Cuộc tấn công vào Mazzaroth là một thất bại thảm hại. Sau khi đối phó với cơ thể vật lý của Almuten bên ngoài cánh cổng vài lần, Trụ sở Quản lý Thức tỉnh nghĩ rằng họ đã chuẩn bị đầy đủ để có thể đánh bại cơ thể chính. Hầu hết đoàn thám hiểm, bao gồm tất cả các thành viên của SALIGIA và các Esper ưu tú, đã chết trong Hố. Một số ít người sống sót một cách thần kỳ cũng bị thương nặng nề.
Các Esper vội vàng lao về phía lối ra. Sau lưng họ là bóng tối bao trùm. Thoạt nhìn, nó giống như một khoảng không tối tăm không có gì, nhưng nó đang dần thu hẹp khoảng cách giữa họ từng chút một. Thảm họa cũ.
Cuối nhóm là Shinjae. Anh đối đầu với Almuten cho đến phút cuối cùng và tự rút lui sau bất kỳ ai khác. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tụt lại phía sau. Có người liếc nhìn lại. Đó là số phận khờ khạo của những kẻ bị truy sát, dẫu trong đầu họ biết rằng không bao giờ được ngoảnh lại và chỉ nên nhìn về phía trước và bỏ chạy, đang quay đầu nhìn lại.
"Eurgh!"
Anh ta thậm chí không thể phát âm chính xác và chỉ một ngón tay vào không trung.
"Ở đó, phía sau, phía sau chúng ta."
Trước khi họ kịp nhận ra, một cái bóng khổng lồ đã ở ngay sau lưng họ. Toàn bộ bóng tối bao trùm không gian là ánh mắt và hơi thở của Hắn. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta phát điên.
"Đã đuổi kịp rồi?"
"Giờ thì tiêu rồi...."
Sau đó, Shinjae đã lọt vào tầm nhìn của họ. Bọn họ nhanh chóng liếc nhìn nhau. Một thỏa thuận ngầm đã đạt được ngay lập tức. Mặt đất dưới chân Shinjae rung chuyển và sau đó nghiêng ngả. Đó là tác phẩm của Esper có năng lực tạo ra động đất. Rầm! Một âm thanh ầm ầm vang lên và Shinjae ngã xuống. Một tiếng nứt báo trước phát ra từ mắt cá chân của anh ấy, như thể xương đã bị gãy.
Bóng tối đang dần mở rộng ra toàn bộ không gian bỗng nhiên dừng lại. Ánh mắt của ngôi sao tối và khổng lồ hướng về phía Shinjae, người đã giáng nhiều đòn nhất vào cơ thể chính của nó. May mắn thay, chiến lược vội vàng đã phát huy tác dụng.
"Bây giờ! Mau chạy đi!"
Shinjae chỉ biết ngẩng đầu lên và thẫn thờ nhìn về phía trước. Các Esper đã sử dụng anh ấy làm mồi nhử để câu giờ, đang chạy trốn điên cuồng. Trong số đó có Chuẩn tướng Woo Sungyeon.
"Ah."
Shinjae khó khăn đưa tay ra. Nhưng dường như rất khó để đứng dậy ngay lập tức. Nét mặt của Chuẩn tướng thoáng thấy nhẹ nhõm.
Shinjae là kiệt tác của cuộc đời ông ta. Không có thành tựu nào trong cuộc đời ông tuyệt vời như Shinjae. Nó rất mạnh mẽ, hữu ích và thậm chí là rất đẹp. Vì vậy, ông đã đặt tên cho đối tượng thí nghiệm theo họ của mình và cho phép nó gọi ông là "cha". Nhưng đó là nó. Rốt cuộc, không phải nó chỉ là một vũ khí để đối phó với những dị nhân hay sao? Điểm khác biệt duy nhất của nó so với những vũ khí bình thường làm bằng kim loại và nhựa là nó được làm bằng máu và thịt.
Nếu một trong số họ phải hy sinh, kẻ đấy phải là nó. Đó chẳng phải là mục đích họ tạo ra nó hay sao? Mặc dù phải bỏ ra một khoản ngân sách khổng lồ để tạo ra, nhưng nó vẫn hữu ích cho sự phát triển của nhân loại đến cuối cùng, nói chung, nó rất đáng giá.
"Cha."
Woo Shinjae thì thầm. Chuẩn Tướng quay đi, giả vờ như không nghe thấy. Đôi môi của Shinjae, mở ra một cách yếu ớt, đã khép lại. Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của họ.
