Những bức tường đá như mê cung và mọi thứ đều khổng lồ một cách lạ thường. Rõ ràng là một thứ vượt ngoài sức tưởng tượng của con người đã làm nên điều đó. Từ bầu trời cao đến biển gầm.
Cho đến giờ, không có gì xảy ra cả. Không có ai chết hoặc bị thương, chưa kể đến là không một dị nhân nào được nhìn thấy. Những công trình kiến trúc khổng lồ đến mức ngớ ngẩn vẫn im lìm. Các Guide đã nhẹ nhõm một chút. Họ đã nghĩ rằng sẽ ngay lập tức bị phục kích và tàn sát khủng khiếp bởi những con quái vật. Mặt khác, biểu cảm của Esper trở nên nghiêm trọng hơn.
Lý do tại sao Thiếu tá Jung Changhyuk lựa chọn thăng tiến rất đơn giản. Ngay cả khi họ liên tục than vãn, "Tôi sợ, tôi không muốn chết" trước cánh cổng, tất cả những gì họ có chỉ là hai lựa chọn - hoặc chết đói, hoặc bị tấn công bởi dị nhân. Thay vào đó, anh ấy quyết định rằng tốt hơn là nên vào trong và lấy một thứ gì đó.
"Thiếu tá Jung, tôi không hy vọng cậu sẽ tiêu diệt thành công Mazzaroth. Ngay cả dự án SALIGIA cũng không làm được. Cậu chỉ cần tìm mọi thứ có thể về cách tấn công cánh cổng, bất kể tầm thường thế nào. Tìm ra cách lợi dụng Guide Baek Yoogeun để nhắm vào Almuten và tôi hứa sẽ đưa cậu ra khỏi cổng."
Anh nhớ lại những gì Trung tướng Bae Cheolsung đã nói trước khi đến đây.
"Tôi không quan tâm nếu những người cậu mang theo có chết bên trong hay không. Dù sao thì họ cũng sẽ được thay thế. Nhưng Thiếu tá Jung, không phải cậu ở một đẳng cấp khác với bọn họ sao? Cuộc đột kích này có thể thay đổi toàn bộ cuộc đời cậu. Đại tá là cấp bậc cao nhất cậu có thể thăng tiến trong sự nghiệp vì năng lực ở cấp C. Nhưng nếu cậu nỗ lực hết mình, cậu có thể vươn lên vị trí cao hơn, giống như tôi."
Những gì Trung tướng nói là sự thật. Cho dù anh ta có tháo vát hay trung thành đến đâu, anh cũng có những giới hạn bởi vì thứ hạng Thức Tỉnh không cao. Anh ấy được thăng cấp Đại úy khi xấp xỉ 30 tuổi, điều mà Woo Shinjae đã đạt được khi chỉ là một thiếu niên. Thật may mắn khi hắn xuất ngũ năm 18 tuổi, nhưng nếu hắn vẫn ở lại Trung Tâm, khoảng cách của họ sẽ ngày càng giãn rộng theo thời gian. Mặc dù anh ta đang làm việc chăm chỉ hơn nhiều vì sự an toàn của quốc gia và người dân hơn là một con quái vật như hắn.
"Thiếu tá Jung là một trong những cấp dưới mà tôi rất quan tâm. Giống như tôi đang nhìn lại những ngày còn trẻ của mình. Hãy suy nghĩ cẩn thận. Hãy hành động theo cách có lợi cho cậu trong tương lai."
Thiếu tá liếc nhìn Yoogeun, người đang đi phía sau anh. Các Guide cũng như một số Esper cấp thấp vô cùng sợ hãi, nhưng cậu ấy vẫn bình tĩnh suốt quãng đường. Cậu dường như đã quen với chiến trường, không có gì ngạc nhiên khi cậu ta lại được người khác thèm muốn. Chỉ mới nghĩ về việc đánh cắp Guide của Woo Shinjae đã khiến anh ta rất phấn khích, đến mức muốn giấu cậu đi rồi khai man rằng cậu đã chết bên trong cánh cổng.
