Một chiếc xe tải đi vào trong tòa nhà lớn. Trên đỉnh tòa nhà bê tông màu xám hùng vĩ là một hình chữ thập xanh lá cây, biểu tượng của bệnh viện và biểu tượng của Trụ sở Quản lý Thức tỉnh được khắc cùng nhau. Sau khi đậu xe vào bãi, họ xuống xe và mở cốp. Hàng ghế sau đều được gập hết sang hai bên để chừa một khoảng trống lớn ở giữa. Một chiếc cáng cứu thương di động được đặt ở đó.
"Sẵn sàng chưa?"
"À, vâng! Tiền bối!"
"Chúng ta cứ nhanh chóng hoàn thành những việc cần làm rồi trở về thôi."
"Vâng ạ."
Những người thô kệch trong chiếc áo sơ mi đen và găng tay da. Họ không phải là nhân viên bệnh viện, đúng hơn thì họ trông như những tên côn đồ đến để đe dọa các nhân viên y tế. Hai người nhanh chóng đi về phía thang máy. Người đi trước thở dài bực bội.
"Dạo này có chuyện gì mà các sếp lớn lại bắt chúng ta làm những công việc lặt vặt như thế này vậy? Tôi chỉ muốn đi giết dị nhân cho đến khi phát ngán thì thôi."
"Gần đây mức độ khó của các cánh cổng đã tăng lên rất nhiều, vì vậy mọi chuyện không được suôn sẻ với những kẻ cấp thấp như chúng ta. Em chỉ mừng vì chúng ta vẫn đều đặn nhận được đủ mức lương cơ bản."
"Tôi chỉ nói vậy thôi. Ngoại trừ lịch trình đột kích khó khăn, Order của chúng ta tốt hơn rất nhiều so với những nơi khác. Lương đầy đủ cho những người nghỉ phép và một nguồn cung cấp vũ khí và thiết bị phong phú."
"Hơn hết thảy, Chỉ huy trưởng thật đẹp trai mà."
"..."
Tiền bối, người đang đợi thang máy, nhìn lại với ánh mắt chết lặng. Thợ săn đón nhận ánh mắt đó, mỉm cười ngượng ngùng.
"Đó không phải là phúc lợi lớn nhất hay sao? Đấy là tất cả những gì em cần."
Anh ta không thể phủ nhận điều đó. Một Thợ săn chỉ cần trở nên mạnh mẽ. Mặc dù anh ấy càu nhàu rất nhiều về việc khuôn mặt đẹp trai sẽ trở nên vô dụng trước một dị nhân nhưng trái tim anh lại vô cớ ngưỡng mộ và tràn đầy tự hào mỗi khi xem các video phỏng vấn hay họp báo của Shinjae. Anh có thể dễ dàng khoe khoang với thợ săn của các Order khác, "Các người không có bất kỳ ai như thế này trong nhà mình phải không?" Bên cạnh đó, Shinjae còn có năng lực vô song.
"Vậy Guide mà Chỉ huy trưởng đem đến thì đẹp trai đến mức nào? Guide đó là một anh chàng đúng không? Nghe nói là một chàng trai hai mươi mấy tuổi."
"A? Tiền bối. Anh còn chưa thấy cậu ấy sao?"
"Tôi vừa trở về sau một nhiệm vụ dài hạn và gần đây không được giao thêm nhiệm vụ nào cả, vì vậy, về cơ bản tôi bị mắc kẹt trong phòng huấn luyện hầu hết thời gian."
Đúng lúc, thang máy dừng lại với một âm thanh lớn. Anh nhấn nút chọn tầng có các phòng VIP và tiếp tục nói.
"Guide Baek Yoogeun khá nổi tiếng, em chắc chắn rằng mọi người đều nghe nói về cậu ta. Nhưng em chỉ trông thấy cậu ấy từ xa trong nháy mắt."
"Cậu ta thế nào?"
"Phải, cậu ấy đẹp trai lắm. Cao ráo, ưa nhìn, khác hoàn toàn những gì đồn đại."
"Ý cô là gì?"
"Xảo quyệt, giỏi tán tỉnh, và anh biết đấy, làm tình. Chà ... thành thật mà nói thì cậu ấy trông giống một người được phụ nữ yêu thích hơn là nam giới."
"Phải. Tôi nghe nói cậu ta không chỉ thỏa mãn với một mình Chỉ huy trưởng mà còn cố gắng quyến rũ những thành viên khác trong Đội 1."
