Vực thẳm. Đó là từ ngữ mà họ bắt đầu sử dụng để mô tả tình trạng hoang tàn của thế giới kể từ khi Almuten xuất hiện và chính thức bắt đầu mở rộng sang thế giới bên này.
Trung tâm thành phố đã bị biến thành đống đổ nát hoàn toàn. Chất lỏng axit mạnh đã làm tan chảy những con đường nhựa và vỉa hè thành những dòng suối đen. Người dân thậm chí không dám mở cửa sổ chứ đừng nói là ra ngoài vì khói độc đã bao trùm không khí. Họ thậm chí còn không thể biết lần cuối cùng họ nhìn thấy bầu trời xanh là khi nào.
Số lượng khu vực bị cắt liên lạc, điện và nước tăng lên sau mỗi giờ trôi qua. Ngay cả khi họ cố gắng bật Internet để kiểm tra tin tức mới nhất thì cũng thường không kết nối được. Mọi người đổ xô đi lấy radio để theo kịp các chương trình phát thanh khẩn cấp của chính phủ.
Không dễ để yêu cầu sự giúp đỡ từ những người thức tỉnh ở nước ngoài. Hóa ra, hiện tượng tương tự cũng lẻ tẻ ở các quốc gia khác. Vì Almuten đã thất bại trong việc cải tạo vùng đất này, nên chắc hẳn giờ đây hắn đang cố gắng tăm tia về phía bên kia đại dương. Các báo cáo về thiệt hại ở các quốc gia khác lần lượt được gửi đến. Một quốc gia nhỏ ở Đông Bắc Á, nơi tọa lạc của Mazzaroth, dễ dàng bị cô lập với các tuyến đường trên không và đường biển bị phong tỏa.
Vài chiếc xe jeep chở đầy thợ săn của Erewhon nối đuôi nhau chạy dọc con đường. Toàn bộ con đường là một mớ hỗn độn, như thể nó đã bị pháo kích dữ dội trong một cuộc chiến, và mặc dù họ không di chuyển nhanh như vậy, nhưng những chiếc ghế kêu lạch cạch một cách khủng khiếp. Nước da của những thợ săn trong xe trông nhợt nhạt. Tất nhiên, không có lý do gì để họ tươi sáng. Nhiều đồng nghiệp của họ đã chết. Trụ sở Erewhon, ngôi nhà của họ, cũng đã sụp đổ thảm hại. Và bây giờ, họ thực sự đang trên đường dẫn đến cái chết.
"Nhà tôi trước đây vốn nằm ở chỗ đó."
Một thợ săn đang co ro trên ghế, ôm thiết bị trong tay và nhìn chằm chằm ra bên ngoài, chỉ vào một nơi. Ở hướng ấy, họ chỉ nhìn thấy một đống gạch vụn bị sương mù bao phủ đen kịt chứ đừng nói đến một ngôi nhà.
"Chúng ta thực sự sẽ chết như thế này sao? Tôi biết thế giới sẽ bị hủy hoại, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nó lại như thế này."
"Tôi đã định mua cho bố mẹ một căn nhà ở quê nếu lần này nhận được tiền thưởng. Tôi thậm chí còn chưa thể báo hiếu cho họ kể từ khi bắt đầu làm thợ săn..."
Ngay cả những thợ săn dày dạn kinh nghiệm cũng không thể che giấu sự lo lắng. Cho đến bây giờ, chiến đấu chỉ là một công việc đối với họ. Chỉ là trong những ngày còn là tân binh, họ thường run lên vì sợ hãi, nhưng sau khi thích nghi với chiến trường, cơ thể họ giờ đã có thể di chuyển dễ dàng ngay cả khi bất ngờ gặp dị nhân. Nhưng điều này hoàn toàn khác.
Những gì mở ra trước mắt họ là hiện thực. Tuy nhiên, họ không thể bỏ chạy. Thất bại của họ có nghĩa là thất bại của quốc gia, hoặc của nhân loại. Dù biết mình sắp chết, họ vẫn phải đương đầu.
"Ừm, đội trưởng."
Một phụ nữ trẻ giơ tay.
"Có phải chúng ta... chúng ta thực sự là những người duy nhất đến đó?"