"Hiện tại, cứ tiếp tục tiến về phía trước. Có thể có một vùng an toàn bên trong, hoặc các lối ra khác mà chúng ta không biết. Đừng lơ là cảnh giác chỉ vì kẻ địch không ra mặt, nếu phát hiện có điều gì lạ thì báo cáo lại ngay."
"Dạ rõ."
Họ đi bộ rất lâu giữa các cây cột khổng lồ. Không gian rộng lớn đến nỗi khoảng cách dường như không bị thu hẹp lại cho dù họ có bước đi bao nhiêu. Không có một cơn gió nào, nhưng những ánh sao thỉnh thoảng lại đung đưa một cách đáng ngại. Như thể đang vẫy gọi.
Một trong những người đang đi dọc theo ánh đèn đột nhiên hét lên cuồng loạn như bị ma nhập. Đó là một trong những Guide. Các Esper đã chạy đến để khuất phục anh ta. Anh vùng vẫy điên cuồng và la hét như thể mất trí. Đôi mắt anh đỏ ngầu và miệng sùi bọt mép.
"Tránh ra, tránh ra cho tôi! Tôi đã nói tránh ra! Đồ khốn kiếp, tôi sẽ xé xác các người ra. Aaaag!"
Sau đó anh ta đột nhiên ngừng chửi thề, quay người và chạy về hướng mê cung. Bóng lưng loạng choạng nhanh chóng biến mất, cuối cùng bị một bức tường che khuất. Một số Esper nhìn nhau và đuổi theo. Anh ta có thể thu hút sự chú ý của dị nhân nếu chứ tiếp tục như thế này, vì vậy họ phải tóm hắn lại càng sớm càng tốt.
Yoogeun, người đang nhìn vào vụ náo động mà không có biểu cảm gì, thốt lên.
"Tại sao? Số lượng người. Tôi nghĩ nó đã giảm đi."
Min giật mình vì câu nói của cậu. Thiếu tá đứng đằng sau họ cũng cau mày.
"Có bốn Guide. Sáu người lính. Tổng cộng là mười người, phải không? Hai người lính còn lại để bắt tên đó lúc nãy, nên bây giờ chỉ còn lại bảy người."
"Là vậy sao?"
Yoogeun hơi bối rối nhưng cậu đồng ý. Nghĩ lại thì nó vẫn là con số như vậy. Min, người trông có vẻ nhẹ nhõm, thở phào.
"Ah, thôi nào! Đừng nói những điều đáng sợ như thế. Cậu nghĩ rằng chúng ta đến đây để tham gia cuộc phiêu lưu kinh dị à? Chết tiệt. Tôi tưởng tim mình sắp rơi ra ngoài luôn rồi."
Thực tế là số lượng Guide lúc đầu đủ lớn để lấp đầy một chiếc xe tải và số lượng cấp dưới do thiếu tá dẫn đầu có thể dễ dàng lấp kín một căn phòng ... nhưng dường như không ai trong số họ có thể nhớ lại điều đó.
-----------------------------------
Họ lang thang trong mê cung mà không có cách nào để biết thời gian, vì tất cả các thiết bị, bao gồm đồng hồ, đài và điện thoại di động ngay lập tức ngừng hoạt động ngay khi họ bước qua cổng.
Họ cứ lang thang vô định, hoặc là họ quay trở lại nơi xuất phát, hoặc tìm một lối ra khác, hoặc đến một ngõ cụt. Nhưng cả ba điều đó đều không xảy ra. Ánh sao vẫn ở nguyên vị trí. Với tốc độ này, ngay cả khi dị nhân không xuất hiện, họ cũng sẽ sớm phát điên. Sau đó, chuyện bất ngờ thứ hai đã xảy ra.
"Thiếu, thiếu tá."
Esper, người đang đi cuối cùng, loạng choạng lùi lại. Tay chân cô ấy đung đưa một cách khác thường, không giống một người lính đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt. Cô nhìn lên không trung nơi không có gì ngoài ánh sao sáng kỳ lạ. Đôi mắt cô mở to như thể sắp lồi ra.
