Chereads / Vực thẳm - Profundis (BL) / Chapter 63 - Chương 62. Tình yêu và thù hận của Yoogeun

Chapter 63 - Chương 62. Tình yêu và thù hận của Yoogeun

Shinjae nhìn xuống con dao đang cắm trên ngực mình. Đó là một thiết kế quen thuộc. Con dao nghi lễ được sử dụng bởi những người thuộc Trụ sở Quản lý Người thức tỉnh. Các quan chức hiện tại không còn dùng nữa, mà đây là vật sở hữu của một người nào đó cách đây 10 năm. Rõ ràng Yoogeun, người chắc chắn không có vũ khí khi bị kéo đến đây, đã lấy được con dao này ở đâu đó.

Ngay cả khi đang say trong ảo giác, Yoogeun vẫn có thể lách con dao xuyên qua xương sườn và định đâm xuyên qua tim. Cậu ấy chắc chắn vượt trội về kỹ năng sử dụng dao hơn hầu hết các Esper cấp thấp. Đúng như dự đoán của cậu, Shinjae sẽ mê man ngay khi trái tim anh bị xé toạc thành từng mảnh. Shinjae dùng tay rút con dao ra. Máu phun ra nhiều hơn từ lỗ thủng. Nó chảy dọc xuống ngực và bụng, thậm chí làm ướt cả quần áo của Yoogeun.

"Chỉ huy trưởng, tôi, tôi..."

Yoogeun buông con dao mà cậu đang giữ chặt như một chiếc phao cứu sinh. Con dao dính đầy máu của Shinjae rơi xuống sàn. Bản thân không gian này đã khiến mọi người phát điên. Cậu ấy đã duy trì tỉnh táo cho đến khi họ đến, đã là điều may mắn rồi. Shinjae nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

"Không sao đâu. Tôi biết đó không phải là lỗi của Guide Baek Yoogeun."

Đôi mắt của Yoogeun nóng bừng. Cảm xúc bị kìm nén bởi sự tuyệt vọng muốn được sống trước đó giờ đã trỗi dậy mạnh mẽ.

"Tại sao giờ này anh mới đến?!"

Những lời nói vô cớ văng ra. Shinjae khẽ cụp mắt xuống như thể xin lỗi.

"Tôi xin lỗi vì đã đến muộn."

..... Ah. Cậu tỉnh táo lại một cách muộn màng. Đến lúc đó Yoogeun mới nhận ra điều mình vừa nói. Tại sao giờ này anh mới đến? Chẳng phải nghe như cậu đã đợi Shinjae từ lâu rồi sao? Thậm chí còn giống như đang phàn nàn. Thật khó coi. Chỉ vài phút trước, khi chính cậu đã mắng Min rằng họ là những người duy nhất có thể tự cứu lấy chính mình. Nhưng nhìn cậu ấy bây giờ xem.

Cậu biết mình đã nhắm mắt làm ngơ. Bởi vì cậu không biết cảm xúc này là gì và cậu cũng không muốn biết. Nhưng điều Yoogeun bỏ lỡ là những cảm xúc đó giống như một cái cò súng và cậu càng kìm nén thì chúng lại càng bật ra mạnh mẽ. Cho đến nay, cảm xúc đó chỉ thiếu một viên đạn mang tên nhận thức về bản thân. Cho dù cậu có bóp cò bao nhiêu lần mà không có đạn, thì sẽ không bao giờ có chuyện gì xảy ra. Nòng súng sẽ nóng lên và súng có thể bị gãy, đó là tất cả.

Và bây giờ. Cuối cùng, băng đạn rỗng đã chứa đầy đạn.

Sức nặng của những cảm xúc mà cuối cùng cậu cũng nhận ra, nặng nề khủng khiếp. Tại sao lại là bây giờ? Tại sao tôi phải .... Tại sao cứ phải là người đó? Một sát khí ấm áp dành cho đối phương, tình yêu và lòng thù hận trỗi dậy từ trái tim và ăn mòn toàn bộ cơ thể cậu. Yoogeun đẩy Shinjae ra bằng cánh tay bị thương. Nhưng thay vào đó, chính cậu lại là người gục xuống sàn.