Shinjae cũng hoàn toàn hiểu sự lựa chọn của họ. Cả nhóm đang trên bờ vực bị tiêu diệt, vì vậy không sai khi hy sinh một người và cho phép số đông sống sót ... Rất hiệu quả, hợp lý và đơn giản là tư duy giống như quân đội. Vì vậy, anh ấy không cảm thấy sốc hay bị phản bội. Tuy nhiên. Ngực anh như bị một tảng đá nặng đè xuống. Một sự thôi thúc không thể giải thích bằng lý trí và logic đã chặn lại trái tim anh.
Tôi muốn giết các người. Lần đầu tiên trong đời anh xuất hiện những suy nghĩ như vậy. Tôi muốn giết tất cả các ngươi bằng những cách kinh khủng nhất. Almuten ẩn nấp sau lưng anh ấy, các Esper chạy trốn trước mắt, tất cả dị nhân, những Người Thức Tỉnh, Guide và cuối cùng là chính anh ta.
"...."
Anh ấy giơ hai bàn tay đẫm máu của mình lên. Có những tảng đá lớn ở gần cánh cổng cao bất thường. Nhìn về phía họ, anh từ từ nắm chặt hai bàn tay run rẩy, gầy guộc. Máu nóng trào ra từ ruột anh làm ướt mặt đất. Anh không rời mắt khỏi phía trước trong một khắc. Anh vắt hết năng lượng còn lại của mình và nghiền nát những tảng đá. Những tảng đá to bằng ngôi nhà lần lượt rơi xuống từ độ cao hàng chục mét.
Ầm! Ầm! Ầm! Một tiếng gầm chói tai vang lên. Một đám bụi che khuất tầm nhìn của anh. Các Esper đang chạy trốn lần lượt dừng lại từng người một. Khi lớp bụi lắng xuống, những gì họ nhìn thấy ... là những tảng đá chắn hết lớp này đến lớp khác. Đôi mắt của các Esper nhuốm màu tuyệt vọng.
Hầu hết những người ở đây có năng lực nguyên tố như lửa, đất và băng. Tất cả đều lựa chọn một chiến thuật để đối phó với Almuten, kẻ cũng mạnh về tấn công vật lý. Không có gì là họ không thể phá vỡ, nhưng nếu muốn phá tất cả các lớp đá đó thì cũng phải mất một thời gian dài. Không có gì đảm bảo rằng họ sẽ tồn tại cho đến lúc đó. Cách hiệu quả nhất là sử dụng năng lực ngoại cảm để di chuyển toàn bộ, nhưng vấn đề là, người duy nhất có năng lực ngoại cảm ở đây lại là người gây ra tình trạng này.
"Haa..."
Một tiếng cười khò khè phát ra từ Shinjae, người vẫn đang nằm trên mặt đất. Anh từ từ loạng choạng đứng dậy. Mắt cá chân bị gãy run rẩy không kiểm soát được nhưng anh phớt lờ nó.
"A, hahaha, haha."
Anh cúi đầu cười. Không ai có thể tin được đó lại là kẻ không biết biểu cảm gì khác ngoài khuôn mặt vô hồn từ khi mới sinh ra. Đồng tử giữa đôi mắt xám của anh ta mở to và khóe miệng đầy vết sẹo cong lên. Các Esper bị mắc kẹt ở phía trước và Almuten ẩn nấp ở phía sau. Đứng giữa họ, Shinjae có một suy nghĩ.
Nơi này, không, cả thế giới này ... là chính giữa vực sâu thăm thẳm mà họ không bao giờ có thể thoát ra được.
==================================
Chỉ có một mình Đại úy Woo Shinjae sống sót sau cánh cổng. Thậm chí anh ta đang trên bờ vực của cái chết. Phần còn lại của các thi thể không bao giờ được tìm thấy. Và hành động đầu tiên mà Esper thực hiện khi Shinjae đang hấp hối là thẩm vấn, thay vì điều trị hay bảo vệ.
"Đại úy Woo Shinjae. Cậu có chắc là Chuẩn tướng Woo Sungyeon đã bị giết bên trong cổng?"
Shinjae nhìn lên người đã hỏi mình một câu. Anh ấy gần như không thể ra khỏi giường, gần như không giữ được ý thức của mình. Một hơi thở yếu ớt thoát ra từ giữa đôi môi đổi màu của anh. Họ đã nghi ngờ. Họ tự hỏi liệu Chuẩn tướng Woo Sungyeon có thực sự bị Almuten giết chết hay không. Họ tự hỏi liệu Shinjae có giết ông ấy, thực hiện một cuộc nổi loạn hay không.
