Chereads / Vực thẳm - Profundis (BL) / Chapter 85 - Chương 84. Guide của anh là người dễ thương nhất

Chapter 85 - Chương 84. Guide của anh là người dễ thương nhất

Điều đầu tiên Yoogeun cảm nhận được khi tỉnh lại là cảm giác chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch cơ thể. Ấm áp dễ chịu. Chiếc khăn ẩm lau kỹ tỉ mỉ từ trán, má, gáy, ngực, bụng, thậm chí cả giữa hai chân và bắp chân. Sau đó cậu mở mắt ra.

"Em tỉnh lại rồi à?"

Shinjae ngước nhìn cậu và mỉm cười. Anh đỡ bắp chân của Yoogeun và hôn xuống mu bàn chân trước khi cậu đứng dậy. Cậu cảm thấy kì lạ. Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, xét từ hoàn cảnh sống của cả hai và sự khác biệt về địa vị của họ, sẽ phù hợp hơn nhiều nếu Yoogeun đảm nhận vai trò chăm sóc đối phương chứ không phải ngược lại.

"Em có thể ngủ thêm một chút."

"Không đâu."

"Em có muốn uống ít nước không?"

"Hả?"

"Uống một chút đi. Anh nghĩ cổ họng em cần nó vì giọng em đã khàn đặc."

"À..... Ừm."

Shinjae nhặt một chai nước mà anh ấy đã đặt bên cạnh giường cùng với khay thuốc. Chiếc ly được đổ đầy nước trong suốt. Yoogeun chỉ ngây người theo dõi chuyển động của anh ấy, thậm chí không cả nghĩ đến việc phải chỉnh lại cái đầu rối bù như tổ chim của mình. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng, không còn chút ác ý nào của cậu cũng khiến anh mỉm cười.

"Đây."

Yoogeun nhấp một chút làm ướt cổ họng. Khi uống xong, Shinjae mang chiếc ly rỗng đi và đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh. Sau đó, anh nhẹ nhàng vén mép chăn và nằm xuống cạnh Yogeun. Shinjae quàng tay qua đầu giường. Yoogeun nhìn chằm chằm vào anh ta như thể đang hỏi điều này có nghĩa là gì. Shinjae chỉ cười và vỗ vào cánh tay anh ấy.

"Gối tay."

"Hử?"

"Ý anh là, gối đầu lên tay anh nào."

"... Hả?"

"Sao em cứ nói "hả". Anh đoán là em vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Dễ thương thật đấy."

"Chỉ huy trưởng, đột nhiên, gì vậy?"

"Em luôn thằng thừng nói ra hết kể cả những điều không thể nói. Sao lại gọi anh là "Chỉ huy trưởng" rồi? Guide Baek Yoogeun, em chỉ toàn cử xử ngoan ngoãn mỗi khi em muốn thôi."

"...."

Yoogeun, không tìm được lời nào để bác bỏ, ngậm miệng lại. Shinjae kéo Yoogeun xuống và ôm lấy cậu, đặt đầu cậu lên cánh tay mình. Toàn thân cậu được bao bọc trong vòng tay của Shinjae. Tất cả những gì Yoogeun có thể thấy là nửa dưới khuôn mặt anh, vẫn đẹp trai đến khó chịu, nhưng khi họ nằm xuống với cơ thể ép sát vào nhau như thế này, cậu cảm thấy một sự khác biệt rõ ràng về vóc dáng.

Nó không ngượng ngùng hay khó chịu, mặc dù thực tế là cả hai đang nằm trần truồng dưới một tấm chăn và chạm mắt ở một khoảng cách gần đến mức cậu thậm chí có thể đếm được cả lông mi của đối phương. Ánh mắt của Yoogeun dõi theo hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đồng tử của Shinjae như thể bị thôi miên.

"Vết thương của anh, không sao chứ?"

"Vết thương á?"