"Guide Baek Yoogeun."

"..."

"Yoogeun-ah?"

Shinjae vươn tay ra, có lẽ để nâng cậu lên. Ngay khi bàn tay của anh ấy lọt vào tầm nhìn và phản chiếu trong đôi mắt đen, Yoogeun cảm thấy có điều gì đó chợt lóe lên trong tâm trí mình.

"Hư.... ưm .... Hức!"

Yoogeun có vẻ bối rối và lùi lại, nỗi kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt. Đôi mắt cậu đánh mất tiêu điểm.

"Dừng lại. Đừng ..... đừng chạm vào .... người tôi."

Cậu cố gắng đứng dậy trên nền nhà nhuốm máu, nhưng cánh tay lại bị trượt và ngã ra sau. Sau nhiều lần cố gắng vô ích, cậu đã đứng dậy được trên đôi chân của mình.

"Này. Guide!"

Đó là Chan. Anh bước đến chỗ cả hai người đang đứng, thậm chí không thèm liếc nhìn những xác chết rải rác khắp mê cung. Có vẻ như anh ấy có rất nhiều điều để nói, nhưng anh chỉ lướt nhìn Yoogeun từ trên xuống dưới và chỉ nói một câu.

"Cậu không sao chứ?"

"..."

Yoogeun lơ đãng nhìn theo ánh mắt anh. Sau đó cậu mới nhận ra bàn tay mình nhuộm đỏ máu. Đó không phải máu của Shinjae mà là máu của chính cậu. Máu không ngừng nhỏ giọt từ vết cắt nham nhở trên lòng bàn tay, trượt qua các ngón tay xuống vũng máu nhỏ trên sàn. Phần thịt bị rách dài theo đường chỉ tay. Mặc dù là một vết thương lớn nhưng cậu không thể cảm thấy đau đớn.

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh ngay cả trong một tình huống đầy điên rồ, nhưng tâm trí của Yoogeun cũng đã kiệt sức vào một lúc nào đó. Đến mức cậu thậm chí còn không nhận ra bàn tay đang cầm cán dao đã bị trượt đi và cuối cùng nắm lấy lưỡi dao.

Logic của thế giới mà cậu ấy đang sống rất đơn giản. Để tồn tại, cậu phải mạnh mẽ hoặc hữu ích. Cậu không phải là người thức tỉnh nên không bao giờ có thể mạnh mẽ. Vì vậy, nó phải là cái sau. Cậu không có khả năng siêu nhiên, vì vậy cậu phải luyện tập sử dụng súng và dao và học các kỹ thuật cơ khí. Chỉ có thế thì cậu ấy mới có thể chứng minh sự hữu dụng của mình, thậm chí còn phải làm cả phần của Heesung.

Mức độ thương tích này không là gì cả. Cậu ấy sẽ không chết vì điều này. Cậu phải luôn cảnh giác cho đến khi ra khỏi đây. Chẳng phải cậu đã thấy nhiều Thợ săn bị kẻ thù giết ngay trước mũi chỉ sau khi nói rằng trận chiến đã kết thúc và lơ là cảnh giác quá sớm hay sao? Cậu không nên trở thành gánh nặng cho họ. Nếu cậu thành ra như vậy, lần này, họ thực sự có thể vứt bỏ cậu .... ở giữa mê cung khủng khiếp này.

Yoogeun lau sạch máu bằng đôi tay run rẩy của mình. Tuy nhiên, vết thương trên lòng bàn tay không hề nhỏ để có thể bị xóa sạch bằng cách làm như vậy. Đúng hơn, vết thương thậm chí còn rách rộng thêm khi cậu xoa cho máu chảy ra. Yoogeun lầm bầm qua hơi thở như một kẻ điên, liên tục xoa hai bàn tay nhuốm máu của mình.

"Tôi không sao, tôi không sao ... chuyện này không có gì."

"Này cậu."

"Tôi thực sự không sao. Tôi có thể chiến đấu. Tôi có thể chiến đấu một lần nữa, tôi..."

"Baek Yoogeun!"