"A! Đừng bất cẩn nói ra những điều như vậy. Chúng ta sẽ gặp cả mớ rắc rối nếu ai đó nghe thấy."
Cô ấy vội vàng nhìn quanh. Họ đang ở trong thang máy kín nên cô biết không ai có thể nghe thấy họ nhưng vẫn cảnh giác như một thói quen.
"Và khi em trông thấy, cậu ấy dường như không phải loại người như vậy ..."
"Cô nói rằng chỉ mới nhìn thấy cậu ta từ xa. Làm sao mà cô biết được?"
"Đó chỉ là cảm giác từ cái nhìn đầu tiên thôi. Và em có một đồng nghiệp trong Đội 8 ..... Anh có biết Kang Hyunji không? Một sonar (năng lực sóng âm) cấp C. Dù sao thì, cô ấy đã nói với em rằng đừng tin vào tất cả những tin đồn vô căn cứ về Guide Baek Yoogeun và bọn họ đều là những kẻ độc mồm."
"Tôi cũng mong là vậy."
Vị tiền bối lẩm bẩm một mình.
"Ý tôi là, chúng ta đang trải qua tất cả mớ rắc rối này để mang người anh trai về với cậu ta. Tôi hy vọng ít nhất cậu ấy cũng là một chàng trai tốt để tôi không cảm thấy lãng phí thời gian với nhiệm vụ này."
"..."
"Đây chỉ là một thành viên gia đình của Guide mà Chỉ huy trưởng coi trọng. Tôi không biết cậu ta tuyệt vời như thế nào, tất cả trò gián điệp phức tạp này lại được sắp xếp chỉ để đưa anh ta ra khỏi bệnh viện trong khi cậu ấy có thể đến thăm anh trai mình."
Thang máy dừng lại đúng lúc. Hai Thợ săn di chuyển ra ngoài mà không suy nghĩ nhiều và bị giật mình. Họ nghĩ rằng không có ai ở đó, nhưng một Esper mặc đồng phục đang cản đường họ. Một người đàn ông đứng thẳng lưng với vẻ mặt cứng đờ đặc trưng của những người lính. Có lẽ đó là thể chất vốn có của anh ta, nhưng sắc mặt anh tái nhợt nên thoạt nhìn không giống người sống.
"Mẹ kiếp. Giật cả mình."
Những lời chửi thề văng ra theo phản xạ. Không giống như Esper có kỷ luật nghiêm ngặt, Thợ Săn lại không hề e ngại những thứ như vậy. Xét theo khía cạnh tích cực, họ trung thực và thẳng thắn, nhưng lại thô lỗ nếu nhìn từ góc độ khác. Các thợ săn tỉnh táo lại và lúng túng chào Esper.
"Xin chào. Tôi là Son Jihee đến từ Erewhon."
"Tôi là Lim Seungyeon."
Ngay cả sau khi được chào hỏi chính thức, người đàn ông vẫn không trả lời. Anh ta chỉ nhìn họ bằng đôi mắt trống rỗng vô hồn. Các Esper không cần thiết phải linh hoạt và nhân nhượng, vì vậy họ nghĩ rằng ngay khi bị bắt gặp, anh ta sẽ bật ra đầy rẫy những câu hỏi về danh tính và mục đích chuyến thăm của bọn họ.
"Ừm ... Jung Changhyuk-ssi?"
Chữ Jung Changhyuk hiện rõ trên bảng tên trên ngực bộ đồng phục màu đỏ sẫm. Cũng có một phù hiệu cấp bậc, nhưng cô không biết đó là cấp bậc gì nên chỉ gọi đại khái. Thợ săn đàn em và Seungyeon nghiêng đầu về phía hành lang.
"Chúng tôi đến đây để thăm một bệnh nhân ở tầng này. Bên đó lẽ ra phải được liên hệ trước. Tên anh ấy là Baek Heesung."
"..."
Người đàn ông không bao giờ mở miệng. Sau khi nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt đờ đẫn trong vài giây, anh ta đột nhiên quay người và đi về phía cầu thang thoát hiểm. Một mùi tanh tưởi kỳ lạ còn sót lại trong không khí. Bên ngoài trời không mưa và không thể có hải sản thối bên trong bệnh viện được quản lý vệ sinh chặt chẽ. Nghĩ lại thì bộ đồng phục của người đàn ông dường như đã bị ướt bởi một chất lỏng không xác định.