Mặc dù đó chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Shinjae cười như thể anh thấy Yoogeun quá dễ thương để đáp lại. Sau đó anh hơi nghiêng người và áp trán họ vào nhau. Họ có thể cảm nhận được hơi thở bình tĩnh, đều đều của đối phương.

"Cái đó, lúc nãy em đã cào."

"À. Chúng đã lành lại trước cả khi chúng ta kết thúc."

Yoogeun liếc nhìn Shinjae từ trên xuống dưới. Cơ thể của người đàn ông được nhìn thấy dưới tấm chăn sạch sẽ và mịn màng. Thậm chí không có dấu vết của vết thương nào. Yoogeun là người duy nhất còn lại dấu vết của cuộc tình trên khắp cơ thể. Bất cứ ai nhìn thấy cậu đều có thể nghĩ rằng Yoogeun đã bị tấn công đơn phương.

"Em biết anh là người như thế nào mà, có gì phải lo lắng chứ? Không sao đâu, em muốn làm gì cũng được. Anh cũng không ngại nếu một hay hai chân tay mình bị chặt đứt mỗi khi chúng ta làm tình."

"Làm ơn đừng nói những điều khủng khiếp như thể nó không là gì cả. Chân tay có phải là tên con chó của anh không?"

"Ahaha. Dù sao thì mọi thứ cũng sẽ lành lại ngay thôi."

"Chỉ vì anh có thể tự hồi phục nhưng không có nghĩa là nó không đau."

"Vâng. Vâng, phải rồi... Em nói đúng."

"Chỉ huy trưởng?"

"Có lẽ em là Guide đầu tiên nói điều đó với một người cấp S."

"Rõ ràng là thế mà? Vì anh vẫn là con người."

Yoogeun bối rối. Ngay cả khi ai đó là cấp S, không, cấp bậc càng cao thì càng nhạy cảm. Nỗi đau không đáng kể với một người bình thường cũng sẽ rất khủng khiếp đối với họ. Ngay cả sau khi cơ thể được chữa lành, những chấn thương để lại vẫn tiếp tục cào xé não bộ. Cậu nghĩ đó là điều mà bất cứ ai cũng hiểu được.

"....."

Thay vì trả lời, Shinjae lặng lẽ mỉm cười, vòng tay qua eo Yoogeun và ôm cậu chặt hơn. Mái tóc xám buông xõa khẽ cọ vào trán Yoogeun. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim đều đặn từ bộ ngực trần mà mình đang chạm vào. Đây không phải là cách xác nhận hay sao? Rằng, mặc dù người đàn ông trước mặt cậu có những nét đẹp phi thực tế và năng lực thần thánh, mặc dù anh ấy bị gọi là quái vật, nhưng cuối cùng, bản chất của anh vẫn là con người. Trái tim anh đang đập và dòng máu nóng đang chảy trong huyết quản.

Đã bao giờ cậu đối mặt với Shinjae một cách thoải mái như thế này, gạt bỏ mọi cảm giác khó chịu và oán giận sang một bên chưa? Nó thực sự kỳ lạ. Bây giờ, cả hai không phải cấp trên cũng không phải cấp dưới, cũng không phải trong mối quan hệ ràng buộc bằng hợp đồng... họ chỉ coi nhau như những người bình thường.

"Em có vết sẹo trên mắt từ khi nào vậy?"

"13 năm trước, hyung."

"Nên chính là lúc cậu ấy thức tỉnh."

"Vâng."

"Có lẽ bởi vì cậu ấy là cấp F nên còn khá bình tĩnh. Cấp S sẽ phá hủy ít nhất một hoặc hai tòa nhà cùng một lúc."

"....."

"Anh biết đó không phải là vết thương do dị nhân. Nếu là Guide Baek Yoogeun thì thay vào đó, em ấy sẽ chặn lại bằng tay hoặc chân mình chứ không để chúng đến gần điểm quan trọng như mắt."

