lại. Vậy nên, sẽ là công bằng khi mạng sống của anh ta cũng phải gắn liền với bàn tay Yoogeun.
"Nếu anh vẫn còn sống sau cái chết của Almuten, sau khi mọi thứ kết thúc..... nếu vậy thì anh muốn Guide Baek Yoogeun lấy đi hơi thở của anh."
"Anh muốn tôi giết chết anh sao?"
Anh đã bao giờ ngoan ngoãn lắng nghe bất cứ điều gì tôi muốn chưa? Anh thật vô liêm sỉ khi yêu cầu tôi làm như vậy. Đồ bỉ ổi. Tôi ghét anh đến mức không thể chịu đựng nổi.
".....anh nghĩ rằng mình sẽ có được mọi thứ như ý muốn à?"
Cậu sải bước vào nhà, trên tay ôm bó hoa. Một lúc trước cậu còn kéo lê cái chân bị thương và bước đi như thể sắp gục xuống, nhưng bây giờ những bước chân đã lấy được sức mạnh trước khi cậu kịp nhận ra. Cậu chạy qua phòng khách và hành lang thiếu ánh sáng, tìm kiếm phòng của Shinjae một cách mù quáng.
Cậu tìm thấy người đàn ông được đặt trên giường trong một căn phòng trống trải dưới ánh trăng. "Tôi có thể nghe thấy Yoogeun-ie đang đến với tôi từ rất xa." Người đàn ông sẽ cười và trêu chọc cậu đã biến mất tăm. Thay vào đó, chỉ có một hình bóng nhợt nhạt nằm dưới tấm chăn. Shinjae đang yên lặng ngủ. Gương mặt trắng bệch dưới ánh trăng trông như một bức tranh. Ngay cả bóng đổ dưới hàng mi cũng có thể nói là một phần của tác phẩm nghệ thuật.
Sau cái chết của Almuten, anh ấy được đưa ra khỏi Mazzaroth đang sụp đổ trong tình trạng hấp hối. Nhờ tất cả các biện pháp khẩn cấp được thực hiện, các vết thương của anh ấy đã dần hồi phục. Da thịt mới đã mọc trên cánh tay nát bét và lấp đầy lồng ngực bị xẻ. Thậm chí không để lại một vết xước nhỏ nào trên má hay cánh tay.
Tuy nhiên, ngay cả sau khi anh ấy đã được chữa lành, anh vẫn không tỉnh lại. Mạch và nhịp thở đều bình thường và anh ấy đáp ứng theo phản xạ với các kích thích bên ngoài, nhưng Shinjae không có dấu hiệu tỉnh lại cho dù đã bao nhiêu lâu trôi qua. Giống như chỉ còn sót lại một cái vỏ trống rỗng sau khi phần lõi đã bị lấy đi.
Cậu chỉ mới đi bộ từ khu vườn đến phòng ngủ, nhưng không hiểu sao cậu đã cảm thấy khó thở. Yoogeun thở hổn hển khi nhẹ nhàng đặt những bông hoa cậu mang theo lên ngực Shinjae. Cũng lặng lẽ và bí mật như cái đêm Shinjae đến phòng bệnh của Yoogeun với một bó hoa. Những bông hoa dại trắng, vàng, xanh, đỏ, tím đủ kích cỡ, màu sắc và hình dáng, được sắp xếp vụng về không theo trật tự nhất định nào. Những bông hoa đôi khi dịch chuyển khỏi vị trí của chúng với hơi thở đều đặn của anh ấy.
Bây giờ anh đang mơ thấy điều gì? Hay anh đang nghỉ ngơi thật tốt mà không hề mơ? Anh thực sự không biết xấu hổ mà. Anh kéo tôi đến Mazzaroth và nói rằng chúng ta sẽ chết cùng nhau, nhưng thay vào đó lại cứu sống tôi và đưa tôi trở lại thực tại còn bây giờ anh đang nghỉ ngơi thoải mái sao?
"Chỉ huy trưởng, anh có nghe không? Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ anh."
Yoogeun đặt tay lên cổ Shinjae như thể sẽ bóp cổ anh ấy bất cứ lúc nào. Dù có ý thức được hay không, Shinjae vẫn nhắm mắt bình yên. Bóng đêm xanh thẫm trải dọc theo khuôn mặt nghiêng.
