Chereads / Vực thẳm - Profundis (BL) / Chapter 58 - Chương 57. Yoogeun bị bắt cóc

Chapter 58 - Chương 57. Yoogeun bị bắt cóc

Vài người ngồi trong một phòng họp rộng rãi xa hoa, tập hợp của những người đứng đầu các Hunting Order cấp cao nhất - Hiệp hội Thợ săn Quốc gia. Mặc dù nó được đặt một cái tên hoành tráng nhưng cuối cùng lại không phải là nhóm lợi ích chính thức của những thợ săn hàng đầu.

Tất cả những người này đều là Chỉ huy trưởng của mỗi Order và cấp bậc của họ chỉ từ cấp A đến S. Cá tính và cái tôi đều không ai sánh kịp. Do đó một cuộc họp được gọi là thành công nếu không kết thúc bằng việc phòng họp bị phá hủy đến mức không thể nhận ra sau cuộc ẩu đả.

Đung đưa ly cocktail giữa các khớp ngón tay, Shinjae ngồi dựa lưng vào ghế và thẫn thờ nhìn lên không trung. Đó không phải là cách cư xử đúng mực cho một cuộc họp chuyên nghiệp, nhưng đối với anh điều đó không quan trọng.

Mặc dù họ không biểu hiện ra, nhưng mọi người ở đây đều biết rõ về anh ta ở một mức độ nào đó. Sau tất cả, Erewhon là cái tên được nhắc đến nhiều nhất nếu được hỏi cho vị trí "kẻ mạnh nhất". Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc giữ Shinjae trong tầm kiểm soát, cho dù anh ta có mục đích tốt hay không. Một số người đủ mạnh dạn để tiếp cận và nói chuyện với anh. Nhưng ngay cả việc nhận được câu trả lời từ anh ta cũng gặp rất nhiều trở ngại.

"Thợ săn Woo Shinjae."

"..."

Shinjae chỉ hơi nâng cằm lên như một phản ứng mà không hề nhìn về phía nơi phát ra giọng nói. Thợ săn ngồi đối diện với anh cau mày.

"Nhìn vào đối phương khi nói chuyện thì mới lịch sự chứ."

"Vậy có bao nhiêu người dám ngước mắt lên nhìn cô với đôi mắt mở to vậy?"

Sau đó, Shinjae mới đặt cái ly đang đung đưa xuống và mỉm cười. Đối phương khẽ thở dài. Chỉ huy trưởng của Yehan, Lee Dohae. Cô ấy đã ngoài 40 tuổi và là người lớn tuổi nhất trong số các Thợ săn tập trung ở đây.

Chết vì chiến đấu với dị nhân, chết vì mắc kẹt trong cổng, chết vì nổi cơn cuồng nộ, chết vì không có guiding, chết vì tự tử do điên loạn,... Những người thức tỉnh có tuổi thọ quá ngắn, được cho là sống rất thọ nếu họ cố gắng đạt đến tuổi 50. Những người như Trung tướng Bae Cheolsung, khi còn tại ngũ ở tuổi 60, đã là điều hiếm thấy. Đó là lý do tại sao, mặc dù thất bại nặng nề của dự án SALIGIA, ông ta vẫn có thể vươn lên vị trí Giám đốc của Trụ sở Quản lý Thức tỉnh.

Cô ấy có một vẻ ngoài điển hình của người châu Á. Tuy nhiên, mắt cô như một loài bò sát với màu xanh lục nguy hiểm, gợi nhớ đến chất huỳnh quang hoặc nọc độc. Bất kỳ vật thể nào mà đôi mắt đó nhìn thấy đều hóa đá, đó là năng lực của cô ấy.

Chiếc kính râm đen treo trên áo sơ mi được làm từ chất liệu đặc biệt của dị nhân và mặc dù không hoàn hảo, nhưng chúng đã chặn năng lực của cô ấy ở một mức độ nào đó. Cô phải đeo nó mọi lúc vì có nguy cơ gây hại cho những người thức tỉnh cấp thấp và công chúng. Nhưng bây giờ cô ấy đã tháo kính ra vì đang ngồi với những thợ săn cấp cao. Các cuộc họp giữa lãnh đạo của các Order luôn nặng nề và rườm rà, nhưng về mặt này thì lại khá tiện lợi cho cô.