"Em nghĩ anh đã đánh giá em quá cao."

"Anh có nói sai không?"

"Không phải thế."

Shinjae nhẹ nhàng xoa ngón tay cái lên mí mắt có sẹo. Vì lý do nào đó, bên trong lồng ngực cậu trở nên ngứa ngáy. Không biết phải phản ứng thế nào, Yoogeun ngập ngừng một chút rồi cụp mắt xuống. Có thể nhìn thấy hàng lông mi dày, sẫm màu của cậu khẽ run.

"Hừm. Sao em dễ thương thế?"

Shinjae lẩm bẩm một mình và hôn lên khóe mắt cậu. Giật mình, Yoogeun nhắm chặt mắt lại. Lông tơ trên má cậu dựng đứng lên và một vệt đỏ chạy dài xuống dái tai mềm mại. Một phản ứng vụng về nhưng trung thực.

"Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, anh vẫn thấy Guide của mình là người dễ thương nhất thế giới. Em có đồng ý không?"

"Không hề. Ai lại nghĩ như vậy cơ chứ?"

"Tại sao? Ai nói em không dễ thương?"

Yoogeun bằng cách nào đó ngạc nhiên trước cách anh ấy hỏi bâng quơ như vậy. Cậu ấy có thực sự cần phải giải thích về điều này? Yoogeun không hề dễ thương, bất kể nhìn từ góc độ nào. Ai có thể nghĩ một người đàn ông trưởng thành thẳng thừng, thô kệch, không hiểu biết chút nào và ít học lại dễ thương và trong khi tất cả những gì cậu biết là cách giết một dị nhân?

"Chỉ là... em không giỏi ăn nói. Và với vẻ mặt này, em thường nghe nói rằng em trông giống một kẻ ngốc ở bất cứ đâu."

Không giống như hầu hết mọi người, Yoogeun không có tài năng trong việc lấy lòng cấp trên, nói "ah, hyung-nim" và những thứ tương tự. Trong khi những người khác sẽ thoát khỏi những tình huống khó khăn bằng những lời tâng bốc và bào chữa thích hợp, thì cậu lại nhận mọi hình phạt đến mức ngu ngốc. Cậu thậm chí còn nhận lỗi cho sai lầm của anh trai mình.

"Chẳng phải như thế thì rất dễ thương hay sao?"

Shinjae nhấn mạnh một cách ủ rũ. Yoogeun ngước nhìn anh và nghĩ thầm. Nếu cậu ấy phải kể tên một ai đó dễ thương, cậu sẽ nói đó là Shinjae chứ không phải bản thân mình.

Hai người tiếp tục nói về những thứ nhỏ nhặt, hỏi về sở thích tầm thường của đối phương và đôi khi chạm vào mặt hoặc cơ thể nhau. Như thể đó là một lời nói dối rằng họ đã khao khát và làm tổn thương nhau một cách tuyệt vọng chỉ một khoảnh khắc trước đó. Kỳ lạ thay, vào thời điểm này, không có sự tức giận, tuyệt vọng hay buồn bã.

Những vấn đề chưa được giải quyết và sự diệt vong sắp xảy ra được đặt ngay bên ngoài cánh cửa. Họ trốn chạy thực tại và đắm chìm vào nhau trong thời khắc này. Giống như những người bị nhốt trong hầm trú ẩn và chờ đợi sự kết thúc. Như thể không còn có ngày mai.

"Guide Baek Yoogeun thích những gì? Anh biết em thích bánh quy meringue và cà phê ngọt, nhưng ngoài những thứ đó ra, anh không biết gì hơn. Và..... anh nghĩ em thích nghịch điện thoại."

"Ăn gì em cũng thấy ngon. Em không thể kén chọn thứ này thứ kia."

"Lần trước anh pha cho em ly cà phê, vừa nhấp một ngụm đã khiến em co rúm người lại. Em có biết hồi đó trông em dễ thương như thế nào không? Anh vẫn thường hay nghĩ về nó."