"Giống như anh đã làm với tôi, lần này...."
Bàn tay của Yoogeun, lúc nãy đang phủ bóng lên cổ Shinjae, di chuyển lên và dừng lại ở một bên mặt.
"Tôi sẽ cưỡng bức anh."
Anh nói muốn chết trong tay tôi sao? Nếu là thế thì tôi sẽ giữ cho anh sống bằng mọi cách. Đó sẽ là sự trả thù của tôi và là tình yêu cuối cùng tôi dành cho anh.
Cậu kéo chăn ra và trèo lên người Shinjae. Mặc dù cậu đang trực tiếp chạm vào anh ấy, Shinjae không hề có dấu hiệu như bị quấy rầy. Yoogeun đặt tay lên đôi má trắng trẻo mềm mại của anh. Cậu vuốt ve khuôn mặt bằng những ngón tay một cách hài lòng, điều mà cậu ấy nghĩ sẽ không bao giờ làm. Cậu luồn những ngón tay vào giữa những lọn tóc sáng màu, nắm lấy chúng và kéo ngửa đầu anh ra sau.
"....."
Lông mi của Shinjae run lên. Môi anh khẽ mấp máy không thành tiếng. Yoogeun ngừng thở trong giây lát. Nhưng đó là tất cả. Shinjae không mở mắt hay nói chuyện với Yoogeun.
Cậu buông tóc và cúi người xuống. Cho đến khi hơi thở của Shinjae phả vào môi trên của cậu. Chỉ cần Yoogeun di chuyển một chút thôi, môi họ có thể chạm vào nhau. Không giống như đôi môi hồng hào, mịn màng của Shinjae, môi Yoogeun khô khốc và nứt nẻ rớm máu. Nhìn bề ngoài, trông Yoogeun giống một bệnh nhân hơn.
Sau khi kiên trì quan sát phản ứng của Shinjae, hoặc kém đáp ứng mà không chớp mắt lấy một lần, Yoogeun từ từ nhắm mắt lại và áp môi họ vào nhau. Cậu lập tức cảm nhận được hơi ấm. Cậu khẽ hé môi, thay đổi góc độ và hôn lại. Tất cả những nụ hôn cậu từng có trong đời chỉ sau khi gặp Shinjae. Ngoài ra, cậu không biết về bất kỳ nụ hôn nào khác. Tuy nhiên, sẽ là khá nhiều nếu tính cả số lần, nhưng Yoogeun vẫn còn vụng về.
Cậu đưa lưỡi lách qua đôi môi hé mở của anh. Ấm áp và ẩm ướt bên trong. Cậu thử liếm nhẹ bên trong như Shinjae đã làm với cậu. Lúc đầu, cử động của Yoogeun còn do dự, nhưng càng tiếp tục, cậu càng mạnh dạn hơn.
"Hừ, hức..."
Cơ thể Yoogeun, bị phủ hơi lạnh bởi không khí buổi sáng sớm, dần dần ấm lên trên người Shinjae. Cậu cảm thấy hạ bộ căng cứng. Đó là khoái cảm đồi trụy đến từ việc cưỡi lên người đối thủ không thể phản kháng lại và xâm phạm miệng của anh ta theo ý muốn.
Môi cậu trượt xuống, lướt nhanh những nụ hôn dọc theo xương quai hàm sắc cạnh, đôi tai và chiếc cổ rắn chắc bên dưới. Có chuyện gì xảy ra với con người này vậy, mà ngay cả những chiếc tai của anh ta trông cũng đẹp? Nuốt cơn tức giận dâng lên trong lòng, cậu cắn nhẹ vào dái tai anh một cái rồi bỏ đi.
"Haa, haa, hức."
Yoogeun đứng thẳng dậy, dùng mu bàn tay lau đi đôi môi ướt át. Ngồi trên người Shinjae, cậu khoanh tay, cởi chiếc áo phông đang mặc mà không do dự và cởi nốt chỗ quần áo còn lại. Mình nên làm gì tiếp theo đây? Yoogeun đau khổ một lúc với vẻ mặt cau có, rồi kéo áo Shinjae lên. Các múi cơ bụng xuất hiện.
