Một con rồng làm hoàn toàn bằng xương lao về phía Almuten. Không bao giờ dừng lại ngay cả khi các bộ phận trên cơ thể bị vỡ vụn bởi những xúc tu đang vung vẩy dữ dội. Munyeong, cưỡi trên nó, hét lên.
"Tấn công! Đừng lo cho tôi... Ách!"
Ngay lúc đó, những chiếc xúc tu tấn công chính xác vào hai bên sườn con rồng. Xương sườn vỡ vụn. Con rồng mất thăng bằng, vỗ cánh vô ích và lao thẳng xuống. Munyeong hét lên dù đang rơi xuống từ độ cao hàng trăm mét để cuộc tấn công không bị ngừng lại.
"Ngay bây giờ!"
Những người do dự trong giây lát nhanh chóng tiếp tục cuộc chiến của họ. Vô số đòn đánh trút xuống cơ thể dị nhân khổng lồ tưởng như pháo đài bất khả xâm phạm hay một ngôi sao không thể chạm tới.
Trên mặt đất tối đen của vực thẳm, máu tươi đổ ra như sông. Vô số người đã chết, nhiều người bị thương, một số đã mất trí và bất tỉnh. Nhưng ngay cả khi đó, mọi người cũng dần hiểu rõ về trận chiến. Họ thích nghi khá tốt với không gian này vì họ đã chiến đấu đến chết với những bóng ma bảo vệ điện thờ. Tất nhiên, Almuten lớn hơn và mạnh mẽ hơn mà những kẻ tầm thường đó không thể so sánh được nhưng cuối cùng, chúng được sinh ra từ cùng một Hố, nên bản chất là giống nhau.
Một chiến lược phản ứng đã được thiết lập dựa trên rất nhiều sự hy sinh và vô số lần thử và sai. Nếu ai đó cảm thấy như mình sắp nổi cơn cuồng nộ sau một thời gian dài tiếp xúc với năng lực của Almuten, họ sẽ không còn hoảng sợ và ngay lập tức lùi về phía sau để không làm xáo trộn chiến trường và để đồng đội không bị thương. Trừ trường hợp nghiêm trọng không thể đảo ngược, cơn cuồng nộ sẽ dịu xuống ở một mức độ nào đó bằng cách guiding.
Phải. Có một Guide ở trên chiến trường này. Đó là điều họ chưa từng trải qua trong bất kỳ cuộc đột kích nào.
Guide độc quyền trẻ tuổi của Đội 1 Erewhon đeo mặt nạ có van trên mặt và được trang bị nhiều thiết bị khác nhau. Thoạt nhìn, thật khó để phân biệt cậu ấy với một thợ săn cấp thấp. Họ có thể thấy cậu không do dự chạy băng qua chiến trường rải rác xác chết và đống đổ nát, khéo léo tránh những mảnh đá bay và những vết nứt trên mặt đất do hậu quả của các cuộc tấn công. Không giống những Guide quen thuộc mà họ biết, những người chỉ đảm nhận việc hỗ trợ phía sau mà không cần phải chiến đấu hay huấn luyện.
Hầu hết thời gian cậu ấy gắn bó với Đội 1 của Erewhon, nhưng bất cứ khi nào rảnh, cậu sẽ tiếp cận những người bị thương từ các đội khác mà không do dự. Không có sự tiếp xúc nào khác ngoài việc nắm tay hoặc chạm vào cơ thể của đối phương qua quần áo, nhưng trong hoàn cảnh này, chỉ vậy thôi là quá đủ. Ngay cả những người ban đầu còn nghi ngờ cuối cùng cũng phải tin tưởng cậu.
Chấn động kịch liệt rung chuyển cả không gian. Cuối cùng, một trong nhiều chân của Almuten đã bị chặt đứt. Đó là kết quả của việc không ngừng tập trung tất cả hỏa lực nhắm vào một điểm ngay cả khi họ có nguy cơ bị sát thương. Chất dịch cơ thể màu đen mang theo chất độc chết người phun ra như mưa và làm tan chảy mặt đất.
"Grừuuuu!"
Đứng ở phía trước cái chân bị chặt đứt, con hổ đen ngẩng đầu gầm lên. Anh ấy trông khá mệt mỏi và anh cũng biết điều đó rõ hơn ai hết. Bộ lông bóng loáng có nhiều vết cắt và rạch, để lộ phần thịt bên dưới. Nhưng họ đã có lợi thế. Miễn họ không mất tập trung và giữ vững chiến lược mà không bị phân tâm, thì việc hạ gục Almuten không còn là điều bất khả. Chẳng phải họ đã lập được kỳ tích chặt đứt một chân rồi sao? Một chút nữa thôi, một chút nữa thôi.....
