Chereads / Vực thẳm - Profundis (BL) / Chapter 93 - Chương 92. Tôi phải cứu anh ấy

Chapter 93 - Chương 92. Tôi phải cứu anh ấy

Cơ thể chính của Almuten, lấp đầy mặt đất, lắc lư chậm chạp. Hắn ta đang nhai và nuốt bất cứ thứ gì có trong miệng. Geueueueu..... Âm thanh như pha trộn giữa tiếng kêu của một sinh vật biển sâu vô danh và tiếng ồn của một thiết bị âm thanh bị hỏng vang vọng khắp Mazzaroth. Nghe có vẻ hắn ta rất vui mừng. Chan, người đã trở lại hình dạng con người trong giây lát để lấy lại hơi, chế nhạo.

"Gì đây, đến giờ ăn nhẹ rồi sao? Phải rồi, cứ kiếm ăn trong khi chúng ta đang hấp hối ở đây đi, đồ khốn."

Giọng nói của anh ấy vẫn rõ ràng ngay cả khi mang theo những vết thương có thể khiến một người bình thường cận kề cái chết. Anh nghiến răng với Shinjae đang đứng bên cạnh.

"Cậu kéo tôi đến đây để bắt cái thứ này à? Thằng điên. Sao ngay từ đầu cậu không đề nghị tự sát tập thể luôn đi?"

"Sao vậy? Cậu đang hối hận à? Chắc chắn rồi. Yoogeun-ie luôn dõi theo chúng ta từ phía sau, vậy nên sẽ rất tuyệt nếu em ấy thấy cậu cúp đuôi bỏ chạy."

"Tôi nói là sẽ bỏ trốn khi nào chứ? Và, chết tiệt. Sao cậu lại lôi Baek Yoogeun ra?"

Anh ấy không hề có ý định chạy trốn. Tính cách của Chan là thà chết trong trận chiến chứ không làm bất cứ điều gì khó coi chỉ vì sợ kẻ thù. Hơn hết, Shinjae còn đổ thêm dầu vào lửa. Yoogeun là vảy ngược bất hạnh của anh ấy.

Cho đến nay, cuộc sống của anh ta rất suôn sẻ. Từ nhỏ, anh đã có vóc dáng to lớn hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa và vì vẻ ngoài hung dữ nên không ai dám cư xử bất cẩn với anh. Điểm số của Chan rất tốt vì anh chưa bao giờ học hành gì cả và xuất sắc trong bất kỳ các môn thể thao nào. Anh ấy thậm chí còn nổi tiếng.

Mọi chuyện không khác mấy sau khi Chan trở thành Người Thức Tỉnh, đột ngột khi đang sống tốt, ăn ngon, đi học. Và cũng là một cấp S được công nhận trên toàn thế giới. Anh ấy không hiểu, nhưng nghĩ rằng nó thật tuyệt vời. Sau đó, anh gia nhập Trung Tâm theo lời khuyên của cha mẹ, xuất ngũ chỉ sau vài tháng khi phát hiện nơi đó là hang ổ tồi tệ và tham gia xây dựng Erewhon vì nghe có vẻ thú vị. Ở mọi nơi Chan đến, anh đều đứng đầu hệ thống phân cấp và là kẻ chiến thắng.

Cũng như vậy, Chan không nghi ngờ gì về việc anh ấy là người giỏi nhất trong Đội 1 của Erewhon. Anh là một cấp S được khen ngợi ở mọi nơi, có thể lực đỉnh cao và kỹ năng chiến đấu. Đội 1 chưa đánh nhau đến chết, nhưng anh ấy tự tin rằng mình sẽ thắng nếu so tài. Lý do tại sao Chan không trở thành Chỉ huy trưởng hoặc Phó chỉ huy không phải là vì không có năng lực, mà do anh ta lười biếng. Anh ấy thà chết chứ không chịu làm những công việc giấy tờ mệt mỏi. Đó là tất cả.