Cậu vùi môi vào điểm giữa bụng và hông, và mút lấy làn da. Cậu ấy thậm chí còn nhẹ nhàng cọ khu vực gần xương chậu bằng răng cửa. Nó không giống một hành động quyến rũ, mà thay vào đó, là sự âu yếm như của con thú non mới bắt đầu mọc răng. Những vết răng đỏ nhanh chóng xuất hiện trên làn da trắng như cẩm thạch của anh. Nó sẽ sớm biến mất không một dấu vết, nhưng hiện tại, cảnh tượng này khá kích thích.
"....."
Lông mày của Shinjae hơi nhíu lại. Cậu không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hình như cậu nghe thấy một tiếng thở dài giống như rên rỉ. Giật mình, Yoogeun đặt tay lên đùi Shinjae để giữ thăng bằng trên người anh. Đó là lúc cậu cảm thấy có thứ gì đó cương cứng dưới lòng bàn tay. Cậu chắc chắn rằng nó thậm chí còn chưa cương lên hoàn toàn, nhưng đã khá lớn rồi. Làm thế nào mà hồi trước anh ấy có thể đút thứ này vào bên trong cậu?
Shinjae khuấy động Yoogeun từ đầu đến chân mọi lúc, khiến tâm trí cậu hoàn toàn bị thổi bay, lấp đầy bên trong cho đến khi cậu cảm thấy buồn nôn. Cậu không bao giờ có thời gian để ước lượng kích thước của nó bởi vì nỗi sợ hãi. Trong khi lặp đi lặp lại ý nghĩ rằng mình sẽ chết, níu lấy và thở hổn hển trong vòng tay anh, bên trong cậu sẽ bị lấp đầy trước khi cậu biết điều đó.
Cậu không biết liệu kỹ thuật của Shinjae có tốt hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy khó thở trong khi nước mắt và nước bọt tuôn ra không kiểm soát và Yoogeun chưa bao giờ thực sự nhìn thấy máu khi làm cùng anh.
Yoogeun nuốt nước bọt khô khốc và nới lỏng quần của Shinjae. Đến chỗ quần lót, cậu lại phải chuẩn bị tinh thần một lần nữa. Cậu kéo nó xuống, cắn môi dưới. Một vật thể nặng trĩu, nửa cương cứng bật ra theo góc nghiêng. Nếu cậu cởi nó ra ngay mà không suy nghĩ, cậu sẽ bị nó tát như lần trước.
Dương vật nặng trịch có những đường gân nổi dọc theo chiều dài màu hồng nhạt. Trên cùng là quy đầu dày tròn. Chỉ nhìn thấy thôi đã khiến mặt cậu trắng bệch.
"Ha....."
Cậu thở ra một hơi và nắm lấy gốc dương vật bằng cả hai tay. Sức nóng của nó đốt cháy lòng bàn tay cậu. Yoogeun do dự một chút sau khi đưa quy đầu lên miệng, thận trọng liếm đôi môi nứt nẻ của mình. Sau đó cậu cuối cùng cũng quyết định. Cậu hít một hơi thật sâu và mở miệng. Không có chuyện liếm láp hay đảo lưỡi vào những chỗ nhạy cảm. Cậu chỉ cố gắng nuốt toàn bộ chiều dài trong một lần. Cho đến khi quy đầu tròn, nặng nề đâm vào trong cổ họng.
"Khụ!"
Tầm nhìn của cậu mờ đi trong tích tắc. Cậu có thể thấy vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nhưng cậu không thể nuốt xuống thêm nữa. Yoogeun dùng tay vuốt ve phần chiều dài còn lại, trong khi vụng về ngậm lấy côn thịt trong miệng. Đắm mình trong hơi nóng ẩm ướt, cậu cảm thấy dương vật của Shinjae thậm chí còn lớn hơn trên lưỡi mình. Đến mức cậu nghĩ rằng quai hàm của mình có thể rơi ra.
"Ức, ưm, hự..... Hức... hức haa."