"Người đó."
Thợ săn, nhìn chằm chằm vào Esper ngây người cho đến khi anh ta biến mất, đột nhiên thốt lên.
"Người đó, gần đây em đã nghe thấy tên anh ta. Jung Changhyuk ..... Thiếu tá, đúng rồi! Anh ta là thiếu tá!"
"Cô đã nghe thấy ở đâu?"
"Trong tin tức ..... họ nói, anh ta đã bị giết ..... trong khi làm nhiệm vụ ....."
Mặt cô dần tái đi khi tiếp tục nói. Cô ấy trông như thể vừa đột ngột nhận ra một điều gì đó. Họ vội vã chạy ra lối thoát hiểm. Nhưng không có ai trên cầu thang. Chỉ có những bức tường trắng, sàn nhà và cầu thang kéo dài lên xuống. Họ thậm chí không thể cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào của một người vừa đi qua nơi này. Trừ khi anh ta có khả năng dịch chuyển tức thời, nếu không thì một người sẽ không thể biến mất nhanh chóng như vậy.
Chỉ có một phòng bệnh từ hướng Thiếu tá Jung Changhyuk đi đến. Căn phòng nơi anh trai của Guide Baek Yoogeun nhập viện. Ngoài ra, nó chỉ là một bức tường cụt.
"Đến phòng bệnh ngay lập tức!"
Thợ săn cấp cao nhanh chóng ra lệnh. Dường như lâu lắm rồi họ mới trao đổi với nhau những trò đùa khập khiễng. Cả hai chạy dọc hành lang và mở cửa phòng bệnh của Heesung.
"..."
Chiếc giường trống rỗng. Họ nghe nói anh ta bị hôn mê và không thể tự di chuyển được. Anh ta không có quan hệ huyết thống hay quen biết bất kỳ ai khác ngoại trừ Guide Baek Yoogeun, vì vậy sẽ không có ai đến thăm ngoại trừ các thành viên của Erewhon thay phiên nhau bảo vệ. Thợ săn nghiến răng nghiến lợi.
"Chúng ta bị lừa rồi. Tên khốn đó."
"Tên lúc nãy..."
"Tôi không biết. Gọi cho trụ sở chính đi."
"Vâng."
Tiếng bước chân và tiếng gọi điện thoại vang lên chóng mặt trong hành lang vốn từng yên tĩnh, rồi nhanh chóng tan biến. Ngay cả sau khi mọi tiếng động biến mất, một lúc lâu sau, một mùi tanh tưởi khó chịu không rõ nguồn gốc vẫn còn lưu lại trong không khí.
----------------------------------
Nếu anh cố ép mình ngủ vào những đêm mất ngủ, anh sẽ luôn gặp ác mộng. Dù hai mươi năm đã trôi qua, nhưng giấc mơ ngày hôm ấy vẫn luôn hiện về trong tâm trí anh một cách sống động.
Kể từ buổi sáng ngày hôm đó, anh ấy đã không được khỏe. Không giống như mọi khi, tỉnh dậy mà không cần báo thức, hôm đó anh đã ngủ quên một chút. Anh đi tắm và đờ đẫn mặc bộ đồng phục học sinh mà không lau khô cơ thể vẫn còn ướt. Anh cứ rùng mình và đầu óc mơ hồ như thể cơn sốt đang tăng lên. Không chỉ vậy, toàn thân đau nhức như thể bị đánh đập tơi tả. Tất cả các khớp xương trên cơ thể dường như đã bị tháo rời rồi lắp ráp lại một cách cẩu thả.
Cơn đau ngày càng tăng? Dù chưa bao giờ tập thể dục, nhưng anh ấy đã phát triển rất nhanh và gần đây đã cao quá 180 cm, tay chân cũng thường xuyên đau nhức. Liệu nó có giống lần trước? Anh không nghĩ vậy. Những cơn đau ngày càng tăng kèm theo đau đầu và sốt. Vì vậy hẳn là bệnh cúm. Bản thân cơn đau không nghiêm trọng và có thể chịu đựng được, nhưng anh hơi lo sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học hành khi đầu anh cứ liên tục đập thình thịch. Anh đi ra phòng khách và nghĩ xem có nên ghé qua bệnh viện sau giờ học hay không.
