Tôi tự hỏi tôi đã sống như thế nào trong suốt những năm tháng học đường của đời mình...
Ngày từ khi tôi còn là một đứa nhóc 5 tuổi, tôi đã bị cô lập với những đứa trẻ hàng xóm suốt một thời gian dài. Điều đó khiến tôi bắt đầu cảm thấy cô đơn, bị xa lánh và bắt đầu mơ.
Cho đến khi vào tiểu học, tôi thật sự đã để lại trong tâm trí những người bạn xung quanh tôi một kí ức khó quên. Đó là tôi đã tè ra quần vào buổi trưa chỉ vì tôi mơ một giấc mơ quá thực....
Rồi đến khi vào cấp 2, tôi cảm giác như mình đã được trao một điều gì đó nổi bật, giống như một loại năng lực có thể nhìn thấy tương lai, dù cho ban đầu tôi cảm thấy điều này hết sức viển vông...
Lên cấp 3, trí tưởng tượng của tôi đã phát triển mạnh đến mức nào đó tôi còn không thể kiểm soát nó. Nó dường như đã hình thành nên một nhận thức riêng biệt, liên tục khiến cho tôi cảm thấy quá thực khi đang ở trong mơ. Có lần tôi đã giật mình tỉnh giấc vì những giấc mơ kì lạ này.... quá chân thật...
Và giờ đây, tôi không biết còn điều gì sẽ đợi tôi ở phía trước....