Điều duy nhất anh ấy cảm thấy như bị bỏ lại phía sau là khi nhắc đến Yoogeun. Cậu ta sẽ nổi cơn tam bành bất cứ khi nào ở chung với Woo Shinjae như thể họ đang đóng một vở kịch kịch tính tệ hại, cư xử tốt và ngoan ngoãn một cách kỳ lạ trước mặt Joo Taein, và tệ hơn nữa, anh không biết liệu có phải vì thằng nhóc kia trẻ tuổi hơn hay không mà thái độ của Yoogeun đối với Kwon Heesoo, tên mất trí đó, khá nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, so với họ, Yoogeun đặc biệt cộc cằn với Chan và chỉ riêng Chan. Bất cứ khi nào nhìn thấy Chan, cậu ta sẽ lập tức đề phòng như một con chó phát hiện có trộm đột nhập vào nhà. Lần đầu tiên cậu ta nở nụ cười là khi anh che giấu danh tính và tiếp cận cậu dưới hình dạng một con mèo.

Còn anh ấy thì sao? Khi Chan cũng đã làm chuyện này chuyện kia cùng với những người khác. Niềm tự hào bị tổn thương và anh đã rất tức giận. Sự bất công đó khiến anh mất ăn mất ngủ, những suy nghĩ về tên Guide chết tiệt ấy cứ lởn vởn trong đầu mỗi khi anh nhắm mắt lại. Thành thật mà nói, điều anh lo lắng không chỉ là về sự cạnh tranh giữa những gã đàn ông. Yêu đơn phương hay không giờ đã không còn quan trọng. Dù sao thì mọi thứ cũng sẽ sớm kết thúc thôi, vậy thì tất cả những điều đó có ích lợi gì chứ?

"Ừ... nhắc mới nhớ."

Chan mỉm cười và nhún vai.

"Tôi phải cho Baek Yoogeun thấy thứ gì đó thật tuyệt vời lần cuối cùng mới được."

Almuten ngừng tấn công một lúc trong khi nuốt chửng những con mồi đã bắt được. Họ đã tận dụng cơ hội để tăng cường hàng ngũ và gấp đôi khả năng tấn công. Chan cũng thay đổi hình dạng một lần nữa. Con thú đẫm máu khập khiễng và lao vào Almuten.

Số lượng người đã giảm đi đáng kể do một sự xáo trộn duy nhất. Bây giờ, có nhiều người nằm trên mặt đất hơn những người vẫn có thể tự đứng trên đôi chân của mình. Tuy nhiên, họ chưa bao giờ ngừng chiến đấu. Với đôi mắt đỏ ngầu và sát khí ngùn ngụt, họ không hề lùi dù chỉ một bước trước kẻ thù to lớn hơn gấp vạn lần.

Những kẻ chiến đấu với quái vật trở thành quái vật. Nếu bạn nhìn lâu vào vực thẳm, vực thẳm sẽ nhìn lại bạn. Để thoát khỏi vực thẳm, trước tiên phải đi xuống đáy vực. Nơi họ đang đứng là dưới đáy vực sâu và là cái Hố, nơi nhân loại đã bị nhấn chìm trong nhiều năm đằng đẵng. Họ đã chạm tới đáy, tất cả những gì họ phải làm bây giờ là đi lên.

"Keuaaaaaa!"

Almuten há to miệng và gầm lên. Màng nhĩ của những người nghe thấy âm thanh ở khoảng cách gần vỡ ra và chảy máu từ tai. Như thể đáp lại cơn thịnh nộ của hắn, một vòng xoáy xuất hiện trong không trung. Xoáy nước nhanh chóng trở thành một cột băng và là mắt bão, ngay lập tức đóng băng mọi thứ xung quanh. Brinicle. Tảng băng của biển sâu.

Chan chạy qua giữa những người bị đóng băng, đồng thời chống đỡ các cuộc tấn công. Anh ấy cũng không thể hoàn toàn tránh được chúng. Lớp băng trắng bám vào hai chân sau ngay cả khi anh chỉ lướt nhẹ nhàng qua nó. Không có gì đáng ngạc nhiên, đó không phải là băng bình thường. Những giác quan của cơ thể nhanh chóng biến mất dọc theo những nơi bị bào mòn bởi cái lạnh. Có lẽ cả dây thần kinh và cơ bắp đều đã chết.

