Đã 8 giờ 30 phút tối. Buổi kiểm tra của em gái anh cuối cùng cũng kết thúc. Mặt trời đã lặn và bên ngoài tối đen. Đó là một lịch trình khá vất vả với một đứa trẻ năm tuổi. Taejung nhõng nhẽo suốt quãng đường trở về nhà.
"Không. Em không thích. Em không muốn! Chân em đau lắm."
"Anh biết. Vậy chúng ta phải mau về nhà."
"Em muốn gặp mẹ. Mẹ ... ưm ahhh!"
Taejung vứt chiếc cặp đang đeo, ngồi sụp xuống đường và bắt đầu khóc. Dù Taein có dỗ dành, giục giã thế nào, cô bé vẫn cứ ngoan cố. Đầu anh đã quay cuồng vì cơn chóng mặt đột ngột ập đến. Cảm giác như thể các khối vỉa hè trên đường đều lao về phía anh. Tất cả những gì anh ấy kìm nén cho đến nay đã bộc phát ngay lập tức.
"Joo Taejung. Dừng lại đi! Em là người duy nhất mệt mỏi và ốm yếu à? Còn anh thì sao? Anh là ai, một người chỉ ở đây để chăm sóc cho em à? Em thực sự đang khiến anh phát điên lên ..."
Anh ấy tỉnh táo lại quá muộn. Em gái đã ngừng khóc và đang nhìn lên anh với đôi mắt to tròn nhưng em ấy trông rất sợ hãi. Đó không phải là điều để nói với một đứa trẻ chưa biết gì. Tuy nhiên, Taein vẫn đang ở độ tuổi cần được ai đó chăm sóc. Taein nuốt một tiếng thở dài.
"Oppa xin lỗi."
"Huhu, hức..."
"Đi thôi nào. Anh có canh kim chi hầm cá ngừ ở nhà. Anh sẽ chiên trứng cho em."
Anh ôm cô em gái đang lặng lẽ khóc nức nở trong vòng tay và nắm lấy chiếc cặp. Thảm kịch xảy ra ngay sau đó.
Rầm! Thế giới rung chuyển với một âm thanh nặng nề. Taein lăn lộn trên nền đất trong khi ôm chầm lấy em gái mình. Đó là điều tốt nhất anh có thể làm mà không buông lỏng vòng tay đang giữ chặt cô mặc dù cả người anh đã bị dày xéo khắp vỉa hè. Cảm giác như cơ thể anh đang bị nghiền nát thành nhiều mảnh do va chạm.
"Ư aaa!"
"Cứu– cứu tôi với!"
Tiếng ồn và tiếng la hét được nghe thấy từ mọi phía. Đoạn đường nơi xe cộ chạy cách đây ít lâu đã nứt toác ra như miệng núi lửa. Những mảnh vụn nhựa đường văng tung tóe và những chiếc xe bị lật. Một hình bóng khổng lồ lao lên từ khoảng trống. Một con cá voi ... chính xác mà nói, nó là một con quái vật có thể bị nhầm lẫn với cá voi nếu chỉ nhìn hình dạng của nó từ xa. Những con cá voi bình thường sẽ không có mùi thịt thối rữa hay nội tạng và xương của chúng được nhìn xuyên thấu, hay có những chiếc gai kỳ lạ nhô ra khắp cơ thể.
Khi một cái hố thảm khốc được tạo ra ở giữa, nước bắt đầu thấm ra bên đường. Có lẽ một trong những đường ống dẫn nước ngầm đã bị vỡ. Một con quái vật cá voi bay lên khỏi mặt biển của những tòa nhà và đường nhựa. Đó là một cảnh tượng vô cùng kỳ quặc.
Con quái vật gầm lên một tiếng ghê rợn và vung vây. Vật thể xung quanh và con người bị cuốn đi dễ dàng. Máu đỏ thẫm bắn tung tóe khắp nơi.