"Đừng nói quá lên thế. Dù có nhìn vào mắt tôi nhiều ngày thì cậu vẫn sẽ ổn thôi."

Dohae tặc lưỡi.

"Nhân tiện, thợ săn Woo. Cậu đã bỏ thuốc lá à?"

Kể từ khi cuộc họp bắt đầu, Shinjae chỉ uống vài ly cocktail mà không hề đụng đến thuốc. Ở đây không có ai sẽ ho hay phàn nàn nếu anh ta hút thuốc, nhưng Moonyoung, người đang ngồi cúi gằm mặt và nghịch điện thoại dưới bàn, cắt ngang với một giọng nói lớn.

"Chỉ huy Woo, gần đây anh toàn làm ra những hành động kỳ lạ. Anh cứ làm những việc chưa từng làm trước đây. Nghe có vẻ không tốt lắm ..... Tôi có nên thử xem vận may cho anh không?"

"Này nhóc. Việc bói toán gieo quẻ thì có ích gì với gã này? Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi."

"Lời nói của cậu cộc cằn thật đấy."

Nghe như đang phàn nàn, nhưng anh ta lại mỉm cười xấc xược. Shinjae thả lỏng người và tựa lưng vào ghế.

"Guide của tôi ghét khói thuốc lá. Tôi sẽ cắt giảm nó và nhận được một ít tình yêu từ em ấy."

"Gì cơ?"

"Hả?"

Cả hai phía đều đáp trả lại lập tức như thể họ nghe thấy điều gì đó vô lý. Shinjae mỉm cười và hơi nghiêng đầu.

"Có vấn đề gì không?"

"Vấn đề là có quá nhiều vấn đề. Guide của anh? Ý anh là thằng bé đó? Tôi đã tận mắt chứng kiến ​​chuyện anh bắt cậu ta chạy sấp mặt trong ngục tối."

Moonyoung đáp trả.

"Tôi luôn nghiêm túc với Guide của mình. Cũng như lần trước, thật sự rất buồn khi Chỉ huy Seok dường như không tin tôi."

"Nhắc mới nhớ, thợ săn Woo Shinjae. Lần trước, một trong những đứa nhỏ của tôi ...."

"Ý cô lần trước là khi nào?"

"Trong Wild Hunt. Dù sao thì, một trong những thành viên của chúng tôi đã đến khu vực của Erewhon và gặp phải tình huống rất khó khăn."

"Là vậy sao?"

"Cậu ta được tìm thấy trong hình dạng khủng khiếp với các khớp xương vặn vẹo khắp người và giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cậu ấy là một ảo ảnh gia có giá trị nên thiệt hại khá lớn."

"A, thật tội nghiệp."

"Có biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy không?"

"Tôi xin lỗi, tôi không biết. Cánh cổng có quá khó với cậu ta không? Chỉ huy Lee lẽ ra phải biết cách dùng đúng người, đúng chỗ chứ."

Dohae từ từ nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, nuốt xuống cơn tức giận đang dần bốc lên từ bên trong. Nhưng nếu cô nổi giận ở đây thì cô sẽ chỉ bị Shinjae chơi đùa.

"Các khớp ngón tay và ngón chân của cậu ta đều bị xoay và vặn vẹo một cách hoàn hảo. Loại chuyện đó, chỉ có cậu mới có thể làm được."

"Tại sao tôi lại làm một điều khủng khiếp như vậy giữa một cuộc đột kích? Tôi đang bận truy bắt dị nhân."

"Vậy thì còn có thể là ai nữa?"

"À. Giờ thì tôi nhớ rồi."

"..."

"Tôi không biết về bất kỳ thợ săn nào của Yehan, nhưng tôi nhớ có một con côn trùng đã cố bẫy Guide của tôi. Nó chắc hẳn đã lần theo mùi hương ngọt ngào và tìm đến ăn, vậy nên tôi đã đập nát nó trước khi nó có thể làm vậy. Chuyện là như thế chăng?"

"Haa..."

Dohae chỉ bật ra một tiếng cười trống rỗng.