Anh ấy bám vào bên cạnh Almuten, cắm móng vuốt vào lớp da cứng. Sau những phút dài đau đớn liên tục cào, cắn và cào, một chân đã được cắt bỏ thành công. Bây giờ chỉ còn lại một chân. Thật không may, cùng với đó, vai trò tích cực của anh ấy đã kết thúc. Không khí lạnh lẽo từ bên dưới bốc lên giờ đang bao phủ lấy toàn bộ cơ thể anh. Có một lớp sương trắng phủ khắp bộ lông đen. Ý thức của anh mờ dần.

Chỉ một chút nữa là tôi đã có thể giết chết hắn ta. Gần được rồi! Bực mình thật. Chan khẽ cử động cơ bắp căng cứng, để lộ những chiếc răng nanh và gầm gừ.

"Grừuuuu...."

Cơ thể treo lơ lửng trên cao của Chan từ từ rơi xuống đất. Taein chạy qua anh như để thay phiên. Anh làm tan chảy lớp băng đang lan rộng trên lưỡi kiếm bằng cách đốt nó bằng chất độc từ tay mình. Shinjae nhanh chóng tham gia cùng anh ấy. Để Taein và những người khác xử lý nốt cái chân còn lại, một mình anh áp sát phía trước thân hình đồ sộ. Nhắm thẳng vào trái tim hắn.

Lưỡi dao tẩm độc cắt gần gốc chiếc chân còn lại. Lửa, băng, sóng xung kích, sấm sét và nhiều đòn tấn công thuộc các thuộc tính khác nhau liên tục giáng xuống đúng vị trí. Shinjae xé toạc vết xước nhỏ trên thân bằng năng lực ngoại cảm. Xoẹt, Xoẹt. Lớp da bị xé toạc và vết cắt lan rộng.

Bên trong đó, hình thù của vô số xác chết đang uốn éo kêu gào. Chuẩn tướng Woo Sungyeon, Trung tướng Bae Cheolseong, các thành viên của đơn vị SALIGIA đã chết từ lâu, Thiếu tá Jeong Changhyeok, và Baek Heesung.... Họ tụ tập lại với nhau như những con giòi nở ra từ những quả trứng được đẻ trong xác động vật thối rữa, trừng mắt nhìn và nguyền rủa anh.

"Từ dưới vực sâu, con khẩn thiết gọi tên Người..... Hỡi Chúa."

Lẩm bẩm bằng một giọng mà chỉ mình anh ấy có thể nghe thấy, Shinjae vươn tay ra.

"Lạy Chúa, xin hãy lắng nghe tiếng con. Xin hãy nghe tiếng than khóc của con."

Thế giới đã là một nhà tù đối với anh ấy kể từ khi anh được sinh ra. Không, nó thậm chí không phải là một nhà tù. Chẳng phải nhà tù là nơi giam giữ "tội nhân" hay sao? Đó là một cái lồng dành cho anh ta. Cái lồng để nhốt con thú do con người tạo ra.

Vì vậy, bây giờ, xin hãy giải thoát tôi khỏi cái lồng này..... Anh thọc tay vào vết thương nơi những xác chết đang quằn quại xung quanh. Năng lực bắn thẳng vào trái tim của Amuten.

"Kyaag! Kyaag! Kécccc!"

Toàn bộ cơ thể của Almuten rung chuyển khi hắn ta phát điên. Một xúc tu bay tới với tốc độ và sức mạnh khủng khiếp từ phía sau, chỉ để đánh bật Shinjae ra khỏi cơ thể hắn. Hàng chục người bám vào để cố gắng làm nó chậm lại, nhưng Almuten đã gạt bỏ họ cùng một lúc.

"Ách!"

Anh vội vàng lăn sang một bên, nhưng không thể né tránh hoàn toàn. Một cánh tay bị dập nát. Thịt rơi ra và xương vai lộ ra bên dưới cũng bị vỡ vụn. Nhưng không đau đớn gì cả. Tâm hồn anh bay bổng lạ thường. Tiếng thở của chính anh, tiếng la hét của Almuten và tất cả thông tin đi qua các giác quan đều được phát ở dạng chuyển động chậm.

