________________________________________________________________________________________
"hừm~"
sao cậu ta vẫn chưa về, đã sáng rồi mà
"cậu đừng có đi lòng vòng được không, tớ bắt đầu thấy chóng mặt rồi đấy"
Hinari nói vậy khi tôi đi lên đi xuống liên tục
"nhưng mà cậu ấy từ tối qua tới giờ vẫn chưa về"
tôi bày ra vẻ lo lắng
"thì cậu lo à, trong hoàng cung thì có gì mà phải lo sợ chứ"
cậu ấy nói một cách lạnh lùng
"nhưng mà…"
tôi định phản bác lại lời nói đó thì có một tiếng gõ cửa
"ahh, có ai đó gõ cửa"
tôi quay đầu lại và chạy tới cánh cửa
"chắc là Izuma về rồi"
tôi mở cửa một cách vui mừng nhưng mà
"sao mà cậu về lâ…, à, là người hầu à"
tôi cảm thấy hơi thất vọng khi người gõ cửa không phải là Izuma
"cô đến đây có việc gì"
tôi hỏi cô người hầu thì cô ấy giơ tờ giấy cầm lên tay
"tôi đến đưa tờ giấy này ạ, người gửi là ngài Izuma Kazuto ạ"
cô ấy nói như thế và đặt tờ giấy lên tay tôi, khi tôi giở ra đọc thì sắc mặt của tôi tối sầm lại
"không thể nào"
tôi nói một cách thiếu sức sống
"sao thế, đưa tớ xem"
Kazama và những người khác cũng ùa theo và tới chỗ tôi chen vào và đọc tờ giấy
(gửi các cậu, có lẽ mình quá yếu so với mọi người ở nơi đây, mình sẽ làm vật cản đường cho mọi người mất, vì không muốn mọi người đi tìm, nên tôi đã đi trong đêm tối rồi, cho dù có xuất phát bây giờ cũng không kịp nữa đâu, cảm ơn vì đã giúp tôi trong suốt bao năm qua)
"không phải là cậu ấy bỏ đi, chữ viết này không phải là của cậu ấy"
tôi cố gắng chối cãi lại tờ giấy này và không muốn tin vào nó
"không phải thì có sao đâu, cứ để nó đi đi, dù sao thì tao cũng ngứa mắt nó lâu rồi"
Kazama nói với vẻ mặt có phần hơi độc ác và cười khẩy
"đúng đấy, tao cũng vậy"
"tao cũng thế"
tiếp theo là Otto và mọi người cũng đồng tình
"hả?, các cậu sao vậy, các cậu không đi tìm cậu ấy à"
tôi nói với vẻ mặt hoảng hốt
"chậc, Mawari à, cậu thật là ngây thơ"
CC nói với giọng trầm và hơi đáng sợ
"không phải tất cả chúng ta là bạn sao"
tôi hơi hoảng loạn và lo sợ
"đúng vậy, chúng ta là bạn, nhưng Izuma thì không"
CC nói một cách vô tâm
"sao cơ"
tôi lo sợ, đúng vậy, là lo sợ
"hahaha, cậu đã nghĩ nó là bạn bọn mình thật ư, đó chủ là suy nghĩ ảo tưởng của cậu và nó thôi, chúng ta đều đứng trên đỉnh cao, có tài năng đỉnh cao, thằng vô dụng như thế không nên ở trong nhóm chúng ta, ngay từ đầu nó chỉ là bàn đạp cho chúng ta đi đến bước tiến cao hơn"
CC thốt ra những lời cực kỳ khó nghe
"đúng đấy"
mọi người cũng đồng lòng theo
"vậy, những lần cậu ấy bị bắt nạt, đều là do các cậu bày mưu hả"
tôi đang suy đoán mò, nhưng mong là nó không phải
"chuẩn rồi"
Kazama nói một cách lạnh lùng, tôi cảm thấy rất sợ hãi và lo lắng
"TẠI SAO CÁC CẬU LẠI CÓ THỂ LÀM NHỮNG ĐIỀU ĐỘC ÁC NHƯ THẾ"
tôi cố gắng hỏi lý do một cách lo lắng bằng cách nói to lên
"kinh khủng ư, không phải cậu cũng làm ngơ đó sao"
đúng vậy, mình đã không hề cứu cậu ấy, tại sao chứ, không lẽ sự lo lắng nãy giờ của mình chỉ là giả tạo thôi ư, không, không phải, do mình quá nhát gan, mình không muốn bị bắt nạt như cậu ấy, là vì mình không có đủ can đảm để bảo vệ cậu ấy, mình không thể bảo vệ được ai cả
"…"
tôi trầm mặt
"sao thế, tớ nói đúng quá còn gì"
đúng vậy, cậu ấy nói quá đúng, mình không thể phản bác lại lời nói đó
đôi mắt tôi ửng đỏ, tôi bắt đầu mở cửa và chạy ra khỏi phòng
"này, Mawari!!"