Đó là một câu hỏi hợp lý. Chuẩn tướng yêu mạng sống của mình kinh khủng. Trong trường hợp xảy ra khủng hoảng, ông ta là người sẽ sống sót một mình bằng cách sử dụng Shinjae làm lá chắn. Họ không hiểu làm thế nào mà Shinjae lại sống sót bước ra khỏi cổng thay vì Chuẩn tướng, mà không phải là ngược lại.
"Chỉ được trả lời có hoặc không. Câu trả lời của cậu sẽ quyết định cậu có bị trừng phạt hay không."
Shinjae đảo mắt và cười sau một khoảng lặng ngắn. Esper rùng mình khi nhìn thấy nụ cười của anh. Đây có phải là khuôn mặt của một thiên thần đã bị phản bội bởi Chúa trời, rơi xuống và bị ném xuống đáy Địa Ngục?
"Almuten đã lấy đi cơ hội của tôi."
Đó là một giọng nói rất khàn. Tuy nhiên, không có vấn đề gì trong việc hiểu nội dung.
"Chỉ được trả lời có hoặc không."
"Tôi muốn giết ông ta, nhưng tôi đã suýt làm ... nhưng thật không may."
"Đại úy Woo Shinjae!"
Trước mặt các Esper với khuôn mặt tái xanh, Shinjae cười rất lâu, cơ thể nhuốm máu run rẩy.
Shinjae không mở miệng nữa sau những lời đó. Kết luận vẫn tương tự ngay cả sau khi tra tấn thể xác, sử dụng thuốc thú tội và thậm chí gọi một Người Thức Tỉnh với khả năng tâm thần để thôi miên anh. Những gì các thành viên đoàn thám hiểm đã nhìn thấy ở Mazzaroth, những gì họ đã trải qua và cơ thể của Almuten trông như thế nào đã bị chôn vùi trong bóng tối cùng với sự im lặng của anh ấy.
Một tòa án quân sự đã được tổ chức để định tội anh. Đã có rất nhiều cuộc tranh luận. Tất cả đều vô ích và lãng phí. Họ đã đi đến một kết luận. Các thành viên đoàn thám hiểm dưới quyền của Chuẩn tướng Woo Sungyeon sẽ được coi là chết danh dự khi làm nhiệm vụ, nhưng Woo Shinjae sẽ bị trừng phạt vì tội khinh thường cấp trên và không tuân theo mệnh lệnh.
Kể từ ngày đó, Shinjae trở nên tàn tạ. Họ chỉ có thể mô tả anh ta như bị hỏng. Anh nằm yên một chỗ như con búp bê chờ bị vứt bỏ sau khi đã hoàn thành mục đích của mình. Tỷ lệ phù hợp thấp khủng khiếp nên việc ép buộc anh nhận guiding cũng chẳng có ích gì. Vì là Cấp S, cho dù đồ ăn thức uống bị cắt hoàn toàn thì tính mạng vẫn được cứu, nhưng với tốc độ này, dù sớm hay muộn thì mạng sống đó cũng sắp tàn.
Cho dù đó là vũ khí hay vật thí nghiệm quý giá, nó không thể sử dụng được nếu không có phản ứng ngay cả khi bị tra tấn cho đến lúc cận kề cái chết. Chức sĩ quan của anh ấy đã bị tước đi từ lâu và thậm chí còn có những câu chuyện về việc anh ta sớm bị loại bỏ.
Rồi một đêm, Shinjae, người đang say giấc nồng, tỉnh dậy. Đôi mắt xám của anh lấp lánh trong bóng tối. Anh nằm như một con bướm nhồi bông và nhìn lên trần nhà trống rỗng một lúc lâu. Suốt đêm dài lạnh lẽo, cho đến rạng đông.
Ngày hôm sau, Trụ sở Quản lý Thức tỉnh bị đảo lộn. Đó là vì Shinjae đột ngột yêu cầu giải ngũ. Tất nhiên, số đông phản đối, cho rằng điều đó là vô nghĩa. Mặt khác, cũng có một số người đồng ý.
"Cứ để cậu ta đi. Chúng ta không thể làm gì với cậu ta."
"Thiếu tướng!"
Tiếng la hét thất thần phát ra từ mọi phía.
"Quá nguy hiểm. Nếu chúng ta để hắn ra ngoài, hắn có thể bất chấp tiết lộ tất cả thông tin mật!"
Thiếu tướng Bae Cheol Sung từ tốn lắc đầu.
