Ress và đội trưởng miệt mài đào những chiếc hố cát đủ rộng cho nhiều bàn chông.
Tôi ngồi lên một khúc gỗ nhỏ cạnh lều, yêu cầu hai đứa đi lấy những cột trụ dài, đóng chắc xuống nền đất.
"Xong rồi sao nữa? Tôi với cậu ta ra giúp họ hả?"
Tôi ngửa mặt lên, những cơn gió vẫn lồng lộng thổi, khói bụi bay.
"Lair, Rolas. Cô cậu có biết mình còn thiếu gì không?"
Chúng nhìn tôi một hồi.
"…Đó là kĩ năng, và kinh nghiệm. Ý chí sẽ giúp ta chiến thắng bản thân, nhưng không giúp chiến thắng kẻ thù. Tiếp tới tôi sẽ dạy những chuyển động cơ bản, kĩ thuật trong thực chiến. Khắc sâu vào tâm nếu còn muốn được quay về."
"Mà tôi nghe nói ở Chính đô có người sử dụng được phép thuật? Là thật chứ!"
Lair với tông giọng lanh lảnh cùng đôi mắt sáng quắc lên như hiện rõ cả dòng chữ "Tôi muốn học! Tôi muốn học!" trên mặt.
Nghi ngờ của con bé không sai, đúng là ở Vương quốc này, có một nhóm Quý tộc ưu tú sử dụng được phép thuật.
Nhưng con số chỉ vài chục người khiến việc nghiên cứu về nó trở nên vô cùng khó khăn.
Nhất là khi không gia tộc nào lại muốn tiết lộ bí mật tối quan trọng như vậy, nó có thể trở thành gánh nặng một khi bị bắt thóp.
"Tôi cũng thuộc một gia tộc có khả năng sử dụng phép thuật…"
"Thật sao? Mà không thấy ông dùng bao giờ nhỉ?"
"Vì tôi không có khả năng sử dụng nó."
Ánh mắt sáng quắc kia dần tối lại. Có vẻ con bé thấy thất vọng. Nhưng nó vẫn nở nụ cười với tôi, dù có phần khá gượng gạo.
"Không sao đâu. Bọn tôi cũng thế mà."
"Cô mà cũng biết quan tâm đến người khác cơ à? Tôi cứ nghĩ mình sắp bị ăn một tràng cười chứ!"
"Ông! Tôi đâu có xấu tính thế!"
Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được chúng tập kiếm.
Nắm chặt thanh kiếm sắt, hai cô cậu bắt đầu từ những đường dứt khoát.
Chân phải tiến, trọng tâm cơ thể dồn trước ngực, cánh tay vung mạnh.
"Lùi chân phải về sau, rút tay lại; đảo khuỷu tay phải về trái, đỡ phản đòn, đánh mũi kiếm sang trái để chúng mất thăng bằng; lập tức dồn lực vào vai, vung hết sức về phải, cắt sâu vào lưng kẻ địch. Xong hết các bước trên, lùi về sau giữ khoảng cách. Hôm nay như vậy đã. Mỗi ngày tôi sẽ kiểm tra độ thuần thục của hai người."
Cuối ngày, chúng tôi lại cùng ngồi vào lều, những tiếng cười nói đầy năng lượng xua tan đi sự mỏi mệt.
Họ dường như không chút sợ hãi trước đoàn quân đang tiến tới đây.
Hình ảnh kia vẫn hiển hiện trong tâm thức tôi.
Những người lính kêu la trong đau đớn, cơ thể đầy máu, hốc mắt trắng dã… cái chết dai dẳng và nghiệt ngã đeo bám họ xuống tận sâu Địa ngục.
Ai cào xé cánh tay tôi, tuyệt vọng bám lấy sự sống.
Nhưng rời khỏi đó là chuyện không thể.
Tôi đã đầu hàng trước số phận, và họ cũng vậy.
Có lẽ đáng ra tất cả chúng tôi đã chết mòn xác ở thành Éclairer.
Bằng một cách trớ trêu, kẻ không có chút tư cách nào ở lại trần thế, là người sống sót cuối cùng.
Tôi nghi ngờ, nhưng không thể làm gì hơn. Không có đủ dũng khí quay trở về thêm lần nữa, chỉ im lặng trốn chạy như con mồi bị rượt đuổi.
Và chúng tiếp cận được tôi.
Cecile đã ở đây, nhưng bản thân không biết phải làm gì.
Ả bám lấy tôi qua từng giấc mơ, dần kéo kẻ tội đồ này xuống hố sâu của tội lỗi và dục vọng bản năng.
Quá nửa đêm, mỗi người thiếp dần vào giấc ngủ, tôi nhẹ đứng dậy pha tách trà.
Đêm nay, thêm một đêm dài nữa.
Hai bàn tay buốt lạnh ôm lấy bụng tôi, đầu ghé gần lại.
"Cecile. Cô đang ở đâu…"
Không tiếng trả lời.
Từ từ liếm dọc cổ, ả bước tới trước mặt. Cặp môi chạm, mau chóng quyện vào nhau. Vẫn là mùi hương quyến rũ ấy, là sự mềm mại không thể chối từ. Cánh tay ôm chặt lưng, cô ta đẩy tôi ngã xuống nền đất.
Cuốn lấy cơ thể, ả chạm tay vào khuôn mặt kẻ rời bỏ mình.
Ánh mắt thèm khát đó, càng khiến tôi cảm thấy mệt mỏi hơn.
Có lẽ tôi nên bỏ cuộc từ lâu, có lẽ mọi chuyện sẽ được "giải quyết" nếu tôi chịu chấp nhận sự thật.
Nhưng những bước chân đã đi quá xa, quay trở lại là điều sai lầm.
Tôi lúc ấy quyết phải chạy, phải quay đầu thêm lần nữa để không làm đau người đàn bà hi sinh vì đứa con.
Ai biết thứ gì đang chờ đợi nơi trước mắt, ai biết kẻ hèn mạt sẽ chạy tới bao giờ…
Nhưng đó là quyết định to lớn nhất. Hiện tại là vậy.
"Cecile, tôi và cô không còn bất cứ quan hệ nào. Chúng ta không thể gặp nhau… Thật vô nghĩa. Dù cho tôi có nhắc lại bao nhiêu, em vẫn sẽ không hiểu. Gia đình này vặn xoắn tâm hồn trong trắng kia, thay thế nó bằng thứ tư tưởng bệnh hoạn, lệch lạc đầy tội lỗi. Nhưng tôi không trách em. Tôi không thể ở lại. Tất cả những kẻ trong cuộc như chúng ta, đều bị Chúa đày đoạ. Thứ duy nhất tôi có thể làm, không vấy bẩn em thêm nữa…"
Cecile chỉ nhìn tôi, cười trong điên loạn, nước mắt chảy xuống khuôn mặt.
Tôi giơ tay lên, bóp chặt lấy cổ ả, nhưng dường như, nụ hôn ấy vẫn tiếp tục, day dứt từ trong sâu thẳm.
Tâm thức giật ngược trở lại, cơ thể ướt đẫm.
Nhìn ra ngoài lều, bóng dáng một người phụ nữ bước đi vào vô định.