CC, cậu ấy gọi mình lại, nhưng căn bản là mình không muốn nghe
tôi chạy đi với hai hàng nước mắt đầm đìa trên mặt, và cô nữ hầu hồi nãy vẫn còn ở đó và nhìn tôi, có lẽ cô ấy thương hại cho tôi lúc này
________________________________________________________________________________________
"đồ yếu đuối"
"đồ vô dụng"
"đồ yếu đuối"
"đồ vô dụng"
"đồ yếu đuối"
"đồ vô dụng"
không
"đồ yếu đuối"
"đồ vô dụng"
"đồ yếu đuối"
"đồ vô dụng"
thôi đi
"đồ yếu đuối"
"đồ vô dụng"
THÔI ĐI
...
"không phải cậu vẫn luôn như vậy à"
_
đôi mắt tôi mở to ra, một bầu trời trong xanh trước mắt cùng lâu đài đằng sau tôi
tại sao mình lại nằm ngửa thế này
tôi định di chuyển nhưng bụng của tôi nhói lại
"argh, đau quá, cái gì thế này"
một khúc gỗ lớn đâm xuyên vùng bụng của tôi, tại sao nó lại ở đây, khúc gỗ nằm bên vùng trái bụng của tôi, tôi cố gắng rút ra nhưng nó đâm quá sâu
"argh, đau quá, không rút ra được"
đau quá, mệt quá, mình gần hết sức lực rồi, mình không còn đủ sức để hét nữa, có lẽ nó đã tồn tại từ tối qua tới giờ, phải rồi, bảng trạng thái, phải kiểm tra xem nó đã
_
"bây giờ mọi người đã có nó rồi thì chỉ cần gọi từ |bảng trạng thái| là nó sẽ hiện ra thôi, không cần thiết nói ra bằng miệng đâu, suy nghĩ trong đầu cụm từ đó là được rồi"
cô công chúa cố gắng hướng dẫn cho bọn tôi
"vậy à"
mọi người cùng đồng thanh
_
bảng trạng thái|
「Bảng trạng thái
Tên: Izuma Kazuto
Tuổi: 23
Chức nghiệp: kiếm sĩ thất bại
Máu: 87/500
Ma lực: 20/20
Sức mạnh: 9
Nhanh nhẹn: 15
Phòng thủ: 18
Cảm giác: 18
Tinh thần: 59
May mắn: 5
kỹ năng: tăng cường sức bền cấp 1; tăng cường sức mạnh cấp 1; tăng cường nhanh nhẹn cấp 1; khả năng kiếm thuật cấp 1; khả năng võ thuật cấp 1; chống chịu cấp 3; giảm đau đớn cấp 2; kháng tinh thần cấp 1
Kỹ năng đặc biệt: không có
Danh hiệu: con chó của tư bản; kẻ yếu đuối, người vượt cửa tử thần
Tình trạng: sắp chết」
"số máu mình còn lại quá thấp, có lẽ mình sắp chết rồi, mà 'người vượt cửa tử thần là gì', nó không có trong sách"
tôi đang suy nghĩ cái danh hiệu đó nhưng mà đầu óc của tôi vì mất máu quá nhiều nên rất mơ hồ
có lẽ mình sẽ không quay lại vương quốc, nơi đó quá nguy hiểm, nhưng mà ở đây là rừng, liệu mình có thể sống sót không, máu vẫn không ngừng chảy, nhưng mà máu trong đây vẫn không giảm mấy, phải bẻ được cái cành lớn này
có một khúc ở dưới đó còn trống, mình có thể dùng nó để bẻ
tôi bắt đầu vặn người và bắt chéo chân trên cành, nó rất đau
"gư~, argh"
cảm giác như bị mổ xẻ từng miếng trên bụng vậy
hah hah hah"
chết tiệt
"gư~, argh, cứng quá"
khó bẻ quá, cái cành cây này cứng vậy, thử lại nào
"gư~"
một tiếng rắc và gãy xuống, tôi không giữ vững trên càn cây và bị trượt chân rồi rơi tự do từ 5 mét, khi chạm đất, tôi tiếp đất bằng lưng, do tôi không di chuyển nhiều được, nhưng vì cái cây ở bụng cũng chạm vào đất nên nó xoáy vào bụng tôi, nó rất đau
"argh, đau quá, hức, đau quá"