Tóc mái của Yoogeun dần trở nên lộn xộn khi cậu bắt đầu di chuyển đầu bên dưới Shinjae. Đắm chìm trong những tiếng rên rỉ ướt át bị bóp nghẹt của chính mình, cậu không nhận ra những tiếng rên rỉ yếu ớt của Shinjae xen lẫn vào giữa. Ngậm dương vật trong miệng, Yoogeun đưa tay ra sau lưng. Cậu ấy chưa bao giờ thử chuẩn bị cho chính mình nên cậu không chắc liệu mình có làm đúng hay không, ngay cả khi cảm thấy xung quanh lối vào khô khốc.
"Hừm!"
Khoảnh khắc cậu ấn một ngón tay vào lỗ, một tiếng kêu đau đớn bật ra khỏi cổ họng. Nó đau khủng khiếp, như thể những bức tường mềm mại bên trong đang bị kéo ra hoàn toàn. Nước mắt lập tức trào ra quanh đôi mắt đỏ hoe. Cậu nhả vật thể đang mút được một lúc ngắn ngủi, thay vào đó, cậu ấn ngón trỏ và ngón giữa vào trong miệng.
Cậu rút những ngón tay của mình ra sau khi xoay chúng một cách thô bạo xung quanh phần da thịt mềm mại, nóng hổi, rồi đẩy những ngón tay ẩm ướt vào đến tận những khớp xương thấp nhất. Nó hơi rát một chút, nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều.
Yoogeun cố gắng nới lỏng lối vào hết mức có thể, nhưng cậu ấy sớm bỏ cuộc. Cảm giác xấu hổ lớn hơn nỗi đau. Cậu nghĩ rằng thà nhét con cặc vào trong ngay bây giờ còn hơn là dành nhiều thời gian cho việc này. Cậu quỳ xuống và ngồi trên đùi Shinjae. Quy đầu căng phồng cọ vào lối vào ẩm ướt. Như thể nó sẽ tự đâm vào ngay khi có thể.
"Haa... hức, haa, hư..."
Yoogeun hít một hơi thật sâu và nhìn xuống Shinjae. Trước khi cậu kịp nhận ra, một vệt ửng hồng nhẹ đã hiện lên trên gò má trắng trẻo của Shinjae. Anh ấy trông như cũng thở hổn hển. Ngực anh phập phồng đủ rõ để có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cơ thể vẫn ổn, nhưng anh ấy không có dấu hiệu tỉnh lại. Kết luận duy nhất họ có thể đưa ra là tâm trí vô thức của Shinjae không chịu tỉnh dậy. Yoogeun lại hạ quyết tâm. Buộc kẻ đã chọn cái chết phải giữ lại mạng sống, bằng mọi cách cứu lấy sinh mạng khốn khổ của anh ta. Sẽ không có cách trả thù nào phù hợp hơn với người đàn ông này.
"Hức, ừm....."
Cậu cắn chặt môi và hạ thấp cơ thể. Quy đầu nặng trịch từ từ lọt vào bên trong. Yoogeun nuốt nước bọt và ngửa đầu ra sau. Một tĩnh mạch nổi lên sau gáy cậu. Tầng sinh môn đã căng ra đến mức cậu có thể cảm nhận mà không cần nhìn.
"Ah, ahah..... Ha ức, ưm."
Cảm giác như có vật thể lạ đang từ từ chui sâu vào bên trong khiến việc hít thở trở nên khó khăn hơn. Yoogeun nhắm chặt mắt lại. Nhiều vết mờ khác nhau bao phủ tầm nhìn tối tăm của cậu. Áp lực dữ dội lan dọc sống lưng.
Khi đến một điểm nhất định, cậu không thể đẩy vào thêm được nữa. Cho dù có cố gắng đè xuống, chỉ có cơn đau khủng khiếp lan khắp hông và không có dấu hiệu cho thấy nó sẽ tiến sâu hơn nữa. Yoogeun thở ra một hơi ngắn và đứng dậy. Vì đã không tự nới lỏng đúng cách, cậu đã bị trầy xước khi dương vật ấn mạnh vào những bức tường hẹp khô khốc, lại bị cọ xát rút ra. Yoogeun cảm thấy như tất cả nội tạng của mình có thể bị kéo ra cùng nhau như thế này.
