Chereads / Bỉ ngạn hoa / Chapter 1 - Chương 1: Hoa bất tử

Bỉ ngạn hoa

🇻🇳_Lam
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 26.8k
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1: Hoa bất tử

Hoa bất tử

Chẳng hoa nào là hoa bất tử

Bỗng đau lòng chốc đã ngàn năm.

Lỡ trao thân mình cho quỷ dữ

Sông máu đủ để vạn người qua.

Sao lại tìm thấy bình yên chốn này?

Điều kì lạ chả ai đoán trước!

Múa đao giết giặc giữ binh quyền

Phất tay mỹ nữ đành gục ngã.

Chả biết sở hữu ma lực gì,

Ta đành đổ vào vòng tay chàng.

Dây tơ hồng se duyên đôi lứa

Cảm giác bình yên lại dâng trào,

Hạnh phúc nhỏ nhoi mong ở mãi

Mong là thế vĩnh viễn về sau.

Lynx✨

Chuyện kể về một cô nương tên Thiên Lam bị ép cưới cho một tên bị mọi người đồn là tên giang thần, đã từng giết người như nước chẳng hề kiêng nể ai cùng chiếc mặt nạ sắt hắn đã chinh chiến khắp mọi nơi. Cô cũng chẳng thể làm gì hơn vì vận mệnh của gia tộc mà miễn cưỡng trao thân mình cho người bản thân chưa từng thấy mặt qua. Ngày thành hôn, mọi người đều vui tươi, hồ hởi nhưng mấy ai biết tân nương ngồi trong kiệu luôn mang tâm trạng u buồn rồi từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má nhỏ bé ấy, cũng bất lực lắm cũng u uất lắm nhưng bây giờ cũng hết thời gian rồi muốn đào hôn cũng chẳng được.

Chiếc khăn đỏ theo chân người tân nương đến với lễ đường từng tiếng của người chủ hôn vang lên: "Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái" kèm theo đó là sự bất lực trong cô tăng lên. Cô tự hỏi rằng rốt cuộc bản thân cô chỉ là đồ vật để trao đổi để cho gia tộc thêm mớ tiền, để cô tiểu thư của họ chẳng phải đi cùng tên hung thần hay là đứa con nuôi ngày nào họ còn chăm sóc, yêu thương. Tiếp đó cô được người hầu dẫn vào khuê phòng, yên tĩnh ngồi trên chiếc giường gỗ, cuối cùng cô cũng được một chút yên tĩnh để nghĩ về cuộc đời mình. Mọi thứ trôi qua nhanh thật, mới ngày nào cô chỉ là đứa con gái ngây ngô nơi làng quê hẻo lánh đến làm người hầu cho quan phủ nhà họ Lâm, với sự tháo vác, nhanh nhẹn của mình cô được người vợ của ông Lâm để ý đến. Như một bước lên mây, từng miếng ăn giấc ngủ của cô được chăm sóc, chải chuốt, người hầu xung quanh vây lấy nịnh hót như là một cô tiểu thư đài cát thật sự. Chẳng bao lâu vợ của quan có mang ai ai trong nhà cũng vui, cô cũng vậy, cô mơ tưởng bản thân sẽ có một người em để chơi cùng, cả hai sẽ thân thiết với nhau rồi cùng nhau lớn lên, trải qua những điều tốt đẹp nhất.

Cái ngày mà người em được sinh ra được đặt tên là Thiên Ý nghĩa là ý trời cũng khẳng định được em ấy là ý trời ban cho hai vợ chồng nhà họ Lâm. Lam cũng vui mừng, hào hứng mà chạy đến xem em, khi gần đến phòng, một bàn tay của người hầu thân cận nhất của cô xô cô ngã rồi quát lớn rằng: "Cái con hạ tiện này, mày định bước vào phòng để tiểu thư nhà tao ám mùi nghèo khổ của mày à, cút về phòng cho tao." Cô sững sờ trước câu nói của người cô coi là tỷ tỷ, ngày hôm trước còn hết lòng chăm sóc cô nhưng nay lại vô tình đẩy ngã cô. Cô ngoan ngoãn đi về phòng tuy có chút tủi thân nhưng cô vẫn tươi cười vì bà Lâm đã sinh ra một cô em gái cho cô, cứ nghĩ tới cảnh tượng hai chị em cùng nhau chơi xích đu, chơi búp bê là cô đã vui lắm rồi quên hết những gì người hầu kia đã làm với mình. Có lẽ đây là nụ cười hồn nhiên cuối cùng của cô trước khi bi kịch thật sự xảy ra, những người hầu trông nhà coi cô như chân sai vặt chứ không còn là tiểu thư đài cát như trước mà nâng niu nữa, ông bà Lâm cũng mặc kệ cô mà chăm lo cho người con mới sinh, nhiều lần cô cũng nói với bản thân rằng điều này cũng đúng thôi, khó khăn lắm họ mới sinh được một người con mà. Từ sáng đến tối hết phụ bếp, quét sân cô lại phải đi giặt giũ, dọn nhà, cái thân hình bé nhỏ ấy cứ tất bật chạy khắp nơi mà chẳng có một ai thương tiếc. Một ngày cũng chỉ có hai bữa, bánh bao cùng chén canh đạm bạc nhưng cô cũng chẳng một lời kêu ca, có những hôm làm mệt tới ngất đi thì cũng chẳng ai quan tâm đến cứ nằm ở đó mãi tới khi tỉnh dậy. Mọi chuyện còn bắt đầu tệ hơn khi người em ấy lên năm tuổi, mọi người xung quanh luôn tung hô em ấy lên tận trời, em ấy mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nói chuyện rất hỗn láo và rất hay gây họa rồi đổ lên người chị là cô. Ông bà Lâm cũng biết cô không làm gì nhưng vẫn trách phạt cô để làm cho người con gái bé bỏng của mình hài lòng. Khoảng cách giữa họ ngày càng xa dần, cô em gái đó ngày càng lớn lên, quậy phá khắp nơi, tiêu tiền như nước để mua về cho mình những bộ quần áo, trang sức lộng lẫy nhất.

Một hôm có thánh chỉ truyền đến, công công đứng trước mặt mọi người rồi đọc lớn: "Nhà họ Lâm nghe thánh chỉ Hoàng Thái Hậu có người con nuôi là đại tướng Vĩ Thành nay cũng sắp quá tuổi kết hôn, ta nghe nói ở nhà các ngươi có hai cô con gái tài sắc vẹn toàn, nghiêng nước nghiêng thành. Tiếng lành nay đã đồn đến tai ta, nay ta truyền chỉ xuống để một trong hai cô con gái nhà họ Lâm cử hành đại lễ với Vĩ Thành. Hết chỉ!" Công công đọc xong thì đưa thánh chỉ vào tay ông Lâm rồi đánh ngựa đi mất, mọi người trong nhà nghe tin ai cũng như hóa đá tại chỗ, người dân xung quanh thì bàn tán rằng Lâm gia xấu số có hai người con gái xinh đẹp như vậy mà phải gả cho hung thần.