"Anh đang nói về cà phê đó? Cái đó...."

"Ừ. Cái đó thì sao?"

"Đấy là lần đầu tiên em thử, nhưng nó quá đắng nên em còn tưởng anh cố tình cho em ăn những thứ tồi tệ."

"Không đời nào."

Cuối cùng thì Shinjae cũng không kìm được mà phá lên cười. Cái gì, em không dễ thương? Thế sao mở miệng ra toàn nói những lời dễ thương như vậy?

"Anh biết mình là một thằng tồi, nhưng làm sao anh có thể bắt nạt em theo kiểu trẻ con như thế chứ."

"....."

Yoogeun ngậm miệng lại với khuôn mặt chua chát. Cậu có cảm giác như mình đang bị trêu chọc nhưng cậu không thể hiện nhiều ra bên ngoài. Shinjae luồn tay vào tóc cậu và làm rối tung nó lên. Cậu biết từ nãy đến giờ đầu tóc mình như tổ chim chích chòe nên không nghĩ nhiều, nhưng giờ cậu không còn thấy ổn nữa vì cậu cảm thấy mình bị đối xử như một con chó.

"Còn gì khác không?"

"Chỉ là, những thứ được bán ở siêu thị nhỏ hoặc cửa hàng tiện lợi..... như bánh mì đậu đỏ."

"Ah. Bánh mì đậu đỏ."

Dựa trên ngoại hình, Yoogeun trông giống kiểu người chỉ uống Americano đặc. Với vẻ mặt lạnh lùng như vậy, cậu chỉ nhấp cà phê ngọt ngào, vui vẻ ăn từng chiếc bánh quy meringue, bánh mì nướng kẹp trứng và thịt xông khói, nhai ngấu nghiến và phồng má. Có ai nghĩ em ấy không dễ thương cơ chứ?

"Chỉ huy trưởng cũng thích sao?"

Shinjae nhẹ nhàng lắc đầu với nụ cười trên môi.

"Anh chưa bao giờ ăn thử nó trước đây."

Đó là điều dễ hiểu. Yoogeun nhớ rằng các bữa ăn của Shinjae luôn bao gồm việc sử dụng nĩa và dao một cách duyên dáng, rót rượu đắt tiền vào những chiếc ly đẹp đẽ hoặc pha cà phê bằng một chiếc máy sang trọng. Có lẽ anh ấy chưa bao giờ nếm thử bánh mì rẻ tiền có giá khoảng 1000 won một chiếc.

"Nhưng vì Yoogeun-ie của anh thích nên anh cũng muốn thử."

"Lần sau anh có muốn ăn thử không?"

"Lần sau?"

"Lần sau..... à."

Giọng Yoogeun nhỏ dần yếu ớt. Thực tế bị lãng quên ập đến. Liệu họ còn có lần sau không? Cậu ấy thậm chí còn không chắc liệu mình có còn sống vào tuần tới, ngày mai hay vài giờ nữa hay không.

Shinjae nâng người lên như để làm dịu tâm trạng. Chiếc chăn trượt xuống tấm lưng và eo được chạm khắc đẹp đẽ của anh theo từng chuyển động. Anh với tay lấy thứ gì đó trên chiếc bàn bên cạnh có đặt chai nước. Đó là một chiếc bình sứ màu trắng.

Nó đầy những bông hoa màu vàng tươi. Chúng không phải là loại hoa lớn và nhiều màu sắc thường được sử dụng trong các bó và vòng hoa. Có rất nhiều lá nhỏ và những cánh hoa màu vàng lớn bé khác nhau như thể chúng mới được hái từ núi và cánh đồng.

"Em có biết tên của những bông hoa này không? Anh đã cố tình mang chúng đến đây cho Guide Baek Yoogeun."

