"Ê!"
Tay Gia Tài vỗ nhẹ lên vai Duy Khang, hỏi:
"Chơi?"
"Không, buồn ngủ"
Duy Khang lười biếng nằm dài ra bàn. Gia Tài nhìn tâm trạng uể oải của Duy Khang mà thở dài, bất lực đảo mắt tìm kiếm đối tượng tiếp theo.
"Ê, Thiện đô_"
Chưa kịp gọi nốt câu, Tài bị hành động khác thường của Thiện Anh làm cho chú ý. Sau khi nghĩ ra bao nhiêu giả thuyết, cậu quyết định bám theo vì cậu luôn quan tâm bạn bè của mình, nhấn mạnh là vì quan tâm bạn bè!
...
Dưới ánh nắng gay gắt, mặc dù đã hơn ba giờ chiều, thân ảnh cân đối, đẩy đà đúng chổ với hơi thở như hấp hối đang cố gắng chạy. Cô dừng lại một chút, hai tay chống lên gối, mái tóc ngang lưng chưa được buộc gọn gàng rũ xuống gương mặt đã hiện lên một lớp mồ hôi mỏng.
"Các cụ ơi, con phải chạy đến chừng nào nữa đây?"
Dạ Uyên nửa mắt nhìn bóng lưng đang xa dần của huy chương đồng điền kinh cấp tỉnh mà thở dài.
"Kệ cậu, tôi chuồng đây!"
Dạ Uyên không muốn làm thánh, trước khi quan tâm người khác thì phải xem bản thân mình có thật sự ổn không đã. Cô uể oải chuồng xuống căn tin, tình cờ gặp lại bạn cũ.
"..."
Cô trực tiếp tránh sang một bên, trong lòng không có ý nào là muốn nhìn mặt cậu ta.
"Khoan..."
Thiện Anh gọi cô.
"Sao?"
Mặt cô vểnh lên đầy thách thức:
"Cái...cái khuy..."
Thấy cậu cứ ấp a ấp úng mà cố né mắt sang chỗ khác, khiến cô càng chướng mắt hơn. Khỏi phải nói, từ khi cô bước chân vào lớp 10 cho đến nay, cậu chính là người mà cô không muốn cứu nhất khi gặp nạn.
"Nói to lên, con trai gì mà nói năng cứ lí nha lí nhí!"
Cậu ho khàn một cái, nói:
"Khuy áo của cậu...bị bung rồi"
Dạ Uyên nghe đến đây thì vội vã nhìn xuống, dưới lớp vải trắng, một khe rãnh nhỏ khẽ hiện ra. Cô hoảng hốt quay ra sau, luống cuống cài khuy lại. Khi quần áo đã chỉnh tề, mặt cô hơi đỏ, quay mặt về phía cậu, ựm à một lúc rồi nói:
"Cảm ơn!"
Một lời cảm ơn không hề giả trân.
Có lẽ cô bị bung khuy áo trong lúc đang chạy phạt, may mắn là từ nãy giờ cô không đứng quá gần ai để bị chú ý. Nếu không độ celeb của cô sẽ tăng vọt bởi các trang mạng mất!
Dù sao cũng phải cảm ơn người ta cho phải đạo, nhưng với người này...cô vô cùng, vô cùng không muốn tạ ơn.
"Cái gì? Tôi nghe không rõ"
Nét mặt Thiện Anh nhạt nhẽo, như thể không hề hứng thú với câu cảm ơn của cô.
Hai hàm răng của Hà Dạ Uyên nghiến lại, bặm môi mà kiềm chế phẫn nộ.
"Tôi cực kỳ cảm ơn!"
Ngón út của cậu chậm rãi đưa lên một bên tai mà ngoáy nhẹ, lạnh lùng "hả" một cái khiến cô giận điếng người.
Bụp!
Một chai nước lao nhanh va vào vai cậu rồi rơi bệt xuống nền gạch đá.
"CẢM ƠN ĐƯỢC CHƯA?"
Vừa nói xong, Hà Dạ Uyên chạy đi, tốc độ đột ngột nhanh đến chống mặt.
Cậu xoa xoa chỗ đau trên vai rồi cúi nhặt chai nước chỉ còn động lại vài giọt, môi cậu cong lên, tạo nên ý cười nhẹ pha lẫn chút cưng chiều.
Phía bên Dạ Uyên, đến lúc cảm thấy mình đã hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của người kia, cô mới từ từ dừng lại. Uyên vò tóc, cơ thể giãy như cá mắc cạn.
"Ơi là trời, tại sao lại là Thiện Anh chứ!?"
"Lộ hết rồi, làm sao mà còn dám lên mặt với cậu ta đây?"
"HÀ DẠ UYÊN!"
Trong lúc cô vẫn đang ngập trong bể khổ, có một giọng nói của người quen vang lên, thật lòng thì cô muốn làm người lạ hơn.
"Dạ thầy..."
Hiệu trưởng mặt cau mày có, cố chỉnh đốn lại học sinh:
"Tôi nhớ đã bảo em chạy phạt mười vòng sân cơ mà?"
"Em...em đi vệ sinh á thầy"
"Chắc tôi tin?"
"..."
"Mau!"
Hiệu trưởng chỉ tay, hất hàm về phía sân chính.
"Chạy đến khi nào ra về cho tôi!"
"Nhưng...thầy!"
...
"Ăn ở đâu?"
Cô quay sang cô bạn thân, hỏi.
"Chỗ cũ"
Nguyễn Thùy Trâm trả lời, bộ dạng có đôi chút ngáy ngủ. Dạ Uyên nhìn là biết ngay bạn mình vừa ngủ gật trong lớp, vì cảm thấy nhàm chán nên mới cúp tiết rủ cô đi ăn.
"Tỷ tỷ với Bảo sao rồi?"
"Ặc!"
Thùy Trâm sặc một cái, lộ rõ ý không hiểu câu nói của cô.
"Muội muội hỏi thế là ý gì?"
"Ơ, muội thấy hai tỷ cứ san sát san sát nhau í, không biết còn tưởng hai người đang yêu_"
"Hahahaha!"
Câu cô nói chưa kịp nốt thì đã bị điệu cười sặc sụa của Trâm chen ngang. Trâm vừa xua tay, vừa nói ngạo nghễ:
"Tỷ ta mà lại động lòng với tên đầu đinh mỏ ốc đó sao? Chuyện cổ tích nào mà hài hước vậy? Hoho"
"Tỷ nói đó, mốt muội mà thấy hai người có gì với nhau là tỷ phải ăn dưa hấu bằng mũi có biết chưa?"
"Trời, muội nói chuyện cứ như Chai-en ấy, nhưng đừng gấp vì tỷ đếch phải Nô-bi-ta đâu!"
"Haiz"
Cô đột nhiên thở hắt.
"Bạn cùng bàn của tỷ tốt thế, nhìn lại muội..."
"Sao? Ta thấy Linh nó chơi tốt mà, có kỳ thị muội muội đâu"
"Người muội nói không phải Linh"
"Chứ ai?"
"Thì..."
"Đừng nói hai người...muội với hắn còn giận nhau sao?"
"..."
Thấy Dạ Uyên không trả lời, Trâm cũng ngầm hiểu được. Cảm nhận được ánh mắt bất lực của cô bạn thân đang nhìn mình, Dạ Uyên chỉ im lặng. Vì trong suy nghĩ hiện tại của Uyên, cô và cậu ấy... sẽ chẳng có cái kết tốt đẹp.
...