Đó là lúc một biến cố xảy ra.
"Ngay bây giờ! Di chuyển đi!"
Các Esper, những người đã chiến đấu hợp tác với thợ săn mà không nói một lời, bắt đầu di chuyển một cách kỳ lạ. Những kẻ mặc đồng phục màu đỏ sẫm nhảy ra ngoài, không quan tâm đến đội hình chiến tuyến đã được thiết lập. Đằng sau họ là Trung tướng Bae Cheolseong.
"Các ngươi làm gì vậy? Ta bảo là di chuyển cơ mà."
"Nhưng, thưa ngài. Nếu chúng ta hành động một mình ở đây, chuyện này sẽ rất nguy hiểm."
"Tại sao lại do dự khi con mồi đã ở trong tay chúng ta? Không ai biết khi nào những con linh cẩu đó sẽ hành động và lấy hết công lao. Lập tức di chuyển!"
Lão lớn tiếng ra lệnh, sự tham lam tuyệt vọng ánh lên trong đáy mắt. Bọn họ không còn ở trong tình thế vô vọng khi mà ai cũng chết. Cơ hội chiến thắng giờ đã rõ ràng trước mắt ông ta. Một lần nữa, ông ta không thể không cân nhắc những cái được và mất sau cuộc tập kích.
"Đừng để bọn chúng ra đòn quyết định cuối cùng! Chúng ta phải giết thứ đó!"
Các thợ săn rất bối rối khi bất ngờ bị đâm sau lưng. Họ vội vã lấp chỗ trống khi các Esper lao ra khỏi vị trí. Chiến tuyến vốn được dày công xây dựng trên sự hy sinh của hàng trăm người chết trong phút chốc đã bị hủy hoại.
"Trung tướng, thật là.... Từ xưa đến nay ông vẫn chẳng thay đổi gì."
"Vậy thì tôi phải nói với cậu, Chỉ huy Woo đã thay đổi quá nhiều. Trước đây tôi đã nghe nói rằng nếu một người chấp nhận cái chết, họ sẽ bắt đầu hành động khác đi. Có vẻ như người sẽ chết ở đây không phải tôi mà là Chỉ huy Woo đấy."
"Chà. Tôi không biết điều đó đấy."
Shinjae cắn môi dưới, nói không ra lời. Giọng anh ấy rõ ràng và táo tợn, nhưng có một chút lo lắng trong ánh mắt. Almuten rất giỏi trong việc phát hiện sự bối rối và sợ hãi của mọi người. Cho đến bây giờ, bằng cách nào đó, họ đã cố gắng cầm cự bằng cách sử dụng lợi thế về số lượng và chiến lược của mình, nhưng bây giờ họ đã để lộ một khoảng trống.....
"Yoogeun hyung!"
Heesoo chạy ra từ bên cạnh với một tiếng kêu khẩn cấp. Trong tầm nhìn của cậu, chỉ có Yoogeun. Cho đến nay, Yoogeun vẫn quanh quẩn ở phía sau. Nhưng bây giờ các Esper đột nhiên lao ra, phía trước anh hoàn toàn trống trải. Không có gì cản trở anh ấy khỏi cái nhìn đáng sợ của Almuten.
Bên dưới lớp da thô và dày, đôi mắt khổng lồ giống như người lùn đỏ di chuyển uể oải. Cậu không biết liệu có phải không, nhưng dường như Almuten đã nhận ra Yoogeun. Đứa trẻ sống sót cùng người anh trai từ thảm họa, nơi tất cả những người khác bị tàn sát. Theo bản năng, cậu có một linh cảm cực kỳ đáng ngại. Heesoo nghiến răng, chạy nhanh nhất có thể.
"Trung tướng hay gì đó, lão già bẩn thỉu kia không thể ngừng quậy phá sao... điên thật đấy."
Cậu ngay lập tức ném mình đến trước mặt Yoogeun, đối mặt trực diện với Almuten. Không khí xung quanh nhanh chóng trở nên nhớp nháp và lạnh lẽo. Giống như lúc Almuten trợn mắt nhìn Heesung hồi ở khu công nghiệp đổ nát.
"Đừng nhìn!"