"Dù sao..."
Taein gần như không gượng dậy được, mặc kệ cơn đau đang lan khắp cơ thể. Đồng phục học sinh đã bị rách nhiều chỗ và dính đầy máu. Cô em gái trong vòng tay anh cứng đờ, sợ hãi đến mức khóc thét lên.
Anh ấy đã trải qua quá nhiều buổi giáo dục về an toàn tại trường học nên đã phát ốm và mệt mỏi vì chúng. Cách ứng phó khi gặp dị nhân.
Đừng bao giờ chạy trốn đến một nơi rộng rãi mà không có người. Thật hoàn hảo khi trở thành mục tiêu duy nhất của dị nhân, vì vậy bạn phải đến những nơi đông người. Càng có nhiều người thì xác suất sẽ có người thức tỉnh trong số họ càng cao.
Không bao giờ được làm bất kỳ hành vi nào thu hút sự chú ý của dị nhân, không la hét hay vật lộn ồn ào. Hạ thấp cơ thể và di chuyển cẩn thận nhất có thể. Hãy thận trọng để không bị cứa bởi những mảnh vỡ rơi xuống. Có thể có các vật thể đáng ngờ như chất tiết, trứng và bộ phận cơ thể của dị nhân xung quanh. Không bao giờ được chạm vào bất kỳ thứ gì trong số đó, hoặc thậm chí là đến gần.
Tuy nhiên, cơ thể không di chuyển dễ dàng như mong đợi, không giống như bộ não được nhồi nhét huấn luyện an toàn. Anh mới chỉ lăn lộn trên mặt đất trong giây lát nhưng chân tay đã đau nhói như thể chúng bị gãy.
"Áaaaa!"
Cô em gái chắc đã nhìn thấy thứ gì đó qua vai Taein và hét lên. Taein quay đầu theo hướng ánh mắt của em gái mình. Và rồi anh nhìn thấy một cái đuôi khổng lồ đang lao về phía họ. Đã quá muộn để né tránh. Taein ôm chặt lấy em gái và cúi thấp xuống.
"Hức ưm!"
Cơn đau khủng khiếp sượt qua cẳng tay. Vòng tay anh bị nới lỏng bất chấp ý muốn của bản thân. Em gái rơi khỏi tay Taein và ngã nhào xuống đất một cách bất lực. Một nửa phần thịt của cẳng tay đã bị gai của dị nhân cào xước và để lộ xương. Khói bốc lên từ phần thịt lộ ra ngoài, đỏ au. Có chất độc trong gai.
Tình hình vẫn còn quá viển vông đối với một cậu học sinh cấp 2 chỉ biết học hành, nội trợ và chăm sóc em gái. Ngay cả những trò chơi mà anh chơi ở quán nét do một lần bị bạn bè lôi kéo cũng không tàn bạo như thế này.
"Ưm ..... ah hức."
Đau quá. Đau vô cùng. Taein ngã xuống đất và co giật mà không thể nghĩ đến việc phải cầm máu trên cánh tay. Tất cả những gì trong đầu anh là nỗi đau đớn như thể tất cả các dây thần kinh trong não bị đốt cháy hoàn toàn.
"Oppaa, oppa .... ưm aaaa!"
Taejung đã bật khóc khi nhìn thấy anh trai mình và cô bé cũng dính đầy bụi và máu. Taejung cũng bị một vết cắt dài trên vai do gai của dị nhân. Tuy nhiên, nhờ chiếc cặp sách và vòng tay của Taein trên lưng nên chắc hẳn đã giúp giảm thiểu thương tổn. Nhờ vậy, tình trạng của cô bé vẫn tốt so với Taein.