đôi mắt của tôi rơi lệ, tôi không thể kiềm chế được sự đau đớn này, đôi chân của tôi bị đè lên làm nó bị rạn ra
không được, nếu cứ ở nơi này thì mình sẽ chết, phải đi nhanh, nơi đó đã phản bội mình rồi, hãy chờ đợi tớ, khi tớ đủ mạnh thì tớ sẽ cứu các cậu
tôi tự hứa với bản thân và cố gắng đứng dậy với bộ dạng lôi thôi lếch thếch này
____________________________________________
"đây là sâu trong rừng à"
đều là cây cối xung quanh, nhưng có vẻ như nơi này bình yên hơn mình nghĩ, không hề có một loại quái vật nào, tại sao vậy nhỉ
"chắc phải đi xa hơn, cơ mà cứ không gặp quái vật nào thì tốt"
____________________________________________
mình đang ở đâu thế nhỉ, đã đi được bao lâu rồi, mình không thể biết được
khi đang nghĩ vu vơ thì một cảm giác lạ lùng chạy xuyên qua tôi
urgh, cái gì thế!? hình như một cái gì đó đã tông vào mình! hửm!?
một con sinh vật nhỏ bé đứng ở trước mặt tôi
thỏ, hình như nó có sừng, vậy thỏ ở thế giới này là loại đó à
"hửm"
hình như nó đang chuẩn bị cái gì đó, tư thế của nó như là đang lấy đà, tôi cảm giác một sự nguy hiểm khi nó làm điều đó
đột nhiên nó lao tới và tấn công tôi, nó nhắm vào đầu tôi, vì tôi đã biết trước nên đã né sang một bên và thành công thoát chết, nhưng nó vẫn dùng cái sừng ghim trúng cái vai của tôi
"gưaaaa"
nó đau quá, mình lại không có vũ khí, làm sao để mình có thể đánh bại nó được đây
đột nhiên trong đầu tôi hiện ra một ý nghĩ, tôi ghìm chặt vết thương lại để nó không thể rút cái sừng ra ngoài và dùng răng cắn nó một phát, tôi dùng hai tay bóp mạnh và phần xương sườn của nó, tôi cắn mạnh vào phần cổ của nó và cắn nát phần dây thần kinh ở cổ
con thỏ lúc đầu giãy dụa rất nhiều, nhưng sau một hồi thì nó không còn giãy dụa nữa, thế là tôi biết nó đã chết
"may quá"
nhưng rồi tôi đã vui mừng quá sớm, chưa vui mừng được bao lâu thì một con quái vật đột ngột hiện trước mặt tôi, khuôn mặt hung dữ cùng mũi và tai nhọn, cơ thể thấp bé và da màu xanh, tôi đoán rằng có thể đó là goblin, một con goblin thật sự mà tôi có thể thấy ở đời thật, nhưng mà có thể là không phải, tôi chỉ từng liếc qua nó trong trang bìa của một vài bộ truyện, dù gì thì hồi xưa mình cũng không có thời gian để mà đọc truyện
"nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ vu vơ"
mình không còn đủ sức để đấu với nó nữa, phải nghĩ cách để đối phó với con gobl…, hửm, mắt mình
đôi mắt của tôi bắt đầu trở nên lảo đảo và mất phương hướng, cả việc tập trung cũng không thể làm được
chóng mặt quá, chết rồi, mất máu nhiều quá
lúc tôi còn đang suy nghĩ thì con goblin đó giơ con dao lớn và lao vào tôi, nó vừa chạy vừa hét lên với khuôn mặt cực kì tởm, nhưng có vẻ như nó đang sợ, dù cho tôi không biết rằng nó đang sợ cái gì
nó đang lao lên, không lẽ mình sẽ chết như thế này, không được, mình còn việc phải làm, không thể chỉ vì nó mà mình chết ở đây được
"ahhhhhhhhhh"
mặc dù rất đuối sức, nhưng tôi vẫn cố hét to lên hết mức có thể