"....."
Yoogeun không thể phát ra âm thanh chính xác được nữa và chỉ ngậm miệng lại. Trán và tóc dưới tai đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Một giọt mồ hôi chảy xuống cằm và rơi xuống ngực Shinjae. Yoogeun nghiến răng và hạ hông xuống lần nữa.
Cậu quỳ trên người Shinjae và vụng về di chuyển cơ thể sang tư thế ngồi với hai đùi dang rộng. Bạch, bạch, bạch. Một loạt âm thanh tục tĩu không phù hợp với bầu không khí yên tĩnh và mát mẻ của buổi bình minh vang lên trong căn phòng.
Cậu ấy chưa bao giờ thực hiện guiding tích cực như vậy trước đây. Những người khác sẽ tiếp cận Yoogeun trước nếu họ cần cậu ấy và rời đi khi mong muốn được thỏa mãn. Nói cách khác, họ sẽ tìm đến bể nước đầy của Yoogeun, lấy lượng nước cần thiết rồi rời đi.
Ngay cả khi đối tượng của guiding thay đổi, cậu vẫn luôn như vậy. Sự khác biệt duy nhất giữa việc ôm Heesung qua lớp quần áo và được chuyền tay nhau giữa các thành viên Đội 1 Erewhon, nằm dưới cùng một tấm chăn với Shinjae là nếu Heesung lấy khoảng một cốc nước, thì lượng nước mà những người khác lấy bằng một bể bơi hoặc một cái hồ.
Tuy nhiên, chuyện này thì khác. Đối phương chưa bao giờ nói rằng anh ta muốn nó, nhưng cậu ấy đang đơn phương guiding cho anh ta. Mỗi khi cậu cử động eo, dương vật nặng nề nằm bên trong lại bị kéo lê khắp các bức vách. Cậu xoay hông xung quanh, theo bản năng tìm thấy vị trí cảm nhận tốt. Thành trong đã nóng lên và quá nhạy cảm đến nỗi chỉ cần côn thịt thúc vào là cậu ấy đã run rẩy. Quy đầu sưng phồng hết lần này đến lần khác đâm thẳng vào tuyến tiền liệt và đó là lúc đầu óc cậu trở nên trống rỗng.
Yoogeun cầm lấy dương vật của mình với bàn tay run rẩy. Cậu đã nhắm mắt lại trước khi bản thân ý thức được điều đó. Dương vật của Shinjae đã cắm chặt vào bên trong và phồng lên ngay dưới rốn. Cậu cảm thấy trần trụi hơn bao giờ hết.
"Hức, hức, ah... ah, ưm, aah....."
Câu cầm dương vật của mình bằng một tay và tuốt lên xuống, không ngừng di chuyển hông. Hông cậu co giật khi tiếp tục đẩy xuống ngày càng sâu hơn, buộc cậu phải giữ thẳng eo. Thay vì để cho người khác lấy đi, ngược lại... cậu dồn toàn bộ sức lực mình có vào đối phương.
Năng lượng ngay lập tức bị rút ra khỏi cơ thể mà không có điểm dừng. Cậu cảm thấy như thể ai đó đã thọc bàn tay vô hình vào ngay giữa lồng ngực và moi tim cậu ra. Không, chính xác mà nói, nó gần giống với cảm giác tự rạch lồng ngực và xé toạc trái tim mình ra.
Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ rằng loại guiding này có thể thực hiện được. Nó đồng thời vừa ngây ngất vừa đáng sợ. Cảm giác như thể cuộc sống của cậu ấy sẽ kết thúc ngay khi sự guiding hay tình dục này chấm dứt. Dù sao đó cũng không thành vấn đề. Cậu điên cuồng dồn hết sinh lực vào người Shinjae.
Một ánh sáng xanh nhạt tô điểm lên mi mắt. Dường như bình minh sắp ló rạng. Nước mắt cậu trào ra. Mỗi khi cậu ngồi xuống hoàn toàn trên người Shinjae, với toàn bộ vật thể đang co giật của anh ấy vùi sâu vào bên trong, các bức tường sẽ co thắt và kẹp lấy nó không kiểm soát. Chuyển động của cậu dần hỗn loạn và gấp gáp hơn. Mặt trong đùi siết chặt quanh eo của Shinjae.