Trong vòng vài phút sau sự xuất hiện bất ngờ của dị nhân, khu vực bán kính hàng trăm mét đã bị tàn phá. Không có ai xung quanh có tình trạng tốt. Hầu hết trong số họ bị giết ngay lập tức và một số ít còn sống sót sau cuộc tấn công ban đầu và bị thương nặng. Sự khác biệt duy nhất là họ đã trở thành xác chết, hoặc sắp trở thành xác chết. Tầm nhìn của Taein ngày càng mờ đi một cách đáng báo động. Tiếng khóc xé lòng của cô em gái cũng nhỏ dần. Đó là khoảnh khắc anh tự hỏi liệu mình có chết như thế này không.
"Khụ! Hộc!"
Hơi nóng sôi sục từ trái tim lan tỏa. Nọc độc của dị nhân đã vào tim rồi sao? Không. Đó là cái nóng đã làm phiền anh ấy cả ngày hôm nay.
Có những điều mà Taein không biết, mặc dù anh đã quen với cách ứng phó khi chạm trán với dị nhân. Không giống như Guide có những triệu chứng đột ngột thay đổi vào một ngày nào đó, khi nói đến Người Thức Tỉnh, không thể biết được dấu hiệu báo trước hoặc bằng cách nào mà họ sẽ biến đổi. Các triệu chứng sẽ kéo dài nhất là một tuần và ngắn nhất là hai hoặc ba ngày. Mặc dù triệu chứng khác nhau ở mỗi người, nhưng phổ biến nhất là sốt cao nóng rát và đau nhức cơ nói chung. Chỉ sau vài ngày chịu đựng đến kiệt sức, họ mới có được năng lực của mình.
Nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ. Nếu một người bị rơi vào một tình huống cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng hoặc bị thương nặng, các triệu chứng trước đó có thể đột ngột tiến triển nhanh chóng, hoặc thậm chí những người chưa từng có bất kỳ điều gì bất thường cho đến nay cũng có thể xuất hiện các triệu chứng cuồng nộ và hoàn toàn thức tỉnh ngay lập tức. Đơn giản là, cơ thể cảm nhận được mối đe dọa với sự sống còn và sẽ thức tỉnh tiềm năng của chính mình theo bản năng vốn có.
"Ực..."
Bộ não, không còn khả năng xử lý các kích thích quá mức, đã rơi vào tình trạng cấp cứu. Lý trí bị cắt đứt như thể công tắc đã bị tắt. Tất cả chỉ còn lại bản năng.
Taein buông bàn tay đang nắm chặt cẳng tay bị thương của mình. Lớp vải thấm máu chảy ra đen kịt bám vào lòng bàn tay rồi rơi xuống. Đó không phải là chất độc của dị nhân. Chính xác thì đó là chất độc từ bàn tay anh ấy. Năng lực bùng phát cùng với cơn cuồng nộ đã ăn mòn mọi thứ trong tầm tay.
Anh ngẩng đầu lên và nhìn thẳng về phía trước. Dị nhân khổng lồ vẫn đang chạy loạn tại chỗ. Có tiếng còi inh ỏi và máy bay trực thăng ở khắp mọi nơi. Có vẻ như Trụ sở Quản lý Thức tỉnh cuối cùng đã được điều động. Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu cho thấy dị nhân sẽ chết.
Mắt anh đỏ hoe. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy thôi thúc muốn giết người. Giết con quái vật đáng ghét ở đằng kia. Xé xác nó thành hàng nghìn mảnh. Nhưng ở thời điểm hiện tại, những vết thương đang ăn mòn mạng sống của anh. Mình phải phục hồi vết thương này trước. Mình cần một chút ấm áp. Mình cần sự sống.
"Oppa! Oppa, em sợ. Đừng làm vậy ..... hức, ưm, aaag!"
..... Mình cần một Guide.
------------------------
Taein tỉnh dậy trong một căn phòng bệnh viện vắng lặng. Vì tất cả đèn bên trong đều tắt, nên bình thường chỗ nào cũng tối tăm, nhưng không hiểu sao anh ấy có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng rất rõ ràng. Anh thậm chí có thể đọc các chữ cái nhỏ trên thẻ giường của bệnh nhân - tên, giới tính, ngày sinh và chữ cái A. Chữ A nghĩa là cái quái gì vậy? Nhóm máu của anh không phải là A.
