Họ không thể làm gì khác ngoài việc bắt đầu tiến về phía trước. Không chỉ Yoogeun mà cả Min, người luôn nói không ngừng, cũng dần trở nên kiệm lời hơn. Nỗi tuyệt vọng phủ xuống theo mỗi bước chân như một cái bóng.
Sau khi đi trên con đường giống hệt nhau trong nhiều giờ, các giác quan của họ trở nên mờ nhạt theo thời gian. Đã lâu rồi cậu không từ bỏ việc cố gắng hình dung ra bản đồ nơi này trong đầu. Người ta nói rằng Người thức tỉnh vẫn ổn ngay cả khi họ chạy từ ngày này qua ngày khác không ngừng nghỉ, nhưng với Min và Yoogeun thì không như vậy. Họ bị mất nước và đau mỏi hai chân.
Khi rẽ vào một góc, họ có thể thấy hình bóng của một xác chết đang dựa vào tường. Sau khi đi bộ quanh mê cung một thời gian dài như vậy, bọn họ rốt cuộc đã trở lại nơi này? Tinh thần Min sa sút khi nhìn thấy nó.
"Đó ..... đó là cái xác lúc trước, đúng không?"
"..."
"Chúng ta chỉ đi về phía trước. Nhưng, cái quái gì ..... làm thế nào mà chúng ta quay lại nơi này?"
Không, có gì đó không ổn. Yoogeun bỏ Min lại và tiến lại gần. Khoảnh khắc xác nhận sự kỳ lạ đó, trái tim cậu như rơi xuống đáy vực. Cái xác trước mặt cậu chính là cái xác mà họ đã nhìn thấy trước đó, nhưng đồng thời lại không phải vậy.
Người đàn ông mặc đồng phục đã chết, nhưng mới chưa đầy một ngày. Máu thấm đẫm cơ thể và bộ đồng phục của ông ta gần như chưa khô. Ngoại trừ làn da xanh xao và cơ thể cứng đờ, nhìn từ xa ông có thể bị nhầm là người sống.
Thời gian có quay ngược lại không? Đó là một hiện tượng không thể giải thích khác. Làm thế nào mà trong mê cung sâu thẳm trong Hố, hai Esper với trang phục và vóc dáng giống nhau lại chết ở cùng một tư thế?
Một ngôi sao bạc được gắn trên phù hiệu của người đàn ông. Và cái tên trên huy hiệu .... Woo Sungyeon.
"..."
Đó là cái tên mà cậu đã từng nghe thấy trước đây. Người sĩ quan đã chết ở Mazzaroth 13 năm trước, nhà nghiên cứu đã tạo ra Shinjae sau nhiều lần thử nghiệm và người đàn ông mà Shinjae gọi là "cha" với giọng điệu chế giễu khô khốc. Đầu óc Yoogeun trở nên trống rỗng. Một cơn rùng mình lạnh lẽo chạy dọc đầu ngón chân và lên sống lưng. Min che miệng lại.
"Điên ... thật điên rồ. Cậu biết mà. Chúng ta sẽ không bao giờ ra khỏi đây. Nếu dù sao tôi cũng chết, tôi sẽ bỏ cuộc ngay bây giờ! Tôi thà bị giết bởi một dị nhân còn hơn!"
"Đó là những gì Almuten muốn. Hắn sẽ càng hạnh phúc khi chúng ta càng tuyệt vọng. Đó là lý do tại sao ..."
"Xin lỗi, Baek Yoogeun-ssi. Sao cậu cứ giả vờ tử tế vậy? Cậu nghĩ ai sẽ đến cứu chúng ta?"
Yoogeun ngơ ngác nhìn anh ta với vẻ mặt vô hồn. Min tưởng rằng mình đã đoán chính xác, càng hét lên to hơn.
"À. Tôi xin lỗi. Cậu đang đợi chàng hoàng tử quyến rũ trên con bạch mã à? Chỉ huy Woo? Hay thợ săn Yoon Chan? Phó chỉ huy? Điều đó chắc hẳn tuyệt lắm. Có ai đó để tin tưởng. Tôi mất việc vì một người nào đó. Và không giống người khác, tôi không có ai đến cứu!"
Trong tích tắc, anh ta bị thô bạo túm lấy cổ áo. Gót chân của Min lơ lửng trên không trung.
"Hự, aaa!"
"Không, anh sai rồi."
Yoogeun lẩm bẩm. Giọng nói của cậu, vốn trầm và bình tĩnh, từ từ sôi sục. Min cảm thấy rằng có lẽ mình đã chạm vào chỗ đau của Yoogeun và sự kiên nhẫn của Yoogeun đã bị đẩy đến giới hạn.
