Tôi, là kẻ thua cuộc
tôi là Izuma Kazuto, tôi không có bất cứ tài năng nào, cho dù tôi có cố gắng đến mức nào thì nó vẫn sẽ không thể thắng người khác, tôi đã thử mọi cách để chiến thắng, từ gian lận cho đến cố gắng hết sức thì tôi vẫn không thể thắng được họ, tôi đã thử rất nhiều các môn học, các loại thể thao, hoặc là các môn võ thuật, kiếm thuật, nhưng nó vẫn trả về số không. Một nhà bác học đã từng nói, mỗi con người đều có tài năng từ khi sinh ra, nhưng có vẻ như ông ấy đã nhầm, thượng đế đã tạo ra một thứ thất bại mọi mặt, dù tôi có cố gắng gấp nhiều lần hơn người khác, nhưng cái tôi đạt được lại chỉ là mức gần dưới trung bình. Cha mẹ tôi đều là doanh nhân thành đạt, họ đều có tài năng, nhưng mà tôi lại thất bại, đúng là tồi tệ mà, không những thế tôi có rất ít bạn, trái ngược với tôi, tôi có một người em trai cực kỳ hoàn hảo, tôi cảm thấy rất tự hào, nhưng mà chính vì có người anh thấp kém như tôi, nên tôi thường hay bị so sánh, thậm chí là bị bắt nạt, khi tôi 18 tuổi, tôi đã làm tại một công ty, nhưng mà tôi lại không biết đó là công ty đen. Tôi đã cật lực rất nhiều, bị bào mòn thể lực, lúc cấp trên đi qua tôi chỉ biết cúi đầu vâng vâng dạ dạ, đó là toàn bộ cuộc đời thảm hại của tôi, nhưng ít ra tôi còn đẹp trai một chút, không phải tự luyến đâu, nó là sự thật, mọi người đều nói vậy mà, còn đây là tôi hiện tại
[trong một cuộc họp lớp]
"mới đây còn chơi đùa với nhau mà giờ đều trưởng thành rồi nhỉ"
đây là lớp trưởng Kazama Sataguchi, một người có lòng bao dung cực kỳ lớn, hầu hết mọi sự kiện bắt nạt của tôi đều được anh ấy ngăn lại, nên tôi xem anh ấy như anh hùng vậy, với tóc màu đen chẻ hai mái, hồi xưa cậu ấy được khá nhiều bạn nữ ưa thích
"ôi giời ơi, với tôi thì nó là cực kỳ lâu lắm rồi đấy"
đây là Hinari Sataguchi, người tôi từng yêu, nhưng giờ đã là vợ của Kazama, cô ấy có mái tóc vàng và thích trang điểm
"này, các cậu có chuyện gì trong những năm qua không"
đây là Otto Chactera, một người cực kỳ năng động, và là bạn thân nhất của tôi
"tồi tệ lắm, đang bị dính ngay cái công ty đen đây này"
tôi nói một cách than vãn và làm biểu cảm như một câu nói đùa
"ôi trời ạ, hằng gì tớ thấy cậu suy nhược quá"
đây là Cina Cinona, một người hiền diệu, có biệt danh là CC, nhưng có vẻ như cô ấy không ghét nó lắm
"chăm sóc kỹ bản thân hơn đi, tớ không thể ở bên cậu để chăm sóc được đâu"
còn đây là Mawari Chiette, một đứa con của một gia tộc rất lớn, nhưng vì là con gái nên không phải là người kế vị, dù vậy vẫn có em trai lên làm nên cậu ấy không lo lắng mấy
"hửm, sao quan tâm cậu ta đến thế, thích à"
Hinari nói một cách trâm chọc
"th-th-thích cái gì, mình chưa bao giờ thích cậu ta"
Mawari hơi đỏ mặt và nhìn tôi một cách hơi ngại ngùng, nhưng cậu ấy phồng má lên và quay đầu sang hướng khác
"hahaha, có lẽ cậu ấy nói thật đấy, tớ chẳng có tài năng nào mà"
tôi vẫn nói như kiểu đùa cợt
"cậu phủ nhận thật à, hừm"
hình như cậu ấy hơi giận
"thôi thôi cho tớ xin lỗi"
tôi cố gắng cười cho qua chuyện