Shinjae đứng dậy ngay lập tức. Trong tầm nhìn bị thu hẹp, anh chỉ có thể nhìn thấy một trái tim khổng lồ đang đập giữa những mảnh thịt hở ra. Cánh tay bị hủy hoại của anh đã không thể nhận ra hình dạng ban đầu. Anh vồ lấy cơ thể đồ sộ đang quằn quại một lần nữa. Anh dồn hết sức lực của bản thân. Năng lực mà anh có từ khi sinh ra, thứ mà anh luôn sử dụng tự nhiên hơn so với tay và chân của chính mình, ngoại cảm tuôn ra từ toàn bộ cơ thể anh ấy và dồn vào một điểm.

Trái tim rung động vặn vẹo thành một hình thù kỳ lạ. Các mô cơ uốn éo. Các động mạch lớn như hầu hết các con đường ngầm hoặc đường hầm phình ra. Shinjae nhắm chặt mắt lại. Tất cả các dây thần kinh trong toàn bộ cơ thể dường như đang bùng cháy vì anh ấy đã vắt kiệt năng lực vượt quá giới hạn của mình. Và cuối cùng.

Bục! Một trong những huyết mạch không thể vượt qua lực xoắn và nghiền nát đột nhiên bị đứt. Nhiều vết nứt ở những nơi khác sớm dẫn đến sự sụp đổ của toàn bộ. Trái tim nổ tung một tiếng lớn như thể cả thế giới đang sụp đổ. Kể từ lúc đó, ánh sáng dần dần biến mất khỏi đôi mắt của Almuten, thứ đã lấp lánh như những ngôi sao cổ đại trôi trong vũ trụ hàng thiên niên kỷ.

"Chỉ huy trưởng."

Giọng của Yoogeun vang lên từ phía sau. Tuy nhiên, lý trí của Shinjae vẫn chưa trở lại. Với đôi mắt không tập trung, như thể để chắc chắn giết chết hắn, anh tiếp tục giáng xuống hết đòn này đến đòn khác. Bục, Bục, Bục! Mặc kệ máu đen đã thấm đẫm từ đầu đến chân anh. Trái tim của Almuten, vốn đã bị cắt thành từng miếng, tiếp tục bị chặt và xé nát thành từng mảnh hết lần này đến lần khác.

"..... Woo Shinjae!"

Yoogeun lại hét lên, giọng cậu đầy tuyệt vọng. Chỉ sau đó anh ấy mới tỉnh táo lại. Trước mặt anh là Almuten, xác chết của kẻ thù mà anh đã liều mạng nhắm tới. Nhận thức lan truyền đến tất cả các dây thần kinh như băng tan. Almuten đã chết. Cuối cùng anh đã giết chết gã này.

"Yoogeun à."

Shinjae không biết mình nên làm biểu cảm gì vào lúc này. Cảm giác như đây là thời điểm thích hợp để vui mừng vì anh ấy đã đạt được mong muốn ấp ủ từ lâu. Thế là anh quay lại với nụ cười quen thuộc.

"....."

Nhưng Yoogeun trông thật kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên Shinjae thấy Yoogeun bày ra bộ mặt như vậy.

Có phải em ấy trông như thế này khi người anh trai chết? Không. Lúc đó Yoogeun đã khóc dữ dội, gào khóc ầm ĩ như một đứa trẻ. Lúc này đây, sắc mặt của cậu trắng bệch, không rơi một giọt nước mắt. Vậy tại sao.....

Tại sao em lại làm khuôn mặt đó? Anh định hỏi. Nhưng không một âm thanh nào phát ra. Shinjae hé môi nhiều lần trong vô vọng. Sau đó anh nhìn theo hướng nhìn của Yoogeun xuống dưới. Lúc này anh mới ý thức được.

Thứ gì đó dày và sắc nhọn nhô ra từ giữa ngực anh. Một cái gai từ phần cuối xúc tu của Almuten. Toàn bộ chiếc gai lấp lánh màu máu đỏ của Shinjae.

"..... Ah."