Bục, bục! Máu trào ra từ cả hai mắt của Heesoo. Vì anh ấy chỉ có thể nhìn thấy lưng của Heesoo nên Yoogeun không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi máu nhỏ xuống đất, cùng với những mảnh vụn của nhãn cầu... anh ấy đã nhìn thấy mọi thứ rất chậm và rõ ràng.
Yoogeun không hề hay biết rằng mình có một niềm tin vô căn cứ, niềm tin rằng Đội 1 của Erewhon sẽ không chết dù thế nào đi chăng nữa. Ngay cả khi họ bị thương trong trận chiến, anh ấy tin rằng họ sẽ dễ dàng loại bỏ chúng và nhanh chóng lành lại. Giống như vẫn luôn như vậy. Họ sẽ không chết, họ sẽ sống sót và sống rất lâu, rất lâu nữa, nhưng vào lúc này, niềm tin đó đã rạn nứt.
"Kwon Heesoo!"
Lưng Heesoo đổ sụp xuống như lâu đài cát. Yoogeun chạy về phía cậu mà không ngoái đầu nhìn lại. Heesoo đang ở trong tình trạng mà cậu ta không thể nói rằng mình ổn ngay cả bằng những lời sáo rỗng. Toàn bộ khuôn mặt cậu bê bết máu. Chỉ có ít máu trên miệng và cằm, nhưng anh ấy không thể nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.
Một tảng đá bay ngang qua không trung, chia thành hàng trăm mảnh trên đường đi, nhắm vào Almuten. Đó là Shinjae. Các cuộc tấn công khác nhau diễn ra quyết liệt. Tiếng nổ, tiếng la hét và tiếng gầm xung quanh anh thật chói tai.
"Máu... chết tiệt."
Yoogeun quỳ xuống trước mặt Heesoo và đỡ cậu ấy dậy. Anh nghiến răng và đặt lòng bàn tay lên đôi mắt hỗn độn. Cậu có thể cảm nhận được guiding đang chảy vào mình, nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Heesoo, cơ thể run rẩy nằm gục trên vũng máu, cười lớn.
"Ah... hahaha. Quả nhiên là sống đủ lâu thì sẽ được chứng kiến mọi thứ. Yoogeun hyung đang lo lắng cho em, wow, cảm giác tuyệt thật đấy. Giá như em biết điều này sẽ xảy ra thì em đã móc ít nhất một con mắt từ sớm rồi."
"Giờ là lúc để đùa giỡn à?"
Yoogeun hét lớn. Ngay cả khi không nhìn tận mắt, cậu ấy vẫn có thể dễ dàng hình dung ra biểu cảm méo mó dữ dội của Yoogeun trong tâm trí mình.
"Khả năng của hắn không có tác dụng với em vì năng lực đề kháng tinh thần, nên em nghĩ thay vào đó hắn ta đã phá hủy mắt em. Em sẽ không thể sử dụng năng lực nếu không giao tiếp được bằng mắt. Haha, tên khốn đó thực sự thông minh....."
"Làm ơn im lặng đi."
"Xì. Hyung luôn bảo em phải im lặng bất cứ khi nào nhìn thấy em."
Anh ấy nghĩ rằng mình phải cầm máu trước thay vì chỉ chờ tác dụng của guiding. Yoogeun xé tay áo sơ mi và quấn chúng quanh mắt Heesoo như một miếng che mắt. Giống như Heesoo đã từng làm với anh. Tay anh cứ run rẩy như cây sậy.
Anh không muốn Heesoo chết. Cá nhân anh có thích Heesoo hay không thì đây lại là chuyện khác. Bất kể đối phương là ai thì cũng đều giống nhau. Anh đã chán ngấy với việc chứng kiến người ta chết trong tay Almuten rồi.
"Cậu có biết bây giờ bản thân trông như thế nào không? Guiding không có tác dụng và máu... chết tiệt. Nó không ngừng chảy...."
"Thì sao? Em đến đây để chuẩn bị chết. Em thậm chí còn được gặp trùm cuối. Em đã trụ được lâu hơn mình tưởng."
"....."
"Uhm. Có thể nói là hơi thất vọng một chút. Vẫn còn rất nhiều điều em chưa làm được với hyung, chúng ta vẫn chưa thử kiểu doggy và trò bịt mắt.....ah chúng ta đã làm thế rồi. Còn sex qua điện thoại nữa và..."
"Cuộc sống chẳng lại gì đối với cậu sao? Chỉ nói về nó như một trò đùa rồi chết là chấm hết à?!"