"hứm, thôi tha cho cậu đó"
cậu ấy vẫn còn giận à
"cảm ơn nha nữ thần"
tôi chắp tay lại và xoa xoa với khuôn mặt như đang cầu nguyện
"nữ thần cái gì, bình thường lại đi"
cậu ấy cố gắng cáu gắt với tôi
"hahahaha, cậu vẫn hài hước nhỉ, được rồi, đây là ly rượu của chúng ta, hãy cụng vì buổi họp lớp này nào, cơ mà không còn ai đến nữa à"
lớp trưởng nói và nhìn qua nhìn lại với vẻ mặt hơi thất vọng
"không đâu, theo như họ nói thì họ đều bận rộn ngày hôm nay hết rồi"
Otto kêu vậy khi cầm cái ly lên
"tiếc thật đấy, thôi, cụng ly nào, vì buổi họp lớp này"
cậu ấy nâng ly rượu lên và nói vậy
"vì buổi họp lớp này"
bọn tôi trừ lớp trưởng cùng đồng thanh
"zô" *đồng thanh
tôi uống ngụm rượu, phải nói là nó rất đã, khi tôi uống hết ly rượu thì đặt xuống
"ahhh, đã quá, hửm, nơi quái nào đây"
khi bọn tôi uống một ngụm xong thì tự nhiên lại ở một nơi nào đó
"cái gì thế, bọn mình mới ở bên trong bữa tiệc mà"
Mawari lo lắng khi nói vậy
"hay là lớp trưởng đã chuẩn bị phòng chiếu ảnh để làm bọn mình bất ngờ"
tôi nói vậy khi liếc ngang liếc dọc, nơi này quá là chân thực đi
"không không, mình cũng không biết gì về chuyện này"
lớp trưởng lo lắng khi nói vậy
"vậy thì là sao chứ!!!"
Otto hét lên khi nói vậy
"tớ không biết, lẽ nào là có ảo giác gì đó trong ly rượu"
Hinari nói vậy khi nhìn vào ly rượu
"mọi người bình tĩnh đi"
lớp trưởng đang cố gắng áp chế cái không khí hỗn loạn này
"đúng rồi, lúc này là phải bình tĩnh chứ"
tôi cũng ùa theo
ngay lúc đó, một cánh cửa lớn mở ra, một cô gái mặc bộ đồ kỳ lạ cùng đàn người nào đó đi tới với bộ giáp kỵ sĩ bọc toàn thân
"xin chào, các dũng sĩ, tôi tên là Selenaty Cifont, mọi người được đưa tới đây là để cứu người dâ…"
cô ấy định nói hết câu khi nhìn lên nhưng ngừng lại và hơi bất ngờ
"một, hai, ba, bốn, năm, sáu…"
cô ấy vừa nói vừa chỉ khi đếm như vậy
"ể"
"ể"
"ể"
"ểeeeeeeeeeeeeee"
mọi người đều bất ngờ khi cô gái ấy phản ứng như vậy
____________________________________________ "vậy ra con tới đây là để thông báo rằng có 6 dũng sĩ chứ không phải 5 hả"
ông vua ngồi từ xa trên ngai vàng nói như vậy
"vâng"
cô ấy thì quỳ gối và thông báo
đây là chỗ của vua à, mình đang ở trong lâu đài à, chuyện gì thế này, não mình chưa chạy xong, nào là quỷ vương hồi sinh, các vương quốc nội bộ xâm chiếm lẫn nhau, và bọn mình là dũng sĩ dùng sức mạnh để trừ gian diệt ác, thiệt là tính phi logic, đây là đoàn diễn phim hay sao, cơ mà mình nhìn bọn họ như vậy thì chắc là không phải diễn đâu, không lẽ là triệu hồi như mọi người hay nói, mình không đọc truyện nhiều nên cũng không biết nữa
"này, dũng sĩ là thế nào hả, bọn tôi làm gì có nghĩa vụ phải cứu lấy trái đất này"
Kazama nói vậy khi cố gắng biện minh rằng đây không phải là chuyện của chúng tôi
"vậy à, vậy là không đồng ý chứ gì, sản phẩm thất bại à"
ông ấy nói vậy khi nâng bàn tay phải lên, có lẽ là một loại lệnh nào đó, cô con gái của ông ấy vung tay lên, động tác như đang nắm một thứ gì đó
"ặc ặc"