"Hyunji-ya, cô có nhìn thấy dù chỉ một con kiến nào trên đường bên cạnh chúng ta không?"
Xung quanh chỉ có sự im lặng đến đáng sợ. Tất cả những gì họ có thể nghe thấy là tiếng bánh xe lăn. Nó đã như thế này kể từ khi địa khai hóa thất bại và sự tàn phá quét qua thành phố. Công chúng sống sót đã được sơ tán, nhưng không một người thức tỉnh nào được nhìn thấy.
"Có bao nhiêu thợ săn ở đất nước chúng ta chứ? Có phải chúng ta là những người duy nhất đứng lên để tiến vào Mazzaroth không?"
"Họ sẽ không đến nếu nghĩ rằng chuyện này chỉ làm lãng phí cuộc sống quý giá của họ."
"Có tin đồn rằng Chỉ huy trưởng đã đặt cược chính Erewhon vào cuộc đột kích này. Đó là lý do tại sao ngày trước các Order khác đã đổ xô đến."
"Đó là cho đến khi địa khai hóa. Bây giờ họ có thể thoát ra khi cuối cùng cũng biết những gì họ phải đối mặt."
"....."
"Khả năng chúng ta sống sót mà không hề hấn gì là bao nhiêu? 1 phần trăm? 1 phần trăm thậm chí còn hào phóng. 0,1 phần trăm à? Những kẻ điên nào sẽ dốc toàn lực để chống lại vận may như thế này chứ?"
Hyunji im lặng và lắng nghe trưởng nhóm của mình cằn nhằn. Nghe có vẻ như là một lời cằn nhằn, nhưng thực tế thì cũng là chế giễu chính họ. Vì họ là những kẻ "điên".
"Anh sẽ không bao giờ biết được. Có rất nhiều kẻ điên rồ như thế."
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, cô khẽ nói thêm như thể nói với chính mình.
"Thậm chí còn có một Guide sẽ liều mạng mà bước vào cánh cổng."
"Gì cơ?"
Đội trưởng trố mắt như chết lặng. Sau đó, chiếc xe lắc lư dừng lại. Nơi này đã từng là một sân bay. Và nơi vực thẳm bắt đầu. Tình hình ở đây tồi tệ hơn nhiều so với trung tâm thành phố. Mazzaroth đã phát triển đến mức mà việc cố gắng ngăn cách bên trong và bên ngoài cánh cổng là vô nghĩa, và đã thâm nhập sâu vào thế giới này. Tất cả những nơi từng là nhà chứa máy bay và đường băng bây giờ đã bị ô nhiễm bởi các chất lạ từ "phía bên đó". Khung cảnh ảm đạm của vực thẳm là tất cả những gì có thể nhìn thấy phía sau đường chân trời.
Một chiếc limousine màu đen tuyền nổi bật giữa những chiếc xe to lớn thô kệch. Cửa xe mở, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi đen bước ra. Đó là Shinjae. Họ nghe nói rằng anh ấy bị thương nặng, nhưng may mắn thay, anh ấy trông vẫn ổn ngoại trừ nước da nhợt nhạt. Không giống như thường lệ, trông anh có vẻ thoải mái. Không giống như một người sắp nhảy vào nơi mà cái chết đang rình rập.
"Xin chào ngài."
"Xin chào ngài!"
Một vài thợ săn gần đó đã nhanh chóng chào. Hyunji cũng cúi đầu khi ngồi trong khoang hành lý của xe jeep. Shinjae đáp lại lời chào bằng một nụ cười lặng lẽ và giơ tay ra. Dáng vẻ hiện tại của anh ấy là thứ mà cô vẫn chưa thích ứng được. Như thể có một vầng sáng yếu ớt xung quanh anh, xuyên qua không khí tối tăm và dày đặc. Thật khó để tin rằng đó lại chính là người mà họ đã từng ngưỡng mộ từ xa.
Taein, Chan và Heesoo xuống theo sau anh. Tất cả đều được trang bị, không giống như thường lệ, khi họ đi đột kích chỉ trong những chiếc áo sơ mi và quần âu bình thường như thể đang đi dã ngoại. Họ mặc áo giáp bó sát cánh tay, đùi, thân và đi ủng dài đến mắt cá chân thay vì đi giày. Micrô không dây cũng được gắn bên tai.