"Woo Shinjae, hay gì đó, bất cứ ai cũng có thể hủy hoại tôi, nhưng không một ai có thể cứu được tôi. Kim Min, anh cũng vậy. Anh là người duy nhất có thể cứu được chính mình. Nếu muốn tự cứu lấy bản thân thì hãy đấu tranh cho đến cùng. Đừng bao biện."
"Ức, đừng có lố bịch. Trông cậu thật khó coi ..."
"Khó coi? Vậy thì đã sao?"
"..."
"Ít nhất vẫn tốt hơn một người chỉ biết lải nhải cả ngày."
Với hàm răng nghiến chặt, cậu gằn từng từ một. Sau đó Yoogeun hất bàn tay đang túm cổ áo Min ra. Min loạng choạng và ngã vào cái xác.
"A! Aaaaag!!"
Min vật lộn như điên khi chạm vào xác chết. Rắc. Con dao mà Chuẩn tướng Woo Sungyeon đã buộc chặt trên thắt lưng rơi xuống sàn. Người thức tỉnh chiến đấu bằng cơ thể hiệu quả hơn là dùng súng và dao thông thường. Tất nhiên, con dao chỉ là phụ kiện dành cho mục đích trang trí. Nó trông như chưa bao giờ được sử dụng trước đây.
Khi họ lần đầu tiên tình cờ tìm thấy thi thể, cậu đã không thấy nó. Yoogeun nhặt con dao lên, bình ổn lại hơi thở gấp gáp. Cậu không quan tâm đến việc Min đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc. Đó là một vũ khí quá yếu để đối phó với Almuten, nhưng có còn hơn không.
Cậu cảm thấy có một chuyển động trước mặt. Thiếu tá Jung Changhyuk và một Esper khác. Những gì đã xảy ra trong mê cung có thể không giống nhau đối với tất cả mọi người. Khi bắt đầu cuộc đột kích này, họ là những kẻ bắt cóc và là nạn nhân. Nhưng bây giờ họ không thể vui mừng hơn khi nhìn thấy nhau. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, mỗi người sống sót đều là quý giá. Khoảnh khắc họ hét lớn để thông báo về sự tồn tại của mình, những gì Shinjae đã cảnh báo trước đó lướt qua tâm trí cậu.
"Hãy giữ cho đầu óc em tỉnh táo. Dù có chuyện gì xảy ra ở Hố thì cũng không có gì kì lạ cả. Đừng cố chấp theo lẽ thường, đừng tin vào bất cứ điều gì em nhìn thấy hoặc nghe thấy."
Đừng tin vào bất cứ điều gì em nhìn thấy hoặc nghe thấy, câu nói cuối cùng văng vẳng bên tai cậu. Cậu bỗng cảm thấy bất an vì một lý do nào đó. Tất nhiên, không có cơ sở rõ ràng mà chỉ là linh cảm. Cậu phải cảnh báo Min. Yoogeun nhanh chóng quay sang nhưng đã quá trễ.
"Ở đây! Chúng tôi ở đây!"
Không chút do dự, Min bật dậy và giơ hai tay lên. Các Esper nhận ra, đã quay đầu lại và bắt đầu tiếp cận họ. Khi khoảng cách thu hẹp, hình ảnh của họ trở nên chi tiết hơn. Các Esper đang lẩm bẩm một mình, trông có vẻ mệt mỏi. Với mỗi bước chân, máu chảy xuống từ mắt, mũi và miệng của họ.
Có điều gì đó không đúng. Yoogeun nắm chặt lấy con dao và Min hạ cánh tay đang vẫy. Khoảnh khắc tiếp theo, hai Esper lao vào cùng một lúc.
"Aaaaag!"
Tiếng hét của Min vang lên bên cạnh. Nhưng Yoogeun không có thời gian để nhìn qua đó. Cậu cũng đang bận rộn với việc ngăn chặn Thiếu tá Jung Changhyuk tấn công.
"Ức!"
Bóng của thiếu tá phủ lên Yoogeun, người đã ngã xuống sàn. Tên thiếu tá giơ cánh tay lên trời và giả vờ nắm chặt tay. Bóng đen dõi theo chuyển động của cậu. Yoogeun nhanh chóng né tránh, quay đầu sang một bên. Rầm! Một tiếng động lớn nổ tung chỉ cách mặt cậu vài inch. Nếu tránh muộn một chút, đầu cậu đã có thể nổ tung. Còn bây giờ, cậu phải thoát ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của năng lực đó. Tuy nhiên, tên thiếu tá đã dùng đôi giày của mình dẫm lên cánh tay Yoogeun.
"Ưm, hức!"
Cơ thể thiếu tá đầy những vết thương kinh hoàng, máu của hắn ta chảy xuống hết giọt này đến giọt khác. Bóng hắn trườn lên và quấn quanh cổ Yoogeun.