Otto đang bị bóp cổ một cách kỳ lạ, không có ai ở đó cả, là ma thuật sao, vậy có lẽ là cô công chúa làm
"OTTO, ngươi, thả cậu ấy raaaaa"
lớp trưởng chạy tới giơ nắm đấm lên nhưng cô ấy vung lên bàn tay còn lại một phát, một cử chỉ trong không khí gì đó nhưng nó lại đánh trúng vào cậu ấy. Cậu ấy văng ra tới tận tường, khói bụi hơi mịt mù khi va chạm, bức tường nơi đó bị vỡ ra, lớp trưởng đang nằm đó
"Kazama"
mọi người gọi tên cậu ấy khi cậu ấy nằm rạp xuống đất
"anh yêu, đừng chết mà, đừng chết"
Hinari lắc cậu ấy lên xuống và hét to tên cậu ấy
"đừng có lắc…, đau lắm đấy"
sau khi bị lắc vài cái thì cậu ấy tỉnh lại
"anh vẫn còn sống"
Hinari vui mừng và ôm chầm lấy Kazama, cậu ấy cũng ôm lại và xoa đầu Hinari
"đúng là dũng sĩ nhỉ, bị đập thế mà vẫn còn sống khi chưa tập luyện gì"
ông ấy nói vậy với vẻ mặt uy nghiêm
"các ngươi dám bất kính trước mặt vua"
những người lính bắt đầu chĩa những chiếc giáo sắc nhọn vào chúng tôi
"ĐỦ RỒI, hạ vũ khí hết xuống, Selena, con cũng ngừng lại đi"
cô ấy hạ tay xuống cùng những người lính khác, cuối cùng vua cũng ngừng lại rồi
"khụ khụ"
cậu ấy sau khi được thả xuống thì quỳ gối xuống
"Otto, có sao không"
Mawari tỏ ra vẻ lo lắng
"không sao, sao cô lại làm chuyện này"
Otto nói vậy khi nhìn với một ánh mắt thù địch vào công chúa
"không gì cả"
cô ấy quay đầu sang chỗ khác
"sản phẩm thất bại thì chỉ là sản phẩm thất bại, bọn ta không cần sản phẩm thất bại làm gì cả"
ông ấy nói một cách thẳng thắn và uy nghiêm, tôi không thể nào hiểu ông ấy lúc này
"nhưng bọn tôi là dũng sĩ mà"
Kazama nói vậy khi ôm lòng ngực
"dũng sĩ thì sao, bọn ta chỉ cần giết bọn mi rồi triệu hồi người khác là xong, đừng tưởng việc triệu hồi bọn ngươi không tốn kém, việc triệu hồi các ngươi đã tốn một trăm người rồi đấy"
hả, ý ông ấy nói vậy là
"một trăm!? ý ông là sao"
Kazama đối đáp lại
"thế mà cũng không hiểu à, đúng là ngu dốt"
vẻ mặt của ông ấy hơi tức giận khi nhìn vào cậu ấy
"bọn tôi chỉ mong rằng suy nghĩ của tôi là sai thôi"
cậu ấy đang lo lắng
"không, ngươi nghĩ đúng rồi đấy, bọn họ hy sinh tính mạng để triệu hồi các ngươi tới đây để tiêu diệt quỷ vương, có lẽ là vô ích rồi, lần sau ta mong rằng sẽ không có những người như các ngươi"
nhà vua bày tỏ vẻ thất vọng
"khoan đã, ông định làm lại nó lần nữa sao"
Kazama hốt hoảng
"chứ còn gì nữa"
ông ấy đáp lại điều đó một cách lạnh lùng và nói như một đều hiển nhiên
"guhhhhh"
cậu ấy không thể từ chối và ngăn cản điều đó
"bọn…"
cậu ấy sầm mặt xuống và nói
"hửm"
nhà vua nhìn như đang chờ một câu trả lời
"bọn ta chấp nhận"
cậu ấy nói với vẻ mặt bất mãn
"hô, sáng suốt đấy"
nhà vua vuốt ve bộ râu dài lê thê của mình và ra vẻ đắc ý như ta đã thắng
"nhưng…, bọn ta có một điều kiện"
cậu ấy nói và giơ ngón trỏ lên
"còn bày đặt ra điều kiện à, ta chấp nhận"
ông ấy không hài lòng lắm
"ngoài bọn tôi ra, ngươi không được triệu hồi thêm người khác"
Kazama nói với đôi mắt kiên định, điều đó làm cho mọi người có chí khí lên
"được thôi, nhưng nó chỉ có hiệu nghiệm khi các ngươi còn sống"