Khuôn mặt của Chan mờ đi một cách lạ thường. Yoogeun ngơ ngác nhìn hai người đàn ông trước mặt và cắn chặt môi. Sau đó, đột nhiên cậu lảo đảo. Taein bước đến từ phía sau và đỡ lấy Yoogeun khi cậu sắp gục xuống sàn. Anh đặt các ngón tay lên cổ cậu, ấn nhẹ để cảm nhận mạch đập.

"Cậu ấy chỉ bị ngất xỉu. Có một ít máu chảy ra, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng."

"Ha..."

Chan tức giận xoa xoa sau đầu. Nghĩ lại, phần lớn lỗi thuộc về anh ta khi Yoogeun bị đưa đến đây. Sẽ là nói dối nếu anh không cảm thấy tội lỗi một chút nào.

Anh ấy chưa bao giờ vào Mazzaroth ngay cả khi còn ở Trụ sở Quản lý Thức tỉnh. Vào thời điểm đó, Chan vừa mới thức tỉnh sau khi sống như một người bình thường trong suốt thời thơ ấu và phần lớn thời niên thiếu. Anh không biết nhiều về các cánh cổng hay dị nhân và anh thậm chí không giỏi trong việc kiểm soát năng lực của chính mình, vì vậy ngay cả khi là một Người thức tỉnh cấp S, anh không được phép tham gia vào một dự án cốt lõi như vậy ngay lập tức.

Vào thời điểm đó, 13 năm trước, Shinjae đã tiến vào Mazzaroth cùng với Chuẩn tướng Woo và các thành viên đoàn thám hiểm đặc biệt khác. Tất cả mọi người trong nhiệm vụ đều chết trong cánh cổng và chỉ có Shinjae sống sót trở lại trong tình trạng hấp hối một thời gian dài. Khi được hỏi chuyện gì xảy ra bên trong cổng, anh ta đã im lặng cho đến cuối cùng. Đó là một thái độ gần với "Tôi không có gì để nói" hơn là "Tôi thậm chí không thể nói".

Giờ anh đã ở đây, cuối cùng anh cũng hiểu được phần nào ý của Shinjae. Không có gì ở đây cả. Không có dị nhân mạnh mẽ, không có bẫy hay thiết bị. Không có gì trong không gian trống rỗng này ngoại trừ ánh sao, bóng tối và biển sâu. Nhưng ở đây tất cả sự điên rồ và bi kịch có thể tưởng tượng được đều xảy ra. Almuten đó hay gì đó, từ đầu đến cuối tên đó thậm chí còn không ló mặt ra. Tất cả những người bước vào mê cung trống rỗng tưởng như không có gì này đều trở nên điên loạn, giết chóc lẫn nhau, la hét trong đau đớn và cuồng nộ.

Họ chỉ loanh quanh ở lối vào của mê cung để tìm Yoogeun, nhưng dường như không tìm thấy câu trả lời. Làm thế nào để tấn công nơi này? Ngay cả Chan, người đã trải qua tất cả các loại cổng nguy hiểm và kinh khủng, cánh cổng này cũng khiến anh ấy phải thất bại.

Hiện tại, việc rời khỏi đây là một ưu tiên cấp bách. Đầu anh đã đập thình thịch từ nãy giờ. Thứ hạng của anh cao hơn nhiều so với một Esper đã tự đâm mình chết cho đến khi nội tạng xổ ra, nhưng anh ấy cũng đang gặp nguy hiểm. Anh không biết mình sẽ làm gì nếu ở lại đây lâu hơn nữa.

"Chỉ huy trưởng, anh không sao chứ?"

"Guide Baek Yoogeun chỉ có chút xíu buồn bực với tôi thôi, tôi nghĩ em ấy sẽ chỉ biết khóc nhưng lại khá giỏi trong việc sử dụng móng vuốt của mình. Chà, điều đó thực sự rất dễ thương.... và Taein-ssi."

Taein đứng dậy với Yoogeun trong vòng tay.

"Guide. Giao em ấy cho Heesoo."

"..."

"Không có gì ngu ngốc hơn là tin vào bản thân ở nơi này ... và tôi không nghĩ rằng cậu lại không biết điều đó. Chỉ cần giao em ấy ra."