"ta sẽ chiến đấu tới cùng"
tôi định lao lên và tử chiến với con goblin đó nhưng đột nhiên có một cô bé lao xuống đứng trước mặt con goblin
"mình bỏ sót hả ta"
cô bé ấy liếc nhìn qua chỗ tôi, nhưng rồi con goblin chạy tới và nhảy lên định bổ nhào cô bé ấy
"cẩn thận"
tôi cố hét to lên hết mức có thể
"không cần anh lo đâu"
khi cô bé ấy vung tay, con goblin bị cắt làm đôi, cảnh tượng đó khiến tôi cực kì hết sức ngạc nhiên
làm sao mà một cô bé có thể một cái vung tay đã hạ sát được con goblin đó chứ, rốt cuộc cô bé này là ai vậ…
đôi mắt của tôi lờ đờ, tôi đã mất quá nhiều máu, cơ thể của tôi rã rời và nằm xuống đất, tôi đã hôn mê
___
"ah, xỉu rồi, có lẽ mình sẽ đem anh ta về để papa trị thương"
tôi vác anh ấy trên lưng và bắt đầu đem anh ấy về nhà
__________________________
"đây là"
một nơi mà mặt đất chỉ toàn là mây, không lẽ là thiên đường ư
"này"
một giọng nói từ sau lưng tôi phát ra, khi tôi quay lưng lại thì nhìn thấy một thứ gì đó không phải là con người
"hả, ai thế"
một thứ sinh vật có toàn thân màu trắng, và hắn hơi phát sáng, lạ quá, cơ thể của hắn như một cục bông gòn vậy
"lúc này ngươi chưa cần biết đâu, vả lại đừng gọi ta là sinh vật màu trắng, ta tổn thương đấy"
hắn ta có thể đọc được suy nghĩ của mình ư
"ngươi là ai, đây là đâu, lẽ nào đây là thiên đường ư"
tôi đoán mò
"haha, ngươi sai rồi, đây chỉ là một thế giới nhỏ do ta tạo ra thôi"
ông ấy mỉm cười khi nhìn khuôn mặt hốt hoảng của tôi
"cái gì!?"
tôi cố gắng để hiểu nó nhưng công cốc
"quay đầu lại đi"
ông ấy kêu mình quay đầu lại để làm gì
khi tôi quay đầu lại nhìn thì một cảnh tượng cực kì hùng vĩ? hay là đáng sợ, tôi không thể nào diễn tả nó được và lúc này
"CÁI GÌ THẾ NÀY"
một cánh cửa màu đen giống như một cánh cổng địa ngục rất…, không, cực lớn ở trước mặt tôi, cái gì thế này, rốt cuộc thì nó là cái gì thế
argh, đau đầu quá
đột nhiên đầu tôi bị một thứ giống như một luồng điện chạy qua và kéo tôi đi đâu đó
"tới rồi à, cũng nhanh phết nhỉ, thôi thì tạm biệt"
ông ấy vẫy tay tôi, nhưng mà tôi vẫn còn nhiều câu hỏi cần ông ấy giải thích
"khoan đ…"
tôi chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên mọi thứ tối sầm lại
_
"arghhhhh"
tôi lại mở mắt, một trần nhà cổ điển và lạ hoắc
"dậy rồi à, từ từ, chờ tí"
một người đàn ông cực kỳ to lớn đang đứng trước mặt tôi, hắn to như một con gấu trưởng thành, kế bên là cô bé đó, sao cô bé đó lại ở đây, cơ mà hắn đang rút cái cây đó ư
"gư~, ARGHHHHHH"
tôi cố gắng không hét lớn lên nhưng nó đau quá, ông ấy đưa cái khăn cho tôi và bắt đầu rút tiếp
"h@)%:+#("
đau quá, ông ấy rút mạnh quá, mình không chịu nổi mất
"cũng khá sâu đấy, Marie, con lấy con dao kia đưa cho ta"
ông ấy vừa nói vừa đưa tay ra
"vâng"
bé ấy lấy cây dao chặt thịt, đùa à, nó lớn quá, mình phải thoát khỏi đây
tôi định vậy, nhưng tôi không thể thoát được, những cái còng đã giữ cố định tay chân tôi, và cả hông, như một loại phim kinh dị. Ông ấy bẻ phần trên của cái cây