"Thợ săn Woo Shinjae. Điên rồi. Tôi đã nghĩ rằng cậu bị điên. Nhưng cậu thực sự bị điên đấy à?"

"Liệu có ai ở đây là bình thường."

Gần đây, những tin đồn kỳ lạ lại một lần nữa được lan truyền giữa các thợ săn cấp cao. Shinjae và các thành viên Đội 1 Erewhon đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi Guide mới nhất, một người từng hỗ trợ cấp F và khiến cậu ta trở thành Guide độc quyền. Họ thậm chí còn đưa cậu ta đi cùng đến các cuộc đột kích.

Mặt khác, một số người tự hỏi liệu có phải Guide đó có năng lực gì đặc biệt hay không. Bởi vì Đội 1 luôn được đánh giá là cực kỳ hiệu quả và lạnh lùng khi tham gia các trận chiến bất kể hung hãn đến mức nào, như thể không có ngày mai. Cuộc trò chuyện đến lúc này đã khiến cô ấy hoàn toàn nhận thức được tình hình. Woo Shinjae phát cuồng với Guide hơn mong đợi. Cô buộc mình phải bình tĩnh.

"Tôi không biết cậu Guide kia liệu có biết rằng thợ săn Woo Shinjae đã rất tận tâm hay không. Cố gắng để được yêu thì có ích lợi gì? Tất cả đều vô dụng nếu đối phương không muốn yêu. Nhưng cậu phải vỗ hai tay để tạo ra âm thanh và nạp đạn vào súng để bắn. Cứ thử bóp cò liên tục một khẩu súng rỗng xem, súng sẽ chỉ bị gãy mà thôi."

Cậu ta sẽ phản ứng như thế nào? Liệu cậu có bị xúc phạm bởi sự tự phụ và hay can thiệp vào của cô ấy không, hay cậu ta sẽ để nó trôi qua như mọi khi? Ngay sau đó, điện thoại di động của Shinjae rung lên. Anh cắt đứt ánh nhìn căng thẳng với cô và chỉ nở một nụ cười.

"Thứ lỗi cho tôi."

Anh khẽ quay đầu lại và trả lời điện thoại.

"Vâng, Taein-ssi. Cậu có thể nói."

Khi cuộc gọi tiếp tục, tất cả biểu cảm trên khuôn mặt của Shinjae dần dần bị xóa sạch. Dường như là cuộc gọi từ Phó chỉ huy trưởng của Erewhon, có chuyện gì đã xảy ra ở đó sao?

Shinjae cúp máy mà không nói một lời nào, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Nụ cười giả dối thường ngày luôn nở trên khuôn mặt anh ta cũng không còn nữa, thay vào đó chỉ còn lại vẻ mặt vô cảm kỳ quái như những hình nộm hay các tác phẩm điêu khắc công phu.

"Nếu cô bóp cò vào một khẩu súng rỗng, súng sẽ gãy."

"Thợ săn Woo Shinjae? Gì..."

"Tốt nhất cô nên giữ nó trong tay còn hơn là đánh mất nó trong khi đang mải mê tìm kiếm một viên đạn."

Sau những lời đó, Shinjae rời khỏi phòng mà không do dự. Trước khi anh biến mất, tất cả đều chú ý đến xương hàm của anh đang căng ra khi nghiến chặt răng. Không giống anh ta chút nào. Nỗi lo lắng không giải thích được vẫn như một dư âm giữa những người bị bỏ lại phía sau.

----------------------------------------

Rầm! Cơ thể của Chan bị đập mạnh vào bức tường đá cẩm thạch với một tiếng gầm rung chuyển tứ phía. Shinjae túm lấy cổ áo và nhấc cậu ta lên.

"Đệt ..."

Chan nghiến răng, nắm lấy cánh tay của Shinjae và vặn nó. Cậu ấy cũng không thể cứ thế mà chịu trận. Khớp cánh tay bị vặn vẹo phát ra âm thanh đáng sợ.

"Cậu bắt đầu trở nên hài hước từ khi nào vậy?"