Ánh mắt họ chạm nhau. Shinjae và Taein đều đã bình tĩnh lại khá nhiều, không giống như lúc họ suýt san phẳng trụ sở Erewhon thành tro trước khi đến đây. Sau một hồi im lặng, Taein thẳng thừng đáp lại và quay đầu đi.

"Vâng."

Shinjae đã từ bỏ việc trở thành một nhà lãnh đạo có chừng mực và chịu đựng sự buông thả của cấp dưới miễn là họ không vượt quá giới hạn. Điều này cũng đúng với Taein. Anh ấy đã đi quá xa khi giả vờ như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì và không quan tâm bất kỳ điều gì. Vì những chiếc mặt nạ mỏng manh mà tất cả bọn họ đang đeo đã lần lượt được tháo xuống, nên không cần thiết phải ra vẻ nữa.

Heesoo được trao Yoogeun từ Taein. Với một tay ôm Yoogeun, cậu ấy nâng cánh tay còn lại của mình lên và xé tay áo đồng phục bằng những chiếc răng cửa. Sau đó, cậu quấn mảnh vải rách lên mắt Yoogeun như một miếng che mắt và thì thầm.

"Yoogeun hyung. Tại sao anh lại đi theo Chan hyung? Nhìn xem rốt cuộc anh đã đi đến tận đâu. Anh ta thật vụng về. Em nghĩ điều đó đã khá rõ ràng. Anh ấy hẳn đã đánh mất anh khi bị phân tâm bởi điều gì đó."

Cậu phớt lờ ánh nhìn chết chóc của Chan ở phía xa. Tuy nhiên, Chan không công khai bác bỏ như thể anh ấy đã biết lỗi của mình.

"Vậy hãy đến với em. Em không ngốc như Chan hyung, em rất dễ thương và là người giỏi lắng nghe. Ah, với đôi mắt được che lại như thế này, hyung trông thật mềm mại và dịu dàng. Dù vậy, tuổi trẻ là lợi thế lớn nhất của em. Thêm vào đó, em giỏi làm tình, em có thể khiến anh nhìn thấy những vì sao và em còn có thể làm trong một thời gian dài. Điều đó thật tốt."

Cậu ta nói chuyện không ngừng mặc dù biết rằng Yoogeun không thể nghe thấy. Thỉnh thoảng cậu ấy lại ngâm nga một mình. Bây giờ đã đến lúc quay lại con đường họ đã đến. Nụ cười trên môi Heesoo vụt tắt.

"Anh phải bám sát theo em. Em có sức mạnh đề kháng tinh thần cao nhất ở đây. Đừng tin tưởng bất kỳ hyung nào khác và phớt lờ bất cứ điều gì anh nhìn thấy hoặc nghe thấy. Em không nghĩ bất cứ điều gì sẽ xảy ra với mình, bởi vì em có một Guide trong tay. Nhưng nếu em làm bất cứ điều gì kỳ lạ, ừm ... "

Heesoo khổ sở một lúc, xoa xoa sống mũi. Sau đó, cậu nhấc Yoogeun lên và đặt một tay của anh ấy vòng quanh cổ cậu.

"Anh có thể bóp cổ em. Hoặc kéo lưỡi em, hoặc móc mắt. Điều đó chắc chắn sẽ đánh thức em. Chà, anh có thể làm gì khác nữa không?"

Đó là một tuyên bố hoàn toàn vô trách nhiệm nhưng được nói với giọng điệu quá sôi nổi. Heesoo mỉm cười hôn lên trán Yoogeun đang ướt đẫm mồ hôi lạnh và máu. Một khi đôi mắt gợi cảm nhất đã bị che khuất, không có gì tốt bằng việc tận hưởng thời gian ngọt ngào.

Cả nhóm bỏ lại mê cung hỗn loạn và đi tiếp. Các Esper và Guide gặp phải kết cục tồi tệ không phải việc của họ. Việc thu hồi xác chết hay bất cứ thứ gì, họ không bắt buộc phải dọn dẹp đống rác rưởi rẻ tiền của Trụ sở Quản lý Thức tỉnh.