"Chuyện gì vậy?"
Mọi người đều nhìn lên nơi Esper đang tìm kiếm, nhưng không có gì cả. Thậm chí còn không có một con kiến chứ đừng nói đến một dị nhân.
"Tôi không thể ... làm ơn, làm ơn, hừ, Thiếu tá ... hừ hừ!"
Esper ngã xuống tại chỗ và lẩm bẩm những từ khó hiểu. Sau đó, toàn thân co giật và ho ra máu đỏ tươi. Mặt thiếu tá tái xanh như thể nhận ra điều gì đó.
"Guide! Một trong hai người. Guiding cho cô ấy. Nhanh lên!"
Nhưng các Guide đã kinh hãi, không ai sẵn sàng tiến lên. Tất cả đều lùi lại để tự cứu lấy mình. Lưng của Esper đã gục xuống uốn éo đáng sợ. Sau đó, cô ấy giật mình đứng bật dậy ngay lập tức, một hỗn hợp nước bọt và máu chảy ra từ miệng. Đôi mắt cô âm u như cá chết.
"Grừ!"
Esper mù quáng nhảy bổ vào các đồng đội đang ở bên cạnh cố gắng giúp đỡ. Xoẹt!!!! Một cành nho dày đặc bắn ra và xuyên qua ngực đồng đội. Máu đỏ tung tóe và một cơ thể bị thủng một lỗ ở giữa ngực, ngã gục xuống sàn một cách vô hồn.
Không thể chịu đựng được đau đớn, Esper đã cào cấu và xé nát da thịt của chính mình. Những sợi dây leo dài đu đưa tự do trong không khí như một chiếc roi, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo của nó. Không lâu sau, cả khu vực trở thành một vụ thảm sát đẫm máu.
"Ưm... aaaaa!"
"Aaa! Á!"
Với đủ loại tiếng la hét, mọi người chạy sang các hướng khác nhau. Yoogeun chỉ biết đứng nhìn cảnh tượng đó. Tất cả những gì cậu cảm thấy là cơn lạnh sống lưng. Một làn gió lướt qua má cậu. Cậu đang ở trong Hố và đứng giữa một mê cung với những bức tường ở tứ phía, làm sao có thể có một cơn gió nhẹ?
Đó là Hắn. Almuten. Hắn đã ở đây ngay từ đầu. Như mọi khi, hắn ta không bao giờ lộ diện, chỉ đứng từ xa quan sát. Cảnh tượng của những người chết, đau khổ và khóc lóc trong tuyệt vọng hẳn là một trò giải trí đối với hắn ta.
Cơn thịnh nộ nhấn chìm nỗi sợ hãi trong giây lát. Tim cậu đập quá nhanh như sắp nổ tung ra khỏi lồng ngực. Máu tuần hoàn toàn thân tăng vọt, dưới da thịt nóng rực, sau đó lập tức nguội lạnh như băng.
"Như thế này....."
Cậu nghiến răng lẩm bẩm. Trong đôi mắt đen láy lấp lánh dưới ánh sao, nỗi hận thù cũ bùng lên.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể chơi đùa với con người như thế này sao?"
Cậu thực sự muốn giết con quái vật chết tiệt đang ở đâu đó ngoài kia. Chỉ cần giết được cái thứ kinh khủng, đáng ghét kia, cậu có thể làm bất cứ điều gì. Ngay cả khi phải từ bỏ mạng sống của mình.
"Chạy mau! Nhanh lên!"
Min kéo lấy cậu. Những thi thể đẫm máu, không rõ còn thở hay không, nằm rải rác khắp lối đi, còn Thiếu tá Jung và những người khác thì không thấy đâu nữa.
"Nếu, nếu cậu không đi, thì tốt thôi! Tôi... Tôi sẽ đi một mình..."
Khi Yoogeun không đi theo anh ta ngay lập tức, Min đã buông tay ra và quay người đi. Tuy nhiên, anh ta thậm chí không thể bước được vài bước. Đôi chân loạng choạng chịu thua và anh ngã sấp mặt xuống.