Bàn tay Yoogeun đang cầm máu vô thức ấn xuống mạnh hơn. Tuy nhiên, Heesoo thậm chí không hề rên rỉ lấy một lần mà thay vào đó cậu nhếch môi cười lớn.
"Tất nhiên. Em được sinh ra, ha..... Em được sinh ra chẳng vì điều gì cả."
Heesoo thở ra một hơi dài. Cậu có thể cảm nhận được những rung động từ mặt đất. Đó là âm thanh của trận chiến đang diễn ra. Với cậu, nơi đây còn thân thuộc hơn cả lớp học, mái ấm hay đường phố tấp nập.
Người mẹ đã chết cùng lúc với sự ra đời của cậu ấy, và người cha đã bỏ rơi cậu trong sự ghê tởm, sẽ nghĩ gì nếu họ nhìn thấy cậu ấy bây giờ? Liệu họ có cảm thấy thật nhẹ nhõm khi cuối cùng thì con quái vật kinh tởm đó đã chết không? Hay họ sẽ buồn một chút vì cậu vẫn là đứa con ruột thịt của họ?
Dù thế nào thì có một điều chắc chắn. Sau tất cả những gì cậu đã làm, Yoogeun vẫn lo lắng cho cậu, guiding với đôi tay run rẩy. Chưa bao giờ có một Guide như anh ấy và có lẽ sẽ không bao giờ có.
"Kwon Heesoo. Cậu có nghe thấy tôi nói không?"
"....."
"Tỉnh lại đi. Trả lời tôi đi. Heesoo-ya, Kwon Heesoo!"
Heesoo không nói gì nữa. Yoogeun đứng dậy, ôm chặt lấy cậu. Đầu cậu ấy gục xuống và rơi thẳng vào vòng tay anh. Mạch đập yếu ớt cảm nhận được ở đầu ngón tay và guiding đang bị hút ra khỏi cơ thể anh là những dấu hiệu duy nhất cho thấy cậu ấy vẫn còn thở.
Rầm! Những chiếc xúc tu của Almuten đập ngay trước mặt họ. Xác của một số Esper bám dọc theo các xúc tu gai như cá mắc vào mũi lao. Các thành viên Erewhon vội vã lao về phía họ.
"Thợ săn Kwon Heesoo-nim. Guide-nim!"
Yoogeun ôm lấy Heesoo và rút lui dưới vòng bảo vệ của họ. Nhưng mà, cậu không biết khi nào ánh mắt kia lại rơi xuống chiến trường. Đã được một thời gian kể từ khi đội hình mà mọi người cùng nhau dày công xây dựng đã sụp đổ hoàn toàn do hành động bất ngờ từ Trụ sở Quản lý Thức tỉnh. Sự hỗn loạn tràn ngập không gian.
Almuten mở miệng. Nó đủ lớn để chứa cả một tòa nhà. Không có gì bên trong. Thông thường, bất cứ khi nào sinh vật mở miệng, bạn sẽ thấy răng, vòm miệng và lưỡi của nó, nhưng thay vào đó, khoang miệng trước mắt họ hoàn toàn đen kịt như một lỗ đen. Một trong những Esper đi đầu vấp ngã và rơi vào miệng. Xương sống của anh ta nhanh chóng bị nghiền nát và ruột bị nuốt chửng.
"Aaaa.... hự, aaah, hộc!"
Eo, ngực và vai của Esper lần lượt bị kéo vào bóng tối. Anh ta liên tục la hét với bọt máu trong miệng, rồi đôi mắt trợn ngược và lặng đi khi bị nuốt chửng đến cổ. Máu đỏ sẫm phun ra dữ dội từ mọi lỗ trên khuôn mặt anh ta. Cuối cùng, ngay cả cái đầu cũng hoàn toàn biến mất.
"Ưm! Aaaaa"
Các Esper phải chứng kiến kết cục khủng khiếp của đồng nghiệp ngay trước mắt, trông vô cùng sợ hãi. Họ loạng choạng lùi lại, những chỉ dẫn tấn công dữ dội và giáng đòn quyết định cuối cùng đã trôi xa dần khỏi tâm trí.
"Đồ ngu. Đừng hoảng sợ và lao vào nó đi! Chính vì các ngươi cứ nghĩ đến việc chạy trốn nên nó ngày càng hung tợn hơn..."