"Con trai. Con ngủ ngon không?"
Mẹ anh đang bận rộn đi quanh phòng khách với một chiếc áo khoác trên tay và chào anh mà không thèm nhìn về phía này.
"Buổi sáng tốt lành."
"Chào buổi sáng. Con có thấy ví tiền của mẹ ở đâu không?"
"Mẹ luôn để nó trong túi áo khoác mà."
"Ah, thật sự đấy. Phải, phải. Mẹ không biết mình đang nghĩ gì nữa. Mẹ đoán là không sai khi người ta nói rằng mọi người đều sẽ thế này ít nhất một lần khi họ già đi. Mẹ phát điên lên mất."
Đôi mắt của người mẹ vẫn mải miết qua lại giữa ví, túi xách và điện thoại di động. Người con trai đứng sừng sững giữa phòng khách đã nhìn quen khung cảnh này.
"Hôm nay mẹ phải tăng ca. Mẹ không nghĩ là mình sẽ về nhà trước nửa đêm. Con biết hôm nay Taejung phải kiểm tra sức khỏe đúng không? Sau khi tan học, hãy ghé ngay qua nhà trẻ và đưa em con đến Trung Tâm. Thanh toán tiền taxi bằng thẻ của mẹ nhé."
Em gái của anh là một Guide. Đó là một trong những trường hợp hiếm hoi mà năng lực được đánh thức trước cả khi vào tiểu học. Giống như các Guide và Người Thức Tỉnh khác, em gái anh cũng đã được đăng ký với Trụ sở Quản lý Thức Tỉnh. Mặc dù còn quá nhỏ để có thể chính thức vào Trung Tâm hoặc làm việc như một Guide, nhưng em ấy vẫn phải khám sức khỏe định kỳ để phát hiện những đặc điểm bất thường.
Ngày mà đứa con nhỏ chỉ cao đến thắt lưng bị gán cho danh hiệu Guide, mẹ đã khóc một mình đến cạn nước mắt. Mẹ nói rằng đó là vì bà ấy thương xót cho em gái anh, người sẽ phải sống một cuộc đời khác xa bình thường trong tương lai. Mặc dù không hiểu hết những lời mẹ nói, anh vẫn ngồi im lặng bên cạnh mẹ suốt đêm.
Kể từ ngày đó, em gái anh đã trở thành ngón tay đau nhức của mẹ. Và anh hiểu lí do tại sao. Vì vậy khi lớn lên, anh chưa bao giờ nổi loạn tuổi dậy thì, sau khi nghe rất nhiều lần rằng anh phải chăm sóc em gái mình thật tốt và nên trưởng thành hơn vì con bé không có cha chăm lo.
"Mẹ đã làm canh kim chi hầm và để trong tủ lạnh. Hâm nóng lại cho bữa tối và thêm cá ngừ mà Taejung thích. Nhưng đừng để con bé kén ăn và chỉ ăn mỗi cá ngừ thôi nhé."
"Vâng."
"Còn cơm thì ... Mẹ đã kiểm tra nồi cơm điện và không còn gì cả. Con phải tự nấu một nồi mới. Con có thể làm được, phải không?"
"Tất nhiên ạ. Mẹ không cần phải lo lắng đâu."
Anh đi theo mẹ đến cửa trước, lấy chìa khóa xe trên giá giày và giao chúng. Mẹ anh, người đang xỏ giày, lần đầu tiên ngẩng đầu lên và mỉm cười.
"Ừm, Taein-ah. Hãy chăm sóc em gái con nhé. Hôm nay mẹ cũng sẽ phải trông cậy vào con rồi."
Rầm. Cánh cửa đóng lại trước khi anh kịp đáp lời. Không một lời nào nói về sắc mặt của Taein, trắng bệch đến mức khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy kỳ lạ và về vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh của anh. Sau khi đứng trước cánh cửa đóng chặt trong vài giây, Taein từ từ quay lại. Tất cả những gì anh có thể thấy là phòng khách bừa bộn do mẹ để lại.
Không có thời gian để dọn dẹp. Anh bận rộn làm bữa sáng, đánh thức và chuẩn bị cho em gái mình để đưa đến nhà trẻ đúng giờ.
"..."
Anh nhẹ nhàng áp ngực vào chiếc áo sơ mi trắng đồng phục học sinh của mình. Có lẽ do tâm trạng nên sức nóng tỏa ra từ trái tim anh ấy đã trở nên tồi tệ hơn một chút.