"Tôi biết rõ về anh chàng này. Cậu ta không quan tâm đến điều gì khác ngoài mục tiêu của mình. Tất cả những gì cậu ta học được từ khi sinh ra là trở thành một con chó săn, và sẽ chết khi theo đuổi mục tiêu đó cả đời. Cậu ta không có cái gọi là ác cảm hay hận thù."
"Tuy nhiên, không có lý do gì để mạo hiểm cả. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu loại bỏ tất cả cùng nhau."
"Cậu nghĩ mục tiêu của hắn là gì?"
"Đó là..."
"Almuten và Chuẩn tướng Woo. Chuẩn tướng Woo thì đã chết, vì vậy chỉ còn một kẻ để cậu ta trả thù. Hắn không quan tâm đến chúng ta. Cậu đã bao giờ nhìn thấy một con sư tử săn một con muỗi chỉ vì nó hút một ít máu của nó chưa?"
"...."
"Ý tôi là, nếu chúng ta để hắn đi, hắn sẽ không làm gì khác ngoài việc một mình vật lộn cả đời để giết Almuten. Chúng ta không thể giúp gì được nếu như cậu ta chết, nhưng nếu cậu ta chiến đấu thành công, chúng ta có thể dễ dàng giành công lao mà không cần phải nỗ lực."
Anh ấy đã sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt suốt cuộc đời của mình, toàn bộ cơ thể ngâm trong đủ loại thí nghiệm và các loại thuốc, và cuối cùng bị tra tấn. Trong suốt quá trình, Shinjae chưa bao giờ tỏ ra thù địch. Nếu anh ta muốn giết những người đã lạm dụng mình thì anh ta đã giết bọn họ từ lâu rồi. Mục tiêu của Woo Shinjae có vẻ xa vời và cơ bản hơn. Thiếu tướng xác định đó là Almuten.
"Nó được thiết kế để tự động lao vào kẻ thù chỉ bằng cách đặt nó trên bàn cờ. Cứ giữ một thứ tiện lợi như vậy trong tay và khiến nó trở nên vô dụng vì sợ rằng nó có thể gây rắc rối thì đó là sự ngu ngốc."
Ông ta đã tự tin. Quyết định này chỉ có lợi chứ không có hại. Làm thế nào mà một vật thí nghiệm, thậm chí không có tư duy thông thường của một đứa trẻ lại có thể đánh bại ông ta, người đã lăn lộn trong giới chính trị một thời gian dài?
"Hãy thừa nhận điều đó, dự án này đã thất bại. Tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ là tận dụng những gì còn sót lại một cách khôn khéo."
Thiếu tướng là người ra quyết định cuối cùng của dự án SALIGIA. Ông ta cũng là một ứng cử viên nặng ký cho vị trí người đứng đầu tiếp theo của Trụ sở Quản lý Thức tỉnh. Nếu ông ta quyết định như vậy, cấp dưới phải tuân theo. Nhưng ông không mong đợi chuyện đó. Không lâu sau khi Shinjae "giải ngũ", một Cấp S khác, Chan, cũng thông báo rằng cậu ấy sẽ rời Trung Tâm. Cậu ta xuất thân từ dân thường, gia đình và người thân của cậu vẫn còn sống nên họ không thể vội vàng tra tấn hay đe dọa.
Điều cuối cùng Chan nói trước khi trả lại đồng phục và huy hiệu là như thế này.
"Bây giờ tôi đã biết nơi này chết tiệt như thế nào. Tôi hy vọng mọi người sẽ phát hiện ra lũ khốn nạn đang tụ tập ở đây ... Chà, dù sao thì. Nó thực sự rất điên rồ. Chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa nhé?"
Còn một biến số nữa mà Thiếu tướng không lường trước được. Hai chàng trai, những người được biết là có rất ít liên lạc với nhau ngoại trừ một cuộc chiến lớn, đã gặp nhau bên ngoài Trụ sở Quản lý Thức tỉnh và quyết định thành lập Hunting Order.
"Erewhon (에레혼)". Nowhere. Hư không. Hoặc một nơi nào đấy không nên có ở bất cứ đâu. Một chứng loạn thị đáng ghét phải được xóa bỏ vào một ngày nào đó. Đó là tên của Order.
(Note: Erewhon là cách viết ngược lại của từ "Nowhere", một vùng đất không xác định, nơi mà mọi thứ đều đảo lộn đến mức bạn tự hỏi liệu có nơi nào như vậy trên thế giới này hay không. Vì vậy đó cũng là hình ảnh ẩn dụ cho bệnh loạn thị, một tật khúc xạ mà hình ảnh sự vật qua góc nhìn bị nhòe đi và biến dạng méo mó)