"anh ấy sẽ có sao không cha"
bé ấy bày tỏ vẻ lo lắng
"không sao đâu con"
không sao cái quần, ông định xẻ tôi đấy, đó là cha con à, nhìn chả giống nhau tí nào, cơ mà không phải lúc này, ông ấy định làm gì với con dao đó
ông ấy cắt phần thịt đang bám chặt vào bên trong cái khúc gỗ, ông ấy sử dụng con dao một cách điêu luyện và tinh xảo
khoan thán phục đi, đau quá
"arghhh"
đau quá, nhưng ông ấy lấy ra được rồi, nhưng mà máu chảy nhiều quá, mình sẽ chết mất
"Marie"
ông ấy nói lên tên của bé ấy, vậy ra bé đó tên là Marie à
"vâng, |những vết thương đau đớn, ta sẽ bao bọc nó…"
phép hồi phục à, nó sẽ chữa lành những vết thương này đúng không
"…những vết thương to lớn, xin hãy đóng chặt lại, hồi phục|"
"arghhh"
cái này mà cũng đau nữa hả, đau quá, vết thương đang được chữa lành có cảm giác giống như bị những con giòi bọ lúc nhúc và cắn ngấu nghiến vậy
"arghhhhhh"
•một lúc sau•
"hah, hah, hah"
hết đau rồi, chữa trị xong rồi, mệt quá
"xong rồi, xin lỗi cậu nhé, bọn tôi không có thuốc tê"
ông ấy tháo mấy cái còng ra, tôi định đấm ông ấy nhưng mà mệt quá, không còn đủ sức mà đánh nữa, không, phải là không còn sức để nhúc nhích được chứ, tôi dùng những sức lực còn lại của mình để tháo khăn trên miệng ra bằng lưỡi và nói
"tôi muốn đấm ông lắm, nhưng mà tôi sẽ để dành nó sau vậy, cảm ơn đã cứu tôi"
tôi nói một cách mệt mỏi
"hahaha, cậu bé hay lắm"
ông ấy vừa cười vừa đập vào người tôi
sao mà ông ấy có thể đập một bệnh nhân bị thương nặng được chứ, đau thật sự
"tôi hết sức rồi, ông có thể bưng tôi vào nơi nào đó có thể nghỉ được không, có giường càng tốt"
tôi cố gắng cầu xin với hơi thở non nớt và yếu đuối
"haha, đừng lo, ta có chỗ ngươi có thể nằm nghỉ, một căn phòng nhỏ khá tốt"
ông ấy vừa cười lớn vừa nói
"vậy thì còn gì bằng"
tôi từ từ thiếp vào giấc ngủ
___
"con kiếm người này từ đâu ra vậy"
tôi nói một cách nghiêm túc
"anh ấy đi từ hướng vương đô ra ngoài kết giới, con tìm thấy anh ta khi con để xổng một con goblin ở gần đó"
Maria khẳng định
"vậy à, ta có cảm giác rằng người này sẽ trở thành một người có ảnh hưởng đến toàn lục địa"
tôi nói một cách chắc chắn,
___
_
ở trong sân chơi vào buổi chiều, khi tôi đang ngồi trên bãi cát và lắp một cái cột thật cao thì một cô bạn nào đó lại gần tôi, khuôn mặt của cô ấy đen khịt, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy được
"nè, sao cậu lại ngồi đây vậy?"
cậu ấy hỏi với vẻ băn khoăn
"mình đang cố làm một cái cột bằng cát thật cao"
tôi vui vẻ nói
"sao cậu không chơi với các cậu ấy?"
cậu ấy vừa nói vừa chỉ tay vào những đứa khác cũng đang chơi cầu tuột cùng nhau
"không được đâu"
tôi nói một cách chắc chắn và buồn bã
"vì sao vậy?"
cậu ấy vẫn băn khoăn hỏi, mặc dù tôi không thể thấy được khuôn mặt đó nhưng mà vẫn biết được cậu ấy đang băn khoăn
"họ không phải bạn của tớ"
tôi nói với vẻ mặt buồn bã
"vậy bạn của cậu đâu?"