Yoogeun nghiến răng và nhổm người dậy, dồn sức cho cặp đùi và đầu gối đang căng cứng của mình. Dương vật cương cứng nằm sâu bên trong phát ra âm thanh tục tĩu, nhớp nháp ướt sũng cùng với tinh dịch của chính nó. Thành trong siết chặt lấy một cách tuyệt vọng, cái vành đỏ kẹp chặt lấy côn thịt đang ra vào.
"Ha ha....."
Một tiếng rên rỉ nức nở bật ra qua kẽ răng. Đó là khi cậu cảm thấy có gì đó đã bị đứt, khi cơ thể bắt đầu tự di chuyển, điên cuồng dồn trọng lượng xuống, ấn dương vật vào sâu bên trong, tự đụ mình trên con cặc của Shinjae. Vật thể mà cậu có thể cảm nhận đang phập phồng mạnh mẽ trong ruột. Không có bất kỳ thông báo nào, quy đầu cương cứng ấn chính xác vào tuyến tiền liệt của cậu ấy phun ra tinh dịch. Sức nóng như thiêu đốt mà cậu đột ngột cảm nhận được qua bức tường nhạy cảm cũng đẩy Yoogeun đến bờ vực.
"Ah... ah- ức, ah, ahh!"
Yoogeun lên đỉnh với cặp đùi rung bần bật như thể bị điện giật. Khoái cảm sung sướng muốn chết. Tất cả các giác quan của cậu mờ dần và đôi đồng tử mở lớn.
Cậu nhắm chặt mắt lại. Nước mắt giàn giụa từ khóe mắt chảy xuống. Trông thật rực rỡ, lấp lánh dưới ánh sáng dịu dàng của buổi bình minh. Không bao giờ lặp lại vì bất kỳ lý do nào khác. Không nên như vậy. Bởi vì, em sẽ không bao giờ khóc vì anh nữa, không bao giờ.....
"Ưm, ha....."
Shinjae rên rỉ, mắt anh run rẩy. Lúc đó cậu mới bừng tỉnh. Yoogeun chống người dậy khỏi giường, loạng choạng trên đôi chân yếu ớt và nhìn xuống.
Những bông hoa mà cậu ấy đã hái trước đó vương vãi khắp giường vì những chuyển động mạnh mẽ. Ga trải giường, quần áo và da của cả hai đều nhuốm màu nước ép từ những cánh hoa bị nghiền nát. Giữa sự hỗn loạn đó là Shinjae, vẫn đang ngủ. Bụng anh ấy cũng nhơ nhớp với cực khoái của Yoogeun. Cảnh tượng trước mặt cậu thật suy đồi, đồng thời mê hoặc không thể cưỡng lại.
Thình thịch, thìch thịch. Nhịp tim của Shinjae nghe rõ ràng hơn trước. Đôi má ửng hồng và hàng lông mi khẽ giật liên hồi của anh ấy trông thật sống động. Có vẻ như anh sẽ mở mắt ra và gọi Yoogeun ngay lập tức.
Cậu ấy có thể nói bằng trực giác. Shinjae sẽ thức dậy sớm thôi. Cuối cùng anh ấy sẽ buộc phải thức dậy sau giấc ngủ dài và tiếp tục sống cuộc sống mà anh vô cùng ghê tởm. Đó là trực giác với tư cách của một người đã hòa trộn cả thể xác và tinh thần với Shinjae và là Guide đã hồi sinh anh ấy khi trút cả sinh mạng của mình vào cơ thể anh.
Và với điều đó, Yoogeun nhận ra, đã đến lúc phải rời đi. Vì nghĩa vụ của cậu với Shinjae giờ đã hoàn toàn kết thúc.
"... Ah."
Yoogeun ngồi thẫn thờ. Những giọt mồ hôi, hay có lẽ là nước mắt, cậu không biết, lăn dài trên má. Ánh sáng từ cửa sổ rọi bóng họ bằng một màu xanh. Mặt trời đã mọc trước khi cậu kịp nhận ra.