Đầu anh hoàn toàn trống rỗng. Anh thậm chí còn không thắc mắc tại sao mình lại ở đây. Như thể bộ não đã hoàn toàn bị tê liệt. Taein từ từ ngồi dậy như một con búp bê buộc dây và nhìn xuống cơ thể của chính mình. Bàn tay anh có thể nhìn thấy dưới ống tay áo bệnh nhân đã được băng bó chặt chẽ.
Nhìn cách băng bó, chắc anh ấy bị thương ở đâu đó, nhưng thay vì đau đớn, tay anh lại ngứa ngáy. Một cảm giác khó chịu mà anh không thể nhận ra len lỏi vào. Anh gỡ băng một cách máy móc. Đôi tay trần lộ ra còn nguyên vẹn. Chỉ còn lại một số vết hằn do băng bó, ngoài ra không có vết thương nào khác. Tuy nhiên, mọi thứ thật kỳ lạ. Một cảm giác lạ lẫm khó tả bao trùm lấy toàn bộ cơ thể anh.
"Taein-ah."
Một giọng nói vỡ vụn vang lên từ phía bên cạnh. Trong góc tối của phòng bệnh, mẹ anh đang ngồi trên chiếc ghế dành riêng cho người giám hộ của bệnh nhân. Mẹ để tóc xõa trên gương mặt mộc không trang điểm. Ngồi khom lưng trên ghế, bà dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào và ngã xuống khỏi ghế. Mẹ anh quá khác so với ngày thường với mái tóc được chải chuốt gọn gàng và diện những bộ cánh sành điệu. Mẹ dường như trông già hơn cả thập kỷ so với gì Taein nhớ.
"Taein-ah..."
Mẹ anh lại lẩm bẩm như người mất hồn. Bà thậm chí còn không nghĩ đến việc bật đèn trong phòng. Taein cắn môi. Đầu lưỡi khô khốc của anh như bị kim châm. Anh cố phát ra một âm thanh khỏi cổ họng như bị khoan một lỗ.
"Taejung thì sao?"
Thậm chí sau khi nghe câu hỏi, mẹ chỉ nhìn anh ngây người một lúc. Đến một khoảnh khắc nào đó, ánh sáng đã trở lại đôi mắt trống rỗng vô hồn như cá chết. Không, đó không phải là ánh sáng. Đó là nỗi phẫn uất và hận thù. Dành cho anh ấy. Nó phát tiết theo bản năng mà không cần lý trí, quên mất rằng người trước mặt chính là con ruột của mình.
Tại sao? Một cơn ớn lạnh dâng lên và nhấn chìm cơ thể anh ngay cả khi được đắp một chiếc chăn có in logo của bệnh viện. Anh chợt nhận ra rằng mình đã quên mất một điều quan trọng, một điều gì đó rất quan trọng.
"..."
Ánh sáng lạnh lẽo biến mất khỏi đôi mắt mẹ. Một lần nữa, khuôn mặt mẹ trở lại như một bà lão sắp chết. Sau đó, mẹ anh co quắp lại, rú lên và dùng tay cào cấu khuôn mặt, xé toạc mái tóc của mình.
"Heug, kkeueu .... kkog. Hức, aaa!"
Chưa bao giờ trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, anh lại nghe thấy một âm thanh khủng khiếp và kinh hoàng đến thế. Đó không phải là giọng nói của con người. Đó là tiếng gào của một con thú mẹ đã mất con. Chỉ nghe thôi cũng đã xé nát trái tim anh ra thành từng mảnh. Chỉ sau đó anh mới chú ý đến bộ quần áo màu đen của mẹ từ đầu đến chân. Như thể bà phải mặc cho một đám tang.
"M, mẹ..."