Shinjae chỉ đông cứng người lại một chút ngay cả khi anh nhận ra cái gai. Như thể thời gian đã dừng lại. Đôi mắt anh hơi mở to như thể ngạc nhiên và ngước lên nhìn chằm chằm vào Yoogeun một cách trống rỗng. Vào một khoảnh khắc nào đó, đôi mắt ấy dao động. Những giọt nước trong suốt từ từ dâng đầy trong mắt anh.

Đôi khi Yoogeun tự hỏi Shinjae sẽ trông như thế nào nếu anh ấy khóc. Tất nhiên đó không phải là một ý định tốt. Nó chỉ đơn giản xuất phát từ sự tò mò rằng liệu có chút nhân tính nào trong con người đáng ghét đó hay không.

Cậu đã xác nhận được anh ấy cũng chảy máu đỏ tươi, nhưng cậu không bao giờ thành công trong việc hình dung ra những giọt nước mắt của người đàn ông đó. Do đó, trí tưởng tượng của Yoogeun luôn kết luận ở mức độ thô sơ.

Lần duy nhất Shinjae khóc là khi anh ta quyết định hành động một cách đáng ghét, và ngay cả khi làm vậy, anh ta cũng chỉ giả vờ buồn bã và khóc một cách thật đẹp. Không giống như lớp vỏ đẹp đẽ của anh ta, bên trong người đàn ông đó thật gớm ghiếc.

Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Shinjae bắt đầu khóc, với đôi mắt trợn ngược và khóe miệng run run, khác xa với những biểu cảm được trang trí chuyên nghiệp thường ngày. Một tiếng thở hổn hển yếu ớt phát ra từ giữa đôi môi hơi hé mở. Một giọt nước chảy từ một khóe mắt chậm rãi trượt xuống má, đọng lại trên cằm, rồi rơi xuống đất. Theo đó, cơ thể của Shinjae cũng sụp đổ. Cái gai đâm vào ngực anh giờ đã trượt ra. Thời gian, như đã ngừng trôi, bắt đầu chảy trở lại.

"..... anh định chết như thế này sao?"

Yoogeun lẩm bẩm, vẫn đóng băng ở phía sau ngay cả khi Shinjae đổ gục xuống.

"Không..... anh không thể chết như thế này được. Anh không thể trả hết nợ như thế này..... Sao anh có thể làm thế với tôi? Anh đã nói điều đó bằng chính miệng mình. Anh muốn tôi tự tay giết chết anh cơ mà. Thậm chí anh còn gọi đó là ước nguyện, mẹ kiếp, ai đã yêu cầu chuyện này hả?"

Yoogeun lao qua chiến trường và gục xuống người Shinjae, lẩm bẩm điên cuồng trong cơn mê sảng. Cậu áp tay lên bộ ngực nhuốm đầy máu và như thể điều đó vẫn chưa đủ, cậu cúi đầu và đặt trán lên mu bàn tay anh.

"Tôi sẽ không để cho anh chết như thế này. Chỉ cần tôi là Guide của anh, tôi sẽ không để cho anh, như thế này....."

Máu nóng tiếp tục trào ra từ lồng ngực bị đâm thủng. Yoogeun nghiến răng và ấn vào vết thương. Guiding đổ ra không kiểm soát. Cảm giác như thể một cái ống dày được luồn vào tĩnh mạch và hút hết máu ra khỏi cơ thể cậu ấy. Bípppp... Một tiếng ù tai đáng ngại vang lên. Sức mạnh đôi bàn tay cậu đang nắm lấy Shinjae đã yếu dần. Tim cậu đập như điên, khao khát sự sống đã bị anh rút cạn, nhưng ngay cả điều đó cũng dần phai mờ.

Tuy nhiên, cậu không thể ngừng guiding. Mạch của Shinjae, gần như ngừng đập, đã quay trở lại, mặc dù còn rất yếu. Có lẽ vì chiếc gai đã đâm vào chính giữa ổ bụng chứ không phải ngực trái, nơi có trái tim chăng? Anh ấy gần như đang thoi thóp đến hơi thở cuối cùng. Yoogeun dồn tất cả trí lực và tập trung vào việc guiding.