"Chết đi."
"Khụ..."
Sức mạnh vô hình siết chặt hơi thở của cậu. Một tiếng bíp vang lên bên tai và tầm nhìn của cậu mờ đi. Cậu cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của cái bóng, chân tay quẫy đạp tuyệt vọng nhưng đều vô ích. Khi đó bàn tay của thiếu tá lọt vào tầm mắt mờ ảo của cậu. Đôi găng tay trắng của Esper đã trở nên rách rưới từ lâu, để lộ đôi tay trần đầy máu. Yoogeun vắt hết sức lực cuối cùng còn lại và nắm lấy bàn tay đó.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa từ nơi tiếp xúc. Nó hơi ngứa và châm chích dưới da. Như thể một bàn tay đông cứng đột nhiên được cho vào bồn tắm đầy nước ấm, ánh sáng trở lại trong đôi mắt âm u. Thiếu tá giật mình và nhanh chóng thu hồi năng lực của mình. Cái bóng đang bóp nghẹt Yoogeun vụt mất. Dấu tay đỏ hằn lên trên cổ cậu.
Yoogeun đau đớn ngẩng đầu và nhìn sang một bên. Sau đó cậu sững sờ tại chỗ. Ngay cả đối với cậu, người đã từng chứng kiến tất cả những điều khủng khiếp trong cuộc đời mình, cảnh tượng trước mặt cũng quá man rợ.
Có máu ở khắp mọi nơi. Một lượng máu không thực tế tạo thành một vũng lớn trên mặt đất. Như thể một thùng sơn màu đỏ bị đổ ra khắp nơi. Và ở giữa đó, Min đang nằm như một con búp bê bị hỏng. Máu không ngừng trào ra từ phần bụng bị đâm thủng và tất cả các nội tạng trong đó dính đầy xuống sàn nhà. Đôi mắt anh đã mất đi ánh sáng từ lâu. Esper đang quỳ trước cơ thể của Min có vẻ mặt hoang mang. Anh ta cũng bê bết máu từ đầu đến chân.
"..."
Hắn đang lẩm bẩm những từ khó hiểu, rồi bắt đầu tự đâm liên tiếp vào bụng mình bằng đôi bàn tay dài đầy móng vuốt. Bục, bục, bục. Máu phun ra theo từng nhát đâm. Những chuyển động khủng khiếp dần dần lắng xuống khi Esper không thể chịu nổi những vết thương do chính mình gây ra. Thời gian vẫn trôi đi và tất cả những gì cậu có thể nghe thấy là hơi thở run rẩy của chính mình.
"Guide Baek Yoogeun."
Một bàn tay cầm dao nắm lấy cằm cậu. Yoogeun ngơ ngác nhìn lên. Thiếu tá Jung Changhyuk đang nhìn cậu chằm chằm.
"Bắt buộc phải guiding khẩn cấp."
"..."
"Nắm tay là chưa đủ. Nếu cậu muốn sống thì hợp tác đi."
Sự thù ghét theo bản năng trỗi dậy trước khi cậu có thể cân nhắc được hay mất. Ngay bây giờ, ở đây, với anh ta? Với những xác chết nằm rải rác ngay bên cạnh họ? Yoogeun tức giận đẩy hắn ra.
"Tôi không muốn."
"Em vừa nói không à?"
Giọng điệu của thiếu tá thay đổi đáng kể. Lông mày hắn nhăn lại và môi mím chặt. Sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm cũng khiến hắn ta trông yếu ớt đến bất ngờ.
"Sao em có thể nói không với anh? Anh phải nhận guiding từ ai khác cơ chứ? Anh đáng lẽ phải chết đi à?"
"Gì..."
"Sao em có thể làm thế này với người anh trai duy nhất của mình? Baek Yoogeun, em thật quá đáng."
Trước những lời đó, Yoogeun thậm chí còn quên cả thở. Máu chảy khắp cơ thể cậu đông cứng lại. Cứ như thể có một tảng băng lớn, sắc nhọn cắm vào giữa lồng ngực thay vì một trái tim.
"Em thật quá đáng. Nếu anh chết, tất cả là lỗi của em."
"..."
"Tất cả là lỗi của em. Tất cả là lỗi của em. Đó là lỗi của em. Đó là lỗi của em. Đó là lỗi của em. Đó là lỗi của em. Đó là lỗi của em."
Sau khi lặp đi lặp lại những lời như một cái máy bị hỏng, thân trên của thiếu tá đột nhiên vặn vẹo. Anh ta ngửa đầu ra sau, rồi lại đâm sầm về phía trước và ném thứ gì đó ra khỏi người.