Anh yếu ớt vươn tay ra. Anh cố gắng ngồi thẳng lưng và đến gần mẹ hơn. Nhưng trước khi anh có thể rời khỏi giường, cơ thể đã hoàn toàn kiệt sức. Taein loạng choạng, vội vàng nắm lấy khung giường bệnh. Xèo! Có một mùi hăng cùng với khói bốc lên từ dưới lòng bàn tay anh. Khung giường làm bằng kim loại cứng đã bị tan chảy quá dễ dàng.
"Ah."
Tâm trí mờ mịt mông lung của anh chợt tỉnh táo lại. Cảm giác không hợp lý mà anh cảm thấy trước đó cuối cùng đã thành hiện thực. Anh ấy đã ở đâu trước khi bất tỉnh và chuyện gì đã thực sự xảy ra trước đó. Tất cả thông tin, ký ức và cảm giác ập đến như một làn sóng thủy triều, vượt quá khả năng xử lý của não bộ. Khi anh nắm lấy cánh tay của em gái mình bằng đôi tay đầy chất độc ... Đứa trẻ đã hét lên như thế nào khi da thịt bị cháy, thối rữa và bong ra khỏi cơ thể nhỏ bé ấy.
Đầu óc anh như ngừng lại. Taein nhìn xuống tay mình. Không có một vết xước nào trên cả hai bàn tay run rẩy của anh.
"Ah ..... ah, ahah. Ah..."
Anh khó khăn đưa tay lên và nắm chặt cổ mình. Những đầu ngón tay cào xuống hết mức có thể. Cổ, xương đòn và ngực được che bởi quần áo của bệnh nhân. Anh không bận tâm đến tất cả máu và da thịt tụ lại dưới móng tay mình. Chiếc kim tiêm tĩnh mạch được cố định vào cẳng tay thật phiền phức. Anh tức giận rút nó ra, phớt lờ máu đang rỉ từ vết kim tiêm.
Khung giường đã tan chảy một nửa khi bị một bàn tay vô tình quệt qua. Khi anh dùng lực nắm lấy, phần giữa đã bị cắt đứt hoàn toàn. Anh nhấc miếng kim loại đã bị cháy đen. Bàn tay khủng khiếp này. Anh muốn chặt đứt bàn tay gớm ghiếc bệnh hoạn đã giết chết em gái nhỏ của anh.
Rắc! Rắc! Máu bắn tung tóe khắp nơi. Tuy nhiên, không có sự thay đổi nào trong biểu cảm của Taein. Đâm vào mu bàn tay bằng những mảnh còn lại của khung giường, Taein quá bình tĩnh. Giữa khuôn mặt bê bết máu, chỉ có đôi mắt điên cuồng lấp lánh. Năng lực vừa mới thức tỉnh vẫn chưa được ổn định của anh giờ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Không chỉ mảnh kim loại anh cầm trong tay, mà cả da thịt anh cũng bắt đầu tan chảy.
"Bệnh nhân! Bình tĩnh lại."
Cánh cửa bật mở, các nhân viên y tế lao vào. Họ giật mình khi chứng kiến cảnh tượng phòng bệnh đầy máu. Một số nam y tá khỏe mạnh mặc đồ bảo hộ tiến đến và giữ chặt Taein từ cả hai phía.
"Xử lý cẩn thận. Cấp A đấy!"
Ai đó hét lên từ phía sau. Chính xác là một bác sĩ, một Esper y tế trong bộ áo choàng trắng bên ngoài bộ đồng phục đỏ sẫm. Với cả hai cánh tay được giữ bởi các y tá, Taein liếm đôi môi khô nẻ nhợt nhạt của mình. Ra vậy, chữ A trên biển tên giường bệnh có nghĩa là thế.
