Nhân lúc cha cùng Ray ở lại với Đức vua, tôi lẻn ra ngoài tìm Albert.
Trời sẩm tối, những đám mây lặng trôi trên đầu ngọn tháp hiển hiện nơi tầm mắt.
Giờ có lẽ Nam tước cũng sớm tới đây thôi.
"Ái… Cảnh chiều tà nơi nắng xuân rực đỏ - Tàn xuân. Dưới chân tháp này, người con gái đẹp như bông xương rồng khế - Hàn huyên."
Tiếng vỗ tay lại gần bên tai tôi.
Ra là Hầu tước Ress, cũng không lạ khi người như anh ta mở đầu câu chuyện với phong thái thật trang trọng.
Ress trước kia từng giao thiệp với gia đình Scottfield, và giữ mối quan hệ tốt với họ.
Dù chúng tôi có quen nhau từ lâu, cuộc "tái ngộ" vô tình vẫn khiến bản thân cảm giác ái ngại.
Tôi liền đáp lời, nhưng trong giọng điệu vẫn còn vương chút gượng.
"Vinh hạnh của em khi được nhận những lời ngợi ca. Ngọn gió nào đã đưa Ngài tới nơi này?"
Nhẹ nhàng hôn lấy tay tôi, vị Hầu tước đứng dựa lưng vào tường.
"Hoa nở ban đêm, tôi chỉ đang đi thăm thú vẻ tuyệt mỹ của nó, lại vô tình gặp người đẹp như mùa xuân đươm sắc. Bầu trời đã chìm trong một màu đen tĩnh mịch, vậy mà thiếu nữ đây lại một mình, em có đang đợi ai chăng?"
"Xin được trả lời câu hỏi của ngài, bằng một câu hỏi khác. Ngài biết vị Nam tước nào tên Albert de Crusein không? Em đang đợi anh ấy."
Tay che đi nửa khuôn mặt, Ress nhẹ nhàng cười như có ẩn ý gì.
"Cecile, em tìm người đó ư? Tội nghiệp… Ray đã cho em uống bao nhiêu thứ thuốc rồi. Anh ta không có thật, Albert là tên của vị Nam tước giải phóng dân chúng xứ Haltz, theo cuốn Tri thức của Đức thánh Thông Tuệ."
Tôi ngỡ ngàng, và rồi chợt nhận ra mình vừa nghe một điều rất hiển nhiên.
Nhưng tại sao mấy hôm nay tôi lại không thấy mối liên kết ấy…
Có lẽ, bản thân từ lâu đã không còn tỉnh táo, nhận thức này dần bị bóp méo dưới tác động của chính những người đó.
Giọng nói Albert vang lên từ đằng xa.
"Xin lỗi vì để em phải đợi!"
Những giọt mưa chảy dọc mái ttóc
Vị Hầu tước thấy có người chạy tới, liền nói lời từ biệt, trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười tươi rói giữa trời mưa tầm tã.
Mới thoáng chốc bầu không khí đã chìm trong sương lạnh.
Albert cầm lấy tay tôi, chạy hối hả vào trong tháp.
"Sao còn đứng đờ ra đấy làm gì? Muốn bị cảm à!"
Tôi tóm chặt cổ tay anh ta, bẻ ngược lại. Albert nhìn với biểu cảm đầy bất ngờ, kêu lên.
Chỉ im lặng, người con gái đã phải nghe lời lừa dối của biết bao kẻ lợi dụng mình.
Chưa bao giờ được biết sự thật, chưa bao giờ được mở lòng với bất kỳ ai, cô chỉ có thể mua chuộc lòng tin bằng lời lẽ và sự "ngây thơ đến ngu ngục".
Nực cười…
Tôi không muốn chết khi bản thân còn như vậy.
Tôi sẽ thay đổi chính mình, sự yếu hèn rồi sẽ phải loại bỏ.
"Dừng lại đi, Albert. Anh nghĩ tôi là con ngốc ư?! Anh thực sự là ai? Sao anh biết những bí mật đen tối nhất mà Vương quốc này che giấu bấy lâu nay? Hay tất cả chỉ là dối trá, và anh cũng như bao con người khác, chỉ muốn lợi dụng tôi…"