Shinjae hỏi cậu với một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt. Đôi vai anh hơi run lên vì cười. Bột đá cẩm thạch và những giọt máu đã vấy bẩn gò má đẹp đẽ của anh ấy. Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự điên cuồng đang sôi sục dưới khuôn mặt thiên thần đó.

"Những trò đùa của cậu rất thô thiển và nhàm chán. Lần này, dù sao, nó khá là buồn cười. Cậu nói gì cơ..... Cậu đã đánh mất Guide khi ra ngoài chơi?"

"Này, tôi đã phạm sai lầm. Tôi đã nói với cậu rằng đó là lỗi của tôi! Nhưng bây giờ không phải lúc ..."

Cậu chưa kịp nói hết thì một khung ảnh lớn treo ở bức tường đối diện đã bay thẳng vào mặt Chan. Chan giơ một cánh tay lên và chặn nó trong gang tấc. Các mảnh kính và khung bắn tung tóe trong không khí.

"Tôi đã nói với cậu là phải giữ an toàn cho Guide."

Những ngón tay của Chan đang nắm chặt lấy cánh tay Shinjae đã bị bẻ ra từng ngón một. Như thể có một bàn tay vô hình đang bẻ cong từng đốt. Rắc, rắc, rắc. Những tiếng động ghê rợn liên tiếp nổ ra.

"Đồ khốn nạn điên khùng!"

"Cậu thậm chí không thể tuân theo mệnh lệnh đơn giản đó ... Vậy thì sao tôi phải giữ lại mạng sống cho cậu?"

Shinjae nhẹ nhàng hỏi. Đó không phải là một lời đe dọa hay mỉa mai, mà hoàn toàn chân thành. Không một chút tình cảm nào dành cho người bạn đã gắn bó suốt 13 năm qua. Chan nghiến răng.

"Chết tiệt, chính là thế."

Cho đến giờ, Chan vẫn kiềm chế vì rõ ràng cậu đã làm sai. Cậu cho rằng mình không có quyền phàn nàn dù phải lĩnh vài chục trận đòn. Đó là một sai lầm không thể chối cãi của Chan vì đã không coi trọng việc bảo vệ Yoogeun.

Nhưng chuyện này không chỉ như vậy. Shinjae không tức giận chỉ vì Chan bỏ bê nhiệm vụ của mình. Sự tức giận của anh ta bắt nguồn từ những cảm xúc thô tục, đen tối hơn. Anh ta trông không giống như một nhà lãnh đạo đang khiển trách cấp dưới của mình vì những sai lầm của họ ..... mà giống một người đàn ông, người đã bị cướp đi những thứ thuộc về mình.

Cuối cùng thì tất cả những suy đoán của cậu ấy đã được xác nhận. Cho đến nay, cuộc xung đột của họ đã được dẹp qua gọn gàng vì cậu biết rằng nó sẽ rất rắc rối nhưng bây giờ đã trở thành hiện thực theo cách tồi tệ nhất có thể.

"Nếu nó quý giá như vậy thì ngay từ đầu mày nên giấu cho kĩ."

Chan đáp trả, lau môi bằng mu bàn tay dính máu.

"Nếu mày quá buồn vì tao để mất Baek Yoogeun thì lẽ ra ngay từ đầu mày không nên cho tao cơ hội. Mày không nên để bọn tao nhìn thấy dù chỉ một sợi tóc của đứa trẻ đó."

"..."

Shinjae đảo mắt với vẻ mặt chán nản và mỉm cười. Tiêu điểm đột nhiên biến mất khỏi đôi mắt xám với đồng tử mở to. Cùng lúc đó, tất cả các đồ vật trong phòng bắt đầu đồng loạt rung chuyển.

"Chỉ huy trưởng. Hiện tại, chúng ta nên tập trung vào việc cấp bách..."

Taein, người đứng cách xa hai người hơn một chút, cố gắng ngăn Shinjae lại. Tuy nhiên, đòn phản công của Chan còn nhanh hơn thế. Một con hổ đen to lớn lao ra và húc vào Shinjae bằng tất cả sức lực của mình. Một trong những bức tường của căn hộ penhouse sang trọng đã bị phá hủy ngay lập tức. Gió lạnh thổi qua bức tường mở toang.

"Wow. Chuyện này điên rồ vãi."