Chính lúc đó. Kít!!! Kít!!! Một âm thanh khó chịu từ phía sau làm họ căng thẳng. Một xác chết đang dựa vào tường đột nhiên ngẩng đầu lên và quay về hướng này. Cơ thể thối rữa giống như đã quên mất cách di chuyển của con người và như bị kéo lên bằng những sợi dây vô hình từ trên cao, nó bắt đầu di chuyển theo cách kỳ lạ nhất.

"..."

Shinjae nhìn chằm chằm vào cái xác với khuôn mặt vô cảm. Xương hàm hở ra với thịt treo lủng lẳng và khớp xương nứt toác.

"Ngươi là ai? Chạy từ địa ngục vĩnh cửu ngược lên sông ngầm?"

Xác chết bắt đầu nói với giọng như một đứa trẻ bị bóp cổ, hoặc một ông già sắp chết, hoặc tất cả chúng lẩm bẩm cùng lúc.

"Ai đã dẫn lối cho ngươi? Soi sáng con đường của ngươi ra khỏi màn đêm sâu thẳm luôn bao phủ thung lũng địa ngục?"

Phá vỡ sự im lặng đến ngột ngạt, Shinjae bật cười. Sau đó anh quay lại và tiếp cận cái xác. Cơ thể không còn cử động, ngồi im ở vị trí đó và cúi đầu như thể nó chưa bao giờ ngẩng lên và nói chuyện. Shinjae chỉ dừng bước khi ở ngay trước cái xác, mùi hôi thối bốc ra từ đó lập tức tấn công mọi giác quan. Anh cúi xuống, điều chỉnh tầm mắt và thì thầm nhẹ nhàng.

"Người có vẻ khá tham lam. Cha, à không ..... ta có nên gọi ngươi là ngôi sao quyền năng nhất không? Almuten."

Shinjae và Chuẩn tướng Woo không chung một giọt máu, nhưng dù thế nào thì theo gia phả, họ vẫn là cha con. Tuy nhiên, không có một chút cảm xúc nào trong mắt Shinjae khi anh nhìn vào thi thể của người mà anh đã gọi là cha mình từ khi mới sinh ra. Thậm chí không phải là tức giận hay hận thù.

Nó thậm chí không phải là thi thể thật của Chuẩn tướng Woo. Chuẩn tướng Woo đã chết khi cố gắng trốn thoát khỏi Shinjae ngay trước cổng. Ông bị nhai và nuốt chửng vào trong bóng tối, không để lại một sợi tóc nào. Làm gì có chuyện một người như vậy lại chết dựa vào tường với hình dáng nguyên vẹn như cái xác trước mặt. Rốt cuộc, đây cũng là mánh khóe của Almuten. Đó chỉ là một cái xác thối rữa ngẫu nhiên trong bộ quần áo của Chuẩn tướng Woo, nhưng chắc hẳn nó đã đánh lừa rất hiệu quả những kẻ không biết diện mạo thực sự của ông ta.

"Nếu ngươi muốn đưa em ấy đi, hãy bắt đầu bằng việc bò ra khỏi hang ổ ấm cúng của mình. Ngươi mượn miệng một xác chết chỉ để nói chuyện thôi à? Ngươi định trốn dưới đáy biển sâu và chỉ quan sát thủy triều trong bao lâu nữa?"

Nói xong, Shinjae vươn tay về phía cái xác. Anh ấy đang nghĩ đến việc sử dụng năng lực. Nhưng anh đã sớm thay đổi quyết định. Thay vào đó, anh bỏ tay ra và giơ chân lên. Rắc! Cái đầu thối rữa của cái xác nổ tung trong một đòn. Vì nó đã khô một nửa, chỉ còn một ít chất não và thịt văng tung tóe. Shinjae dậm chân thêm vài lần nữa, rũ sạch bụi bẩn trên giày rồi quay lại. Anh nói thêm như thể điều gì đó vừa lướt qua tâm trí.

"A, không có nghĩa là ta sẽ để cho ngươi dễ dàng mang em ấy đi đâu."