Chereads / Cassiel of Solitude (Thiên sứ Cô độc) / Chapter 15 - 15. Sự kết thúc của một khởi đầu

Chapter 15 - 15. Sự kết thúc của một khởi đầu

"Vòng sinh tử, là trăm ngàn kiếp nạn. Chúng luân hồi như một sợi xích, vô hình vô định. Mọi cực nhọc, lao tâm sẽ mãi luân chuyển, mặc cho cậu có là ai, cậu có thành gì… Sự quyết định dù vậy không an bài nơi số phận. Ván cờ nằm gọn trong tay, việc có di chuyển, điều binh khiển tướng những quân cờ như thế nào hoàn toàn phụ thuộc ở cậu. Hãy tự mình tìm kiếm ý nghĩa của mỗi lần được chết, và giá trị của mỗi lần được sống, bởi không gì thực sự là vô nghĩa."

Ai đó đã nói với tôi những lời ấy, nhưng dù có cố gắng thế nào với cái nhận thức vẫn đang vô cùng mơ hồ, cũng không thể khơi gợi dù chỉ một lát cắt kí ức về họ, bặt vô âm tín.

Mà, giờ không phải lúc nghĩ ngợi vẩn vơ.

Gắng dậy giữa đống hoang tàn, tôi ngờ ngợ mình vẫn còn thở.

Vẫn còn.

Con ngươi nhìn chằm chằm lấy cơ thể cô bé, cả hai trần trụi.

Đầu rỉ tí tách những giọt máu, cảm giác ê ẩm, tê liệt.

Chúng đã làm nhục đứa con khốn khổ này, khắp người nó bốc lên thứ mùi ghê tởm, hẳn từ lũ dị hợm man dại kia.

Áp tai vào lồng ngực, cô bé thở những hơi yếu ớt, nhịp tim rời rạc, bộ quần áo bị xé tả tơi.

Cũng không còn quan trọng, ai ở đây sẽ chứng kiến cảnh tượng đáng hổ thẹn, khi tròng mắt họ bị móc ra, ngấu nghiến; ai ở đây sẽ nói cười khinh bỉ khi lưỡi của họ bị cắn nát, tha mất.

Hỡi ôi, thật kinh tởm…

Ôm lấy người Lair, tôi vòng tay giữ chặt vào eo nó.

Rồi sẽ đi đâu, về đâu?

Khoác trên vai quân phục bao đồng chí đã ra đi, lững thững bước giữa hoang mạc đầy khói bụi, cái nắng cháy da cháy thịt như thiêu đốt, khiến con mắt nhắm tịt lại.

Phía xa tầm mắt, tôi lờ mờ thấy bóng hình ai đó đang bị đuổi đánh.

Chắc vậy rồi, số mệnh họ sớm đã bị cắt đứt ngay khi lọt vào ánh nhìn lũ ác quỷ kia.

Mạng người giờ hèn kém không hơn lũ kiến mọn, kẻ có quyền mãi dẫm đạp lên những "con kiến" vô hại.

Bỏ đi…

Tôi là ai mà phê phán cái xã hội thối rữa này, bởi những tên tự cho mình quyền đó, một là đứng trên đỉnh, hai là chết không toàn thây.

Bước thêm quãng ngắn, tôi khuỵu xuống.

Không thể nhích lên dù chỉ một chút, tôi bật khóc.

Những dòng nước chua chát hoà với máu xương.

"Ray, cậu biết chứ? Trước khi ra nhập quân ngũ, tôi thường nghịch những hạt cát. Chúng nhỏ li ti, lúc ướt thì sền sệt, cảm giác cơn gió cuốn đi, bay vào mắt, xen qua kẽ tóc thực sự vui lắm. Một cô bé ngây ngô tôi biết rất yêu bao điều giản dị. Mà cô bé ấy giờ đang du ngoạn chốn xa xăm nào, có lẽ chúng ta sẽ không sớm gặp lại. Cũng vì thế mà tôi càng quý trọng, cát chứ không gì kiêu sa, tồn đọng biết bao kỉ niệm. Văn vở quá nhỉ… Ý tôi là, cậu cũng đang được đỡ lên bởi những hạt cát, cơ thể của đất mẹ. Nào, cùng tôi đưa Lair về…"

S đã ở đây từ bao giờ, ôm lấy khuôn mặt đầy uất hận này, ghé đầu tôi vào bầu ngực tròn trịa, ướt hết cả.

Con đã làm gì để phải trả giá đắt như vậy, con đã không biết gì để phải chịu sự ngu xuẩn của mình, con đã lựa chọn gì để mỗi lần bước đi là lại tự đánh gãy mắt cá chân…

Người đang trừng phạt đứa con bất lực này, hay chỉ cố gắng viết lên một cuộc đời bi thảm, một màn kịch bi thương về một người đàn ông tự mục rữa trước chính mình.

Khẽ giọng, tôi nhướn người lên đôi chút, thì thầm với S.

"S, tôi đoán cô biết, tôi không còn có thể tin tưởng bất kì ai. Và cả cô, không có gì khác biệt. Nhưng cô vẫn cứ bất chấp quan tâm kẻ hèn khổ, dù ai kia có cố gắng vạch trần cái không rõ ràng, điều hoang tưởng, sự nghi ngờ huyễn hoặc. Tôi đã hỏi cô một lần, lí do tôi không thể chứng minh tất cả chỉ là dối trá. Liệu lúc này, khi tôi quyết gạt bỏ mọi hoài nghi, khi tôi sống bỏ mặc cái não nề của cuộc đời, cô sẽ nói cho tôi chứ? Rằng cô muốn gì… Rằng tôi tin cô."

Kết lại, có khi để bản thân tự thiếp đi vẫn là lựa chọn tốt hơn.