Các mệnh lệnh tồi tệ của Trung tướng bị ngắt quãng giữa chừng. Ông ta vội nhìn xung quanh. Tấm khiên quấn chặt quanh người đã bị đập vỡ trước khi ông kịp nhận ra. Và ở nửa dưới cơ thể, một xúc tu nặng như khúc gỗ bắt đầu cuộn quanh lão.
"Giám đốc!"
Các Esper kêu lên. Chiếc xúc tu quấn quanh người Trung tướng siết chặt lại. Vết sẹo che nửa khuôn mặt giật giật. Ngay sau đó, những dòng máu chảy xuống từ miệng ông.
"Khụ!"
Xúc tu trở về thân chính, tóm chặt lấy Trung tướng. Cơ thể ông ta bị ném xa vài kilomet trong không khí. Các Esper liên tục gọi ông một cách điên cuồng, trong khi các thợ săn nhìn họ với ánh mắt kinh ngạc.
"Các ngươi đang làm gì vậy? Ức, không mau đến cứu ta đi."
Trung tướng hét lên tuyệt vọng. Ngay giữa lúc đó, lý trí của ông ta vẫn không bị xáo trộn. Có vẻ như lão đã không đảm nhận vị trí người đứng đầu Trụ sở Quản lý Thức tỉnh với con số không. Tuy nhiên, Trung tướng kêu cứu nhiều lần nhưng không một ai di chuyển. Không chỉ các thợ săn, mà cả cấp dưới trực tiếp của ông ta.
Tất nhiên, trừ khi các Esper là những kẻ ngốc, họ biết. Sự thật là những mệnh lệnh do Trung tướng đưa ra chỉ là những điều vô lý và không giúp ích gì trong việc vượt qua tình huống này. Và sự thật rõ ràng là Trung tướng sẽ không hề chớp mắt ngay cả khi họ chết trong khi thực hiện những mệnh lệnh vô lý đó.
Từ trước đến nay, họ không dám trái lệnh cấp trên, sợ bị trừng phạt và phải tuân theo mọi mệnh lệnh dù trái ý muốn. Tuy nhiên, trận chiến càng kéo dài, họ càng nghĩ rằng điều này không còn đúng nữa. Tại sao phải phục tùng mù quáng khi họ đang ở trong tình huống mà tất cả mọi người đều có thể bị giết chết?
"Lũ... lũ khốn ngu ngốc."
Trung tướng ngơ ngác lẩm bẩm. Shinjae, người đang nhìn chằm chằm từ xa, hiện ra trong tầm mắt. Ông ta bị kéo đi với tốc độ nhanh đến nỗi thậm chí không thể cử động đầu nhưng kỳ lạ thay, ông nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy bóng dáng của anh rõ như ban ngày. Shinjae mang một vẻ mặt khó đọc.
"Woo Shinjae....."
Một cảm giác tức giận và tủi nhục khôn tả dâng trào. Nội tâm tên khốn đó chắc đang cười nhạo ông. Sao cậu ta dám. Đứa con lai đó. Một quân cờ đơn thuần. Kẻ ngu ngốc đã mù quáng khi chỉ nghĩ đến việc giết Almuten mà không nhìn xa trông rộng!
"Các người! Khi tôi quay lại, khụ, khụ, tất cả, sẽ bị trừng phạt, vì tội không tuân lệnh—kít..."
Một tiếng ho rít phát ra từ cổ họng khốn khổ của ông. Ngay khi ông vắt kiệt sức lực còn lại và hét lên, một cơn đau khủng khiếp ập đến. Nước da Trung tướng chuyển sang màu đỏ, trắng và cuối cùng là xanh.
"Rắ, cccc, rắc. Xoẹt."
Phần thân trên và dưới của ông ta không còn chịu được lực siết chặt của các xúc tu và bị tách làm đôi. Da thịt và các cơ nâng đỡ cơ quan nội tạng đều bị xé nát. Phần thân của Trung tướng sau đó bị ném vào miệng Almuten, xổ ra những đoạn ruột đẫm máu từ vết cắt. Ông ta thậm chí không thể nhắm mắt lại.
Nửa thân dưới, mặc đồng phục và đi giày, bị quăng trên mặt đất. Mọi người đều im lặng. Không ai la hét, đau buồn hay thậm chí tỏ ra xúc động trước cái chết ghê rợn. Một bầu không khí quá phù phiếm cho giây phút cuối cùng của người cai trị tất cả những người thức tỉnh thuộc chính phủ của đất nước này.