"Guide Baek Yoogeun!"

Ai đó đã túm lấy cậu từ phía sau. Đó là Taein. Anh ấy cũng không lành lặn. Anh bị mù một bên mắt với máu chảy xuống từ bên đầu bị thương, vì vậy anh nhắm một mắt như thể đang cau mày. Tuy nhiên, anh ấy vẫn ở trong tình trạng tốt hơn so với những người khác.

"Dừng lại đi. Nếu tiếp tục guiding, cậu sẽ gặp nguy hiểm."

"....."

"Cậu định chết như thế này sao? Cùng với người đàn ông đó?"

"Anh ấy chưa chết! Anh ấy chưa chết. Tôi vẫn có thể..... khụ!"

Trong khi vùng vẫy để thoát khỏi sự kìm kẹp của Taein, Yoogeun ho ra máu. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tầm nhìn của cậu trở nên tối đen. Taein cắn môi dưới và dùng sức đẩy cậu ra khỏi Shinjae.

"Tôi xin lỗi. Nhưng... tôi không thể đánh mất cả em nữa."

"Không được. Tôi phải cứu anh ấy! Buông tôi ra... chết tiệt, khụ, buông ra!"

Taein ôm chặt Yoogeun bằng cánh tay bị gãy và không buông ra, mặc cho cậu vẫn cố gắng chạy về phía Shinjae, trong khi chấp nhận mọi cú đẩy, đá và đánh của Yoogeun. Việc một Guide giống cô em gái chết trước mắt anh như thể bị một người thức tỉnh nuốt chửng là quá đủ rồi.

Cơ thể của Yoogeun đã bị hủy hoại từ trước đó. Đến mức mà với thể chất của một người bình thường, việc cậu vẫn không mất đi ý thức cho đến tận bây giờ đã là điều đáng khen. Dù có cố gắng thế nào, cậu ấy cũng không thể đánh bại được sức mạnh của Taein. Điên cuồng vùng vẫy trong vòng tay Taein, cậu dần mất đi sức lực.

"Guide Baek Yoogeun, làm ơn."

Đôi môi của Taein, sau khi thì thầm như một tiếng thở dài, đã run rẩy và mím lại. Yoogeun vắt kiệt sức lực còn lại và quay đầu lại. Những giọt nước mắt từ từ trào ra dưới đôi mắt mờ đục của cậu. Máu chảy xuống từ đôi môi nứt nẻ khi cậu cố gắng thốt ra một từ.

"Tại sao....."

Yoogeun, người đã chống cự quyết liệt đến cùng, cuối cùng đã bất tỉnh. Một tia sáng mỏng manh chiếu xuống đôi má nhợt nhạt của cậu, lấm tấm máu và bụi, giống như những hạt mưa đầu tiên của cơn mưa rào bất chợt. Một thứ ánh sáng trong trẻo, sáng chói..... mà anh nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy lần nữa trong đời.

Trái tim của Guide đã gục ngã trong vòng tay anh đập yếu ớt nhưng đều đặn. Cơ thể cũng vẫn còn ấm. Taein ôm Yoogeun thật chặt và vô thức ngẩng đầu lên. Số ít người sống sót còn lại cũng làm theo. Tất cả cùng nhau nhìn lên như thể đã được tập dượt.

Vô số lỗ hổng lần lượt xuyên qua biển sâu đung đưa trên đầu. Con số nhanh chóng tăng lên hàng nghìn và sau đó là hàng chục nghìn. Như thể những đám mây đen già cỗi đang bị xua tan, thời tiết trong lành trở lại. Ánh sáng rực rỡ đổ xuống từ giữa.

Đáy biển sâu, nơi chưa bao giờ thoát khỏi bóng tối, lần đầu tiên được chiếu bởi vô số tia sáng. Mặt đất đen ẩm lấp lánh. Tất cả mọi thứ được bao bọc trong một quầng sáng trắng, tĩnh lặng. Rêu và nấm mốc đã mọc lên khắp tường, mặt đất, những người đã ngã xuống và xác của Almuten.

Bức màn của bóng tối tưởng như không bao giờ được vén, cuối cùng cũng vén lên.