nhà vua chấp nhận điều kiện và mặt hơi nhăn
"được"
cậu ấy đáp lại
"các ngươi lui đi"
ông ấy nói với bàn tay phủi như phủi rác, các quân lính cũng bắt đầu đi về hàng lối
"các dũng sĩ hãy đi theo hướng này"
cô công chúa đang nói một cách điềm tĩnh và ôn hòa vơi vẻ mặt vui vẻ
"ả quay mặt nhanh thế"
Otto bất ngờ và nói vậy
"xin hãy nhanh lên ạ"
hình như cô ấy có chút giận
____________________________________________
nơi này là căn phòng nào
"xin hãy đặt tay vào đây ạ"
cô ấy nói với vẻ mặt vui cười và hướng hai bàn tay về phía một quả cầu pha lê
"vâng"
cô ấy kêu đặt tay vào cái quả cầu đó, là sao vậy nhỉ, có lẽ nó là một cái kiểm tra gì đó
lớp trưởng trả lời và đặt tay lên đó, cậu ấy là người xung phong
"xin hãy chờ một lát ạ"
cô ấy nói khi cậu ấy giữ lòng bàn tay lên trên quả cầu
"vâng, hửm"
cậu ấy hướng mặt lên trên một tí và nhìn thứ gì đó
"waoooo"
cậu ấy hào hứng lên
"sao thế Kazama"
mọi người hơi ngạc nhiên khi cậu ấy hào hứng
"cái gì thế này"
Kazama nói như đang chiêm ngưỡng một điều kì diệu
"thành công rồi à"
cô ấy nói một cách vui vẻ
"đó là bảng trạng thái, nó đưa ra chức nghiệp, chỉ số và kỹ năng cho mọi người, "
cô ấy nói một cách trôi chảy như đang đọc một cái kịch bản giới thiệu vậy
"vậy ra anh hùng là chức nghiệp à"
cậu ấy nhìn với vẻ mặt nghiêm túc
"wow, anh hùng luôn sao, quả là anh mà"
cô ấy hào hứng lên và nói như một điều hiển nhiên
"xin mời người tiếp theo nào"
nhìn cô công chúa lúc này giống như maketting quá
sau đó là Hinari, được chức nghiệp hiền nhân, Otto thì là chiến thần, Cina là thánh nữ, Mawari thì là thủ vệ, và sau đó là tới tôi
"xin hãy đặt tay lên"
cô ấy vẫn lặp lại như vậy sau nhiều lần nói, như một cỗ máy
"à vâng"
khi tôi sờ vào cái quả cầu, tự nhiên tay tôi trở nên bỏng rát, nó nóng, rất nóng, như cả bàn tay bị thiêu đốt
"arghhhh"
tôi cầm cái tay chạm vào quả cầu la lên đau đớn và rút tay lại
"Izuma, cậu sao vậy"
mọi người lao vào và hỏi
"nóng quá, chuyện này là sao"
tôi gặng hỏi khi vẫn đang cầm cái tay và khuôn mặt hơi nhăn nhó
"tôi cũng không biết, đây là lần đầu tôi gặp trường hợp này"
「đã đăng ký thành công」
cái gì
「Bảng trạng thái
Tên: Izuma Kazuto
Tuổi: 23
Chức nghiệp: kiếm sĩ thất bại
Máu: 500/500
Ma lực: 20/20
Sức mạnh: 9
Nhanh nhẹn: 15
Phòng thủ: 18
Cảm giác: 18
Tinh thần: 59
May mắn: 5
kỹ năng: tăng cường sức bền cấp 1; tăng cường sức mạnh cấp 1; tăng cường nhanh nhẹn cấp 1; khả năng kiếm thuật cấp 1; khả năng võ thuật cấp 1; chống chịu cấp 3; giảm đau đớn cấp 2; kháng tinh thần cấp 1
Kỹ năng đặc biệt: không có
Danh hiệu: con chó của tư bản; kẻ yếu đuối
tình trạng: bình thường」
"đăng ký thành công rồi"
nhưng mà, cái gì thế này, bảng chỉ số này quá yếu
"đăng ký cái gì"
mọi người ngơ ngác nhìn tôi
"ủa, bảng hệ thống đó, khi đăng ký xong thì sẽ hiện ra đăng ký thành công mà"
sao mà chuyện không giống mình nghĩ thế này
"cậu à, không ai trong chúng tớ có hiện ra dòng chữ đó cả"
mọi người gật đầu khi Kazama nói vậy
"hể?, hêể, hểeeeeeeeeeeeeee "