"Hức. Hức ..... u, ưm, huhu."
Anh ta cuộn tròn cơ thể run rẩy và khóc. Anh chắc chắn 100% là mình sẽ chết ở đây. Đáng lẽ không nên đồng ý đến nơi xa lạ này. Không, ngay từ đầu anh không nên gây sự với Yoogeun. Vậy thì anh ta sẽ không bị sa thải và sẽ không phải vội vàng tìm một công việc khác.
Khi anh ta đang khóc và nước mũi chảy tùm lum khắp mặt thì cơ thể đột ngột được kéo lên. Đó là Yoogeun. Về sức mạnh thể chất, Yoogeun không thể sánh được với người thức tỉnh, nhưng cậu vẫn có thể dễ dàng nhấc được một thanh niên gầy gò chỉ cao khoảng 170 cm.
"Tôi phải kéo lê anh đi hay anh sẽ tự đi bằng đôi chân của mình?"
Yoogeun khẽ hỏi. Cậu vẫn thẳng thắn và vô cảm như mọi khi. Anh ta không hiểu làm thế nào mà một kẻ thẳng thừng như vậy, người mà anh đã chửi bới rất nhiều vài giờ trước, lại có thể quyến rũ được Woo Shinjae, nhưng cậu ấy thực sự đáng tin cậy trong tình hình hiện tại khi mọi thứ đang trở nên điên cuồng.
Da trần của họ chạm vào nhau, nhưng không có năng lực nào được kích hoạt. Đó chỉ là sự tiếp xúc đơn giản giữa người với người mà không cần phải lo lắng về việc khả năng tương thích guiding hay hành vi tình dục không phù hợp. Nhưng thật kỳ lạ, trái tim cậu lại dịu đi. Min dùng tay áo xoa mặt sạch sẽ và đẩy Yoogeun ra.
"Tôi có thể đi bộ. Còn cậu? ..... Quý ngài Giả-vờ-tử-tế."
Hai Guide bắt đầu đi ngang qua hiện trường của cuộc tàn sát. Một mê cung kéo dài vô tận, hàng cột khổng lồ làm lu mờ đi cảm giác về phương hướng. Khi họ rẽ vào một góc, Min gục xuống với một tiếng thét. Ngay cả Yoogeun, người không còn nhúc nhích trước hầu hết mọi thứ, cũng phải rùng mình.
Có một cơ thể đang dựa vào tường. Không nghi ngờ gì nữa, đó là một xác chết. Nó giống như đã chết từ rất lâu, da thịt biến thành màu đen và thối rữa, một số chỗ thậm chí còn tan chảy ra.
Min nấp sau Yoogeun và nôn quặn cả ruột gan. Chất lỏng từ thi thể đã phân hủy ngấm vào quần áo và bốc mùi hôi thối. Lớp vải đỏ sẫm và viền áo lộ rõ trên tay ít bị hư hỏng hơn. Đó là đồng phục của Trụ sở Quản lý Thức tỉnh. Cuối cùng thì cậu ấy cũng không thể đọc được bảng tên. Cậu thậm chí không muốn phải lau hết đống rác rưởi chỉ để biết tên của cái xác. Yoogeun chỉ cúi đầu nhẹ như một phép lịch sự với người đã khuất và quay trở lại con đường. Min lồm cồm bò dậy theo sau cậu.
"A, đi cùng nhau đi! Sao cậu không thể đợi một chút chứ? Thật lạnh lùng."
Chính lúc đó. Có người chạy băng qua đường trước mặt họ. Min nhìn thấy và bắt đầu chạy theo một cách vội vã.
"A? Này. Chờ đã. Chờ một chút!"
Nhưng không có ai ở trong góc. Mới 10 giây, không, 5 giây trước mà đã có hai ba người đi ngang qua đây. Trừ khi đó là một người có khả năng dịch chuyển tức thời, nếu không họ không thể biến mất như mây khói trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó. Yoogeun quay lại. Min, người ở ngay sau cậu, thở hổn hển và lấy lại hơi, chùn bước. Tuy nhiên, Yoogeun đang nhìn thứ gì đó sau lưng Min mà không phải là anh ta.