Cậu không thể tin được anh ấy đang hỏi Yoogeun, trong số tất cả mọi người, rằng chúng là loại hoa gì.

"Em không biết."

"Đó là hoa sinh thần. Sinh nhật của Guide Baek Yoogeun là vào ngày 26 tháng 8 đúng không?"

"Ah....."

Hoa sinh thần, sinh nhật. Đó là một chủ đề tầm thường và phổ biến đến mức nghe như một thứ gì đó đến từ một thế giới hoàn toàn khác. Yoogeun đếm từng ngày trong đầu với cảm giác nhớ lại quá khứ xa xăm. Nghĩ lại thì, còn chưa đầy một tháng nữa là đến sinh nhật cậu. Đối với Yoogeun, ngày sinh chỉ là một con số định danh cá nhân được ghi trên mặt trước của chứng minh thư. Cậu ấy chưa bao giờ tổ chức sinh nhật lần nữa kể từ khi bố mẹ họ qua đời nên cậu gần như đã quên mất nó.

"Hypoxis Aurea. Nói cách khác là hoa hạ trâm."

Yoogeun cẩn thận ngắm nhìn những bông hoa đang nở rộ. Chúng trông giống như những ngôi sao với cánh hoa vàng nhỏ, nhọn và xòe ra mọi hướng. Mặc dù cả hai đều được đặt tên theo các ngôi sao, nhưng không giống như Almuten, những bông hoa này rất đáng yêu và tươi tắn.

"Em nghĩ rằng nó không hợp với em."

"Tại sao? Chúng không dễ thương à?"

"Đó là lý do tại sao chúng có vẻ không phù hợp với em."

"Anh không nghĩ vậy. Loài hoa này rất hợp với Guide Baek Yoogeun. Đặc biệt là ngôn ngữ của loài hoa."

"Ngôn ngữ của hoa?"

Yoogeun nghi ngờ hỏi. Cậu hy vọng nó không có nghĩa là bị bỏ rơi, khó khăn, thiếu thốn... hay đại loại như thế.

"Hừm... bí mật."

"....."

Yoogeun nheo mắt lại. Shinjae cười lặng lẽ và rút một bông hoa ra khỏi bình. Nước nhỏ giọt từ đầu thân cây xanh nhạt. Sau đó anh ấy hỏi, cài bông hoa màu vàng vào sau tai.

"Trông thế nào?"

"Ý anh là sao?"

"Có đẹp không?"

Shinjae cười trơ trẽn và thậm chí còn tạo một đài hoa dưới cằm. Đối với một người đàn ông ngoài 30 tuổi và có địa vị cao như anh, việc khỏa thân trên giường trước mặt một đối tác trẻ tuổi hơn nhiều là một điều quá lố bịch. Nhưng thật kỳ lạ, anh ấy không hề tỏ ra lúng túng khi làm điều đó. Thật bực bội.

"....."

Biểu cảm của Yoogeun trở nên tinh tế. Cậu trông như thể vô tình nhai phải thứ gì đó đắng ngắt. Giống như cậu không thể chỉ trích một cách công khai, nhưng lại không thể che giấu vẻ mặt của mình. Sự thẳng thắn của cậu phần nào khiến tâm trạng nặng nề tan biến. Đúng như dự đoán, trêu chọc Yoogeun vui thật đấy. Anh định nói đó chỉ là một trò đùa và cố gắng đặt bông hoa trở lại bình. Nếu không có phản ứng của Yoogeun trong khoảnh khắc tiếp theo.

Biểu cảm của Yoogeun dần dần giãn ra khi cậu nhìn chằm chằm Shinjae với vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó cậu mỉm cười như không thể kìm nén được nữa. Khóe mắt cậu dịu lại.

"..... Phải. Rất đẹp."