Ngay cả Đội 1, những người trông như thể họ không có gì phải sợ hãi trên đời này, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người không nói gì nhưng lại cảm nhận sâu sắc. Thực tế rằng đây thực sự có thể là trận chiến cuối cùng. Taein ngay lập tức yêu cầu thông báo về tình hình trong khi nhận được lời chào. Những đội trưởng đã đứng chờ từ trước, trông rất căng thẳng, nhanh chóng nhẩm lại số lượng và thành phần những người tập trung tại đây.
"Thợ săn Yoon Chan!"
"Ồ, cậu đây rồi. Còn những thằng nhóc của Đội C thì sao?"
"Họ đang trên đường đến. Họ đang ở đại lộ Forest nhưng con đường đó đã bị phong tỏa hoàn toàn nên giờ phải thử đi đường khác. Họ đã nói như vậy."
"Sao bọn họ lại làm việc chăm chỉ vậy? Nếu là tôi thì tôi đã bỏ quách đi cho rồi."
Chan, người có rất nhiều người hâm mộ theo dõi, đã nhận được những lời chào hơi thô lỗ nhưng thân thiện. Ngay cả những thợ săn cấp thấp nhất, những người thường không thể nhìn thẳng vào mắt anh, cũng nói chuyện mà không do dự. Nỗi lo lắng rằng ngày hôm nay họ có thể chết dường như đã phá hủy cảm giác khoảng cách do sự khác biệt về cấp bậc gây ra.
"Chà. Tôi không biết là ở Erewhon lại có nhiều kẻ muốn tự sát đến vậy. Chúng ta sẽ không cô đơn trong hành trình cuối cùng của mình."
Heesoo xen vào, chớp chớp đôi mắt đỏ hoe như thể cố nhìn cho rõ. Cậu ấy nói điều đó như một trò đùa, nhưng thật không may, thời điểm hơi sai. Bầu không khí sắp sửa được giải tỏa lại đông cứng trở lại.
Trên xe vẫn còn một người nữa mặc dù tất cả các thành viên Đội 1 đã xuống. Yoogeun bước xuống ngay sau đó. Ánh mắt của Hyunji vô tình dán chặt vào cậu. Cô gần như không nhận ra cậu ngay lập tức vì cậu mặc đồ hơi khác so với bình thường.
Chiếc mặt nạ đen che khuất nửa dưới khuôn mặt. Tất nhiên, đó không phải là một chiếc khẩu trang làm bằng vải mỏng thông thường. Mặt nạ phòng độc là cần thiết để ngăn chặn khí độc bên trong cổng càng nhiều càng tốt. Bên ngoài được làm bằng kim loại và nhựa, và có một van lớn được gắn ở phía dưới. Nhìn chung, đó là một vẻ ngoài xấu xí, nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được một vẻ đẹp suy đồi kỳ lạ từ cậu.
Trong khi các thành viên của Đội 1 đang nói chuyện với nhau hoặc với những người khác thì cậu ấy đứng một mình ở phía sau, loay hoay với khẩu súng của mình. Những ngón tay đeo găng tay đen ấn vào chốt an toàn một cách lơ đãng.
"Cậu....."
Hyunji định gọi cậu nhưng lại thôi. Chàng trai trước mặt cô không phải là Yoogeun mà cô biết - Một cậu bé với đôi mắt lấp lánh thích thú khi được ai đó mua cà phê và dạy cách lướt web trên điện thoại di động.
Sau khi anh trai của Yoogeun chết vì là nạn nhân của địa khai hóa, cô và mọi người ở Erewhon đã phát hiện ra. Lý do Yoogeun đến Erewhon không phải để dụ dỗ Chỉ huy trưởng và đào mỏ, cũng không phải để gắn tên tuổi của cậu ấy với những người thức tỉnh quyền năng, mà là để cứu anh trai mình..... Vì nhiều nhân sự chủ chốt đã được cử đến để giải cứu Heesung nên hoàn cảnh của Yoogeun cũng theo đó mà được lan truyền. Không còn ai gọi cậu là Guide ô dù nữa.