--------------------------------
Một ngày trôi qua không có nhiều khác biệt ngoại trừ tình trạng sức khỏe ngày càng tồi tệ của Taein.
Một giáo viên không thể chịu đựng được nữa khi nhìn thấy Taein đứng trong lớp với khuôn mặt nhợt nhạt, đã khuyên cậu nên về nhà sớm nhưng cậu từ chối. Nó sẽ sớm kết thúc thôi. Vì anh ấy không học thêm các lớp phụ đạo, vậy nên các tiết học ở trường là cách duy nhất để anh tồn tại. Như một sự thỏa hiệp, anh đến phòng y tế của trường và nhận thuốc cảm, nhưng có vẻ như mọi chuyện không khá hơn là bao.
Anh lê mình lên xe buýt với một balo đầy sách vở. Chiếc xe buýt hướng đến trường mẫu giáo của em gái anh. Chiếc thẻ mà mẹ đưa cho anh chỉ để trả tiền taxi khi anh đến Trung Tâm cùng em gái. Anh ấy không thể chỉ sử dụng nó cho một mình mình.
Đó là một buổi chiều trong tuần và xe buýt vắng lặng, ít người ngoại trừ một số sinh viên đang trò chuyện trên đường về nhà. Vừa ngồi xuống ghế trống, cơ thể anh liền gục xuống và mắt cứ mờ đi.
"..."
Taein ôm chặt ba lô và lắc đầu. Em gái anh chắc đang đợi anh trai đến đón. Anh ấy cần phải tỉnh táo lại.
Chắc phải đến tối mới xong khi anh đưa em gái từ trường mẫu giáo đến Trung Tâm. Anh sẽ không thể đến bệnh viện ngày hôm nay. Lời nói của giáo viên ở phòng y tế lướt qua đầu, người đã khuyên anh hãy đến bệnh viện ngay sau khi tan học vì đó có thể là một căn bệnh hiểm nghèo, nhưng anh ấy đã cố gắng phớt lờ chúng.
Anh xuống xe và đi dọc trên con đường quen thuộc. Ngay sau đó, một tòa nhà mẫu giáo được trang trí dễ thương xuất hiện. Đó là nơi mà Taein đến và đi hàng ngày và bây giờ dù có nhắm mắt anh ấy cũng có thể đến được đây.
"Oppa!"
Ngay khi cửa vừa mở, Taejung đã chạy đến. Cô bé đang mang một chiếc cặp màu vàng có in tên trường mẫu giáo trên lưng. Chiếc balo to hơn so với cơ thể nên cô bé trông giống như một con rùa con với chiếc mai màu vàng phía sau.
"Taejung-ie đã ngồi trước cửa rất lâu trước khi oppa của em ấy đến. Khi chúng tôi không cho cô bé ngồi ở đó, em ấy đã liên tục khóc, và cô bé thường rất dễ thương và ít nói ....."
Cô giáo đứng đằng sau Taejung ngượng nghịu cười. Taein cười nhẹ và cúi đầu.
"Cảm ơn cô đã chăm sóc em gái con rất tốt."
"Vâng. Về nhà cẩn thận nhé. Taejung-ah, hẹn gặp lại vào ngày mai nha."
"Joo Taejung. Em phải nói tạm biệt với các thầy cô."
"Cô ơi! Bye bye!"
"Chào tạm biệt."
Giọng nói của Taein nghiêm khắc đến mức, thậm chí không một mũi kim nào có thể xuyên qua kẽ hở. Taejung bĩu môi. Cuối cùng, cô bé đan hai bàn tay nhỏ của mình lại với nhau và cúi đầu 90 độ.
"Chào tạm biệt ạ."
Cánh cửa đóng lại sau lưng hai anh em trên đường về nhà. Sau đó Taein nghe thấy một tiếng thì thầm nhỏ.
"Nhưng cậu ấy có thực sự là anh trai con bé không thế? Cậu ta chắc chắn đã phạm sai lầm và trót sinh ra một đứa trẻ. Tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ con bé đến đón cả."
"Ôi chao! Cô giáo, cẩn thận lời cô nói. Đứa nhỏ đó còn đang học cấp hai đấy!"
"Thật sao? Tôi không biết. Cậu ấy trông rất cao lớn và trưởng thành ..."