Ngay sau đó, một Guide từ Trụ sở Quản lý Thức tỉnh đã được liên lạc và đến phòng bệnh. Thông thường, một Guide sẽ không bao giờ được đặc biệt gọi đến để xoa dịu cơn cuồng nộ do Người Thức Tỉnh cấp thấp gây ra, bất kể tính mạng của họ có đang gặp nguy hiểm hay không. Đó là một đặc ân dành cho Taein vì anh ấy đã thức tỉnh với tư cách là một cấp cao.
Guide thận trọng đến gần và đặt tay lên cổ tay Taein. Một dòng điện ấm áp chạy ra từ nơi da trần tiếp xúc. Cảm giác tương tự hệt như lúc một người lạ chạm vào anh khi còn ngồi trên băng ghế ở khu vực chờ trong Trung Tâm, và khi anh nắm lấy cánh tay của em gái mình. Thật ngây ngất. Đồng thời, anh căm ghét bản thân vì cái cảm giác ngây ngất ấy.
Tay của Taein phục hồi một chút nhờ guiding rồi liên tục rữa ra. Tất cả các phần thịt bị thối rữa và tan chảy, mủ, máu và chất dịch chảy ra và nhỏ giọt xuống khuỷu tay. Mùi hôi thối khủng khiếp bao trùm khắp căn phòng. Đây có phải là điều sẽ xảy ra nếu miếng thịt thối bị nướng trên lửa?
"Êu."
Guide cuối cùng cũng cau mày như không thể chịu đựng được thêm nữa và rút tay ra. Anh ta lầm bầm điều gì đó và lau tay vào quần áo với vẻ mặt chán ghét. Nó thật sự kinh tởm không thể tả. Ai? Guide đó? Hay chính anh ta? Một cơn nóng như thiêu như đốt từ đáy mắt. Trái tim anh sôi sục với sự ghê tởm bản thân mãnh liệt. Tôi muốn chết. Tôi chỉ ... muốn chết thật thảm.
"..."
Anh thức dậy với một cơn đau đầu. Taein ngồi thẳng lưng. Trước khi kịp nhận ra, trán và lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đồng hồ kỹ thuật số để bàn phát sáng nhàn nhạt trong bóng tối. Đã 3 giờ 30 phút sáng. Hơn 2 giờ sáng là lúc anh ấy buộc mình phải nhắm mắt lại, vì vậy anh đã nằm trên giường chỉ hơn một tiếng đồng hồ.
Tiếng mưa có thể nghe thấy qua cửa sổ ngay cả khi rèm cửa đã che kín. Cơn mưa nặng hạt vỗ vào tấm kính. Qua lớp rèm dày, anh có thể cảm nhận được hơi ẩm và lạnh. Vẫn còn quá sớm cho mùa mưa. Đó có phải một cơn mưa rào bất chợt vào lúc bình minh?
Anh cau mày như một thói quen và ấn xuống hai bên thái dương. Nếu biết những giấc mơ sẽ điên cuồng như thế này thì anh đã không muốn ngủ chút nào. Dạ dày nhộn nhạo như thể đó là lẽ tự nhiên. Nghĩ lại thì, anh ấy đã không ăn gì cả ngày hôm qua vì bị chôn vùi dưới đống giấy tờ công việc.
Đây thực sự là một thời điểm mơ hồ. Anh quyết định đi tắm ngay bây giờ, cho dù anh ngủ lại hay thức dậy và bắt đầu một ngày mới. Tắm lâu chỉ để cơ thể bẩn thỉu này có thể được làm sạch thêm một chút nữa. Và vì anh vẫn còn một khoảng thời gian trước giờ làm việc, anh nghĩ mình có thể tập thể dục nhẹ nhàng. Không có gì hữu ích hơn là tập thể dục để thoát khỏi những suy nghĩ linh tinh.
Taein ra khỏi giường. Bóng dáng của người đàn ông cao lớn lộ ra trong bóng tối yên tĩnh. Anh đi vào phòng tắm, căng thẳng vò mái tóc ướt mồ hôi lạnh.