Hợp đồng giữa Yoogeun và Đội 1 không còn. Không ai có thể ngăn cản cậu ngay cả khi cậu ấy tuyên bố rằng mình sẽ rời khỏi Erewhon ngay lập tức. Nhưng tại sao cậu lại tình nguyện bước vào cuộc đột kích cực kỳ nguy hiểm mà nhiều người thức tỉnh đã lạnh sống lưng và lao ra ngoài? Điều gì đã làm cháy lại những viên than hồng từng tàn lụi và đánh mất mục đích của cậu ấy?
Hyunji không biết cảm giác mất đi gia đình duy nhất, người từng là động lực thúc đẩy cuộc sống tuyệt vọng và khốc liệt là như thế nào. Cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói với Yoogeun. Cô không muốn làm tổn thương cậu thêm nếu cô trông như thể đang giả vờ thông cảm và an ủi một cách vụng về. Vậy nên cuối cùng cô quyết định giữ im lặng.
"Chỉ huy trưởng. Chúng ta đã tập hợp đủ tất cả những người có thể đến."
Shinjae hơi nghiêng đầu.
"Chúng ta còn ít người như thế này sao?"
"Không ít người đã chết trong trận chiến gần đây. Cũng có những người không thể đáp ứng lệnh triệu tập bởi vì họ không thể chiến đấu. Và những người còn lại..... "
Người thợ săn ngậm miệng lại với vẻ mặt cay đắng. Shinjae lắc đầu.
"Tôi không trách bọn họ. Làm sao chúng ta có thể ép buộc được những người đã bỏ trốn để bảo toàn mạng sống?"
Ban đầu, đây là một cuộc chiến mà anh ấy tự mình bắt đầu. Khi bỏ lại Chuẩn tướng Woo Sungyeon và các nhà nghiên cứu khác, các thành viên đơn vị SALIGIA và sống sót một mình, anh ta thề sẽ quay lại đây vào một ngày nào đó và giết chết Almuten. Quyết tâm đó đã ăn mòn lòng căm thù của anh, lớn dần lên và đến được thời khắc này mà anh không hề hay biết. Rất nhiều người đã tụ tập lại để tham gia phần cuối của trò chơi lố bịch này. Trên tất cả, anh ấy đã có một người dẫn đường để dẫn dắt anh đến tận cùng. Thế là đủ.
Họ chỉnh đốn hàng ngũ và chuẩn bị tiến vào. Chính lúc đó.
"Cái gì vậy?"
Một vòng tròn ánh sáng khổng lồ đang được vẽ với tốc độ chậm trong không khí. Nó dường như có đường kính ít nhất 10 mét. Đường cong nhẹ nhàng kéo dài đều đặn đến điểm xuất phát. Cuối cùng khi vòng tròn khép kín, ánh sáng mạnh mẽ tràn ra từ bên trong.
Những người ở gần cau mày và lùi lại. Yoogeun cũng vậy. Cậu nhắm chặt mắt lại, ánh sáng chói lòa gần như che khuất tầm nhìn. Khoảnh khắc tầm nhìn quay trở lại, cậu ấy nhận thấy có ai đó đang đứng trước vòng tròn. Sau đó, một người khác lại xuất hiện. Chỉ khi đó Yoogeun mới nhận ra đó là cổng dịch chuyển, thứ kết nối nơi đây và các nơi khác.
"Lũ khốn các người làm gì ở đây vậy? Cũng muốn chết à?"
Chan lầm bầm trong hơi thở như thể bực tức. Mọi người đều ngạc nhiên trước tình huống bất ngờ. Ngay cả Shinjae cũng khoanh tay trừng mắt nhìn cánh cổng mà không nở một nụ cười.
"Ồ. Tôi quên mất cái cổng khiến tôi buồn nôn như thế nào."
"Dù sao thì nó cũng tiện lợi."
"Chà... nơi này thật điên rồ."
Hàng trăm người lấp đầy khu vực ngay lập tức. Không giống như bên này, những người đang không thể nắm bắt được tình hình, trông họ có vẻ rất bình tĩnh.
Cổng dịch chuyển chỉ là sự khởi đầu. Những thợ săn mà cậu chưa từng gặp trước đây tập trung trước Mazarroth theo đủ cách phi thường. Một số rơi xuống từ bầu trời và một số trồi lên từ lòng đất. Thậm chí có những người trực tiếp bay tới đây với đôi cánh gắn sau lưng. Một đội quân tiếp viện không ngờ tới.