Anh ấy không có cảm xúc gì đặc biệt về những câu chuyện phi lý. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nghe về nó. Nhưng một người phụ nữ rất trẻ đang một mình nuôi hai đứa con, một cậu bé trưởng thành sớm và một đứa nhỏ hơn nhiều. Đó là thành phần gia đình hoàn hảo để trở thành chủ đề của những lời đàm tiếu ở mọi nơi họ đến.
Nắm tay Taejung và lặng lẽ bước những bước vững vàng, anh đột ngột quay đầu lại, ngạc nhiên về cuộc trò chuyện mà mình tình cờ nghe được. Tòa nhà mẫu giáo đã ở rất xa. Ngay cả cánh cửa cũng được đóng chặt. Họ đang ở một khoảng cách mà rất khó để nghe thấy ngay cả khi ai đó từ phía bên kia hét vào mặt họ hết sức có thể.
Nhưng làm thế nào mà anh ấy nghe được chuyện đó?
--------------------------
Hai anh em bắt taxi đến Trung Tâm. Hầu hết các tòa nhà trong Trụ sở Quản lý Thức tỉnh đều là cơ sở quân sự và không thể ra vào tự do, nhưng một số, bao gồm cả các trạm kiểm tra và trung tâm huấn luyện sẽ mở cửa cho dân thường. Đó là nơi những Người Thức Tỉnh xác định cấp bậc của họ hoặc những người có tình trạng không ổn định đến khám để được kiểm tra kỹ lưỡng. Đó cũng là nơi mà những người muốn làm Esper trực thuộc chính phủ sẽ làm bài kiểm tra đầu vào.
Dù sao thì đây cũng là những việc không liên quan gì đến Taein. Cả đất nước này ngày nào cũng xôn xao những câu chuyện phiếm về những Người Thức Tỉnh nổi tiếng và bất cứ khi nào anh ấy bật tin tức, gia đình tang quyến của các nạn nhân trong cuộc tấn công của dị nhân sẽ xuất hiện, nhưng kỳ thi tuyển sinh sắp tới còn quan trọng với anh ấy hơn nhiều.
Ngồi trên ghế trong phòng chờ, anh không ngừng đợi buổi kiểm tra sức khỏe của em gái mình kết thúc. Thỉnh thoảng, có người đi ngang qua hành lang vắng tanh. Trong số đó, có thể có Người Thức Tỉnh, kẻ có thể giết hàng trăm người chỉ bằng một cử chỉ và Guide như em gái anh. Tuy nhiên, anh ấy thực sự không thể phân biệt được người này với người kia bởi vì bề ngoài họ không khác mấy so với dân thường.
"..."
Taein cúi đầu. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên vầng trán ướt đẫm. Bệnh cúm ngày một nặng hơn. Không, nó có thể không phải là bệnh cúm. Thông thường, khi bị cúm, liệu trái tim anh thậm chí có bỏng rát và đau đớn như thế này không?
"Xin lỗi, bạn học sinh. Em có sao không?"
Ai đó đã chạm vào mu bàn tay anh. Trong một khoảnh khắc, tĩnh điện lan khắp vùng da nơi tiếp xúc. Một sức nóng thiêu đốt tỏa ra từ nơi ấy như thể anh vừa chạm vào kim loại được nung nóng chảy.
"Hộc hộc."
Taein ngẩng đầu lên và rụt tay lại theo phản xạ. Một người lạ đang nhìn anh. Không có biểu cảm ngạc nhiên nào trên khuôn mặt ngây thơ đầy lo lắng kia. Có vẻ như Taein là người duy nhất cảm nhận được tĩnh điện.
"Lúc trước nhìn cậu không được tốt lắm."
"Làm gì vậy? Mau lên đi! Đến lượt chúng ta kiểm tra tỷ lệ phù hợp rồi."
"Huh? À, vâng. Tôi sẽ đến ngay đây."
Một tiếng kêu vang lên từ phía bên kia của hành lang. Người đang nói chuyện với Taein liếc lại và nói nhanh.
"Dù sao thì cậu thực sự nên đến bệnh viện đi."
Sau đó, một ý nghĩ tồi tệ ập đến với anh. Liệu có ích gì khi phải nghe những lời quan tâm từ một người xa lạ? Trong khi gia đình anh thậm chí không nói một lời và còn không cả nhận ra anh ấy đang ở trong tình trạng tồi tệ như thế nào.