thật à
____________________________________________
[buổi tối ở lâu đài, trong một căn phòng]
"vậy là cậu có cái chức nghiệp là kiếm sĩ thất bại đúng không"
Kazama hỏi tôi
"ừm"
tôi trả lời một cách gượng gạo
"hahaha, cái thằng này còn có cả chữ thất bại cả chức nghiệp luôn, mình còn mạnh hơn nó nhiều haha"
cậu ấy cười lớn khi tôi nói ra tên chức nghiệp của mình
"đau"
Otto bị Mawari cốc đầu một cái
"đừng có nói cậu ấy như thế"
cô ấy tức giận khi mình bị nói xấu
"không sao đâu, cậu ấy nói đúng mà"
tôi nói và hơi trầm mặt
"đừng lo lắng, chức nghiệp chưa phải là thứ duy nhất mà, còn kỹ năng đặc biệt thì sao"
Kazama vẫn hỏi tôi một cách ân cần
"không có"
tôi nói một cách thẳng thắn và buồn bã
"hả"
cậu ấy bất ngờ khi tôi nói vậy
"tớ không có kỹ năng đặc biệt, tớ chỉ có vài kỹ năng thường"
tôi vẫn buồn bã khi nói thế
"cậu có mấy kỹ năng thường thế"
Kazama hỏi tôi
"uhm, 8 cái"
tôi nói một cách tỉnh bơ
"cái gì, 8 cái lận ư"
mọi người bất ngờ và hét lớn
"uh…uhm, sao mà mọi người bất ngờ dữ vậy"
tôi băn khoăn
mọi người tụm lại thảo luận thứ gì đó, sau đó gật đầu và nói với tôi rằng
"bọn tớ không có kỹ năng thường nào cả"
thật à
"vậy hả"
vậy chắc là do khởi đầu nhỉ, nhưng sao mình lại khác thế nhỉ
"còn chỉ số thì sao"
mọi người lại gần chỗ tôi và hỏi
"trừ tinh thần ra thì gần như các chỉ số còn lại đều dưới 20"
tôi nói một cách thẳng thắn và bình tĩnh
"thấp thế á"
mọi người lại bất ngờ nữa
"sao thế nữa"
tôi băn khoăn
"mọi chỉ số của tớ trung bình đều trên 50 thậm chí là 60"
Kazama nói như vậy để nói rằng chỉ số của mình thấp hơn bình thường
"còn tớ thì có chỉ số trung bình là 50"
Otto là người tiếp theo
"hai bọn tớ thì khoảng 30"
Hinari và CC khẳng định tiếp theo, chỉ số của mình còn thấp hơn cả pháp sư
"mình thì là 40"
Mawari là người cuối cùng, cũng phải thôi, cậu ấy là hộ thủ mà, chỉ số cũng phải cao để bảo vệ và hỗ trợ chứ
"sao mà của cậu lại thấp đếm thế cơ chứ
mọi người nói với vẻ mặt lo lắng, có lẽ là lo lắng việc mình buồn đây mà
"vậy à, có lẽ tớ là thất bại thật rồi"
tôi trầm mặt
"thôi đừng buồn mà"
Mawari, Hinari và Otto lại gần an ủi tôi
"nếu mình đi theo các cậu, đừng nói đến việc hỗ trợ, ngay cả việc khuân vác cũng là gánh nặng mất"
tôi không thể vui hơn khi nói vậy, thú thật mình hơi ghen tị, sao các cậu ấy có thể mạnh đến vậy cơ chứ, và sao mà mình có thể yếu đến vậy cơ chứ
"không sao đâu, ngày mai bọn mình sẽ giúp cậu mạnh lên"
mọi người gật đầu và vui vẻ khi nói vậy
"ừ"
tôi bắt đầu đứng dậy, mở cửa và bắt đầu ra khỏi căn phòng
"cậu đi đâu thế"
Mawari băn khoăn hỏi tôi
"tới thư viện, nếu không thể giúp các cậu chiến đấu nhiều thì mình sẽ giúp các cậu nắm rõ thông tin của kẻ địch"
tôi vui vẻ và phấn chấn lên
"vậy, cậu đi vui vẻ"
cậu ấy vẫy tay chào tôi
"uhm"
tôi vẫy tay lại
"tí gặp lại"
cô ấy vẫn vẫy tay
"ừ, tí gặp lại"
tôi đi trong bóng tối nơi mà chả có ai quan tâm, giống như tôi, một thứ phế phẩm chả có ai quan tâm