Cuối cùng, một hình dáng khổng lồ hạ cánh xuống. Chính xác thì đó là một loài đột biến trông giống như chim khảo cổ học với toàn bộ cơ thể bằng xương. Nó đang cõng vài người trên lưng.
"Sao cô lại đến một nơi tồi tàn thế này?"
Shinjae hỏi, dang hai tay ra. Nhiều con mắt đổ dồn về một nơi. Đó là thời điểm tiết lộ ai là người đóng góp lớn nhất trong việc thuyết phục những người khác tham gia vào cuộc chiến. Moonyoung, người đang cưỡi xác sống, nhảy xuống và tiến lại gần.
"Giấu mình trong nhà để làm gì khi thế giới này sớm muộn gì cũng bị hủy diệt? Dù sao thì tất cả chúng ta rồi cũng sẽ chết thôi. Vậy nên ít nhất tôi cũng sẽ chết trong khi làm điều gì đó hay ho. Biết đâu được đấy. Có lẽ tôi sẽ sống sót và giành được Erewhon."
Cô lúng túng gãi đầu rồi nói thêm.
"Thực ra thì... unni đã nhờ vả tôi. Chị ấy nhờ tôi giúp đỡ cậu Guide đó."
"Guide của Chỉ huy Seok và Yoogeun-ie của tôi?"
"Anh vừa nói gì vậy? 'Của tôi'? Yoogeun-ie? Tôi có nghe nhầm không đấy?"
Ánh mắt kinh ngạc của Moonyoung đảo qua lại giữa Shinjae và Yoogeun, khuôn mặt của cô ấy như thể đang nhìn thấy mọi thứ kỳ lạ trên đời.
"Chuyện này tệ thật đấy. Tôi không biết rằng tin đồn không chỉ ở Trụ sở Quản lý Thức Tỉnh mà còn lan sang các Order khác nữa."
"Tin đồn gì cơ?"
"Tất nhiên, Yoogeun-ie là người dễ thương nhất thế giới."
"Hả?"
"Tôi đã đeo cho em ấy một sợi dây xích và em ấy luôn ở trong tay tôi, nhưng Yoogeun-ie lại được thèm muốn ở khắp mọi nơi. Tôi thực sự đang sống trong lo lắng. Ít nhất thì tôi có nên lấy một cái lồng và nhốt em ấy vào không?"
"Xin lỗi. Chỉ huy Woo. Anh điên thật rồi sao?"
"Ha ha, miễn bình luận."
"....."
Tính cách của Moonyoung cũng khác thường và cô ấy hiếm khi chớp mắt trong hầu hết mọi việc, nhưng người đàn ông trước mặt cô luôn luôn xoay sở để hoàn thành nhiệm vụ khó khăn trong mọi tình huống. Cô cảm thấy rằng Yoogeun, người đang nắm quyền kiểm soát người đàn ông này, thật tuyệt vời. Thậm chí có hẳn bốn người trong số họ, không chỉ một. Cô lắc đầu, lấy lại bình tĩnh và tập trung vào vấn đề.
"Hãy để tôi nói rõ điều này. Tôi không ở đây vì các anh, chỉ là vì yêu cầu của unni. Để đề phòng, tôi sẽ không quay về và nói bất cứ điều gì khác sau này."
"Cứ làm bất cứ việc gì cô muốn."
"Nhưng nghiêm túc mà nói, tại sao bọn họ không đến đây? Không đời nào một lão già với những tham vọng lớn lao không cần thiết như thế lại lặng lẽ trốn đi như thế. Thật kỳ lạ là tôi thậm chí còn không nhìn thấy đuôi của ông ta ở đây."
Moonyoung nhìn xung quanh.
"Cô đang nói về ai vậy?"
"Sao chứ, anh biết mà, lũ chó khốn nạn vẫy đuôi tíu tít sau khi ăn cơm ấy."
Đó là một thuật ngữ đề cập đến các Esper của Trụ sở Quản lý Thức tỉnh, những người mặc đồng phục màu đỏ sẫm. Phép ẩn dụ quá gay gắt và thái quá. Chan và Heesoo, lắng nghe cuộc trò chuyện phía sau họ, thì thầm với nhau.