cậu ấy băn khoăn
"tớ không có bạn"
khi tôi nói ra câu đó, tôi trầm mặc
"sao cậu lại không có bạn"
cậu ấy vẫn cứ băn khoăn
"vì mình không có tài năng"
tôi vẫn cứ trầm mặc khi nói vậy
"có tài năng quan trọng lắm sao"
cậu ấy nhìn vào thẳng mặt tôi và nói vậy
"cậu nói gì cơ"
tôi cô gắng hỏi lại
"có tài năng quan trọng lắm sao"
khi cậu ấy nói vậy, mọi thứ đều cách xa mình, ra xa, rất xa, khuôn mặt của cậu ấy bị nhiễu, mọi thứ bắt đầu đen xịt đi
"xin cậu đấy hãy nói lần…
_
…nữa đi"
tôi cố gắng vươn tay để có thể nắm được cậu ấy, nhưng đột nhiên trần nhà hiện ra trước mắt tôi, đôi mắt của tôi chảy ra một làn nước mắt xuống
chỉ là mơ à
tôi cố gắng dụi đi đống nước mắt đó
"người đó là ai vậy nhỉ?"
tôi cố gắng nhớ lại và cô gắng bật dậy thì vết thương vùng bụng của tôi bị nhói
"argh, đau quá"
mình vẫn không thể di chuyển nhiều được
"chào anh"
một giọng nói vang vào cái tai bên trái của tôi
"uwaaaa, argh"
tôi bị giật mình và lùi về góc tường nhưng mà vùng bụng lại nhói đau, khổ thật chứ
"ah, xin lỗi"
"không sao đâu, hình như em là Marie đúng không?"
"vâng, anh có thể cho em biết tên anh được không?"
bé ấy vui cười và nhìn vào mặt tôi với đôi mắt long lanh, nó giống như đang chờ một điều gì đó rất lớn
"I-Izuma Kazuto"
nói thật thì khi nhìn vào đôi mắt đó tôi cũng thấy hơi sợ
"anh là người trong lâu đài đúng không"
bé ấy vẫn nói với khuôn mặt đó
"Ư-ưm, cũng gần đúng, sao em biết?"
tôi cố gắng hỏi và có phần hơi né tránh nó
"vì chỉ có người trong hoàng cung là có họ thôi, nè, à, em hỏi cái nữa nha"
vẫn với khuôn mặt đó mà hỏi tôi
giờ mà nói là ngưng khuôn mặt đó và hỏi một cách bình thường thì bé ấy có làm không nhỉ, thôi, không nên làm em ấy phụ lòng
"ừm"
tôi đồng ý và cố gắng lảng tránh ánh mắt đó
"sao anh lại bỏ hoàng cung tới đây vậy"
khi cô bé nói vậy, trong lòng tôi bỗng sôi sục lên, cơn bực tức như muốn bay ra ngoài, khuôn mặt của tôi lúc đó tôi không thể nhìn thấy được, nhưng mà khi tôi nhìn em ấy thì em ấy có phần hơi hoảng
"ahhh, anh xin lỗi"
tôi luống cuống và hơi lo lắng khi vừa tức giận như vậy
"à không, là lỗi của em vì đã hỏi anh như vậy"
bé ấy bày tỏ ra khuôn mặt hối lỗi
"không sao đâu, dù sao thì chuyện đó cũng không phải là khó giấu, anh sẽ nói"
tôi nói với khuôn mặt buồn bã
"thật ư"
bé ấy có phần hơi lo lắng
"uhm"
khi tôi nói vậy, đôi mắt của bé ấy sáng lên và lại là khuôn mặt vui tươi mong chờ đó
ahhh, lại là nó à, thôi, mình sẽ cố gắng không để ý nó
"thật ra, anh là kẻ dư thừa"
tôi buồn rầu khi nói câu đó
"hả?"
bé ấy băn khoăn
"anh gọi anh là vậy thôi, đừng bận tâm nhiều, dù sao thì đó cũng là sự thật, anh là kẻ dư thừa khi được triệu hồi"
tôi nói câu đó với vẻ mặt buồn bã
"triệu hồi ư?"