Shinjae mỉm cười theo cậu. Yoogeun cẩn thận rút bông hoa cài sau tai Shinjae ra. Một ít nước còn lại nhỏ xuống tay cậu. Khi anh nhìn những giọt nước trượt xuống những ngón tay của Yoogeun và đọng lại trên lòng bàn tay, một điều đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh.

"Đợi một chút."

Shinjae nắm lấy tay Yoogeun và nâng lòng bàn tay lên. Sau đó, bằng đầu ngón trỏ, anh ấy bắt đầu vẽ một thứ gì đó bằng những giọt nước. Yoogeun lặng lẽ ngắm nhìn hình tròn được vẽ trên lòng bàn tay của mình. Cậu hơi cau mày vì nhột, nhưng không rút tay ra khỏi tay Shinjae hay cố lau khô chúng.

"Em có biết đây là gì không?"

Yoogeun nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình một lúc lâu với một cái cau mày nhỏ trên trán, như thể cậu ấy đang gặp phải kẻ thù không đội trời chung, hoặc được yêu cầu giải một bài toán kỳ quái. Đôi mắt cười của Shinjae đọng lại trên khuôn mặt Yoogeun, người trông cực kỳ tập trung.

"Theo em thì nó giống như..... một con cún con. Đây là tai cụp, cái này là mắt và kia là mũi."

"....."

"Không phải à?"

Shinjae không trả lời. Yoogeun ngẩng đầu lên, tự hỏi liệu mình có nhầm không. Và cậu chạm mắt Shinjae ở một khoảng cách gần, chóp mũi cậu gần như chạm vào người kia. Anh ấy đã ngắm nhìn cậu từ khi nào vậy? Trong một khoảnh khắc, cậu gần như quên mất cách thở.

Shinjae đang nhìn chằm chằm vào Yoogeun với khuôn mặt như một bãi biển đầy cát, nơi mọi cảm xúc của anh ấy đều bị thủy triều cuốn đi. Có lẽ, đây không phải là Chỉ huy trưởng của Erewhon, không phải thí nghiệm sinh học của Trung Tâm, hay người thức tỉnh cấp S, mà là khuôn mặt thật của anh ấy với tất cả lớp ngụy trang và giả vờ đã bị xóa bỏ. Cứ như thế, cậu thậm chí còn không biết ánh mắt họ đã quấn lấy nhau trong bao lâu. Anh thì thầm với giọng nhẹ nhàng.

"Yoogeun-ah, anh không biết liệu Chúa có thực sự tồn tại trên đời này hay không."

Có thể không có Chúa. Có lẽ, Almuten hoặc một số loài dị nhân khác có thể là những vị thần. Không có gì là chắc chắn. Nhưng có một điều có thể nói chắc chắn.

"Anh... anh muốn đối xử với em như cách anh đối xử với Chúa."

Một nụ cười rạng rỡ nở trên môi Shinjae. Bị phân tâm, Yoogeun không kháng cự khi Shinjae ôm lấy má cậu và kéo cậu lại gần. Như thể bị hút bởi trọng lực, môi họ áp vào nhau.

Thời gian trôi qua là như nhau với tất cả mọi người. Bóng tối bên ngoài những ô cửa sổ khóa chặt từ từ tan dần. Một ánh sáng xanh chiếu qua khe hở giữa những tấm màn dày. Bình minh mà cậu mong đợi, hoặc có lẽ không bao giờ mong muốn, đã đến.

Cộc cộc. Họ nghe thấy tiếng gõ cửa lớn. Cũng có một giọng nói khẩn cấp tìm kiếm Shinjae. Sự im lặng yên bình tràn ngập căn phòng lập tức bị phá vỡ.

"....."

Yoogeun rùng mình và quay lại. Cơ thể ôm chặt cậu như thể sẽ không buông ra dù thế nào chăng nữa cuối cùng đã rời khỏi vòng tay của cậu. Shinjae liếc nhìn cánh cửa với khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị.

Bây giờ là lúc để rời đi. Đến chiến trường cuối cùng.