"Dù sao đi nữa thì cách cô ta nói chuyện nghe buồn cười vãi."
"Moonyoung nuna và Chan hyung giống nhau mà?"
"Chết tiệt. Sao tao lại giống tên pháp sư đó?"
"Đầu óc đơn giản và tính cách bẩn thỉu. Giống như hai anh em sinh đôi."
"Này, nhóc. Ta có thể nghe thấy đấy! Kwon Heesoo. Nhóc vẫn không thay đổi cách nói chuyện à?"
Moonyoung, người nhận thấy cậu ấy đang nói xấu mình như một con ma, đã hét lớn.
"Ưm, Taein hyung! Chỉ huy trưởng của Order khác đang mắng em. Mắt em còn chưa lành. Sao cô ấy có thể làm thế với bệnh nhân chứ!"
"Câm miệng, nếu không muốn bị ta mắng....."
Đây là lý do tại sao mình không muốn dính líu đến bọn Erewhon. Moonyoung cảm thấy như tất cả năng lượng của cô ấy đã bị hút ra khỏi cơ thể chỉ sau một cuộc trò chuyện. Cô ấy chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Almuten, hoặc bất cứ điều gì và quay trở lại. Ngay cả bây giờ, Guide giống như chú thỏ chắc hẳn đang lo lắng chờ đợi cô ấy trở về nhà.
"Chỉ huy trưởng Seok Moonyoung."
Một giọng nói bình tĩnh và trầm thấp cắt ngang tiếng ồn ào của các thành viên Đội 1 đang cãi nhau. Nghe có vẻ hơi yếu ớt vì nó bị chặn bởi mặt nạ phòng độc dày, nhưng không có vấn đề gì khi nghe hiểu.
"Guide Baek Yoogeun. Tôi có thể giúp gì cho cậu?"
Moonyoung ngay lập tức chỉnh lại tư thế đứng xiêu vẹo của mình. Có chuyện gì với Guide của Erewhon vậy? Cậu ấy dường như không phải là kiểu người sẽ chào hỏi người khác ngay cả khi họ là người quen, nhưng cậu ấy có biết rằng ánh mắt của Shinjae và những người khác đã thay đổi ngay khi Yoogeun gọi tên cô ấy không? Moonyoung vô thức lấy mu bàn tay xoa má. Mặt cô nhức nhối vì nhận quá nhiều ánh mắt thù địch.
"Tôi có chuyện muốn nói với chị."
"Có chuyện gì thế?"
"Vài ngày trước, có..... một tin nhắn được gửi đến Seulbi nuna. Bằng tên của tôi. Làm ơn hãy nói với cô ấy rằng đó không phải là tôi. Đề phòng cô ấy hiểu lầm."
Thật bất ngờ, một cái tên rất thân thiện lại thốt ra từ miệng chàng trai trẻ thô lỗ. Heesoo nhìn chằm chằm vào Yoogeun mà không chớp mắt và Shinjae hơi nghiêng đầu khoanh tay như thể điều đó đang trở nên thú vị. Moonyoung thở dài trong lòng. À, unni này thiệt là. Chị nên nói với em trước nếu chị thân thiết với cậu ấy đến mức này.
"À, ừ. Cái đó. Tất nhiên là tôi biết rõ. Tôi biết. Tin nhắn đó."
Moonyoung chật vật nhếch môi cười. Không, tôi không quan tâm đến Guide của các anh. Tôi đã có Guide của riêng mình, dễ thương như chú con thỏ.
"Tôi cũng sẽ bảo unni đừng lo lắng về chuyện đó. Đừng lo."
Đó là ngay trước trận chiến giữa sự sống và cái chết, nhưng chàng trai trẻ này đã hỏi một người mà cậu ấy thậm chí không thân thiết về Seulbi vì cậu lo lắng cho cô ấy. Thông thường, không có gì lạ khi những người bình thường như Guide, ngất xỉu trong cơn hoảng loạn trước trận chiến. Ngay cả một người thức tỉnh như Moonyoung, người đã trải qua đủ loại khủng hoảng cũng không thể rũ bỏ hoàn toàn sự căng thẳng. Cô có thể hiểu tại sao Shinjae lại háo hức đưa cậu ấy đến cuộc đột kích.