"em sao thế"
"hah, hah, hah"
"này, em sao thế"
"hah, hah, hah, ahhhhh"
cô ấy nắm chặt tay của mình lại và định đấm tôi thì anh ấy đã ngăn lại
"dừng lại đi, đừng có làm vậy"
"nhưng mà, anh ấy là kẻ triệu hồi"
"chả ai muốn vậy đâu, con hãy bình tĩnh lại"
"hah"
ngủ rồi
"sao cô ấy kích động vậy"
"chuyện đó, ta sẽ nói sau"
"được rồi, nếu là chuyện triệu hồi thì tôi chỉ vô tình bị đem theo thôi, nên tôi là kẻ dư thừa"
"vậy à, cậu kể chi tiết xem"
"lúc tôi đi ăn uống với bạn thì có lẽ họ đã được triệu hồi, nhưng mà vì tôi cũng ở trong vòng tròn phép nên tôi đã bị đem theo, vì thế nên có 6 chứ không phải 5"
"5 NGƯỜI LẬN Á"
"vâng"
"cậu biết rằng triệu hồi sẽ phải hi sinh người sống đúng không"
"vâng, ông vua đã nói rằng mỗi người được triệu hồi sẽ tốn hơn trăm người"
"chỉ trăm người thôi sao"
"vâng…? ông nói vậy là sao?"
"thật ra, triệu hồi người thế giới khác cần rất nhiều người, và triệu hồi một người thì cần 100 người, nhưng cậu biết không, sẽ là điều bình thường nếu chỉ là một người"
"ý ông là sao?, không lẽ, muốn triệu hồi thêm người thì cần thêm nhiều người"
"cậu nói đúng đấy, và cụ thể là thêm mỗi người thì cần gấp 5 lần ban đầu"
"GẤP 5 LẦN, khụ khụ"
"từ từ thôi, cậu vẫn còn bị thương"
"gấp 5 lần, một người là 100, 2 người là 500, nếu cứ tính vậy và nhân 5 thì con số sẽ là 50000, con số quá lớn, khoan đã, nếu như, vậy thì sao không triệu hồi đơn lẻ, nếu triệu hồi người đầu tiên chỉ mất 100 người…"
"vì họ không thể"
"sao cơ"
"họ không thể làm thế, nếu triệu hồi đơn lẻ như thế thì người đã được triệu hồi trước đó đều biến mất không dấu tích"
"vậy à"
"cơ mà, bộ đồ cậu mặc quá giống thế giới này nên bọn tôi lúc đầu còn không biết cậu là người chuyển sinh luôn"
"không có gì đâu"
"đó không phải là lời khen, mà cậu biết vì sao Marie lại kích động không"
"lẽ nào nó có liên quan đến triệu hồi"
"đúng vậy, và nó đã chứng kiến việc đó"
ông ấy nói với vẻ mặt đau buồn, khi ông ấy định nói ra câu chuyện đó thì bụng tôi đột nhiên réo lên
"có vẻ cậu đói rồi nhỉ"
ông ấy nói với vẻ mặt bình thản và nhìn vào tôi
"v-vâng, xin lỗi"
tôi nói hơi vấp và xin lỗi một cách chuyên nghiệp, chuyện xin lỗi này mình đã làm nhiều đến mức thượng thừa luôn rồi
"ta đem tới đồ ăn nè"
ông ấy vừa nói vừa đem tới một dĩa thịt và ít hành rải lên trên, trông nó khá đẹp
"ta sẽ nói cho vì sao nó lại ghét những người triệu hồi sau"
"vâng"
"cậu ăn đi, tôi đi đây"
"vâng"
tôi vừa ăn vừa suy nghĩ một hồi
"|bảng trạng thái|"
「Bảng trạng thái
Tên: Izuma Kazuto
Tuổi: 23
Chức nghiệp: kiếm sĩ thất bại
Máu: 113/500
Ma lực: 20/20
Sức mạnh: 10
Nhanh nhẹn: 15
Phòng thủ: 18
Cảm giác: 18
Tinh thần: 59
May mắn: 5
kỹ năng: tăng cường sức bền cấp 1; tăng cường sức mạnh cấp 1; tăng cường nhanh nhẹn cấp 1; khả năng kiếm thuật cấp 3; khả năng võ thuật cấp 3; chống chịu cấp 7; giảm đau đớn cấp 2; kháng tinh thần cấp 1; tự động hồi phục cấp 1
Kỹ năng đặc biệt: không có
Danh hiệu: con chó của tư bản; kẻ yếu đuối, người vượt cửa tử thần
Tình trạng: suy yếu」
đây là bảng của mình sao, có vẻ hơn lúc đầu một tí, nhưng vẫn rất yếu, triệu hồi các anh hùng cần tốn rất nhiều người để làm vật truyền. Có lẽ, thế giới này tồi tệ hơn mình nghĩ