____________________________________________
"hahhh, nơi này thật lắm quái vật, đã vậy nãy còn bị lạc nữa chứ"
không hỏi người hầu ở gần đó là lạc tới sang luôn rồi
lúc đang nghĩ vu vơ thì một giọng nói từ phía sau
"chào"
một câu nói bình thường, nhưng lại nói lúc tôi không hề phòng bị gì làm tôi bị giật mình
"ahhhhhhh"
một người phụ nữ ở đằng sau tôi, một giọng nói cực kì quen thuộc
"tôi làm cậu giật mình à"
tôi đã gặp khuôn mặt này khá nhiều rồi
"công chúa!! sao người lại ở đây"
cô ấy nở một nụ cười nhẹ
"tôi muốn nói chuyện với cậu, cậu có thể cùng tôi lên tầng thượng nói chuyện một chút không"
cô ấy muốn tôi đi theo lên tầng thượng, cơ mà cô ấy muốn nói điều gì nhỉ
"ừm"
____________________________________________
"cô muốn nói gì ở đây"
mới bắt đầu tôi đã hỏi cô ấy
"thật ra, hồi nãy tôi đã nghe cuộc trò chuyện của cậu"
cô ấy hơi buồn bã và hối lỗi khi nói vậy
"vậy à"
tôi trả lời một cách bình thản
"cậu không ngạc nhiên mấy nhỉ"
cô ấy cười nhẹ
"dù gì thì đó không phải thông tin tuyệt mật, và tôi biết cô theo dõi bọn tôi xem có trốn đi không nên tôi không thấy làm lạ"
tôi nói một cách thẳng thắn
"vậy à"
cô ấy lấy ra hai ly nước
"uống không"
cô ấy cầm lên và mời tôi
"ừm"
tôi cầm một ly nước lên và nốc hết nó
"thật ra tôi cũng không muốn làm điều này đâu, nhưng mà tôi vẫn phải làm"
cô ấy nói với vẻ mặt buồn bã
"vì cô là công chúa à"
tôi nói câu trả lời một cách ngẫu nhiên
"đúng vậy"
đúng luôn hả
"vậy sao cô không chạy trốn đi"
tôi băn khoăn hỏi
"không thể được"
cô ấy nói một cách chắc chắn
"sao cơ"
tôi ngơ ngác
"tôi đã từng chạy trốn một lần vì sự tàn bạo của cha quá tàn nhẫn, nhưng rồi cũng công cốc và tôi bị đưa vào phòng giam, ông ấy nhốt tôi 7 ngày trong đó, không thức ăn, nước uống, tôi chỉ có thể húp nước cống và ăn chuột sống qua ngày, nhưng tôi không vì thế mà bỏ cuộc, lần thứ hai tôi bỏ trốn nhưng vẫn bị bắt, cha đã nhốt tôi trong phòng tra tấn, ông ấy dùng roi da quất vào lưng tôi liên tục, tôi bị giam trong 5 ngày, lần thứ 3 tôi chạy trốn, thì vẫn bị bắt, lần này ông ấy không nhẫn nhịn được nữa, ông ấy trục tiếp cắt đi bàn chân của tôi, lúc đó tôi đã hiểu ra sự đáng sợ của ông ấy và không còn trốn chạy nữa"
làm thế nào mà một người cha lại có thể độc ác đến thế chứ, nhưng mình không thể nào can thiệp được
"cô đã trải qua cuộc sống khó khăn nhỉ, tôi không thể nào bì được"
tôi nói một cách buồn bã và thông cảm
"nhưng chúng ta có một điểm chung, biết là gì không"
tôi mỉm cười nhẹ khi nói vậy
"là gì vậy"
cô ấy băn khoăn hỏi
"vẫn kiên cường sống tiếp"
tôi nói một cách kiên quyết
đôi mắt của cô ấy sáng lên
"khi tôi đủ sức mạnh thì sẽ cứu cô khỏi ông ấy"
tôi khẳng định
"không cần đâu"
cô ấy mỉm cười
"sao vậ…, ughhhh"
đầu của mình, chóng mặt quá
"trăng hôm nay đẹp nhỉ"
cô ấy nhìn ra hướng đó
"sa…o c…ơ"
đầu tôi không thể tỉnh táo nổi
"nếu cậu còn sống, thì hãy chạy đi, tạm biệt"
cô ấy xô ngã tôi từ tầng thượng xuống, tại sao cô ấy lại làm điều này cơ chứ, đó là điều mà tôi không thể nào biết được
sao lại xô ngã mình, tại sao cơ chứ