Heesoo lầm bầm qua hơi thở trong khi theo dõi cuộc chiến từ bên lề.

"Em có nên đi nhờ đội khác giúp đỡ không?"

Taein khẽ lắc đầu. Rốt cuộc, cuộc chiến này không bao giờ có thể bị ngăn cản bởi bất kỳ ai từ đội khác. Với tốc độ này, cả hai người họ thực sự có thể cho nổ tung toàn bộ tòa nhà trụ sở và chôn sống tất cả những người bên trong.

Con hổ đen gầm lên một tiếng, cắn nát những mảnh đá cẩm thạch đang bay về phía nó. Có một áp lực vô hình đè xuống toàn bộ cơ thể, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ cột sống của cậu ta bị trật khớp nếu cuộc chiến kéo dài. Tuy nhiên, cậu đạp xuống sàn nhà và lao thẳng về phía trước. Rầm!!!! Một chiếc tủ bay đến chỗ Taein và Heesoo đang đứng. Nó sẽ khiến vai của họ bị thương nếu không kịp xoay người và cúi xuống. Khi họ tránh được nó, bức tường phía sau đã bị đập vỡ.

"..."

Với cách mà mọi thứ đang diễn ra, Shinjae hoặc Chan, hoặc cả hai, có thể sẽ rơi vào tình trạng cận kề cái chết trước cả khi có thể cứu được Yoogeun. Taein khẽ thở dài và bước vào giữa trận chiến mà không do dự. Ngay khi anh bước chân vào trong phạm vi năng lực của Shinjae, áp lực vô hình như gấp chục lần trọng lực đã đè xuống toàn thân anh không thương tiếc. Như ra lệnh cho anh ấy lập tức quỳ xuống, cúi đầu.

Năng lực ngoại cảm cấp thấp chỉ xoay quanh việc nâng hoặc di chuyển vật thể. Tuy nhiên, năng lực Shinjae không chỉ áp dụng với đồ vật cụ thể mà với toàn bộ không gian. Phạm vi hoạt động rất rộng và sự kiểm soát tinh vi một cách đáng sợ. Mặc dù ngoại cảm là năng lực khá phổ biến nhưng đều có lý do tại sao anh ta lại là cấp S.

"Hãy dừng lại đi. Cả hai đều biết bây giờ không phải là lúc cho việc này."

Móng vuốt sắc nhọn lướt qua ngay trước mắt Taein. Một vài lọn tóc được vuốt lên gọn gàng đã bị cắt xõa. Con hổ đen đẫm máu, gầm lên với những chiếc răng nanh lộ ra. Đó là một lời cảnh báo rõ ràng, "cút mẹ đi nếu anh không muốn bị cuốn vào chuyện này".

"..."

Taein nhếch miệng khinh thường. Shinjae dường như cũng coi anh ta như một chướng ngại khó chịu. Ai đang thực sự cản đường để đưa Yoogeun trở lại và họ nghĩ rằng họ là những người duy nhất phát điên lên khi Yoogeun biến mất à? Họ nghĩ rằng họ là đối thủ cạnh tranh duy nhất và những người còn lại thì không cần phải đề phòng? Không, toàn bộ sự thất bại này đã được định sẵn ngay từ đầu.

Taein xuyên qua giữa các đòn tấn công như một lưỡi dao và tiến về phía tâm bão. Móng vuốt của Chan và những đồ vật mà Shinjae ném ra xung quanh đã cứa khắp cơ thể anh, máu bắn tung tóe.

"Dừng lại, ngay lập tức ...!"

Anh nắm lấy cẳng tay của Shinjae từ phía sau và vặn nó bằng tất cả sức mạnh của mình. Shinjae hít một hơi thật sâu và quay lại. Đôi mắt hắn lấp lánh vẻ dữ tợn không phù hợp. Taein nhìn chằm chằm vào ánh mắt đó mà không buông tay. Khói đen bốc lên từ dưới lòng bàn tay đeo găng của anh. Da, vải và thịt dính vào nhau và bốc cháy.

"Một người khác ... Không phải chỉ có cậu ta sao?"