"Nó biến mất rồi."
"Cái gì, cái gì vậy?"
"Nó biến mất rồi. Cái xác mà chúng ta vừa nhìn thấy."
Không có gì đằng sau lưng họ. Họ chỉ có thể nhìn thấy một con đường rộng, vắng lặng và quang đãng, giống như bất kỳ nơi nào khác trong mê cung.
"Vô lý. Nhưng, nhưng nó chỉ ở đó vài phút trước, làm thế nào..."
Những điều kỳ lạ đã liên tục xảy ra với bọn họ. Mọi chuyện bắt đầu từ việc Guide đột nhiên nổi điên và chạy vào mê cung. Ngay cả khi họ nói rằng bất kỳ ai cũng có thể mất trí trong những tình huống cực đoan, thì một người sẽ không đột ngột thay đổi đến mức cực đoan như vậy. Như thể người ấy đang chịu ảnh hưởng của một thứ gì đó.
Cậu ấy phải bình tĩnh lại. Cậu không nên nghĩ rằng những quy luật tương tự như thế giới bên ngoài sẽ được áp dụng ở đây.
"Khi chúng ta bước vào Hố, tức là bên trong cánh cổng, nó sẽ khó khăn hơn em tưởng tượng nhiều."
Cậu nhớ lại những gì Shinjae đã cảnh báo về Hố. Trong Wild Hunt, cậu đã nhận ra ý nghĩa thực sự trong lời nói của anh ấy. Nhưng, vào thời điểm đó, cậu bị phân tâm bởi chính cơ thể bị thương của mình hơn là tâm trí.
"Ở đó, tôi không đủ khả năng để đảm bảo rằng Guide Baek Yoogeun đang theo sát tôi và bình an vô sự. Và thành thật mà nói ... điều đó thật đáng sợ. Tôi sợ rằng mình sẽ đánh mất Guide Baek Yoogeun trong đó."
Khi lần đầu tiên nghe điều ấy, cậu đã tự hỏi tại sao một cấp S, người không có gì phải sợ trên đời, lại nói một cách yếu ớt như vậy. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy như đã hiểu ra tất cả. Lí do tại sao anh ấy lại nói như vậy.
Đến giờ chắc hẳn Erewhon đã nhận ra sự vắng mặt của Yoogeun. Họ chắc hẳn cũng biết cậu đã vô tình biến mất và không có chủ đích. Dù vậy, liệu những người đó có đến giải cứu cậu không? Điều gì sẽ xảy ra nếu Shinjae quyết định từ bỏ cậu? Sẽ lãng phí tiền bạc và thời gian đầu tư vào Yoogeun, nhưng khả năng là anh ấy sẽ tìm kiếm một cơ hội khác còn hơn là vội vàng bước vào Mazzaroth khi chưa sẵn sàng chỉ để tìm một Guide.
Trên thực tế, nếu Shinjae từ bỏ cậu thì đó có thể là chuyện tốt. Nhưng ... tại sao cậu lại sợ hãi khi bị bỏ rơi như thế này? Cậu đã sống cả đời mà không cần ai giúp đỡ, sao tự nhiên lại nghĩ đến anh ta ngay khi cậu rơi vào tình trạng khủng hoảng? Đã bao lâu rồi kể từ khi cậu đến Erewhon, giờ cậu đã quen với cuộc sống phụ thuộc vào người khác? Giống như Almuten, chẳng phải cậu cũng là một trong những người đã đẩy cuộc đời mình xuống vực thẳm? Cậu cảm thấy thật thảm hại trước những hy vọng vô lý của chính mình.
"..."
Yoogeun ấn chặt sợi dây chuyền qua lớp áo. Con chip kim loại phẳng và lạnh lẽo chạm vào làn da. Ngay cả sự hồi hộp và lo lắng mà Yoogeun cảm thấy bây giờ cũng có thể bị tiêm nhiễm bởi không gian này. Hoặc có thể không. Mọi thứ thật khó hiểu.