Xoẹt! Một chiếc xúc tu có chiều dài bằng cẳng tay của con người thò ra, xuyên qua thực quản và xé toạc miệng hắn. Chất nhầy ấm nóng tanh tưởi phun vào Yoogeun, người đang nằm bên dưới. Các xúc tu không ngừng uốn éo, cọ xát vào cổ và ngực Yoogeun, rồi quấn quanh eo cậu.
Đó là một cảm giác ghê tởm kinh khủng. Tuy nhiên, Yoogeun bình tĩnh lạ lùng. Phải, cái thứ lúc nãy không phải anh trai cậu. Không thể nào lại là anh ấy được. Đây cũng chỉ là trò lừa đảo của Almuten, con quái vật ghê tởm. Bàn tay của thiếu tá đang siết chặt cổ tay cậu đến mức tạo thành những vết bầm tím được nới lỏng ra một chút. Không bỏ lỡ thời cơ, Yoogeun rút tay ra. Bây giờ là cơ hội duy nhất để tấn công. Nếu bỏ lỡ, Yoogeun sẽ giống như Thiếu tá Jung hoặc Min.
Yoogeun cố định con dao của mình, nhắm chặt mắt và hướng thẳng vào ngực trái của thiếu tá. Phập! Lưỡi dao sắc bén xuyên qua lớp vải, làn da và cơ bắp đem lại cảm giác tốt một cách kỳ lạ, lan tỏa trên đầu ngón tay. Cậu không thể thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình. Một lúc sau, Yoogeun mở đôi mắt nhắm nghiền không biết từ bao giờ ra. Các xúc tu có lẽ đã biến mất vì không có âm thanh hay chuyển động nào cả. Tuy nhiên, những gì đập vào mắt cậu...
Lưỡi dao trong tay bị mắc kẹt trong chiếc áo sơ mi đen và hơn một nửa lưỡi đã nằm gọn trong cơ thể của người trước mặt. Anh ấy đang mặc bộ đồng phục thợ săn quá quen thuộc, chỉ dành riêng cho Erewhon. Từ nơi đó, máu đỏ phun ra.
"Ah, ahah..."
Khoảnh khắc cậu nhận ra mình đã làm gì với ai, cơ thể cậu bắt đầu run lên không kiểm soát. Đó là ảo ảnh ở mức độ nào và đó là hiện thực ở mức độ nào? Yoogeun thở hổn hển và nhìn lên. Đôi má trắng bệch vì mất máu, hàng mi dài rũ xuống và đôi mắt nâu xám nhìn xuống cậu.
"Bé cưng của tôi đã bị lạc mất và được tìm thấy. Tôi tự hỏi em đã đi đâu, vậy ra em ở đây à?"
Shinjae thì thầm. Đó là một giọng điệu tươi sáng. Như thể anh không nhìn thấy hay cảm thấy con dao đang cắm sâu vào lồng ngực trái, chỉ cách trái tim trong gang tấc. Nhìn Yoogeun đông cứng và trắng bệch như thể vừa nhìn thấy một hồn ma, Shinjae cuối cùng cũng bật cười giòn giã. Sau đó, anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay của Yoogeun.
"Tôi nghĩ Yoogeun-ie của chúng ta chỉ giỏi chịu đựng ..... Em cũng đâm khá giỏi đấy chứ, hm?"
Anh vùi môi vào gáy Yoogeun, người đã bắt đầu thở khò khè như một con thú sắp chết với hơi thở sắp cạn kiệt, anh hít một hơi thật sâu mùi hương của cậu. Chính nó. Bởi vì điều này, vì Guide này trong vòng tay anh, Shinjae đã tiến vào Mazzaroth một lần nữa mà không hề chuẩn bị. Hồi đó, anh đã nghĩ rằng lần thứ hai đặt chân đến đây là khi đã anh sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình. Tuy nhiên, mọi kế hoạch của anh đều bị cản trở bởi sự biến mất của Yoogeun.
Chưa bao giờ có một ngoại lệ nào trong cuộc đời Shinjae cho đến khi anh gặp Yoogeun. Anh ta được tạo ra bằng cách lựa chọn cẩn thận những đặc điểm di truyền tốt nhất và thậm chí, cái chết của anh cũng đã được lên sẵn kế hoạch để ném xuống địa ngục cùng với Almuten. Yoogeun là tất cả những ngoại lệ của anh ấy. Anh không biết mình sẽ vô tình đụng phải cậu khi đang lần theo dấu vết của Almuten, lo lắng rằng con quái vật đã nhúng tay vào cậu.
Nhưng nó không tệ. Không, ngược lại, anh vô cùng hạnh phúc. Ngay cả khi những vết nứt do ngoại lệ này gây ra cuối cùng xoắn lại và phá hủy cuộc đời anh, anh vẫn có thể vui vẻ chấp nhận điều đó. Giống như cách Yoogeun đâm dao vào người anh ấy.