Shinjae lầm bầm qua hơi thở. Một tiếng thì thầm nhỏ nhưng không có vấn đề gì khi nghe hiểu. Anh ấy không có biểu hiệu đau đớn nào mặc dù cánh tay đang dần thối rữa vì chất độc chết người. Anh hất tay Taein ra. Một hỗn hợp máu và dịch chảy ra từ nơi bàn tay đã nắm lấy. Chan, người không bỏ lỡ giây phút nào, lao đến. Một cuộc chiến lại nổ ra. Lần này là giữa ba người họ.

Heesoo quan sát cuộc chiến cách đó vài bước chân. Tất cả những thứ xung quanh cậu cứ lần lượt bị phá hủy. Cậu cảm thấy như có điều gì đó không ổn.

Đội 1 của Erewhon không bao giờ quan tâm đến nhau. Nếu một người trong số họ vượt qua ranh giới không thể chấp nhận được, họ sẽ bị trừng phạt triệt để và thậm chí nếu xương bị gãy hoặc nội tạng bị xé nát, những người khác sẽ đứng bên lề cho dù có chuyện gì xảy ra. Ngay cả khi một trong số họ chết đi, họ sẽ chỉ cười nhạo trong giây lát về sai lầm ngu ngốc mà người kia đã mắc phải và rời đi.

Việc đưa các Guide vào và chơi đùa cũng vậy. Nếu nó không hợp khẩu vị, họ chỉ cần bỏ qua và nếu nó hấp dẫn, họ sẽ cùng nhau thưởng thức. Không ai đối xử với các Guide như một con người. Họ sẽ hút hết mật ngọt và sau đó vứt nó đi khi bị hỏng không thể sửa chữa được nữa. Đối với họ, Guide chỉ là món ăn vặt để nhấm nháp khi buồn chán. Không ai đối xử với kẹo hoặc sô cô la như một thứ gì đó có linh hồn.

Shinjae thường cho qua mọi chuyện trừ khi ai đó thách thức quyền hạn của anh ấy và trong khi Chan có vẻ nóng nảy trong mọi việc nhưng thực tế thì anh ấy chưa bao giờ thực sự có ác cảm với họ. Và Taein sẽ im lặng ngay cả khi có điều gì đó anh ấy không thích. Đó là cách Đội 1 có thể giữ hòa bình cho đến nay. Nhưng bây giờ, đột nhiên, cậu ấy có thể thấy những vết rạn nứt hình thành trên tất cả mối quan hệ.

Cho dù Yoogeun có biến mất hay chết đi chăng nữa thì cũng không có lý do gì để Shinjae tức giận đến mức vứt bỏ cả lý trí của mình. Chan, người đang khiêu khích Shinjae nhiều hơn mức cần thiết, cũng thật kỳ lạ. Điều này cũng đúng với Taein, ngăn cản cuộc chiến giữa hai Cấp S mà mạo hiểm mạng sống của chính mình. Như thể anh ấy luôn muốn chiến đấu.

Mối quan hệ của họ giống như những bánh răng, nơi các bánh răng sai kích cỡ và làm từ những vật liệu khác nhau bị mắc kẹt trong một không gian hẹp và buộc phải giữ cân bằng. Một ngày nọ, một vật thể lạ rơi vào giữa chúng và kẹt lại. Một con vít nhỏ xíu, cực kỳ nhỏ so với bánh răng.

Cái vít nhỏ thoạt đầu tưởng như vô hại, đã vặn xoắn toàn bộ cấu trúc. Một lần, rồi lại một lần nữa. Sau đó các bánh răng không thể vượt qua được lực cản và bị xé toạc. Kíttt! Kít!!! Tiếng ồn chói tai của máy móc hỏng hóc vang lên.

Cậu tự hỏi điều gì đang chờ đợi họ ở cuối con đường? Ít nhất có vẻ không phải là một kết thúc yên bình. Một số, hoặc tất cả bọn họ có thể sẽ bị tiêu diệt. Tất nhiên, điều đó bao gồm cả Heesoo. Với ánh mắt vẫn chăm chú vào cuộc chiến đẫm máu, Heesoo khẽ mỉm cười mà không hề nhận ra.

"Thật sự ..... nghe cũng vui đấy."