Chereads / Bỉ ngạn hoa / Chapter 7 - Hoa cúc ²

Chapter 7 - Hoa cúc ²

Trong giấc ngủ sâu, một xô nước tạt vào mặt Lam như ép buộc cô phải thức giấc. Gắng gượng mở mắt ra, trước mắt cô là một nơi rất kì lạ, hai tên đàn ông ngồi trước mặt cô. Tay chân của cô bị xích chặt bởi những sợi dây xích rất nặng, hen gỉ, nó chà xát vào tay chân cô như để lại những vết trầy xước. Không nói không rằng một tên tiến lại, tát thẳng vào mặt cô rồi quát:

"Con điếm kia, mày tỉnh dậy cho tao!"

Cô bị tát đau điếng, chỗ hắn ta vừa tát qua như đã hằn một vết đỏ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến cô ngẩn cả người.

Hắn ta thấy cô không trả lời lại túm tóc cô và nói: "Cái thằng chồng của mày nó bán mày cho hai đứa tao rồi, mày liệu mà ngoan ngoãn đi không tao lại chặt hết tay chân mày ra ngâm rượu đó." vừa nói hắn vừa hậm hực, nghiến răng.

Khung cảnh trước mặt khiến cô sợ hãi, mắt cô rơm rớm nước mắt khẽ nói trong run rẩy như muốn làm dịu tên đàn ông kia: "Dạ..."

Thấy cô nghe lời như vậy hắn cũng hả hê mà buông tóc cô ra nhìn sơ cô một lượt rồi chuyển sang nắm lấy mặt cô rồi nói bằng giọng đểu cán: "Mà nhìn mày cũng ngon đó chứ. Thằng chồng mày bảo mày còn tr*nh à? Thế thì để đó tao giúp mày trở thành người đàn bà của tao." rồi hắn cười lên một cách điên dại.

Cô nhìn hắn bằng đôi mắt ngấn lệ, liên tục lắc đầu như đang cầu xin hắn đừng làm vậy với cô. Hắn ta đặt tay lên đùi cô rồi xoa tới xoa lui như đang tán dương cho làn da trắng muốt, mịn màng của cô. Xoa tới chán rồi hắn dơ tay lên định xé nát bộ đồ cô ra rồi làm chuyện đồi bại thì tên còn lại yên tĩnh ngồi trên ghế xem kịch nãy giờ lên tiếng:

"Thôi đi! Còn nhiều thời gian mà mày đi ngủ sớm đi mai còn đi săn không thì lại lỡ việc lớn."

Thấy người kia nói cũng đúng hắn ta thả cô ra rồi nói một cách gian manh: "Con điếm kia, hôm nay mày cũng may lắm. Nếu mai không có việc lớn thì tao đã không tha cho mày rồi." nói xong hắn ta quay đầu đi ra ngoài.

Người đã giúp đỡ cô lúc này mới tiến lại gần cô.

Lam sợ hãi lắc đầu liên tục, lùi về phía sau nhưng những sợi dây xích trói cô đã ngăn cảm việc đó, cô cố gắng để tránh xa người đó hết sức có thể. Tất cả động lại trong cô chỉ là cô gái trẻ với sự sợ hãi đến khốn cùng.

"Xin lỗi đã làm cô sợ. Tôi là Thiên, tên kia là Thanh, chúng tôi là hai anh em. Chỉ cần cô ngoan ngoãn làm việc nhà, tôi hứa rằng hắn sẽ không làm gì cô đâu." Thiên chậm rãi trấn tĩnh lại cô gái trẻ đang chìm trong sợ hãi.

"V....vâ...vâng.." được Thiên trấn an cô thấy ổn hơn nhưng vẫn có gì đó khiến cô sợ hãi ở anh ta.

"Vậy là được rồi cô ở lát đi, tôi đi lấy chút gì đó cho cô ăn." nói xong anh ta quay ngoắc đi.

Sau khi ăn đồ ăn của người đó thì cô tiếp tục mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cô nghĩ rằng giá như bản thân có thể quên hết những chuyện ngày hôm nay đã xảy ra.

Sáng hôm sau, cô thức dậy trong sự mệt mỏi và đau nhức. Mong rằng tất cả những thứ xảy ra hôm qua cũng chỉ là một giấc mơ thôi nhưng hiện thực thì luôn tàn nhẫn và phủ phàn. Cô vẫn ở trong căn nhà đó, nhìn xuống chân cô liền nghĩ đến việc bản thân phải trốn chạy, phải thoát khỏi nơi này nhưng đi đâu mới được dù gì sợi dây xích cũng được cởi bỏ rồi. Nhưng cô lại nhớ ra chỗ này hoàn toàn xa lạ với cô, đi thì đi đến đâu mới được, bây giờ đi lỡ như hai tên kìa về thì....lỡ như hắn thật sự chặt tay chân cô ngâm rượu thì sao? Nghĩ đến thôi mà cô cũng rợn cả người, tay chân bủn rủn chẳng dám thử. Cô đi thử xung quanh căn nhà thì thấy nơi đây cũng chỉ là một hang đá chẳng có vật dụng gì xa sỉ mà còn đến mức tàn tạ, chẳng hiểu sao hai tên kia sống được. Đồ da, lông thú, súng săn ở khắp nhà làm cô nghĩ hai tên đó là thợ săn. Vậy thì hắn ta thật sự có thể giết cô rồi phi tang một cách đơn giản như đám thú quý hắn đã lén săn. Chẳng dám bỏ trốn nữa, cô dọn dẹp hết những chén bát trên sàn nhà, quét lông thú ra ngoài rồi sắp xếp lại căn nhà ngăn nắp hết sức. Chỉ mong làm hắn ta hài lòng mà chẳng làm trò đồi bại với cô hay ít nhất là không tìm cách giết chết cô.

Vài ngày cô ở trong căn nhà đầy mùi máu tanh đó, cố gắng lau chùi sạch sẽ từng ngóc nghách."Đùng!" tiếng cửa bị mở ra khiến cô gái nhỏ phải cảnh giác mà thoát ra khỏi giấc ngủ, hai mắt cô mở to nhìn vào hai người đang say rượu lướt khướt, bước từng bước loạn choạng vào nhà. Thấy thế cô càng nép mình lại vào trong góc nhà, không dám lên tiếng, sợ rằng để hai người đó để ý đến cô rồi làm gì với cô thì cô cũng không thể làm gì được. Hai người họ không để ý đến cô mà ngồi xuống bàn rồi bắt đầu nói chuyện với nhau:

"Ê mày, mày có thấy là thằng chồng của nhỏ kia ngu không? Con vợ nó đẹp vậy mà lại bán đi với cái giá rẻ bèo." Thanh nói với giọng ngà ngà của nhưng thằng say rượu.

"Chời ơi! Con nhỏ này chắc tiểu thư cành vàng lá ngọc á mà. Thằng này lại chả làm giả mất tích rồi cướp hết tài sản." Thiên cứ thế đáp lời.

Thanh cũng nói thêm: "Mày nói cũng đúng cái con nhỏ này mà bán cho phố đèn đỏ cũng được mớ tiền, mà chắc thằng này lại sợ người nhà nó tìm ra nên mới bán cho anh em tụi mình."

"Cái lời nó đến với ta nhanh quá mà, chơi chán rồi bán nó tới phố đèn đỏ là xong. Thằng chồng của nó chắc cũng đang qua lại với con nào rồi, cướp được tài sản rồi thì sợ gì nữa chứ."

Rồi cả hai cười phá lên, như đang sỉ nhục, dẫm đạp lên nỗi đau của Thanh.

"KHÔNG!"